Chương 9
Edit: Song Tử (LTTU156)
“ Giật mình, ta đáng sợ như vậy sao?”
Hoa Thanh Vũ trợn to mắt nhìn Cửu Vương gia, tuy rằng dáng vẻ của hắn không anh tuấn như Mạnh Hoài Cẩn, nhưng so với Đại tướng quân thì có khí chất hơn nhiều, tỏa ra khí chất anh tuấn phi phàm khiến cho Hoa Thanh Vũ phiền lòng.
“Bái kiến cửu Vương gia.” Hoa Thanh Vũ cung kính thỉnh an Vương gia nói: “Không quấy rầy Vương gia ngắm trăng nữa, ta lập tức đi ngay.”
Thấy Hoa Thanh Vũ muốn chuồn đi, Vương gia gọi nàng lại hỏi: “Ngươi là nha hoàn của Hoài Cẩn?”
Hoa Thanh Vũ đành phải quay lại, thành thật cúi đầu đáp: “Vâng.”
“Tên gì?”
“Hoa Thanh Vũ.”
“Tại sao không dám nhìn bổn vương?”
“Không phải không dám nhìn..”
Trầm Ký Ngôn nở nụ cười, nhướng mày hỏi: “Không phải không dám?”
Đương nhiên là không muốn, nhìn rồi trong lòng sẽ buồn phiền!
“Vâng, vì Vương gia quá rực rỡ chói sáng!”
Trầm Ký Ngôn nhịn không được cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên tiểu nha hoàn này cũng giống như những nữ nhân kia.
“Tại sao lại một mình đến đây nằm trên núi giả?” Trầm Ký Ngôn lại hỏi.
Câu này phải trả lời như thế nào đây, Hoa Thanh Vũ âm thầm bĩu môi xem thường, cũng không thể nói nàng mắng chủ tử của mình xong, lập tức bỏ chạy, sau đó lạc đường..
Nhìn vẻ mặt bối rối của Hoa Thanh Vũ, dường như Trầm Ký Ngôn nhớ tới cái gì đó, hắn cười cười thản nhiên ngồi lên núi giả, vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn cười tủm tỉm nói với Hoa Thanh Vũ: “Ngồi.”
“A?” Hoa Thanh Vũ cười gượng nói: “Này không đúng..”
Đối diện với gương mặt mình chán ghét, nàng cảm thấy không thoải mái ..
“Ghét bỏ bổn vương?”
Đúng vậy!
“Nô tỳ không dám.”
Hoa Thanh Vũ lập tức ngồi xuống bên cạnh Vương gia.
Hoa Thanh Vũ cảm thấy Cửu Vương gia và Mạnh Hoài Cẩn không giống nhau. Mạnh Hoài Cẩn nói nhiều, ở cùng hắn vui vẻ hơn nhiều, Cửu Vương gia này là một hũ nút*, nhìn gương mặt này một thời gian dài sẽ cảm thấy cực kỳ vô vị, thật đáng ghét ..
*Hũ nút; bí ẩn; khó hiểu (ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực)
Nàng muốn cúi đầu nhổ một ngọn cỏ để chơi đùa, nhưng lại phát hiện ra ngọn núi giả này trụi lủi một cọng lông cũng không có, đành phải đem lực chú ý chuyển tới mặt trăng.
Đúng lúc này, Trầm Ký Ngôn quay đầu nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Hoa Thanh Vũ, đang nhìn ánh trăng trên bầu trời, dáng vẻ vô cùng thích thú, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn nói: “Có gì đẹp?”
Kỳ thật Hoa Thanh Vũ không muốn nói chuyện với Cửu Vương gia, nhưng người ta là Vương gia, đành phải có lệ nói: “Ngắm trăng.”
“Người ta ngắm trăng một là gửi gắm tâm tư tình cảm, hai là khi cảm thấy đau buồn, ba là nâng cốc hỏi trời xanh, suy nghĩ về thế sự, vì sao ngươi lại vui vẻ như thế?”
“Đương nhiên là vì cảm thấy thú vị.”
“Thú vị chỗ nào?”
Tại sao lại hỏi nhiều vấn đề như vậy! Quấy rầy người ta thư giãn! Hoa Thanh Vũ liếc mắt một cái, nhưng vừa nghĩ đến hắn là Vương gia, lập tức cúi đầu ngoan ngoãn giải thích nói: “Bởi vì ta nghĩ rất nhiều người miêu tả mỹ nhân là Hằng Nga hạ phàm, nên cảm thấy rất buồn cười..”
“Có gì buồn cười ?”
“Lúc trước người ta lừa Hằng Nga, nói ăn thuốc bất tử sau này nàng ta có thể sinh được rất nhiều con cái, nàng ta tin, kết quả bay lên cung trăng biến thành một con cóc, không phải loài cóc có thể sinh rất nhiều con cái sao? Cho nên khen mỹ nhân là Hằng Nga hạ phàm, chính là nói, nàng ta là con cóc chuyển thế..”
