Chương 3
*Trạm 3*
Vân Yên Phủ Đệ, tên nghe thì phong nhã nhưng thực chất lại là chốn trăng hoa chơi bời.
Ở đây cái gì cũng đắt đỏ mọi thứ đều toát lên vẻ đẳng cấp xa hoa bởi vậy mà người lui tới nơi này không phú cũng quý. Nhân viên người nào người nấy ai cũng mặt hoa da phấn, dáng vẻ thuận mắt, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không nhận ra họ lại đang làm việc cho một nơi phong nguyệt như vậy.
Sở Chiêu Chiêu không phải phục vụ ở đây, nói dễ nghe cô là nhân viên tiêu thụ, còn nói khó nghe chính là đi tiếp đi mời mọc để bán được rượu.
Công việc này lợi một chỗ là không có giờ vào làm cố định, thu nhập lại khả quan, mấy cô gái “năng lực tốt” một tối có thể kiếm được mấy nghìn đến cả vạn tệ. Mà Sở Chiêu Chiêu hiển nhiên không nằm trong số họ. Cô ở trong đại sảnh hai tiếng đồng hồ, lượn qua lượn lại mấy vòng mới bán được một chai vang đỏ hơn ba nghìn tệ. Tiền hoa hồng đến tay cô còn chưa được hai trăm.
*Một vạn tệ (一万快)= 10.000 NDT ≈ 34.207.972 VNĐ
Hai trăm tệ (两百块) = 200 NDT ≈ 684.159 VNĐ
Với cái tốc độ này, dù là cô có làm xuyên hai đêm cũng không góp đủ tám nghìn tệ.
Do dự nửa ngày trời, Sở Chiêu Chiêu cũng tìm đến bàn Khưu Tứ Ca đang ngồi, nhỏ giọng gọi.
Khưu Tứ Ca đang bồi rượu mấy vị khách quen, thấy cô cũng mặc kệ, tiếp tục đổ xúc xắc. Sở Chiêu Chiêu bị ngó lơ đâm ra xấu hổ nhưng vẫn cắn răng đứng một bên đợi.
Người đàn ông trung niên mặc áo sơ-mi hồng ngồi ở giữa vừa thấy cô đã cười cong cả mắt, vẫy vẫy tay gọi cô vào.
“Tiểu Khưu, cậu cũng thật là! Ai lại để em gái đứng thế bao giờ. Nào nào nào, qua đây ngồi cạnh anh trai nào.”
Sở Chiêu Chiêu nhìn mấy sợi tóc loe ngoe trên cái đầu sáng bóng của ông ta mà trộm nghĩ, lại còn anh anh em em, ông có làm bố tôi cũng e là quá già.
Khổ nỗi bổn phận của cái nghề này là “mua vui cho người.” Chuyện bị khách hàng đụng chạm xảy ra như cơm bữa, không tính là chịu ấm ức. Sở Chiêu Chiêu rõ không vừa ý nhưng cô biết bản thân không có quyền cự tuyệt, càng không dám đắc tội khách quen trước mặt Khưu Tứ Ca.
Cô ngồi xuống bên cạnh lão, cầm lấy chiếc ly được đặt trên bàn cười ngọt ngào: “Để em rót rượu cho ngài.”
Ông ta thành thục vòng tay ôm lấy vai cô, vừa mở miệng mùi rượu lẫn mùi thuốc đã phả lên mặt Sở Chiêu Chiêu: “Em gái năm nay bao lớn rồi?”
“Em mới hai mươi lăm.” Sở Chiêu Chiêu nói.
“Trẻ tuổi quá!!” Ông ta cảm thán một câu còn thuận tay véo véo cánh tay cô.
