Chương 35: Thiên hạ vô nhị
Edit: mizuno_kc
Beta: SONG TỬ
Hoa Thanh Vũ bị cấm túc đã ba ngày, ở trong biệt viện nhàm chán này khiến cho đầu nàng hận không thể mọc thêm mấy cái nấm. Đúng lúc nàng đang yên lặng nhìn trời khẩn cầu, hy vọng có người đến thăm nàng, thì lập tức nghe thấy tiếng bước chân.
Có điều, khi nghe được tiếng người nói ở bên ngoài, nàng lại hy vọng mình chưa từng cầu nguyện điều gì.
“Đại tiểu thư, phu nhân đã phân phó. Không ai được phép gặp Nhị tiểu thư.”
“Cút ngay!” Giọng nói của Hoa Trảm Nghiên tràn đầy tức giận,“ Mẫu thân sẽ không cho phép ngươi làm ta bị thương đâu. Bây giờ ta càng muốn đi vào, ngươi ngăn cản ta thử xem?”
Nhất định phải tận chức tận trách mà giữ nàng ta lại đấy! Hoa Thanh Vũ kêu thảm thiết trong lòng.
“Việc này……” Phùng ma ma bất đắc dĩ trầm ngâm .
Phải kiên trì! Hoa Thanh Vũ gào thét vì Phùng ma ma.
“Vậy mời đại tiểu thư vào đi.”
Phùng ma ma! Ngươi rất không có khí tiết!
Hoa Thanh Vũ xoay người chạy vào phía trong, muốn tìm chỗ để trốn. Nhưng rõ ràng đã không còn kịp nữa rồi.
Nha hoàn bên cạnh Hoa Trảm Nghiên một cước đá văng cửa phòng ra, sau đó nhanh chân tiến lên giữ chặt lấy cổ áo Hoa Thanh Vũ, sau đó đẩy nàng ngã xuống đất.
Hoa Thanh Vũ cam chịu nhìn về phía tỷ tỷ, không hiểu vì sao bản thân toàn gặp tỷ tỷ vào những lúc nàng ta đang tức giận. Hoa Thanh Vũ vẫn còn đang suy nghĩ, Hoa Trảm Nghiên đã tát lên mặt nàng một cái.
Đây là lần đầu tiên tỷ tỷ thực sự ra tay đánh nàng, Hoa Thanh Vũ sững sờ một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. Đã rất lâu rồi nàng chưa từng bị người khác đánh như thế.
Hoa Thanh Vũ bụm mặt, không biết làm thế nào đành ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy tỷ tỷ không hiểu vì sao đã khóc trước cả nàng.
Không bị đánh mà cũng khóc sao?
Hoa Thanh Vũ nhớ lại những chuyện từ nhỏ đến lớn, phát hiện ra một quy luật. Nếu tỷ tỷ không khóc sẽ rất ngoan ngoãn, nhưng một khi nàng đã khóc rồi thì sẽ hoàn toàn không nghe lời người khác nói, chỉ biết nổi điên lên mà thôi.
Thấy tỷ tỷ tát nàng một cái mà vẫn chưa bình tĩnh trở lại, bộ ngực phập phồng giống như còn đang tức giận, Hoa Thanh Vũ không nói hai lời bèn đứng lên bỏ chạy.
Cũng không thể ngốc nghếch đứng đó cho tỷ tỷ đánh không phải sao?
Hoa Thanh Vũ vừa chạy, Hoa Trảm Nghiên tức giận đuổi theo ở phía sau. Vừa chạy vừa mắng nàng: “Ta đánh ch.ết ngươi cái đứa xui xẻo này, làm liên luỵ đến cha mẹ. Ngươi hại cha mẹ không thể sống thanh thản mười mấy năm không nói, còn muốn làm hại ta không thể sống thoải mái.”
Nàng hại cha mẹ?
Nghe những lời tỷ tỷ mắng, bước chân của Hoa Thanh Vũ bị kìm lại. Nàng vội vàng đứng lại, khiến cho Hoa Trảm Nghiên đang đuổi sát phía sau đụng mạnh vào người nàng, tỷ muội hai người bị ngã đè lên nhau thành một đống.
