Chương 111: Cuộc gặp gỡ nhỏ tại quán rượu

Mưa càng ngày càng lớn. Dương Nguyên Khánh tăng tốc phi ngựa, cách đó tầm hai dặm có một quán rượu được làm bởi tre gỗ và ngói. Cái quán rất lớn, có thể chứa được hơn trăm người. Phía dưới quán có hơn hai mươi băng ghế, trên đó ngồi đầy khách tránh mưa. Còn có một chuồng nhỏ bên sườn cho ngựa.


Nhóm người mới hỏi đường ban nãy đang được hai tiểu nhị dẫn vào quán, Dương Nguyên Khánh nhìn thấy quán rượu cơ bản khách đã ngồi kín chỗ, đang định đi thì tiểu nhị đứng dưới quán rượu lại nhiệt tình vẫy hắn lại:


-Vị công tử này, vẫn còn hai chỗ đó. Mau vào uống bát rượu nóng, ăn chút gì đó rồi hãy đi.
Dương Nguyên Khánh do dự một chút, tiểu nhị liền chạy ra dắt ngựa cho hắn rồi cười nói:


- Công tử, cách đây về phía trước và sau mười mấy dặm thì chỉ có mình quán nhà chúng tôi thôi. Mưa lớn thế này, mau vào tránh mưa đi.
Dương Nguyên Khánh thấy tiểu nhị nhiệt tình liền xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho y:
-Cột ngựa tốt, cho ngựa ăn tốt nhé!


Tiện tay lôi ra trong túi ba xâu tiền thưởng cho y. Tiểu nhị nhận lấy món tiền thưởng, vô cùng vui vẻ bước đi. Dương Nguyên Khánh đảo mắt một vòng quán rượu, góc phía đông bắc quả thật còn có hai chỗ ngồi trống, chính là người đàn ông trung niên vừa nãy hỏi đường, bọn họ đang ngồi lên hai chiếc ghế. Nhưng nữ chủ nhân của bọn họ thì không có ở đó, chắc là đang ở bên trong xe ngựa. Xe ngựa dừng sát gần đó. Trong quán rượu nam nữ hỗn tạp, nhân sinh ồn ào. Người phụ nữ bên trong xe ngựa chắc là tiểu thư nhà giàu, không muốn vào đó ngồi chung.


- Tiểu ca, mời ngồi bên này!
Người quản gia trung niên nhận ra hắn, nhiệt tình mời hắn ngồi xuống. Mấy người ngồi gọn sang một bên nhường chỗ trống.
- Vậy thì chiều theo các vị vậy!


available on google playdownload on app store


Dương Nguyên Khánh cũng không khách khí, ngồi trên chiếc ghế gỗ. Hắn bỏ túi da, trường sóc và cung tiễn ở một bên, chắp tay với người đàn ông trung niên và mấy người xung quanh.


Kỳ thật người đàn ông trung niên cũng là người để nói. Trong triều Tùy vẫn có nhưng quy củ bất đồng về sĩ thứ. Người đàn ông trung niên chỉ là quản gia, mấy người tùy tùng bên cạnh chỉ là gia đinh, thân phận khá là thấp hèn. Nếu như Dương Nguyên Khánh bên người mặc áo gấm mũ quan thì người đàn ông trung niên kia tuyệt đối sẽ không mạo muội mời hắn ngồi cùng bàn. Nếu như thân phận Dương Nguyên Khánh cao quý thì đó chính là một sự vô lễ vô cùng.


Nhưng ông ta nhìn thấy Dương Nguyên Khánh mặc áo lam, bình khăn và thắt lưng, trên thắt lưng không có bất cứ một vật trang sức nào để nhận ra thân phận nên ông ta liền đoán rằng Dương Nguyên Khánh cũng chỉ là bình dân, ngồi với ông ta thì cũng không sao.


Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, lúc này đúng là buổi trưa. Hắn cũng hơi đói rồi liền cười vẫy tiểu nhị:
-Mau cho nửa cân thịt dê, ba cái bánh rán và một bầu rượu.
- Vâng! Xin đợi một chút.
Tiểu nhị nói to rồi chạy về phía sau chuẩn bị.


Người quản gia trung niên nâng bầu rượu lên rót cho Dương Nguyên Khánh một chén rượu rồi cười hỏi:
-Nghe giọng Tiểu ca nói thì chắc là người Kinh thành, xin hỏi quý danh?
Dương Nguyên Khánh vội vàng chắp tay cảm tạ nói:
- Tại hạ đúng là người Kinh thành, tại hạ họ Dương.
Hắn cũng cười hỏi:


- Vị đại thúc là người Giáng Bài hay là người Bồ Châu?
- Chúng tôi là người Văn Hỷ Bồ Châu, hộ tống tiểu thư của chúng tôi vào kinh.