Thực ra Sở Chiêu Chiêu mới chỉ hai mươi mốt tuổi, nhưng mỗi lần đi làm cô đều trang điểm đậm, ăn mặc cầu kỳ, nói bản thân hai mươi lăm tuổi cũng không mấy cách biệt. Cô vốn rất thông minh chỉ cần lên mạng lướt vài cái video đã học được lối trang điểm theo phong cách Âu Mỹ đang thịnh hành. Chỉ cần hai miếng dán kích mí, một bộ kính áp tròng, cùng với phấn tạo khối và highlight đã có thể biến đôi mắt hai mí lặn thành đôi mắt Âu Mỹ, lại càng tôn lên chiếc mũi nhỏ nhắn với sống mũi thẳng của cô. Gò má được đánh khối cao, đôi môi đầy đặn quyến rũ, mái tóc uốn từng lọn sóng lớn, nhìn cô rất giống một mỹ nhân quyến rũ lai giữa hai dòng máu Á – Âu.
Bộ váy đồng phục cosplay thỏ mà cô mặc cũng hút mắt không kém.
Sở Chiêu Chiêu hơi duỗi chân, sức dụ hoặc dưới lớp tất đen khiến tim gan ông ta cứ nhộn nhạo cả lên. Nhưng cô lại chẳng nói năng mời mọc gì.
Khưu Tứ Ca nghĩ, một cô gái xinh đẹp như vậy lại nói tiếng anh lưu loát trôi chảy, chỉ cần miệng lưỡi ngọt ngào một chút, đầu óc nhanh nhạy tâm cơ một chút thì có mà tối nào anh cũng sắp xếp cho cô làm ở khu vực VIP chứ lại chẳng khiến cô phải lượn lờ ngoài đại sảnh.
Nhưng nhìn thử xem, cô ngồi đây cả nửa ngày rồi, đến cả rắm cũng không thả một cái, chỉ ngồi im thin thít.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Khưu Tứ Ca đổ chuông, anh đứng dậy đi ra ngoài Sở Chiêu Chiêu cũng tò tò đi theo. Khưu Tứ Ca vào phòng nghỉ của nhân viên nhận điện thoại thì Sở Chiêu Chiêu đứng ngay ở cửa đợi.
Vài phút trôi qua, cuộc gọi kết thúc, anh liếc mắt qua Sở Chiêu Chiêu rồi vẫy tay ra hiệu cho cô bước vào. Sở Chiêu Chiêu đi vào đứng im trước mặt anh, giây sau đã bị anh nắm lấy cằm.
“Thật con mẹ nó quá lãng phí cái gương mặt này. Đến bao giờ cô mới hiểu được một chút nhỉ? Đã làm cái nghề này thì đừng giả thanh cao làm gì, ngồi đó cứ như người câm! Cô nghĩ mình là cái bình hoa di động à?”
Sở Chiêu Chiêu không dám giãy giụa, cằm vẫn đang bị nắm chặt, lời nói ra cũng đứt đoạn: “Tứ, Tứ Ca, có thể nào ứng…”
“Phi!!” Không để cô nói xong, Khưu Tứ Ca đã hất ngã cô, “Tiền rắm còn kiếm không ra mà tối ngày chỉ biết đòi ứng lương ứng lương! Cô nghĩ tôi đang làm từ thiện à?”
Sở Chiêu Chiêu đứng không vững eo va phải cạnh bàn, đau đến mức hít vào hai hơi.
Có lẽ là thấy cô đáng thương Khưu Tứ Ca cũng có chút mềm lòng, nhưng mềm lòng không đồng nghĩa với việc anh tự móc tiền túi ra cho cô.
“Đừng nói Tứ Ca không chịu giúp đỡ mày, nói cho mày biết, tối nay bàn B14 trên tầng tiếp một vị khách quý, mày lên đấy xem thế nào. Nếu như bán được hai chai Louis XIII thì chẳng phải tự có mấy nghìn tệ trong tay rồi sao?”
*Rượu Remy Martin Louis XIII (路易十三) được hoàn thiện thành một loại rượu độc nhất vô nhị trên thế giới, pha chế từ 1.200 loại Eaux-De-Vie và được ủ trong thùng gỗ Sồi Limousin từ 40 – 100 năm tuổi với nguyên liệu tất cả đều là Grande Champagne (một vùng trồng Nho tốt nhất của làng Cognac).
