Chương 2

Hằng Trạch lại thờ ơ, lạnh nhạt nhìn bà.


Đây cũng không phải là lần đầu tiên, anh hiểu, Hà Lỵ Diễm dùng mọi thủ đoạn để trả thù mẹ mình. Dù sao anh cũng là một người thông minh, cũng biết đầu đuôi sự tình, nhưng từ đầu đến cuối chẳng phân biệt đúng sai cũng chỉ vì muốn làm Linh Đạt khổ sở, để cho bà phải chịu khổ, hành hạ bà...


Nói anh máu lạnh vô tình? Không, nghĩ đi nghĩ lại, đây đều là Linh Đạt tự mình chuốc lấy!
"Bà không cần phải khích bác ly gián, chẳng có ích lợi gì đâu."


Hằng Trạch thờ ơ nói, càng làm cho Linh Đạt nản lòng. Nhưng dù nói thế nào, Hằng Trạch là đứa con duy nhất của bà, bà cũng không buông tha con trai của mình, cho dù có phải nói thẳng ra, bà cũng muốn con của mình phải tỉnh táo!
Ngay trước mặt Hà Lỵ Diễm, Linh Đạt không e dè nói với Quan Hằng Trạch:


"Con trai, mẹ thấy rằng Hà Lỵ Diễm không phải một cô gái tốt, con không nên qua lại với cô ta, sẽ không có kết cục tốt..."
Hà Lỵ Diễm tức giận cắn răng, con ngươi tản ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi, cô ta nhìn chằm chằm Linh Đạt.
Đáng ghét! Lại dám nói mình như vậy!


"Mẹ, tha thứ cho tôi ăn nói không hiếu thuận - bà cũng là một người đàn bà xấu chẳng phải sao?" Quan Hằng Trạch xoay người, đi về phía bàn thờ, nhìn ảnh thờ của cha rồi nói, càng làm cho Linh Đạt cảm thấy vô cùng hổ thẹn.


available on google playdownload on app store


"Bà không cần cho là tôi không biết ngày trước bà đã làm chuyện mất mặt như thế nào. Tôi thực sự không thể nào tưởng tượng rằng, tôi ra đời trong tình huống như thế nào. Bà lợi dụng tôi mà uy hϊế͙p͙ cha phải ly hôn, bắt cha phải cưới bà, sau đó bà hại cha tôi phải tự sát, là bà đã hại ch.ết người phụ nữ vô tội đó, mặc dù trên luật pháp cha không có bất cứ trách nhiệm nào, bà sẽ phải gặp báo ứng!" Hằng Trạch hung hăng nhìn chằm chằm Linh Đạt nói :"Tôi thực sự quá xấu hổ về bà!"


Đây chính là lý do mà anh rất hận bà!
Quan Thắng ch.ết rất sớm, ông vốn là người khỏe mạnh lại giàu có, hẳn là một người phải sống rất thọ, ai ngờ giống như là bị nguyền rủa, khi ông 55 tuổi, đột nhiên ch.ết bất đắc kỳ tử, tự sát, cho nên Linh Đạt trở thành góa phụ khi bà đang hơn 40 tuổi.


"Tôi xấu xa, nhưng tôi không xấu xa như bà. Nhìn xem! Hằng Trạch cũng đứng về phía của tôi đây này!" Lỵ Diễm càng thêm ngang ngược, hả hê cười: "Tương lai tôi sẽ trở thành vợ của Hằng Trạch, được cưới hỏi đàng hoàng, còn bà, không biết xấu hổ cướp chồng của người khác, còn hại vợ chồng người ta tự sát..." Tội này giống như một vết nhơ, cả đời bà cũng không rửa hết tội.


Quan Hằng Trạch lạnh nhạt nhìn Linh Đạt một cái, lập tức đưa Hà Lỵ Diễm xoay người rời đi, chi còn lại Linh Đạt cô đơn một mình trong khu nhà rộng lớn trống rỗng, tĩnh mịch.


"Đây là báo ứng của tôi sao?" Linh Đạt rơi nước mắt sám hối. "Ngay cả con trai tôi cũng chán ghét tôi..." Không có chồng, con trai lại ghét bỏ bà, có nhiều tiền hơn nữa thì có ích lợi gì đây?"
Đây là số phận của bà! Nhất định về già sẽ bị con trai gạt bỏ, không chỗ nương tựa.


Bà nhớ lại khi còn bé ở trong cô nhi viện kia vô tư vô lo, mặc dù thiếu hụt về vật chất, nhưng có người để yêu thương, bà nhớ lại cùng anh trai giống như anh em ở cùng với nhau mọi lúc mọi nơi.


Hôm nay, người anh mà bà yêu thương nhất đã ch.ết rồi, bà có thể làm cho anh ấy cái gì đây? Điều duy nhất bà có thể làm là nuôi dưỡng con gái của anh ấy, để anh ấy được yên nghỉ.
--- ------D.D.L.Q.D---- ------ -----
Khi có cơ hội gặp gỡ, Trầm Lăng Lăng đi tới nhà họ Quan.