Dương Nguyên Khánh nghe nói bọn họ là người Văn Hỉ thì phản ứng đầu tiên chính là Văn Hỉ họ Bùi, đứng đầu trong tám sĩ tộc lớn của thiên hạ. Lẽ nào lại là bọn họ?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng cũng không dám liều lĩnh, Dương Nguyên Khánh cười nói:


- Văn Hỉ là nơi rất tốt. Địa linh nhân kiệt Quan Vũ chẳng phải là người Văn Hỉ đó sao?
Hắn vừa dứt lời, trong xe ngựa truyền đến một tiếng cười khẽ. Dương Nguyên Khánh lúc này mới phản ứng lại. Hắn lập tức mặt đỏ lên, vội vàng nói:


- Là tôi hồ đồ, Quan Vân Trường là người Giải Lương Bồ Châu, không phải là người Văn Hỉ.
Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Tiếng cười rất khẽ, chắc là một người phụ nữ trẻ tuổi. Người quản gia cười:


-Đại lão gia nhà tôi cũng làm quan ở Kinh thành. Lần này chúng tôi đưa tiểu thư vào kinh.


Mấy tên tùy tùng ở bên cạnh đều chú ý đến mã sóc của Dương Nguyên Khánh. Bọn họ đều là người luyện võ, có ít nhiều kiến thức. Dù là Dương Nguyên Khánh dùng áo da bọc lưỡi sóc lại nhưng cán cây mã sóc đặc biệt này khiến cho người ta vẫn có thể đại khái đoán ra được. Trong mắt họ đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, chưa bao giờ thấy cây mã sóc nào dài đến thế.


- Sóc tốt!
Phía sau có tiếng một người tán thưởng. Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy năm sáu người đàn ông ngồi phía sau hắn, ai nấy thân thể cao to cường tráng, bên người đều có binh khí dài.


Tuy rằng Dương Kiên ra mệnh lệnh cấm võ trong mười bảy ngày tết năm thứ mười bảy Khai Hoàng, không cho phép trong dân gian có binh khí dài nhưng trên thực tế thì mệnh lệnh này không hiệu quả lắm, cũng chỉ là hạn chế được sự trao đổi buôn bán binh khí mà thôi. Vương triều Tùy được mệnh danh là nam văn bắc võ, võ của phương bắc phát triển rất cường thịnh, hậu duệ của tướng quân, thứ dân sĩ tộc, ai ai cũng luyện võ. Dương Kiên ra lệnh cấm võ trên thực tế cũng chỉ là danh nghĩa mà thôi.


Dương Nguyên Khánh khi đi vào quán rượu cũng phát hiện ra bên trong quán rượu có rất nhiều người luyện võ, có binh khí, cung tiễn. Người đàn ông phía sau hắn chừng hơn hai mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, tóc đỏ thẫm, mắt rậm mày ngài, tướng mạo không tầm thường. Anh ta cũng mang theo một cây sóc dài, là một cây Tảo Dương kim đinh sóc. Đầu cây sóc có hình thiết chùy hình táo, trên đó là sáu hàng đinh hai tấc mạ vàng. Cây sóc đó nặng chừng ba lăm bốn mươi cân. Xem ra người đàn ông này cũng là một người có võ công cao cường.


Dương Nguyên Khánh nâng chén lên hướng về người trẻ tuổi. Người đàn ông đó là người hào sảng, anh ta cũng nâng chén đáp lễ lại nói:
-Tại hạ Đơn Hùng Tín, là người huyện Thượng Đảng Lộ Châu. Thuở nhỏ đam mê mã sóc. Xin hỏi xưng hô với vị công tử thế nào?


Dương Nguyên Khánh cẩn thận nhìn anh ta một cái, hoá ra anh ta chính là Xích Phát Linh Quan Đơn Hùng Tín. Quả nhiên tướng mạo phi phàm. Bên cạnh anh ta còn có một người nhìn giống với Đơn Hùng Tín, chắc là huynh trưởng của anh ta Đơn Hùng Trung.
Dương Nguyên Khánh cũng vui vẻ nâng chén nói:


- Tại hạ Dương Nguyên Khánh, người Kinh thành, nghe đại danh của nhị vị họ Đơn đã lâu, xin mời hai huynh một chén.


Hắn nói tên của mình ra thì từ một bàn khác cách đó không xa có tiếng “A” lên một tiếng, cùng nhìn về phía Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh khi nói thì cũng phát hiện ra bên bàn bên kia có người nhìn quen quen, chỉ là nhất thời hắn không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Nghe thấy hắn nói tên mà ngạc nhiên như vậy, nhóm người này chắc là biết hắn.


Dương Nguyên Khánh vẫn nhớ không nổi nhóm người này là ai, chỉ đành tạm thời không quan tâm đến nữa, lại quay ra cười nói với huynh đệ hắn Đơn Hùng Tín:
-Hai huynh làm sao lại muốn đến Kinh thành?


