Chương 30: Ta chi cần liếc mắt một cái là có thể tìm ra nàng!
Edit: mizuno_kc
Beta : Song Tử (lttu156)
Sau khi tạm biệt Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn vẫn không yên tâm. Hắn cũng không biết quyết định này của hắn có đúng không, bởi vì để nàng trốn ở nhà Diêu Cảnh Hành tuy có thể tránh được sự tìm kiếm của Hoa gia, nhưng như thế có nghĩa là hắn không thể gặp được Hoa Thanh Vũ. Bình thường ở trong phủ tướng quân hắn luôn có thể chăm sóc nàng, nhưng hiện tại nàng đến ở nhà Diêu Cảnh Hành rồi, hắn không có cách nào để quan tâm đến nàng mọi lúc, mọi nơi nữa.
“Về lâu dài cũng không phải biện pháp tốt, cũng không thể trốn tránh Hoa gia cả đời. Ta phải nghĩ ra biện pháp nhất lao vĩnh dật* mới được.” Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được lẩm bẩm.
“Nhất lao vĩnh dật* cái gì?”
(Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cả đời nhàn nhã.)
Bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói dọa cho Mạnh Hoài Cẩn giật mình.
Quay lại nhìn thì thấy Cửu Vương gia Trầm Ký Ngôn đang đứng phía sau hắn.
Giờ khắc này, Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiên cảm thấy đưa Hoa Thanh Vũ đến phủ của Diêu Cảnh Hành cũng không phải là một quyết định tồi.
“Cửu Vương gia thật sự là xuất quỷ nhập thần. Cơn gió nào đem ngài đến hậu viện của phủ tướng quân ta vậy?”
“Ta đến tìm Hoa cô nương.”
Giờ phút này Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy quyết định lúc trước của hắn thật là chính xác. Bởi vì bây giờ hắn có thể đúng lý hợp tình nói với Trầm Ký Ngôn: “Hoa cô nương không ở tướng quân phủ.”
“Nàng ra ngoài rồi sao? Khi nào mới trở về?”
“Sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
“Ngươi nói thế là có ý gì?” Trầm Ký Ngôn không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như thế, lập tức nóng nảy vội hỏi: “Sao nàng lại không trở lại nữa? Tại sao, có phải nàng bị thương không? Hay là bị người của Hoa gia tìm được rồi? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy Trầm Ký Ngôn gấp gáp như vậy, trong lòng Mạnh Hoài Cẩn không rõ là tâm trạng gì, chậm rì rì giải thích nói: “Cũng không phải, chính là ta đã đưa nàng đến nơi khác rồi.”
Nghe vậy lòng Trầm Ký Ngôn trầm xuống.
“Ngươi đưa nàng đi đâu ?”
“Quên mất, hôm nay người của Hoa gia đã nhìn thấy nàng. Không nên để nàng ở lại phủ của ta nữa, nên ta đã đưa nàng đi nơi khác.” Mạnh Hoài Cẩn đắc ý dào dạt nói: “Tốt nhất Cửu Vương gia đừng tìm nữa. Tiểu Hoa đã nói với ta, nàng không muốn cho người khác biết nàng đang ở đâu.”
Vốn dĩ Mạnh Hoài Cẩn nghĩ rằng, sau khi nghe xong những lời này Trầm Ký Ngôn sẽ dẹp đường về phủ, thế nhưng hắn ta lại bất ngờ đánh một chưởng về phía mình.
“Sao ngươi lại đánh ta?”
Mạnh Hoài Cẩn tránh thoát được một chưởng này, không ngờ Trầm Ký Ngôn căn bản không muốn dừng lại, còn đánh ra chiêu thức càng hung hiểm hơn. Mạnh Hoài Cẩn đành phải nghiêm túc đánh với hắn ta.
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, hắn ta thật sự điên rồi.
Mạnh Hoài Cẩn vừa tiếp chiêu của Cửu Vương gia, vừa hô: “Cửu Vương gia, ngươi đang làm cái gì thế?”
Trầm Ký Ngôn hung hăng đánh về phía Mạnh Hoài Cẩn, tiến công càng ác liệt, không hề có ý dừng tay.
“Ta vốn nghĩ rằng ngươi thật lòng đối tốt với nàng. Thế nên ta mới không làm trái ý nàng, đưa nàng rời khỏi đây. Thế mà ngươi lại dám làm loại chuyện như thế này.”
