Chương 22
Edit: mizuno_kc
Beta: Song Tử (lttu156)
Vừa đi ra khỏi tửu lâu, chỉ thấy cách đó không xa, Mạnh đại tướng quân một thân quần áo đầu tóc rối bù đang mắng mỏ Tử Điệp.
“Tại sao ngươi lại để cho nàng đi mất? Không phải ta đã dặn ngươi phải trông nom nàng cẩn thận rồi sao? Tại sao ngươi có thể vì cãi nhau với tên Trạng nguyên kia mà quên mất nàng ấy chứ? Nàng ấy bỏ đi một mình, ngộ nhỡtrong lòng nghĩ quẩn thì biết làm sao?”
Tử Điệp không nhịn được than thở: "Hoa cô nương không phải là người yếu đuối như vậy, sẽ không nghĩ quẩn trong lòng vì chuyện đó mà tự sát đâu."
"Ai nói tự sát?" Mạnh Hoài Cẩn tức giận đến giơ chân: "Ta sợ nàng nghĩ ngợi lung tung trong lòng, nhất thời mềm lòng, theo cái tên Thổ Bao ca ca kia đi mất luôn thì phải làm sao bây giờ.”
Tử Điệp sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra, thật đúng là có khả năng này. Mạnh Hoài Cẩn thực sự là bị tức ch.ết rồi. Thật vất vả hắn mới thoát khỏi đám tiểu thư kia, quần áo tóc tai bị người khác lôi kéo tả tơi, cả người chật vật. Nào ngờ đâu vừa ra khỏi cửa thì lại nghe gã sai vặt nói Hoa Thanh Vũ đã theo cửu Vương gia đi mất rồi.
Nha đầu kia lại cứ như vậy đi theo tên đàn ông khác. Hơn nữa còn vào lúc hắn và nàng đang hẹn hò, làm sao hắn có thể không tức giận đây?
"Ta vẫn đang ở đây mà, ta không có nghĩ ngợi lung tung gì cả."
Mạnh Hoài Cẩn và Tử Điệp đều giật mình, vừa quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy, một tiểu cô nương mặc áo xanh đang nghiêng đầu nhìn bọn họ. Nha đầu ch.ết tiệt này không phải Hoa Thanh Vũ thì còn ai vào đây nữa?
Mạnh Hoài Cẩn vẫn còn đang nổi nóng, nhìn thấy Hoa Thanh Vũ lập tức bước nhanh về phía nàng, lớn tiếng chất vấn nàng:
"Tại sao nàng không nói một tiếng nào đã chạy theo Trầm Ký Ngôn? Có biết ta sẽ lo lắng không?"
Hoa Thanh Vũ đuối lý, cúi đầu vẻ mặt đáng thương nói:
"Xin lỗi ngài. Nhưng hắn ta là Vương gia, hắn bảo ta đi theo hắn, ta cũng không thể không đi."
Thì ra cái tên Trầm Ký Ngôn kia dùng thân phận Vương gia để ép nàng.
Hừ..
Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng, không còn tức giận như vừa rồi nữa .
"Đừng tưởng rằng chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua như thế. Ta hỏi nàng, vì sao hôm nay nàng không tặng hoa cho ta? Lại còn tặng cho cái tên Trạng nguyên xấu xí kia. Chẳng phải nàng đã hứa sẽ tặng cho ta sao?
Nghe Mạnh Hoài Cẩn hỏi như vậy, trong lòng Hoa Thanh Vũ lại có cảm giác khó chịu như ban nãy. Nàng nghiêng đầu bĩu môi nói:
"Đã có nhiều cô nương tặng hoa cho ngài như vậy rồi, sao ngài còn muốn hoa của ta. Ngài cũng không thiếu hoa."
Lời này là có ý gì? Mạnh Hoài Cẩn ngẩn ngơ, thầm nghĩ đến một khả năng.
Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Mạnh Hoài Cẩn cất tiếng cười to 100 lần ở trong lòng. Tiểu Hoa chắc chắn là đang ăn dấm chua của hắn rồi. Thì ra nàng tặng hoa cho Trạng nguyên lang là có lý do. Nàng đang ghen vì hắn nhận được nhiều hoa của các cô nương, cho nên mới cố ý tặng hoa của mình cho một nam nhân xấu xí khác, để chọc tức hắn đây mà.
"Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái, ngài cười cái gì vậy?"
Mạnh Hoài Cẩn bất tri bất giác vô thức nở nụ cười, nhớ tới bản thân vẫn còn đang tức giận với Hoa Thanh Vũ, lập tức lại lạnh mặt, nói:
"Chúng ta còn chưa có nói xong đâu. Lát nữa về phủ ta tính tiếp với nàng."
Nghe Mạnh đại tướng quân nói như vậy, Hoa Thanh Vũ lập tức ủ rũ, chỉ đành quay sang mím miệng đáng thương với Tử Điệp, sau đó cùng nàng ngoan ngoãn đi theo Mạnh Hoài Cẩn về phủ.
"Đi chậm như vậy làm gì?" Mạnh Hoài Cẩn quay đầu trừng mắt với Hoa Thanh Vũ một cái rồi nói: "Đi bên cạnh ta đây này!"
"Vâng."
Hoa Thanh Vũ ngoan ngoãn đi tới bên người Mạnh Hoài Cẩn, thấy Mạnh Hoài Cẩn vẫn đang nhìn về phía trước, nét mặt cực kỳ mất tự nhiên nói:
"Hôm nay những lời của tên Trạng nguyên lang kia nói, nàng không cần để ý. Nàng không xấu, ta vẫn luôn cảm thấy nàng rất dễ nhìn."
Động tác của Hoa Thanh Vũ hơi chậm lại, cảm thấy một dòng nước ấm áp đangchảy vào trong tim nàng. Nàng chăm chú nhìn Mạnh Hoài Cẩn, có chút nghẹn ngào nói:
"Đại tướng quân, ngài thật sự là người tốt với ta nhất trên thế giới này!"
Nghe Hoa Thanh Vũ nói như vậy Mạnh Hoài Cẩn lại đắc ý đầy mình, cao hứng nói:
"Chuyện đó là tất nhiên, ta là người tốt mà! Ta nói cho nàng biết, từ nay về sau nàng không cần quan tâm người khác nói về mình như thế nào, chỉ cần nghe lời của Bản tướng quân là đủ rồi! Bản tướng quân là ai nào? Bản tướng quân ta đây là đệ nhất mĩ nam kinh thành! Đệ nhất mĩ nam kinh thành nàng hiểu không? Đối tượng theo đuổi của hàng ngàn cô gái đấy nhé! Ta giỏi giang, lợi hại như vậy, nàng không tin lời của ta nói, lại đi tin tưởng người khác sao? Cho nên mới nói, không thể tin tưởng lời nói của người khác. Ta.."
Tử Điệp yên lặng đi theo phía sau hai người, nghe Đại tướng quân nhà mình không nề hà phiền phức đang lải nhải nói chuyện với Hoa cô nương, nàng cũng không rõ tâm tình của chính mình. Vốn dĩ nàng đồng tình với Hoa cô nương từ tận đáy lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sùng bái và cảm động của Hoa Thanh Vũ đang nhìn đại tướng quân; lại nhìn bộ dạng mũi hếch lên tận trời của Đại tướng quân nhà mình, bỗng hiên nàng không thể đồng tình với Hoa cô nương được nữa.
Tử Điệp cảm thấy hai người kia thật là ngốc.
Hai người mau mau ở cùng một chỗ đi.
Ta thật sự đã chịu đựng đủ sự ngốc nghếch của hai người rồi.
Sau Đại Hội Bách Hoa Mạnh Hoài Cẩn tổng kết hai lần sắp xếp hẹn hò một chút. Mặc dù tự hắn cảm thấy rất hài lòng, nhưng trên thực tế chuyện của hắn và Tiểu Hoa từ đó tới giờ chưa có gì phát triển. Hoa Thanh Vũ đối với hắn vẫn giống như trước đây. Không những không lộ ra ánh mắt si mê giống như các cô nương khác thích hắn, thỉnh thoảng còn có thể ghét bỏ hắn.
"Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài đừng đưa mặt lại gần ta như thế có được không? Ta cảm thấy rất khó chịu."