Hoa Trảm Nghiên tức giận chỉ thẳng tay vào Hoa Thanh Vũ. Hoa Thanh Vũ cũng không ngăn cản, chỉ hỏi ngược lại: “Tỷ tỷ, tỷ nói muội có vận mệnh xui xẻo, làm liên luỵ đến cha mẹ là có ý gì? Còn có, vì sao lại nói là muội làm hại đến tỷ?”
Hoa Thanh Vũ nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cha mẹ không cần nàng.
“Ngươi chính là……”
Hoa Trảm Nghiên đang muốn nói tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gầm lên ở phía sau.
“Hai đứa các con bày ra bộ dạng như vậy còn ra thể thống gì nữa.” Hoa phu nhân chạy tới trong viện, vẻ mặt tức giận nhìn Hoa Thanh Vũ và Hoa Trảm Nghiên nói:
“Nếu truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ Hoa gia chúng ta là cái dạng người gì, nuôi dưỡng ra hai nữ nhi hư đốn không vâng lời.”
“Mẫu thân…… Không phải con…… Là……” Hoa Trảm Nghiên lại muốn đổ trách nhiệm lên người muội muội của mình.
“Câm miệng!” Hoa phu nhân hiếm khi bênh vực Hoa Thanh Vũ, nói với hai vị ma ma: “Từ bây giờ trở đi, các ngươi không cần trông coi nhị tiểu thư nữa. Trông chừng đại tiểu thư cho ta.”
“Vâng.”
Lý ma ma và Phùng ma ma dẫn đại tiểu thư đi rồi, nhất thời trong viện chỉ còn lại Hoa phu nhân và mấy nha hoàn cùng với Hoa Thanh Vũ.
Hoa phu nhân sai người đỡ Hoa Thanh Vũ dậy, cũng không nhìn mặt nàng, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngoan ngoãn ở yên trong phòng, ngày mai chúng ta sẽ trở về thành Cẩm Quan. Vương gia rút lại chuyện cầu hôn rồi, ngươi cũng không cần phải đào hôn nữa. Nhà chúng ta sẽ nuôi ngươi cả đời là được.”
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng nhị gì hết.”
Hoa phu nhân lướt mắt nhìn qua, Hoa Thanh Vũ sợ tới mức run rấy cả người, lập tức không dám nói chuyện tiếp.
“Ta đã sai một ma ma đến chăm sóc cho ngươi, lát nữa sẽ mang bữa tối tới đây. Từ giờ tới lúc trở về nhà ta sẽ không cấm túc ngươi nữa. Nếu như ngươi còn nhớ tới chút công ơn dưỡng dục của cha mẹ thì ngoan ngoãn ở yên đó, đừng có làm ra cái trò đào hôn khôi hài một lần nữa .”
Hoa Thanh Vũ ngoan ngoãn gật đầu, một câu cũng không nói. Nhìn theo mẫu thân rời khỏi sân viện của nàng, bỗng nhiên nàng nhớ ra, kể từ lúc nàng về nhà cho đến bây giờ, ngay cả một câu quan tâm mẫu thân cũng chưa từng nói. Người cũng chưa từng nói một lời thương nhớ nàng.
Có phải vì nàng rất xấu xí, cho nên không xứng được mẫu thân quan tâm hay nhớ đến?
Hoa Thanh Vũ không muốn nghĩ tiếp nữa, tự mình vỗ vỗ bụi trên người, quay đầu đi vào trong phòng.
Giờ phút này nàng có chút nhớ nhung Đại tướng quân. Trên đời này, chỉ có đại tướng quân là không ghét bỏ nàng. Chỉ là ngày mai nàng sẽ về Cẩm Quan, không biết cho đến bao giờ mới được gặp lại Đại tướng quân lần nữa.
……
“Hoa Thanh Vũ!”
Buổi tối Hoa Thanh Vũ đang ngủ thì bỗng nghe được có tiếng người gọi nàng. Nàng sợ tới mức vội vàng ngồi bật dậy, nhìn thấy ma ma vẫn đang ngủ say như ch.ết, giống như không nghe thấy âm thanh gì cả.