“Ta làm sai cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn không hiểu ra sao hỏi .
“Rõ ràng ngươi biết nàng sợ nhất cái gì, tại sao ngươi còn để cho nàng bị phát hiện?”
Trầm Ký Ngôn căn bản không muốn nghe Mạnh Hoài Cẩn trả lời, một chiêu lại tiếp một chiêu tấn công về phía Mạnh Hoài Cẩn, làm cho hắn không ứng phó nổi.
“Bây giờ nàng một mình ở bên ngoài nếu xảy ra chuyện gì thì sao? Nếu nàng có bất kỳ sơ xuất gì, cho dù ta không cần ngôi vị hoàng đế này, cũng nhất định sẽ bắt ngươi phải đền mạng!”
Mạnh Hoài Cẩn ngây ngẩn cả người, hắn thật sự không ngờ Trầm Ký Ngôn lại quan tâm đến Hoa Thanh Vũ như vậy.
Cũng trong một giây ngây ngốc này, Trầm Ký Ngôn đã đánh một quyền vào ngực hắn.
Một quyền này thật không khách khí, đánh cho Mạnh Hoài Cẩn đau đớn một trận.
Hắn tự hỏi không biết có phải xương cốt bản thân đã bị gãy rồi không.
Trên chiến trường hắn chưa bao giờ bị đánh như vậy. Hôm nay hắn lại bị quân vương tương lai đánh, Mạnh Hoài Cẩn thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
“Ta sẽ không bao giờ để cho nàng ở bên ngươi nữa. Mặc kệ sau này dù nàng nói muốn ở cùng ngươi, ta cũng sẽ dứt khoát đưa nàng đi.” Trầm Ký Ngôn sửa sang lại quần áo vì đánh nhau mà có chút xốc xếch, ánh mắt kiên định nhìn Mạnh Hoài Cẩn nói: “Nếu ngươi đã không thể bảo vệ nàng, thì hãy để ta sẽ bảo vệ cho nàng.”
Nói xong Trầm Ký Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Mạnh Hoài Cẩn nhìn theo bóng dáng Trầm Ký Ngôn, bỗng nhiên hiểu được một chuyện. Thì ra Trầm Ký Ngôn thật lòng thích Tiểu Hoa, thích còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều.
Từ bao giờ mà hắn ta lại thích Tiểu Hoa nhiều đến vậy? Là từ nhiều năm trước, lúc bọn họ còn nhỏ ư?
Nghĩ đến đây Mạnh Hoài Cẩn lại cảm thấy tâm trạng có chút không vui. Đối thủ mạnh như vậy, xem ra hắn không thể khinh thường.
May thay Tiểu Hoa vẫn đang ở phủ đệ của Diêu Cảnh Hành, phỏng chừng Cửu Vương gia cũng không nghĩ ra.
Có điều với thế lực của Cửu Vương gia, chỉ sợ chuyện tìm ra chỗ ở của Hoa Thanh Vũ cũng dễ như trở bàn tay.
Cửu Vương gia tốt xấu gì cũng là hoàng tử, Tiểu Hoa lại là con gái của Hoa gia.
Hoa gia là đại gia tộc, còn có quan hệ họ hàng với hoàng gia, không chừng Trầm Ký Ngôn sẽ tìm ra biện pháp cứng rắn đoạt mất Tiểu Hoa.
Mạnh Hoài Cẩn là thần, Trầm Ký Ngôn là quân, không có chuyện thần thắng được quân. Xem ra, hắn phải mau chóng đem gạo nấu thành cơm mới được!
……
Hoa gia cho người tìm hết một lượt trong phủ tướng quân của Mạnh Hoài Cẩn, cũng không tìm thấy Hoa Thanh Vũ. Tuy Mạnh Hoài Cẩn đã nói mấy lần rằng Hoa
Trảm Nghiên đã nhìn lầm rồi, nhưng Hoa Trảm Nghiên lại vô cùng chắc chắn.
Thế nhưng mọi người lật tung cả phủ tướng quân cũng không tìm được người, Hoa gia đành phải bỏ cuộc. Trước khi đi còn giải thích nhiều lần với Mạnh Hoài Cẩn, rằng mấy ngày sau sẽ tặng một đống lễ vật lớn đến phủ tướng quân để xin lỗi.