Trầm Khuê khi còn sống chỉ có hai bàn tay trắng, sau khi ch.ết chỉ để lại con của mình Trầm Lăng Lăng, Linh Đạt đã quyết định nhận nuôi Trầm Lăng Lăng.


Trầm Lăng Lăng thực sự rất đáng yêu, khi đó cô còn là một cô gái nhỏ thì ai vừa nhìn thấy cô sẽ không nhịn được mà mềm giọng, cô thực sự làm người ta quá yêu quý, mặc dù số phận trớ trêu, mẹ là phu nhân của lão đại xã hội đen, cha bị lão đại giết ch.ết, nhưng cô có một sức quyến rũ trời sinh, không người nào có thể coi thường sự xinh đẹp của cô, đây cũng là nguyên nhân sau này cô trở thành siêu sao!


Kể từ khi nhận nuôi Trầm Lăng Lăng, Linh Đạt cảm thấy cuộc sống của mình trở nên sung túc hơn, đem toàn bộ sự quan tâm cho Trầm Lăng Lăng, rất yêu thương, cẩn thận chăm sóc cho cô.


Cuộc sống của Linh Đạt không còn tĩnh mịch nữa, bà tiêu rất nhiều tiền và toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Trầm Lăng Lăng, cho cô học đánh đàn, vẽ tranh, viết chữ, học giỏi đa tài, thậm chí đặc biệt sắp xếp cho cô sang Mĩ học, cho Trầm Lăng Lăng có được cuộc sống tốt nhất.


Trầm Lăng Lăng không biết rõ về bối cảnh gia tài của mẹ nuôi, chỉ biết là Linh Đạt rất có tiền, còn có một người con trai bảo bối đang du học ở nước Mĩ, trừ những cái đó ra, cô cũng không muốn hỏi nhiều.
Đáng tiếc là cuộc sống hài hòa, yên bình ấy đã bị Quan Hằng Trạch phá hỏng.


--- -----D.D.L.Q.D---- --------
Trầm Lăng Lăng được mười tuổi thì vào nhà họ Quan, lúc ấy Quan Hằng Trạch đang học cao đẳng ở Mĩ nhận được điện thoại của Linh Đạt báo chuyện này, còn nói hy vọng anh rảnh rỗi nên trở về thăm Lăng Lăng, nghe xong lời này, anh không nhịn được tức giận vứt điện thoại đi.


"Không biết tự nhiên nhận nuôi một cô gái không rõ là ai, còn nói cho mình biết cô gái này rất tốt! Làm ơn, chẳng lẽ muốn mình cưới cô ta? Mình và cô ta đều còn trẻ mà."


Trên thực tế, suy nghĩ của anh không sai chút nào, đây đúng là tâm nguyện của Linh Đạt. Nhưng chính là bởi vì Linh Đạt, Quan Hằng Trạch còn chưa nhìn thấy người, đã ghét cay ghét đắng Trầm Lăng Lăng rồi! Cô bé này là ai? Là người như thế nào? Tại sao lại sống chùa trong nhà của anh?


Mặc dù chưa từng gặp mặt Trầm Lăng Lăng, nhưng chỉ cần là người mà Linh Đạt yêu quý, anh đều ghét!
Anh tức giận, không chịu về Đài Loan, cho đến khi Trầm Lăng Lăng mười ba tuổi, anh đã mười chín tuổi, đang là sinh viên năm hai.


Thờ ơ lạnh nhạt với Hà Lỵ Diễm vài năm, như vậy cũng không phải là giải pháp. Từ trước đến nay, cô ta luôn coi Quan Hằng Trạch là mỏ vàng, tổn hao công sức đuổi đám con gái vây lấy Quan Hằng Trạch, muốn chiếm đoạt anh, tự nhiên xuất hiện một Trầm Lăng Lăng không rõ lai lịch, dĩ nhiên là mục tiêu phải đề phòng.


Cô đưa ra một đề nghị mạo hiểm. "Hằng Trạch, đã 3 năm rồi, anh để cho mẹ làm việc như vậy, trong nhà có một người ngoài, thực sự không thể nào có thể nói với mẹ sao! Cô gái kia lại không phải họ Quan, không phải là người tốt, đến lúc đó cướp tài sản nhà anh, làm anh không còn gì cả, vậy phải làm thế nào? Anh phải nghĩ ra cách đi!"


Ánh mắt Quan Hằng Trạch lạnh lùng, chậm rãi gật đầu :"Nên cho cô ta thấy được tôi mới chính là chủ nhân của nhà họ Quan, đương nhiên có quyền đuổi cô ta đi!" Anh biết Hà Lỵ Diễm suy tính không phải là tốt cho anh nhưng anh quả thật là muốn trở về xem thế nào.


Mùa hè này, anh sẽ "đặc biệt" về Đài Loan một chuyến.






Truyện liên quan