Huynh đệ Đơn Hùng Tín ở huyện Thượng Đảng hay giúp đỡ người nghèo, kẻ yếu, luôn bênh vực kẻ yếu, thích kết giao thiên hạ hào kiệt, ở huyện Thượng Đảng, thậm chí cả Lộ Châu thì nhắc đến hai anh hùng họ Đơn ở Nhị Hiền Trang thì không ai không biết. Nhưng đây là Kinh thành, là nơi Thiên tử ngọa hổ tàng long. Huynh đệ Đơn Hùng Tín thấy vị tiểu huynh đệ này không ngờ cũng biết thanh danh của bọn họ thì không khỏi sinh cảm giác tốt đẹp.


Đơn Hùng Tín cười nói:
-Người anh em họ Dương này, chi bằng sang đây ngồi đi.
Đơn Hùng Tín nói chuyện đương nhiên thú vị hơn người quản gia không biết tên kia nhiều. Dương Nguyên Khánh liền cười áy náy với người quản gia rồi sang bàn của Đơn Hùng Tín ngồi.


Đơn Hùng Tín một bàn có năm sáu người, ngoài huynh đệ nhà họ Đơn ra thì còn có vài người khác cũng là đại hán luyện võ. Đơn Hùng Tín giới thiệu với Dương Nguyên Khánh từng người một.


-Những anh em này đều là hào kiệt Lộc Châu. Đây là đại ca của tôi Đơn Hùng Trung, vị này Đơn Nhân Kiệt là đệ tộc của tôi.Vị này là Từ Trọng Sơn, đây là Mã Đinh Nguyên. Ba người họ được xưng là Thượng Đảng Tam Hổ, đều là những hảo hán hào sảng.


Anh của Đơn Hùng Tín - Đơn Hùng Trung lại là một người văn võ song toàn. Anh ta tuy rằng cũng rất hào sảng nhưng lại càng tỉ mỉ thận trọng hơn so với người em của mình. Hai anh em nhà họ đều là cường hào Lộ Châu, gia tài bạc triệu, cho nên anh em Đơn Hùng Tín mới dùng Tảo Dương Sóc. Còn người trẻ tuổi đối diện tuy quần áo đơn giản, nhưng trong cử chỉ thì có khí chất bình tĩnh, càng quan trọng hơn là cây mã sóc này của anh ta dài hơn nhiều so với cây mã sóc thông thường, ít nhất cũng trị giá vạn đồng. Đơn Hùng Trung liền cảm giác được người thanh niên này không phải là người bình thường.


-Vị công tử này hẳn là cũng là danh môn thế gia?
Đơn Hùng Trung cười hỏi thăm dò.
Lúc này, một người đàn ông ở bên nâng chén rượu lên ha hả cười nói:


-Các anh không ngờ ngay cả Dương Nguyên Khánh mà cũng không biết. Thế là các anh kiến thức còn nông cạn rồi. Năm năm trước trong trận chiến Đột Quyết hẳn là các anh đã từng nghe nói qua rồi chứ?
Đơn Hùng Tín biến đổi sắc mặt. Anh ta nhìn chằm chằm Dương Nguyên Khánh:


- Hoá ra tiểu huynh đệ chính là Âm sơn Phi tướng Dương Nguyên Khánh tiếng tăm lừng lẫy sao?
Dương Nguyên Khánh lần đầu tiên biết không ngờ mình lại có biệt hiệu là Âm sơn Phi tướng. Nhưng cái biệt danh đó hắn lại rất thích.
“Đản sử Long Thành phi tướng tại
Bất giao Hồ mã độ Âm sơn” (1)


1.Xuất tái (Nguyên tác: Vương Xương Linh)
Tần thời minh nguyệt Hán thời quan
Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn
Đản sử Long Thành phi tướng tại
Bất giao Hồ mã độ Âm sơn.
--Dịch Nghĩa:--


Vầng trăng sáng của đời Tần và quan ải của đời Hán, mà người chinh chiến nơi nghìn dặm vẫn chưa trở về. Nếu như có vị phi tướng* ở tại Long Thành thì sẽ không cho ngựa Hồ vượt qua núi Âm sơn.
*Phi tướng: Viên tướng bay. Ngày xưa người Hung nô gọi Lý Quảng là phi tướng.
--Bản dịch của Đào Hùng--


Ải Hán, trăng Tần ngời tỏa sáng
Chinh nhân nghìn dặm mãi xa xăm
Long Thành ví giả còn phi tướng
Chẳng để ngựa Hồ vượt núi Âm
(Nguồn: hoasontrang.us)
Dương Nguyên Khánh nâng chén khẽ mỉm cười:
-Chỉ là quân ở biên ải bình thường, không dám là Phi tướng. Hai chữ này, Đơn nhị ca quá khen rồi!