Khi Mạnh Hoài Cẩn nhìn thấy đống lễ vật vô giá này, cảm thấy có chút áy náy. Bởi vì hắn cho Tiểu Hoa ở nhờ cũng không lâu lắm.
Mặt khác hắn lại cảm thấy, Hoa gia không hổ là thủ phủ (nhà giàu nhất), thực sự giàu có.
Lúc đầu Hoa Thanh Vũ cũng lo lắng một chút. Sau lại thấy Hoa gia không có động tĩnh gì khác, cũng an tâm hơn. Tuy rằng so với phủ tướng quân Diêu phủ vẫn kém hơn một chút, cũng không bằng phủ đệ của Hoa gia, nhưng Hoa Thanh Vũ vẫn thực sự thích nơi này .
“Sao lại là vẫn rất thích?” Tử Điệp nhìn Hoa Thanh Vũ đang chọn sách trên giá hỏi.
Đây là biệt viện nổi danh của Diêu gia ở kinh thành đấy.
“Vì ở đây có chút nhàm chán.” Hoa Thanh Vũ nhịn không được thở dài nói:“Sân thì nhỏ như vậy, Đại tướng quân lại không cho phép ta đi lung tung.”
“Dừng! Dừng!” Tử Điệp kinh ngạc hỏi: “Cô cảm thấy sân này rất nhỏ sao?”
Đây chính là biệt viện lớn nhất mà Mạnh đại tướng quân bắt Diêu Cảnh Hành phải đưa họ đến.
“Đúng vậy, cô không cảm thấy sao?” Hoa Thanh Vũ chỉ chỉ tòa núi giả nhỏ trong viện nói: “Trong viện của ta có núi giả to gấp mười lần ở đây, cho nên trước đây mỗi khi thấy nhàm chán ta sẽ coi núi giả như mê cung để chơi. Nhưng ở đây nhỏ như vậy, không chơi được.”
Tử Điệp kinh ngạc, không thể tin hỏi lại: “Cô nói đại viện nhà cô có núi giả lớn gấp mười lần nơi đây?”
“Không phải đại viện của nhà ta, đại viện của nhà ta còn lớn hơn viện của ta.” Đối với chuyện này Hoa Thanh Vũ không có hứng thú, nhìn cuốn sách trong tay mình, không chút để ý nói: “Ta đang nói đến núi giả ở Bắc uyển của ta. Bắc uyển là viện nhỏ nhất trong bốn viện nhà ta. Ừ, nhưng mà cũng không thể coi là rất tốt, tuy không giống Đông uyển của tỷ tỷ có lương đình có hồ nước, nhưng lại có một rừng trúc nhỏ.”
Vốn dĩ Tử Điệp đã từng nghe nói thành Cẩm Quan vô cùng giàu có và đông đúc, cũng từng nghe nói Hoa gia ở thành Cẩm Quan cực kỳ nhiều tiền, nhưng cũng không thể ngờ là nhiều tiền đến như vậy.
Hoa Thanh Vũ vẫn còn đang chăm chú xem sách, nhưng Tử Điệp lại cảm thấy Hoa Thanh Vũ đã không còn giống như trước đây nữa rồi.
Có lẽ Hoa Thanh Vũ mới là đại tiểu thư giàu có nhất mà nàng từng biết!
“Ôi, quyển này ta cũng xem qua rồi.” Hoa Thanh Vũ khép sách lại, nghẹn khuất nhìn Tử Điệp nói: “Nơi này chỉ có ít sách như vậy thôi sao?”
“Như thế này…” Tử Điệp mở mắt thật lớn gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Hoa Thanh Vũ nói: “Ta đoán thư phòng nhà cô chắc chắn có nhiều sách hơn nơi này phải không?”
“Ngươi hỏi thư phòng của nhà ta hay là thư phòng của ta?” Hoa Thanh Vũ quay đầu nhìn Tử Điệp nói: “Bởi vì ta không được phép tùy tiện đi vào thư phòng của phụ thân .”
“Nhà cô …. cô…… Cô có……” Tử Điệp lắp bắp không biết nói gì .
“Ta làm sao?”
“Không, không có gì.” Tử Điệp nhìn mười cái giá sách trong căn phòng lớn này, bỗng nhiên không muốn biết đáp án, “Hoa cô nương, không bằng ta dạy cô thêu hoa nhé?”