Rượu Remy Martin Louis XIII mang hương vị của nhựa cây, mật ong, cùng mận chín, kim ngân, gỗ sồi, với da thuộc và chanh dây. Tất cả đã tạo nên một loại rượu Cognac hài hòa và uy tín nhất có trên thế giới.
Rượu Remy Martin Louis XIII được đựng trong chiếc bình pha lê Baccarat thiết kế theo kiểu mô phỏng hoa Lily, đây là một loại hoa được Vua Pháp Louis 13 được dùng làm biểu tượng cho quyền lực của mình.
Tầng hai của Vân Yên Phủ Đệ là khu vực VIP, khách ngồi ở đây toàn là những người không biết tiếc tiền. Louis XIII trên thị trường giá một chai khoảng hai vạn, còn giá ở Vân Yên Phủ Đệ tận ba vạn hơn, đây chính là một món lãi kếch xù. Loại rượu này bán ra, cô sẽ nhận được bảy phần trăm hoa hồng, nói cách khác, chỉ cần tối nay Sở Chiêu Chiêu bán được bốn chai Louis XIII cô sẽ kiếm đủ tám nghìn tệ.
*Hai vạn = 20.000 NDT ≈ 68.121.007 VNĐ
Ba vạn = 30.000 NDT ≈ 102.181.510 VNĐ
Mấy vị khách ngồi ở khu VIP thường rất hào phóng, tiền boa cũng chi khá mạnh tay.
Chính vì người ta là khách quý nên thường không thích gặp các nhân viên tiêu thụ rượu, người thì trông quá “ngấy”, người lại quá nhạt nhẽo vô vị. Cho dù có gặp rồi cũng chẳng ai lọt được vào mắt xanh của người ta. Vì vậy mà Sở Chiêu Chiêu chưa bao giờ có cơ hội lên tầng hai.
Lần này, Khưu Tứ Ca đã khai ân cho cô lắm rồi.
Không cần biết tối nay thành hay bại, Sở Chiêu Chiêu cũng phải thử một lần.
Cô vào phòng hóa trang dặm lại lớp trang điểm, nhắm mắt hít thở sâu vài lần rồi mới đi lên tầng hai.
Cô đi theo biển chỉ dẫn, tìm đến khu B, lúc đi đến bàn B12 thì dừng lại chỉnh váy áo tóc tai một lượt, lấy một chiếc gương nhỏ ra tập đi tập lại nụ cười quyến rũ mê hoặc rồi mới lắc eo đi đến bàn B14.
Từ đằng xa nhìn vào, ngồi ở bàn B14 là một nhóm nam nữ đều trạc ba mươi tuổi. Dựa vào phong cách ăn mặc thôi cũng biết thân phận của họ không tầm thường, quả thật là khách quý.
Mà trong mắt Sở Chiêu Chiêu lúc này, những vị kia chính là hóa thân của những tờ nhân dân tệ.
“Các anh đẹp trai à, tháng này chúng em tổ chức kỷ niệm ngày khai trương, ông chủ đã đích thân ra nước ngoài chọn một lô rượu Louis XIII, các anh có muốn thử một chút…không?”
Cô vừa nói vừa xoay người nhìn một lượt, chữ cuối cùng vô thức run lên. Đó chẳng phải là…Mục Tế Vân!
Anh mặc chiếc áo sơ-mi cao cấp màu xanh sẫm, hai nút trên cùng mở rộng, nút áo thứ ba bị cơ ngực kéo căng ra tạo thành mấy nếp gấp gợi cảm. Đôi chân gác trên mặt bàn, chiếc quần tây đen vừa vặn tôn lên dáng chân thon dài thẳng tắp.
Mà đôi mắt đào hoa kia đã không còn tĩnh lặng như hồ sâu nữa, nhưng ánh nhìn của nó lại khiến người khác cảm thấy cả người đang nóng lên.
Dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm của anh rất không hợp với nơi này, nhưng từng cái giơ tay nhấc chân mọi cử chỉ của anh lại vô cùng ăn khớp với sự xa xỉ ở đây.
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Sở Chiêu Chiêu tuyệt đối không tin người trước mặt mình là thầy Mục.
Ngay lúc nghe thấy giọng nói kia, ánh mắt Mục Tế Vân thoáng kinh ngạc, anh quay đầu nhìn người vừa bước vào, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Ây, thầy Mục đây là làm sao thế kia?” Một người đàn ông hỏi.
Mục Tế Vân không nhìn Sở Chiêu Chiêu nữa, đôi chân cũng hạ xuống, cúi người dụi tàn thuốc, vòng eo săn chắc làm chiếc áo sơ-mi căng ra, tựa như một bức tranh tĩnh, từng đường nét đều rõ ràng đến vô thực.
“Không có gì. Nghe thành giọng của một học sinh thôi.”
Mọi người lập tức cười ồ lên, người đàn ông ban nãy lại tiếp tục đơm thêm vào: “Ha ha ha đúng là thầy Mục, từng thời từng khắc lúc nào cũng nghĩ đến học sinh. Có điều học sinh của cậu mà lại đến đây làm việc, ăn mặc trang điểm thành thế này, thầy Mục, chắc cậu tức điên mất.”
Mục Tế Vân không đáp nhưng nụ cười treo trên khóe miệng lại ngầm tán thành câu nói này.
Một đám người cười đùa vui vẻ cũng chẳng ai thèm để ý đến Sở Chiêu Chiêu đang đứng ở một bên.
Hoàn cảnh nhục nhã hơn thế cô còn trải qua mấy bận rồi bị xem thường như vậy đã là gì đâu.
Chỉ là…. lần này, người trước mặt cô là Mục Tế Vân, là thầy của cô. Bây giờ Sở Chiêu Chiêu chỉ muốn tìm ngay cho mình một cái lỗ nẻ rồi co người chui vào.
Rõ ràng có thể quay người đi, không nán lại đây thêm nữa nhưng cô vẫn không có cách nào nhấc nổi chân. Một mặt Sở Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng tủi nhục, mặt khác cô không thể hạ quyết tâm rời đi. Chỉ vì cô lúc này thật sự rất cần tiền.
Cô cũng đành đứng im đấy, những người trước mặt đều xem cô như không khí, bọn họ tiếp tục uống rượu, tiếp tục đổ xúc xắc, tiếp tục hút thuốc.
Cảnh vật xa hoa lãng phí, tiếng cười đùa náo nhiệt nhanh chóng bao trùm bầu không khí. Có lẽ là trong lòng trống rỗng, Sở Chiêu Chiêu cảm giác từ đầu đến chân đều tê rần, bản thân như ch.ết lặng, chỉ có đại não còn tỉnh táo đang nhắc nhở cô về Yếu tố đông máu thứ tám, hai nghìn tệ một liều. Thật mỉa mai! So với một chai rượu trên bàn kia còn chưa bằng một phần mười giá trị.
*Yếu tố đông máu VIII (八凝血因子) là một loại thuốc được sử dụng để điều trị và ngăn ngừa chảy máu ở những người bị bệnh hemophilia A và các nguyên nhân khác làm cho yếu tố VIII thấp. Một số dạng chế phẩm được sử dụng ở những người mắc bệnh von Willebrand. Chúng được tiêm chậm vào tĩnh mạch.
Không biết là đã đứng bao lâu, tâm trí Sở Chiêu Chiêu sớm đã không còn ở đây nữa chợt nghe thấy Mục Tế Vân nói: “Cô! Qua đây.”
Anh ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu, tay phải dụi tắt điếu thuốc, nhả ra làn khói trắng cuối cùng.
Câu nói này hẳn là đang nói với Sở Chiêu Chiêu.