Ngoài cảm giác khó chịu ra Mạnh Hoài Cẩn còn cảm thấy bản thân có chút thất bại. Lần trước hắn dẫn theo Tiểu Hoa đến tham gia Đại Hội Bách Hoa, đã gián tiếp giúp Hoa Thanh Vũ và Trầm Ký Ngôn xóa bỏ hiểu lầm trước kia. Da mặt Trầm Ký Ngôn lại dày, dù có việc hay không có việc sẽ vẫn tới phủ tướng quân chơi. Mặc dù Mạnh Hoài Cẩn cố ý giấu Hoa Thanh Vũ đi, Trầm Ký Ngôn cũng không quan tâm, cứ ngồi ở nơi nào đó trong phủ đối mặt với hắn. Cứ như vậy vài lần, Mạnh Hoài Cẩn thật sự là không chịu nổi nữa. Hơn nữa cũng không thể cứ từ chối Vương gia người ta mãi, đành phải để cho hắn gặp Hoa Thanh Vũ một lần.
Thế nhưng cái tên Cửu Vương gia không biết xấu hổ kia đã được gặp Hoa Thanh Vũ rồi lại còn dẫn nàng đi ra ngoài chơi. Vốn dĩ khi hai người ở trong tầm mắt hắn còn không chịu nổi, bây giờ còn đi đến chỗ hắn không biết. Càng làm cho Mạnh Hoài Cẩn tức giận là, chuyện đi ra ngoài dạo chơi là do Tiểu Hoa đề nghị. Ngoại trừ rất tức giận Mạnh Hoài Cẩn còn cảm thấy bản thân mình thật thất bại"
"Đại tướng quân, Hoa cô nương vẫn chưa về, ngài có muốn dùng bữa trước không?" Tử Điệp hỏi dò.
"Không cần!"
Mạnh Hoài Cẩn chỉ nghĩ đến việc Hoa Thanh Vũ đến giờ hẹn mã vẫn chưa trở về, cả người đứng ngồi không yên.
Không phải đã nói trước bữa tối sẽ trở về sao?
Chẳng lẽ bị Trầm Ký Ngôn lừa gạt trốn đi rồi sao?
Tên Cửu Vương gia kia giỏi nhất là nịnh hót, Mạnh Hoài Cẩn vẫn luôn cảm thấy thủ đoạn của hắn thật sự rất lợi hại. Hôm nay Tiểu Hoa muội tử rơi vào trong tay hắn, có khi nào hắn sẽ giấu nàng đi, sau đó không bao giờ cho mình được gặp lại nàng nữa. Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy bản thân bị các loại ảo tưởng tr.a tấn đến điên rồi. Hắn vỗ cái bàn một cái, cầm kiếm của mình lên lập tức lao ra khỏi phủ tướng quân, nói là muốn đi tìm Hoa Thanh Vũ, mọi người quả thực là muốn kéo cũng không kéo lại được.
..
"Thổ Bao ca ca, bây giờ đã không còn sớm nữa, ta phải đi về."
"Muội vội trở về như thế làm gì?" Trầm Ký Ngôn xoa xoa đầu Hoa Thanh Vũ nói: "Ta dẫn muội đi dùng bữa tối xong rồi sẽ trở về, được không?"
"Không được, ta đã đồng ý với Mạnh đại tướng quân rồi, trước bữa tối nhất định phải trở về." Hoa Thanh Vũ có chút sốt ruột: "Nếu không trở về hắn chắc chắn sẽ tức giận."
Lại là cái tên đại tướng quân kia! Trầm Ký Ngôn trên mặt tươi cười thâm trầm, hỏi:
"Muội bắt đầu chuyển tới phủ Mạnh tướng quân từ bao giờ?"
"Từ ba tháng trước." Hoa Thanh Vũ đắc ý dào dạt nói: "Làm nha hoàn bên người Mạnh đại công tử. Hàng tháng còn được trả bạc nữa."
Đã ở tướng quân phủ lâu như vậy rồi? Trầm Ký Ngôn trầm mi nói:
"Muội không phải là con gái thứ hai của Hoa gia sao? Tại sao muội phải đi làm nha hoàn? Mạnh Hoài Cẩn cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, biết rõ thân phận của muội, vì sao còn để cho muội làm loại chuyện này?
"Không trách Mạnh đại tướng quân được, huynh không cần tức giận với hắn." Hoa Thanh Vũ vội vàng thay Mạnh Hoài Cẩn giải thích: "Không phải ta đang đào hôn sao, hành lý cũng đã đánh mất, lại còn thiếu bạc Mạnh đại công tử. Hắn tốt bụng giữ ta ở lại, cho ta làm nha hoàn trong phủ của hắn, vừa có nơi để sống lại còn có thể trả nợ."
