Chương 109: Tiểu trùng và đại trùng (con sâu và con cọp)

Chẳng lẽ Thiên Hạ Đệ Thất đã ch.ết, hiện giờ lại biến thành một thi thể sống, hút máu khắp nơi?
Trần Nhật Nguyệt luôn sợ quỷ, nghĩ đến đây hai chân đã mềm ra, nếu như có thể ngã thì hắn đã sớm nằm xuống rồi.
Nhưng hắn không ngã được, bởi vì hắn không thể cử động.


Lúc Cao Phi bảo hắn đi giải “huyệt câm” cho Thiên Hạ Đệ Thất, vì không đề phòng nên bị Thiên Hạ Đệ Thất chế ngự hai huyệt đạo, chẳng những toàn thân không thể động đậy, ngay cả huyệt câm cũng bị phong tỏa.
Khi Văn Tùy Hán tấn công vào phòng số mười chín, vốn định giết ch.ết ca ca của hắn.


Hắn muốn tự tay giết ch.ết đối phương.
Không ngờ, hắn chẳng những đã tạo cơ hội sống cho Thiên Hạ Đệ Thất, mà còn tạo cơ hội tốt để Thiên Hạ Đệ Thất phản kích.


Bởi vì khi đó, “Tiểu Điểu” Cao Phi và Trần Nhật Nguyệt đang ra sức cứu chữa Thiên Hạ Đệ Thất. Trình tự cấp cứu đã hoàn thành, thuốc đã bôi, kể cả thủ pháp xoa bóp huyệt đạo của Diệp Cáo cũng đã dùng, đại khái đã giữ được mạng của Thiên Hạ Đệ Thất. Vì để tiện việc cho việc cứu chữa, bọn họ đành phải giải huyệt đạo bị khống chế của Thiên Hạ Đệ Thất.


Bọn họ đã cứu sống hắn, nhưng ba người đã cấp cứu cũng không thể khẳng định chắc chắn thành công. Có đôi lúc, ngoài thuốc, kim châm và y lý, còn phải dựa vào sức sống ngoan cường của người hấp hối, mới có thể hồi phục sinh cơ.


Bọn họ đang định xem xét Thiên Hạ Đệ Thất có thể sống tiếp hay không, sau đó mới phong tỏa yếu huyệt của hắn. Nhưng lúc này Tư Không Tàn Phế và Vu Quả, Vu Túc đã tấn công vào, khiến ba người Cao, Diệp, Trần phải ra tay ứng phó. Lúc này Thiên Hạ Đệ Thất đang hồi phục lại.


available on google playdownload on app store


Sau đó “Phú Quý Sát Nhân Vương” Văn Tùy Hán cũng tấn công vào gian phòng này.
Bọn họ đã thu hút sự chú ý của đám người Diệp Cáo, Cao Phi, Trần Nhật Nguyệt, vì vậy Thiên Hạ Đệ Thất đã nắm lấy cơ hội.


Đấu chí cầu sinh của hắn ngoan cường biết bao, chỉ cần sống được, hắn lập tức mưu đồ phản kích.
Bởi vì hắn tu luyện kỳ công, phần lớn huyệt vị trên người đều đảo loạn lệch hướng, rất nhanh đã hóa giải một chút cấm chế còn lại.


Thừa dịp Trần Nhật Nguyệt đi tới giải huyệt cho hắn, nhất thời không phòng bị, hắn lập tức chế ngự Trần Nhật Nguyệt, lại điểm vào huyệt câm của đối phương. Sau đó hắn dùng một tay ấn vào huyệt Thiên Trung của Trần Nhật Nguyệt, hút lấy không ít nội lực, nhằm để bổ sung tinh lực mất đi sau khi bị thương. Hắn không dám ra tay nặng, bởi vì không muốn kinh động đến Văn Tùy Hán và Cao Phi.


Vì vậy Trần Nhật Nguyệt đứng thẳng ở đó, từng bị Văn Tùy Hán quét một cái nhưng vẫn không ngã, không phải do hắn dũng mãnh, mà là khớp xương gân mạch của hắn đều căng cứng, không thể ngã được.
Hắn có khổ tự mình biết.


Hắn muốn thông báo cho Cao Phi, Diệp Cáo, hắn đã “trúng mai phục”, Thiên Hạ Đệ Thất không ch.ết, phải cẩn thận.
Nhưng hắn lại không nói nên lời.


Hắn thấy Cao Phi trọng thương, Văn Tùy Hán bỏ mạng, Diệp Cáo một mình chiến đấu với Thiên Hạ Đệ Thất. Không phải hắn không muốn giúp, mà hiện giờ ngoại trừ đầu óc rõ ràng, mắt nhìn thấy được, tay chân lại không thể nhúc nhích, ngay cả rắm cũng không đánh được một cái.


Khí! Đúng, là khí!
Trong y đạo mà hắn thông thuộc, có một phương pháp trị liệu khi huyệt mạch không thông, đó là tìm cách vận “khí” tụ “khí”, ra sức cường hóa, di chuyển huyệt vị kinh mạch, dù chỉ một phân một tấc cũng có thể hóa giải nguy khốn.