Nói tới chỗ này Hoa Thanh Vũ vui vẻ nở nụ cười.
Dáng vẻ xinh đẹp thì sao, người khác cảm thấy đẹp thì sao, ở trong mắt nàng tất cả đều là con cóc!
“Không biết từ khi nào, Hằng Nga lại bị truyền thành tiên tử, cóc không tốt sao? Nếu nàng là một con cóc, thì tình cảm giữa nàng và Hậu Nghệ sẽ không cảm động lòng người như vậy. Nhưng thật ra ta cảm thấy nếu con cháu sau này nhớ đến con cóc, ngược lại sẽ cảm động hơn một chút..”
“Cách nói này ở đâu ra?”
“Xem trong sách!” Sau đó thêm một chút trí tưởng tượng của chính nàng!
Bỗng nhiên Cửu Vương gia nở nụ cười, thử thăm dò nói: “Vốn dĩ ta cũng từng nghe một người, đã giảng qua chuyện xưa này.”
“Ai?” Hoa Thanh Vũ kích động hỏi.
“Nữ nhi của Hoa gia, chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Hoa Trảm Nghiên con gái của Hoa gia thành Cẩm Quan.”
Tỷ tỷ..
Hoa Thanh Vũ liếc mắt xem thường, nghĩ thầm không biết tỷ tỷ trộm chuyện xưa của nàng từ khi nào..
“Đúng rồi, còn chưa biết tên của ngươi?” Trầm Ký Ngôn bí hiểm nhìn Hoa Thanh Vũ, dường như hoài nghi cái gì đó, mỉm cười hỏi: “Chỉ nghe người khác gọi ngươi là tiểu Hoa muội tử, ngươi cũng họ Hoa à?”
“Ừ.. Là họ Hoa..”
“Ô?” Trầm Ký Ngôn mắt sáng rực lên: “Hoa gì?”
“Hoa..” Hoa Thanh Vũ nghẹn họng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe nói: “Hoa Tiểu Lư*!” (tiểu lư: lừa nhỏ)
“Tiểu Lư?”
“Ừ, Lư Lư!”
Trầm Ký Ngôn cười gượng hai tiếng nói: “Thật sự là cái tên độc đáo..”
“Cám ơn Vương gia khích lệ!”
Hai người lại không nói gì, Hoa Thanh Vũ bất đắc dĩ ngáp một cái.
“Cửu Vương gia, không phải người tổ chức Trung thu yến sao? Tại sao lại rời chỗ chạy đến núi giả này?”
Cho nên ngươi mau trở về đi, ngươi là chủ nhân, đi như vậy cũng không tốt, không đúng lễ nghi!
“Ngươi đoán xem?”
“Hì hì, tâm tư của Vương gia tiểu nha hoàn như ta đây, sao có thể đoán được ..”
Trầm Ký Ngôn không tự chủ nở một nụ cười dịu dàng, nhìn cách đó không xa nói: “Ngươi lập tức sẽ biết thôi.”
Lập tức? Hoa Thanh Vũ nhìn theo Trầm Ký Ngôn, nhưng đúng lúc này Trầm Ký Ngôn bỗng nhiên nắm lấy nàng, kéo nàng đến sau một tảng đá lớn núp vào.
Hoa Thanh Vũ nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng có hai người cực kỳ xinh đẹp đang chậm rãi đi tới, một vị là Mạnh Hoài Cẩn thiếu niên đại tướng quân danh chấn kinh thành, một vị là Hoa Trảm Nghiên thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Mạnh Hoài Cẩn trong lòng bực bội, hắn ra ngoài tìm Hoa Thanh Vũ, sao lại gặp phải đại mỹ nhân này đây?
Hoa Trảm Nghiên rất đẹp, đi bên cạnh sẽ cảm thấy mệt mỏi, điều này khiến Mạnh Hoài Cẩn lại nghĩ tới Hoa Thanh Vũ, ở cùng với nàng vẫn là thoải nhất, bởi vì Hoa Thanh Vũ không hề có cảm giác tồn tại, hắn có thể tự do tự tại muốn làm cái gì thì làm cái đó.
“Không ngờ lại lạc đường, thật sự là làm phiền Tướng quân đại nhân.” Giọng nói của Hoa Trảm Nghiên mềm mại ngọt ngào giống như mật ong vậy, vừa ngọt vừa mềm lại vừa xốp.
Mạnh Hoài Cẩn có chút không được tự nhiên, thanh thanh cổ họng nói: “Gia phụ và phụ thân ta có quen biết, Hoa tiểu thư cần gì khách khí như vậy.”