Trầm Ký Ngôn nghe Hoa Thanh Vũ nói như vậy bỗng nhiên nở nụ cười: “Thì ra là thế.”
Hoa Thanh Vũ nhìn Trầm Ký Ngôn, cảm thấy nụ cười của hắn có chút kỳ quái.
"Nếu trả hết bạc rồi thì sao?"
Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ rồi nói:
"Theo lý mà nói trả hết tiền rồi thì tự nhiên sẽ đi."
Trầm Ký Ngôn vừa cười, vừa hỏi Hoa Thanh Vũ:
"Nếu Thổ Bao ca ca đưa bạc cho muội trả nợ thì sao?"
"Chẳng phải như thế cũng giống nhau cả sao. Việc ta thiếu tiền của huynh với việc ta thiếu tiền Đại tướng quân có gì khác nhau?"
Trầm Ký Ngôn cảm thấy Tiểu Hoa có chút hơi rõ ràng, bất đắc dĩ hỏi:
"Ta không cần muội trả tiền. Đây là ta tự nguyện giúp muội trả nợ không được sao?"
"Vì sao huynh phải trả nợ giúp ta?" Có ý gì?
"Bởi vì ta không muốn muội làm nha hoàn, không muốn muội chịu khổ. Nếu như muội không có chỗ để đi thì cứ đến phủ của ta, ta sẽ chăm sóc cho muội, chúng ta sẽ sống cùng nhau, được không?"
Hoa Thanh Vũ không hề nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt rõ ràng.
"Không được, ta không thể ăn không uống khôngmà không trả tiền cho huynh."
Trầm Ký Ngôn nghĩ, đích thực là Hoa Thanh Vũ không có tính muốn lợi dụng người khác.
"Vậy muội đến chỗ ta, ta vẫn để cho muội làm việc. Nếu cũng là nha hoàn, không bằng làm cho Thổ Bao ca ca, có phải không?"
Hoa Thanh Vũ lui ra phía sau từng bước, bắt đầu nhìn Trầm Ký Ngôn từ trên xuống dưới, tự hỏi chuyện này có thể tin được không. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, Thổ Bao ca ca có gương mặt xấu xí mà trước kia nàng từng thích nhất, bây giờ trưởng thành lại đẹp đến nỗi nàng không đành lòng nhìn thẳng. Hoa Thanh Vũ cúi đầu nhìn đôi giầy thêu hoa của mình, cảm thấy Thổ Bao ca ca thật sự có chút khác lạ.
Trầm Ký Ngôn lại nghĩ bản thân làm cho Hoa Thanh Vũ ngượng ngùng, cười dịu dàng, dắt tay nàng, nói:
"Muội đi theo ta, không cần ở lại Mạnh gia làm nha hoàn nữa. Muội thiếu Mạnh Hoài Cẩn bao nhiêu bạc, ta giúp muội trả hết."
Hoa Thanh Vũ sợ tới mức lập tức kéo Trầm Ký Ngôn lại, lắc lắc đầu nói:
"Hay là thôi đi. Ta làm nha hoàn của Mạnh đại tướng quân rồi từ từ trả tiền còn nợ cho hắn là tốt nhất."
"Tại sao? Muội thích làm nha hoàn của hắn à?"
"Bởi vì…" Hoa Thanh Vũ tìm lý do để nói: "Bởi vì làm nha hoàn thật tốt. Có ăn có uống lại còn được đi chơi. Hơn nữa ta không làm nha hoàn thì cũng chẳng còn nơi để nán lại, ở phủ tướng quân ta còn có thể kiếm được bạc nữa."
"Vậy muội đến phủ của ta, không phải cũng giống nhau cả sao."
Hoa Thanh Vũ ngẫm nghĩ, vẫn lắc đầu nói: “Mới vẫn không bằng quen nha, ta ở phủ tướng quân tốt lắm.”
Nghe vậy Trầm Ký Ngôn có chút bất mãn, nói:
"Ta quen biết với muội từ trước. Dù sao muội và Mạnh Hoài Cẩn cũng mới quen biết nhau được mấy tháng mà thôi. Muội phải quen thuộc với ta hơn chứ."