Chắc không phải là ảo giác của nàng đâu nhỉ? Hơn nửa đêm rồi còn ai tới đây nữa.
“Thanh Vũ!”
Đúng lúc này Hoa Thanh Vũ lại nghe thấy một tiếng gọi nữa, nàng sợ tới mức ngã lăn xuống đất, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngoài cửa có một bóng người, khiến nàng sợ tới mức chỉ muốn chạy mất.
“Tiểu Hoa muội tử……”
Ôi chao?
Giọng nói này có chút quen tai, hình như nàng đã từng nghe qua.
“Là huynh, mở cửa đi.”
Là Thổ Bao ca ca!
Lúc này Hoa Thanh Vũ mới nhận ra người đến là ai, lập tức bò dậy mở cửa cho hắn.
Ban đêm rất lạnh, cũng không biết Trầm Ký Ngôn đã đứng ở cửa bao lâu mới cố lấy dũng khí gõ cửa. Cả người hắn đã bị sương làm ướt hết, ngay cả tóc cũng bị dính sương đêm.
“Thổ Bao ca ca, sao huynh lại tới đây?” Hoa Thanh Vũ si ngốc nhìn Cửu Vương gia, hình như vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
“Ta có việc muốn hỏi muội.”
Ánh mắt Trầm Ký Ngôn trong bóng đêm ôn nhu như nước, mang theo một loại u buồn làm cho người ta muốn chìm sâu vào trong đó. Điều này làm cho Hoa Thanh Vũ không tự giác nhớ tới những tiểu thuyết mà bản thân đã từng đọc. Trong sách có nói lúc hồ ly tinh hay nữ quỷ xinh đẹp gặp thư sinh cũng giống như bây giờ .
Chỉ là hiện tại nàng là thư sinh, còn Thổ Bao là hồ ly tinh.
Thấy Hoa Thanh Vũ ngơ ngác nhìn mình, Trầm Ký Ngôn nở nụ cười nhu hòa, đưa tay ra quơ quơ trước mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Sao muội lại ngây người ra thế?”
Hoa Thanh Vũ tròn mắt, ngơ ngác nhìn Trầm Ký Ngôn nói: “Thổ Bao ca ca, huynh chính là hồ ly tinh.”
Trầm Ký Ngôn ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được câu nói của Hoa Thanh Vũ. Hắn nhịn không được bật cười, xoa tóc Hoa Thanh Vũ nói: “NhìnThổ Bao ca ca giống hồ ly tinh, muội rất vui sao?”
Hoa Thanh Vũ còn thật sự gật đầu, nàng rất vui.
Ngày mai nàng sẽ về Cẩm Quan rồi, sẽ phải nói tạm biệt với cuộc sống tự do tự tại ở kinh thành. Nếu nói trong lòng nàng không có chút thương cảm nào thì đó là chuyện không thể. Bây giờ lại có thể gặp được “cố nhân” kinh thành, sao nàng có thể không vui cho được?
Thấy Hoa Thanh Vũ gật đầu, nụ cười trên mặt Trầm Ký Ngôn càng đẹp hơn. Hắn lại hỏi: “Vậy muội có thích sống cùng ta không?”
“Thích chứ!”
Nàng vẫn nhớ rõ ở lúc họ còn sống trên núi, mỗi ngày bọn họ đều chơi đùa thật vui vẻ. Tuy rằng sau đó gặp lại, Thổ Bao ca ca đã trở nên anh tuấn khiến cho nàng thật sự không thích. Nhưng mà nàng cũng dần dần học được một việc, đó là không nên trông mặt mà bắt hình dong .
“Vậy là được rồi. Ta sẽ đưa muội đi.”
Trầm Ký Ngôn kéo Hoa Thanh Vũ đi ra khỏi viện, Hoa Thanh Vũ hoảng sợ, một hồi lâu mới phản ứng lại, giữ chặt hắn nói: “Thổ Bao, huynh làm cái gì thế? Ta sẽ không đi đâu hết.”