Nàng ta thật sự không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Nàng ta đã hiểu vì sao ngày đầu tiên Hoa Thanh Vũ đến phủ tướng quân vẫn cực kỳ bình tĩnh, không giống như các tiểu thư khác vừa đến đã bị sự xa hoa của phủ tướng quân làm cho kinh ngạc.
“Đúng rồi……” Tử Điệp không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ Thành Cẩm Quan còn phồn hoa hơn kinh thành?”
“Đương nhiên là không phải!” Hoa Thanh Vũ trợn tròn mắt nói: “Cô không biết kinh thành rất náo nhiệt sao? Tuy rằng Cẩm Quan phồn hoa nhưng làm sao có thể so với kinh thành được. Cô có biết sau khi đến kinh thành ta mới biết được thêm bao nhiêu là mà trước đây ta chưa từng biết không?”
Rốt cục Tử Điệp cũng mỉm cười, tốt xấu gì nàng ta cũng tìm lại được một chút tự hào cho người kinh thành.
“Đi, chúng ta đi thêu hoa!”
Bởi vì đại tướng quân không muốn cho Hoa Thanh Vũ chạy lung tung, nên nhiều ngày nay nàng thật sự rất buồn bực. Vừa nghe nói giải Mã cầu tiếp tục thi đấu, nàng lập tức đứng ngồi không yên.
Nhưng mấy ngày nay dù nàng cầu xin Đại tướng quân thế nào, hắn cũng không đồng ý, không cho phép nàng đi xem. Tận cho đến khi trận thi đấu Mã cầu cuối cùng diễn ra, Mạnh Hoài Cẩn vẫn không đồng ý.
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài cho ta đi xem một chút đi!”
“Không được, tỷ tỷ và mẫu thân nàng cũng sẽ đến xem. Nàng không thể đi được.”
“Tỷ tỷ sẽ không chú ý đến ta đâu. Ta sẽ trốn trong đám đông, không ai nhìn thấy ta đâu.” Hoa Thanh Vũ khẩn cầu Mạnh Hoài Cẩn nói: “Đại tướng quân, ta giống như ngườivô hình vậy, rất khó để phát hiện ra ta. Cho nên ngài cứ yên tâm đi.”
“Không được!” Mạnh Hoài Cẩn trợn to mắt nhìn Hoa Thanh Vũ nói: “Nàng còn dám nói nàng giống như người vô hình. Nếu nàng giống như người vô hình, vậy tại sao mỗi lần ta liếc mắt đều có thể nhận ra nàng.”
Hoa Thanh Vũ sửng sốt, suy nghĩ một chút sau đó vô cùng trịnh trọng nói: “Đó là vấn đề của ngài, không phải vấn đề của ta. Ta chính là người vô hình, ta sống mười lăm năm nay, ngay cả bà ɖú của ta cũng thường xuyên không chú ý đến ta, ngay cả khi ta đang ở trước mặt bà ta. Ngài liếc mắt một cái có thể nhận ra ta, chắc chắn là ngài có tật xấu gì đó, ngài nên mau mau tỉnh lại đi.”
Nghe vậy Mạnh Hoài Cẩn không có ý tốt nhướng mày, mờ ám nói: “Ta đã tỉnh lại rồi. Ta nghĩ ta đã biết vì sao mình lại thích nàng như vậy rồi.”
Trong giọng nói của Mạnh Hoài Cẩn tràn ngập đắc ý, hắn nở nụ cười làm cho Hoa
Thanh Vũ đỏ mặt. Tử Điệp đứng một bên xem thường nhìn lên trời, mà Diêu Cảnh
Hành cũng đúng lúc đi tới cửa.
“Ta ghê tởm sắp nôn ra rồi đây!”
Diêu Cảnh Hành vừa đi tới cửa chợt nghe được câu nói buồn nôn của Mạnh Hoài Cẩn. Lại nghĩ đến bộ dạng trên chiến trường của hắn, Diêu Cảnh Hành không khỏi hoài nghi có phải Mạnh Hoài Cẩn đã bị yêu quái nhập rồi không.
“Cái này gọi là thổ lộ chân tình.” Mạnh Hoài Cẩn đắc ý dào dạt nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ bừng của Hoa Thanh Vũ, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Diêu Cảnh Hành vỗ vỗ vai hắn hỏi: “Sao ngươi lại chạy đến đây?”