Hắn lại đứng lên, cười nói với người đàn ông vừa tiết lộ thân phận của mình:
-Ta dường như đã gặp huynh ở đâu đó rồi. Xin huynh thứ lỗi cho ta mắt vụng, thực sự không nhớ ra.
Đại hán này mỉm cười híp mắt, ánh mắt cười có chút nham hiểm:


-Dương huynh đệ quên rồi sao? Ở trạm dừng chân cung Nhân Thọ chúng ta đã gặp nhau một lần.


Dương Nguyên Khánh bỗng dưng nhớ ra, người này là một trong bốn gã cận vệ của Dự Chương Vương Dương Giản. Cảm giác để lại cho người ta lúc đó, bốn người này rất khác người bình thường. Dương Nguyên Khánh lại nhìn sang bàn bên cạnh, còn có một văn sĩ áo xanh hơn ba mươi tuổi, dường như là người bên cạnh Dương Giản, những người khác đều là ăn mặc theo kiểu thị vệ.


- Ta nhớ ra rồi!
Dương Nguyên Khánh vui vẻ cười nói:
- Chúng ta đã từng gặp nhau rồi. Nhưng đại danh của vị huynh đệ này có thể chỉ giáo được không?
- Tại hạ Lương Sư Đô, người Hạ Châu, tiện danh không đáng nhắc đến!
- Hóa ra là Lương lão đệ, lại đây! Ta mời đệ một ly.


Đơn Hùng Tín nâng chén rượu lên muốn mời Lương Sư Đô, không ngờ Lương Sư Đô cũng không để ý tới anh ta, chỉ hướng về phía Dương Nguyên Khánh nâng chén, xoay người liền bước đi. Đơn Hùng Tín tay giơ trong không trung, mặt đỏ lên, một lúc sau anh ta hừ một tiếng rồi ngồi xuống, trong mắt cực kỳ tức giận.


Dương Nguyên Khánh hạ giọng nói nhỏ với anh ta:
-Bọn họ là thủ hạ của Dự Chương Vương Dương Giản. Tốt nhất không nên kết giao.


Huynh đệ họ Đơn nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ý cảnh giác. Bọn họ khi mới đến liền đã biết kinh thành ngọa hổ tang long, không thể quá hồ đồ được. Chỉ là Đơn Hùng Tín tình cách hào sảng, dễ kết giao, nhất thời bản tính khó sửa. Quả nhiên là kinh thành nước sâu, khiến người ta phải thầm hổ thẹn.


Tuy nhiên Đơn Hùng Tín có ấn tượng vô cùng tốt với Dương Nguyên Khánh, không ngờ lại là Âm sơn Phi tướng, kiểu anh hùng nơi biên ải này, Đơn Hùng Tín nhất định phải kết giao. Đơn Hùng Tín liền không hề để ý tới mấy người Lương Sư Đô, cười nói với Dương Nguyên Khánh:


- Dương tướng quân trở về từ biên giới, phải chăng là cũng muốn tham gia tuyển tướng cử tài?
Dương Nguyên Khánh ngây người. Tuyển tướng tài gì chứ. Hắn chưa từng nghe nói bao giờ. Dương Nguyên Khánh lắc đầu:


-Tôi trở về thăm người thân, chưa từng nghe nói bao giờ cả. Tuyển tướng cử tài là chuyện gì vậy?
- Hoá ra Dương hiền đệ không ngờ không biết. Nhưng cũng khó trách, Dương hiền đệ là tướng ngoài biên ải, không cần phải cố cầu công danh đó làm gì.
Đơn Hùng Tín cười giải thích nói:


- Thánh Thượng truyền chỉ thiên hạ, chiếu tuyển tướng tài trong thiên hạ, thi hội ở kinh thành, những người võ công cao cường đều có thể được phong quân chức Thông tin như thế, chúng tôi liền cũng muốn vào kinh thử vận khí xem sao.


Dương Nguyên Khánh lúc này mới giật mình hiểu ra, hắn âm thầm suy nghĩ chắc đây là Dương Quảng đang chuẩn bị cho khoa cử, dùng võ cử để tiến hành thử.
Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
-Cụ thể tuyển tướng tài như thế nào? Đơn nhị ca có biết không?
Đơn Hùng Tín gãi đầu:


-Cái này thì chi tiết không rõ lắm. Nghe nói lấy kỳ thi cưỡi ngựa bắn cung là chính, còn có mấy trò khác, vào kinh rồi sẽ biết.
- Vị tráng sĩ này!
Tiểu nhị phía sau lo lắng gọi Đơn Hùng Tín:
- Bên ngoài đó là ngựa của anh sao?






Truyện liên quan