“Tại sao? Không phải muội không muốn gả cho tên thiếu gia bệnh lao kia sao? Muội đi theo ta, ta cam đoan nhất định sẽ bảo vệ muội, tuyệt đối không giống như cái tên Mạnh Hoài Cẩn kia khiến cho muội bị bắt trở về.”
Hoa Thanh Vũ vội lắc đầu, nói: “Không phải Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm khiến cho muội bị bắt trở về, huynh ấy tốt với ta lắm .”
“Đến tận bây giờ mà muội vẫn còn bao che cho hắn.”
Thổ Bao cảm thấy vô cùng đau đớn, bởi vì đến lúc này Tiểu Hoa vẫn cảm thấy Mạnh Hoài Cẩn anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm….
“Hơn nữa hiện tại muội không sợ nữa ,” Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm nói: “Phụ thân muội nói ông đã chuẩn bị từ hôn giúp muội. Mặc dù muội cũng không rõ tại sao cha muội bỗng nhiên lại nghĩ thông suốt.”
Nghe vậy Trầm Ký Ngôn vui vẻ nhướn mày. Lúc trước hắn nghĩ, Hoa Thanh Vũ có hôn ước trên người, nếu hắn cứng rắn đi cầu xin phụ hoàng hay Thái hậu tứ hôn thì sẽ bị cự tuyệt bởi vì chuyện này không hợp lễ giáo. Nhưng bây giờ phụ thân Hoa Thanh Vũ đã nguyện ý từ hôn như nàng nói, hắn có thể danh chính ngôn thuận khiến phụ hoàng tứ hôn.
“Khi nào cha muội đưa muội về Cẩm Quan?”
“Ngày mai sẽ đi.”
Trầm Ký Ngôn gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, sáng sớm ngày mai ta phải đi tìm phụ hoàng, còn cả Hoàng tổ mẫu nữa, để nói chuyện của chúng ta.”
Chuyện của chúng ta?
Chúng ta có chuyện gì?
Hoa Thanh Vũ còn chưa kịp hỏi, Trầm Ký Ngôn đã cầm tay nàng nói: “Ta có cái này tặng cho muội, muội xem xong nhất định sẽ cao hứng!”
“Cái gì thế?” Sự chú ý của Hoa Thanh Vũ lập tức bị dời đi .
“Là vòng tay bằng hồng ngọc của mẹ ta!”
Trầm Ký Ngôn cho tay vào trong áo để lấy ra, nhưng tìm một lúc lâu vẫn chưa tìm được. Kỳ quái, rõ ràng hắn để ở trong tay áo mà.
“Làm sao vậy? Không tìm thấy sao?”
Bỗng nhiên Trầm Ký Ngôn nhớ ra, vì muốn đi gặp Tiểu Hoa, hắn vội vàng thay một bộ quần áo khác vừa mới may xong, sau đó kích động trực tiếp chạy tới đây. Cái vòng tay kia chắc vẫn còn ở trong bộ quần áo cũ của hắn rồi.
“Ta để quên ở nhà rồi.” Trầm Ký Ngôn có chút kích động cầm lấy tay Hoa Thanh Vũ nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ về lấy nó ngay bây giờ. Muội đứng đây chờ ta.”
Hoa Thanh Vũ còn chưa kịp nói chuyện, Thổ Bao đã nhảy lên tường, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Người biết võ công thật là tốt, cả ngày đi tới đi lui, đến phủ của nhà người ta mà cứ như đến hoa viên nhà mình vậy.
Hoa Thanh Vũ im lặng mải miết nhìn theo bóng dáng Trầm Ký Ngôn đã biến mất. Kỳ thật nàng rất muốn nói với hắn, nàng không cần vòng tay của hắn. Sao nàng có thể vô duyên vô cớ nhận đồ Thổ Bao ca ca được.
Chẳng qua là Trầm Ký Ngôn căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện. Hoa Thanh Vũ chỉ đành ngơ ngác nhìn tường vây, bĩu môi nói:“Ta có thể vào trong phòng chờ được không? Bên ngoài lạnh lắm…”