Hả? Hoa Thanh Vũ đứng sau núi giả nghe lén vô cùng sửng sốt, hóa ra cha của Mạnh Hoài Cẩn có quen biết với cha nàng sao? Tại sao nàng không biết? Nhà nàng không phải chỉ là nhà giàu bình thường sao? Sao lại có quen biết với phủ Tướng quân?
“Ôi..”
Chỉ nghe Hoa Trảm Nghiên khẽ thở dài một hơi, nam tử bình thường chỉ sợ đã bước đến an ủi nàng..
Hoa Thanh Vũ nhìn Mạnh Hoài Cẩn, lại quay sang nhìn Trầm Ký Ngôn, chỉ thấy vẻ mặt của hai người này rất bình tĩnh.
Chậc chậc, thật không hổ là một đám công tử có dáng vẻ đẹp mắt, quả nhiên là siêu phàm xuất chúng!
“Vì sao Hoa tiểu thư lại thở dài?” Mạnh Hoài Cẩn hỏi.
Hoa Trảm Nghiên dừng bước, vô cùng thẹn thùng cúi đầu.
“Nói đến thật xấu hổ, kỳ thật lần này ta theo gia phụ tới đây để tìm muội muội đào hôn của ta..”
“Muội muội?” Mạnh Hoài Cẩn biết rõ nàng đang nói tới Hoa Thanh Vũ, vẻ mặt lại cố tỏ ra mê muội hỏi: “Hình như ta chưa bao giờ nghe nói Hoa gia còn có một nữ nhi? Hóa ra nàng còn có một muội muội?”
Hoa Trảm Nghiên nở nụ cười nói: “Muội muội kia của ta tính tình có chút kỳ lạ, cha mẹ rất là xấu hổ, cho nên xưa nay chưa bao giờ để nàng gặp người khác, thời gian lâu rồi, người ngoài đã quên mất ta còn một muội muội .”
Tiểu Hoa ngoại trừ thích ăn một chút, tính tình nào có cổ quái! Tâm tư của đệ nhất mỹ nhân này thật là xấu! Mạnh Hoài Cẩn nhịn không được hừ lạnh một tiếng ở trong lòng.
“Chẳng qua là loại chuyện đào hôn như này, dù sao cũng không vẻ vang gì, là lỗi xấu hổ của gia tộc, phụ thân cũng không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm, chỉ có thể âm thầm tìm manh mối.”
Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu nói: “Không biết ta có thể hỗ trợ cái gì?”
“Đại tướng quân nguyện ý giúp một tay thật là quá tốt, chúng ta chỉ biết Thanh Vũ đã đến kinh thành, nhưng kinh thành rộng lớn như vậy, muốn tìm một người thật sự là mò kim đáy bể. Hơn nữa muội tử kia của ta bởi vì bộ dạng vô cùng xấu xí cho nên tính tình có chút âm u, không được người khác chú ý, muốn hỏi thăm được tin tức cũng rất khó.”
Mạnh Hoài Cẩn không nghĩ tới Hoa Trảm Nghiên sẽ nói về em gái của mình như thế, trước mặt người ngoài còn cay nghiệt như vậy, có thể tưởng tượng ra những ngày Hoa Thanh Vũ sống ở Hoa phủ đã trôi qua như thế nào!
Hoa Trảm Nghiên đợi một lúc, phát hiện Mạnh Hoài Cẩn không đáp lời, chỉ cúi đầu không nói lời nào, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.
“Mạnh đại tướng quân?” Hoa Trảm Nghiên thử kêu.
Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới phục hồi lại tinh thần, híp mắt nhìn Hoa Trảm Nghiên, mỉm cười nói: “Hoa đại tiểu thư không cần phải lo lắng, tại hạ nhất định sẽ dùng hết toàn lực giúp nàng tìm muội muội.”
Hai người đi xa rồi, Hoa Thanh Vũ mới phát hiện lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, Mạnh Hoài Cẩn nói nhất định sẽ giúp tỷ tỷ tìm nàng, cho nên hắn nhất định sẽ bắt mình trở về!
Sau khi trở về nàng sẽ lập gia đình, gả cho cái tên vốn không quen biết kia, nhưng nghe nói là thiếu gia trẻ tuổi lại rất anh tuấn..
Làm sao bây giờ, nàng không muốn trở về!
“Sao vậy?” Trầm Ký Ngôn nhìn Hoa Thanh Vũ vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Ngươi nhìn ngươi đi, mặt cắt không còn một giọt máu, ngươi sợ cái gì?”
Hoa Thanh Vũ luống cuống, vẻ mặt giống như sắp khóc, sắc mặt tái nhợt nói: “Không có gì.. Vương gia, ta còn có việc, phải đi trước !”
Hoa Thanh Vũ xoay người bỏ chạy, nàng lập tức trở về thu dọn hành lý chạy lấy người! Nếu không chờ Mạnh Hoài Cẩn trở về chắc chắn sẽ bắt nàng giao cho cha mẹ!