“Ngươi hỏi ta đến đây làm gì à? Ta thấy ngươi đã vui đến quên trời quên đất rồi.” Diêu Cảnh Hành mở to hai mắt nói: “Một canh giờ nữa trận đấu sẽ bắt đầu. Mọi người chắc cũng đang đợi ngươi, khi nào thì chúng ta xuất phát?”
Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới ý thức được trận đấu sắp bắt đầu, không thể lề mề nữa. Hắn xoay người nói với Tử Điệp: “Tử Điệp, chỉ có ngươi mới có thể giúp Hoa cô nương “trang điểm” một phen. Sau đó dẫn nàng đến sân thi đấu.”
“Ngài cho phép ta đến xem mọi người thi đấu sao?” Hoa Thanh Vũ kích động nhảy dựng lên.
“Sẽ không để cho nàng thất vọng đâu. Nàng yên tâm, cho dù Tử Điệp hóa trang cho nàng thành bộ dạng gì, ta cũng có thể liếc mắt một cái là tìm được nàng!”
Hoa Thanh Vũ nhìn thấy ánh mắt nóng hừng hực của Tử Điệp và Diêu công tử, không nhịn được trừng mắt nhìn Mạnh Hoài Cẩn một cái.
Sao lúc nào hắn cũng nói những lời không đứng đắn như vậy chứ!
Ngược lại Mạnh Hoài Cẩn càng thêm đắc ý, hắn không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của Tử Điệp và Diêu Cảnh Hành, nhéo nhéo mặt Hoa Thanh Vũ, sau đó mới nói với Diêu Cảnh Hành: “Đi thôi Diêu huynh! Chúng ta đi đánh cho đám tiểu tử thành Cẩm Quan kia đẹp mặt!”
“Hoa cô nương, chúng ta đi đây.”
……
Nửa canh giờ sau, khi Hoa Thanh Vũ nhìn thấy khuôn mặt bị thay đổi hoàn toàn của mình ở trong gương, thật sự cảm thấy Tử Điệp đang cố ý .
“Tử Điệp, cô cố ý khiến cho Đại tướng quân không tìm thấy ta sao?”
“Đúng vậy!” Tử Điệp hài lòng nhìn gương mặt đã hóa trang của Hoa Thanh Vũ nói:
“Để cho ngài ấy hết đắc ý đi. Cả ngày nhìn bộ dạng đắc ý dào dạt của Đại tướng quân thật sự là phiền ch.ết đi được. Phải để cho ngài ấy nghẹn khuất một phen mới được.”
Cho nên để vì muốn cho hắn kinh ngạc, thì phải hóa trang cho nàng thành nam nhân sao?
Chỉ có điều kĩ thuật hóa trang cũng thật giỏi.
“Ta hóa trang xong rồi, bây giờ chúng ta phải đi xếp hàng thôi. Nếu chậm chỉ sợ sẽ không có vé đâu.”
Lúc sáng sớm Hoa Thanh Vũ đã nghe nói vé xem trận thi đấu Mã cầu này rất khó kiếm. Nhiều người đã xếp hàng suốt ba ngày ba đêm rồi, hiện tại các nàng mới đi không biết có mua được không.
“Không cần.” Tử Điệp lấy từ trong áo ra hai tấm thiệp mời màu vàng nói: “Đại tướng quân đã sớm chuẩn bị vé cho hai chúng ta rồi. Ở hàng đầu tiên, là vị trí tốt nhất đó.”
Hoa Thanh Vũ nhìn hai tấm thiệp mời ánh vàng rực rỡ trong tay Tử Điệp, thoáng có chút khó hiểu hỏi: “Vậy sao vừa rồi vẻ mặt của Đại tướng quân giống như không muốn cho ta đi xem?”
“Cô cứ nói đi?”
Hoa Thanh Vũ lập tức hiểu được. Nàngkhông nhịn được khinh thường hắn nói:
“Hắn cố ý muốn ta phải cầu xin hắn đúng không?”
Tử Điệp dùng ánh mắt như đang nhìn động vật nhỏ đáng thương nhìn thoáng qua Hoa Thanh Vũ, vỗ vỗ đầu nàng sau đó nặng nề thở dài một hơi.
Hoa Thanh Vũ lại nhìn về phía gương, nhìn gương mặt của mình trong gương, bỗng nhiên sinh ra sự tán thưởng tự đáy lòng với Tử Điệp.
“Thật xinh đẹp!”
Hừ! Phải để cho Đại tướng quân dương dương tự đắc kia, kinh ngạc một lần mới được!