"Nhưng chúng ta mới quen biết được một tháng, thì bỗng nhiên huynh lại biến mất. Nói về thời gian, ta quen biết với Mạnh tướng quân còn lâu hơn. Hơn nữa.. Hơn nữa."
"Hơn nữa cái gì?"
Tuy rằng ở ngoài mặt Trầm Ký Ngôn vẫn là dáng vẻ gió xuân phơi phới như trước, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng rầu rĩ, không để cho Hoa Thanh Vũ có cơ hội trốn tránh, gắt gao nhìn thẳng buộc nàng phải trả lời. Hoa Thanh Vũ cũng không biết nói gì nữa, dù sao nàng cũng không nghĩ đến việc rời khỏi phủ tướng quân. Nàng cảm thấy vẫn nên tìm một lý do để nói. Nếu không có một lý do thích hợp, ngay cả chính bản thân nàng cũng không phục. Nếu ngay cả bản thân mình cũng không thuyết phục được thì thật đáng sợ!
Hoa Thanh Vũ trái lo phải nghĩ, dùng hết sức bình sinh để nghĩ, vẫn không nghĩ ra được một lý do hợp tình hợp lý. Nàng vốn cực kỳ không ưa những người đẹp mắt, bây giờ nhìn đại tướng quân lại không có cảm giác không thích đó, chắc chắn là do nàng đã nhìn quen mắt rồi. Thật vất vả mới nhìn quen khuôn mặt của Mạnh Hoài Cẩn, nàng không muốn lãng phí thời gian để thích ứng với một gương mặt xinh đẹp khác nữa.
Đúng! Chính là nguyên nhân này. Nghĩ đến đây, Hoa Thanh Vũ vô cùng cao hứng ngẩng đầu, nhìn về phía Trầm Ký Ngôn cười tủm tỉm nói:
"Hơn nữa, ta cảm thấy ta đã quen nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh đại công tử rồi."
"Muội không đến phủ của ta là vì muội thích diện mạo của hắn?"Trầm Ký Ngôn không thể tin hỏi.
Tuy Hoa Thanh Vũ không thích diện mạo của bọn họ, nhưng nếu nhất định bắt nàng phải chọn một người thì nàng vẫn sẽ chọn Mạnh Hoài Cẩn. Dù sao nhìn đã quen, sẽ không còn cảm thấy đẹp mắt nữa.
"Dạ, đúng vậy." Hoa Thanh Vũ quyết đoán nói.
Nói xong nàng hoàn toàn không để ý đến Trầm Ký Ngôn đang sững sờ tại chỗ vì bị đả kích, nhìn sắc trời nói:
"Muội thật sự phải về rồi.Ra ngoài lâu như vậy rồi, nếu không trở về, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm nhất định sẽ giận ta. Thổ Bao ca ca, ta về đây, lần sau sẽ lại tìm huynh đi chơi tiếp nhé."
Hoa Thanh Vũ nhanh chóng bỏ chạy, cũng không quay đầu lại. Chỉ để lại một mình Trầm Ký Ngôn đứng ở ven đường, sững sờ nhìn bóng dáng nàng dần dần biến mất. Trầm Ký Ngôn nhịn không được vươn tay sờ mặt mình, tự hỏi năm năm trước nốt sẹo do bị lên đậu đến giờ còn chưa mờ hết sao? Rõ ràng đã mờ hết rồi cơ mà. Vậy rốt cuộc hắn kém Mạnh Hoài Cẩn ở chỗ nào? Nếu như có chỗ nào khác không bằng Mạnh Hoài Cẩn thì Trầm Ký Ngôn còn có thể cố gắng một phen. Nhưng hiện tại Tiểu Hoa muội tử lại ghét bỏ diện mạo của hắn, ngay cả không gian để hắn cố gắng cũng không có. Lần đầu tiên trong đời, Trầm Ký Ngôn cảm thấy bản thân mình lại bất lực đến thế.
Không lâu sau, chuyện này đã trở thành tin tức mới nhất được đồn đại ở kinh thành. Người ta nói, từng nhìn thấy bóng lưng Cửu Vương gia một mình đứng lặng ở bên đường hiu quạnh, ngươi mới biết được cái gì gọi là “tan nát cõi lòng”. Quả thực vào ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời Trầm Ký Ngôn cảm nhận được trái tim thiếu niên ẩn sâu trong thân thể của mình đã bị người ta tổn thương sâu sắc đến mức nào.