Nhưng muốn vận “khí” này lại cần chút “lực”.
Hiện giờ Trần Nhật Nguyệt vô khí vô lực, giống như một người muốn đi cày ruộng, nhưng không có cuốc, lại không tìm được đất đai, lấy gì để trồng trọt?


Khi Diệp Cáo và Thiên Hạ Đệ Thất giao chiến, hắn đã rất gấp, biết rõ nếu như lúc này không thể chế ngự Thiên Hạ Đệ Thất, chẳng những Diệp Cáo thê thảm, ngay cả hắn cũng sẽ xong đời.


Hắn tuy gấp, nhưng luôn thông minh hơn người, biết nắm bắt thời cơ, đương nhiên không phải chỉ đứng yên chỉ chờ cứu tinh.
Hắn cố gắng tụ khí, được chút nào hay chút nấy.


Chỉ cần có được một ngụm nguyên khí, hắn sẽ có thể dựa vào hiểu biết y học để di chuyển huyệt vị, dùng khí hoạt huyết, tự giải cấm chế.
Nhưng chuyện này cần có thời gian.


Càng tệ hơn, Thiên Hạ Đệ Thất ở trong tối không biết dùng thủ pháp hèn hạ gì, đã hút lấy một phần công lực và nguyên khí của hắn.


Sở dĩ Thiên Hạ Đệ Thất có thể dùng “Thế kiếm”, một kích đột ngột giết ch.ết Văn Tùy Hán, chính là nhờ công lực “mượn được” từ Trần Nhật Nguyệt.
Hành động này lại hao tổn rất nhiều nguyên khí của Trần Nhật Nguyệt.


Huyệt đạo của Trần Nhật Nguyệt bị khống chế, chỉ có y thuật đầy bụng, nhưng nhất thời lại không kịp bổ sung một chút “khí” bị mất đi này.
Hắn khựng ra ở đó, giống như một con sâu nhỏ cứng ngắc.


Hắn thấy Diệp Cáo thất thủ, Thiên Hạ Đệ Thất bắt đầu “hút máu”, hơn nữa ở trong tối, trong tiếng mưa rơi, dần dần có thể nghe được tiếng vang lúc ánh sáng lạnh từ con mắt duy nhất của Thiên Hạ Đệ Thất quét qua, khiến trong lòng hắn thầm kêu không ổn.


Dù sao Thiên Hạ Đệ Thất đã bị thương rất nặng, thể lực hao tổn, chảy máu quá độ, cho nên hắn muốn nhanh chóng hút thật nhiều máu tươi, nhằm để bổ sung thể lực công lực của mình.
Nói cách khác, Thiên Hạ Đệ Thất hút máu càng nhiều, võ công lại khôi phục càng nhanh.


Cho nên, muốn giết Thiên Hạ Đệ Thất thì phải nhân lúc này, không thể để cho hắn tiếp tục giết người, cũng không thể để cho hắn tiếp tục hút máu.
Trần Nhật Nguyệt biết hiện giờ là thời điểm mấu chốt, giây phút sống ch.ết.
Đáng tiếc Diệp Cáo hình như lại không biết.


Hắn cúi người khom lưng ở đó, không biết làm gì với hai con “sâu” dưới chân, giống như một con cọp vặn vẹo.
Đối với hai con “sâu” nơi mắt cá, Diệp Cáo quả thật rút không được, bỏ không xong, đau đớn muốn ch.ết, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Hắn căm giận Trần Nhật Nguyệt.


A Tam ch.ết tiệt, tên lưỡng tính ngươi, lại đứng trơ trơ ra ở đó, giống như một con sâu phơi khô vậy! Sao không qua đây giúp ta giải quyết hai thứ đáng ghét này!


Thực ra hắn không biết, Thiên Hạ Đệ Thất vốn không hiểu cách dùng thật sự của “điểm điểm trùng” của Văn Tùy Hán. Nếu như dùng đúng cách, điểm điểm trùng sẽ chui vào trong xương tủy của hắn, khi đó cho dù hắn không đau ch.ết thì cũng sớm phát điên rồi.


Diệp Cáo còn không nổi điên, cho nên hắn nghĩ đến một biện pháp.
Lửa.
Hắn từ trong vạt áo lấy ra hai tờ giấy, cố gắng “không kinh động” đến cặp sâu kia, dùng đá lửa đốt giấy, sau đó nhanh chóng cúi người, dùng ngọn lửa hơ vào hai con sâu còn lộ ra một khúc đuôi.


Hắn làm như vậy là quyết định liều một phen.
Hơ lửa như vậy, kết quả không phải sâu nhả ra, chính là chui vào trong xương thịt của hắn.
Nhưng hắn không thể không liều.
Liều có lẽ vẫn sống được, không liều thì chỉ có một con đường ch.ết.






Truyện liên quan