Chương 10
*Trạm 10*
Ba giờ sáng, khách khứa ở Vân Yên Phủ Đệ lục tục ra về.
Lúc bàn của Mục Tế Vân rời đi Sở Chiêu đang ở quầy bar kết toán, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy Sara đang nhiệt tình tiễn bọn họ.
Tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt, Sở Chiêu Chiêu không nghe rõ mấy người họ đứng ở cửa nói gì. Chỉ thấy Mục Tế Vân gật gật đầu với Sara, sau đó lại quay qua bên tai Đoạn Kiêu vừa cười vừa nói mấy câu, Đoạn Kiêu cũng cười theo anh rồi hai người cùng rời đi.
Sở Chiêu Chiêu thở dài một hơi.
Nhìn xem, rượu ở đâu mua mà chẳng giống nhau, Sara người ra chỉ cần phục vụ chu đáo một chút, thì khách hàng ai thèm nhớ đến cô. Nói cho cùng thì cũng là tự mình làm, nếu người đó không phải là Mục Tế Vân, làm sao cô lại để vụt mất miếng thịt béo bở đã dâng lên tận miệng thế được.
Sở Chiêu Chiêu chợt phát hiện ra, bản thân cô đối với chuyện tiền bạc rất không có nguyên tắc. Vì sợ phải dây dưa với thầy giáo của mình mà không ngần ngại làm mất lòng thầy, giờ thì hay rồi, cô lại cảm thấy tiếc tiền…
Mục Tế Vân rời đi một lúc lâu sau Sở Chiêu Chiêu mới được tan làm. Giờ này cũng hết xe buýt rồi, cô lại không thể đi bộ về nhà, thế nên lần nào tan làm Sở Chiêu Chiêu cũng đi một đoạn đường rồi mới bắt xe, như vậy còn tiết kiệm được chút tiền.
Đi hết phố bar pub là tới khu phố thương mại kinh doanh. Con đường này tuy về đêm sẽ vắng vẻ hơn lúc trời sáng nhưng vẫn có vài cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi bốn giờ, so với khu cô đang ở còn an toàn hơn nhiều.
Sở Chiêu Chiêu đi ngang qua một cửa hàng quần áo, trong tủ kính đang trưng bày mẫu hàng mới nhất, là chiếc áo khoác có cúc hình sừng bò. Cúc áo màu hồng mũ áo cũng màu hồng, trên tay áo còn in hình chú gấu ngốc ngốc dễ thương.
Trong đầu Sở Chiêu Chiêu tự động tưởng tượng mặt của người mẫu thành mặt của Sở Minh Minh, cô ngắm một chút.
Trời ơi! Dễ thương quá!
Sở Minh Minh xinh đẹp hơn Sở Chiêu Chiêu rất nhiều. Cô bé có đôi mắt trong veo lanh lợi, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm thon dài. Mặc dù mấy năm này không được mặc quần áo đẹp cũng không thể che giấu dáng vẻ xinh đẹp của con bé. Đến tận bây giờ vẫn có nam sinh kiên trì tặng quà cho em ấy cũng biết em ấy đáng yêu* đến thế nào.
*Trong nguyên tác, tác giả dùng từ mị lực “魅力” để nói về Sở Minh Minh, nhưng lúc dịch, Tha cảm thấy từ “đáng yêu” phù hợp với em ấy hơn là từ gốc. “Đáng yêu” ở đây là Tha lấy trong cụm “Chúng ta đáng yêu như thế”, “đáng yêu” không phải chỉ nói về vẻ bề ngoài mà là nói về cả một con người. Sở Minh Minh tuy mắc phải bệnh của nhà giàu nhưng luôn lạc quan vui vẻ, đối với ai cũng rất hiểu chuyện ngoan ngoãn. Cách em ấy sống, cách em ấy đối xử với thế gian rất đáng yêu. Nên Tha quyết định sử dụng từ này trong bản dịch của Tha. Mà ông trời trước giờ không phụ lòng những người đáng yêu, hi vọng Minh Minh sẽ có một tương lai tốt đẹp, sống một cuộc đời hạnh phúc.
Sở Chiêu Chiêu hà hơi lên cửa kính rồi dùng đầu ngón tay vẽ một vòng tròn nhỏ.
Chờ đó nhé, chị sẽ đến rước cưng sớm thôi!
Trở về ngủ một giấc, ngày hôm sau Sở Chiêu Chiêu chuẩn bị đơn giản rồi về nhà. Hai tuần liền cô không về, Sở Minh Minh cứ nhắc mãi, từ chiều ngày hôm trước, con bé đã bắt đầu giục cô mau mau về nhà.
Gần đây Sở Chiêu Chiêu đang thiếu tiền, cô không thể mua gì cho Sở Minh Minh, chỉ đành tay không trở về.
Cô vừa mở cửa bước vào, pháo hoa giấy liền nổ tung trên đỉnh đầu, bay lả tả rồi rơi xuống sàn.
Sở Minh Minh trốn sau cánh cửa nhảy ra, trong tay ôm một hộp quà nhỏ: “Ta da! Mỹ nữ đệ nhất vũ trụ Sở Chiêu Chiêu, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”
Sở Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, nhận lấy hộp quà từ tay Sở Minh Minh, điềm nhiên như không, nói: “Chút nữa nhớ quét dọn cho sạch sẽ.”
Sở Minh Minh: “…”
“Chị này! Sao chị chẳng bất ngờ gì thế!”
Sở Chiêu Chiêu ôm lấy hộp quà chậm rãi đi vào phòng khách, cô nằm xuống duỗi tay duỗi chân vươn vai vài cái, rồi đặt hộp quà lên đùi mở ra xem. Bên trong là một bức phác thảo chưa được đóng khung, trông rất đơn giản.
Vẫn là đôi mắt đó vẫn là chiếc mũi đó, từ ngũ quan đến từng đường nét trên khuôn mặt đều là của Sở Chiêu Chiêu. Nhưng cô lại thấy “cô” trong tranh xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Chị thích không?” Giọng nói Sở Minh Minh tràn đầy mong đợi.
Nhà họ Sở không đủ dư giả cho Minh Minh bồi dưỡng năng khiếu, vì thế mà hai năm nghỉ học ở nhà em chỉ tự mình học vẽ. Minh Minh vốn là một cô bé thông minh lại có thể dành nhiều thời gian và tinh lực để tìm hiểu học tập nên tốc độ tiến bộ nhanh đáng kinh ngạc.
“Trong mắt em chị xinh đẹp vậy sao?”
Sở Chiêu Chiêu nâng bức tranh lên, ánh nắng mặt trời chiếu vào, cả trang giấy lấp lánh những chấm nhỏ.
Thật rực rỡ.
“Đương nhiên rồi.” Sở Minh Minh dựa sát vào người Sở Chiêu Chiêu: “Bức tranh này em đã vẽ lâu lắm đó. Đợi năm sau, em sẽ vẽ tặng chị một bức tranh sơn dầu, có được không?”
“Được.”
Ông bà Sở nãy giờ vẫn đang bận bịu trong phòng bếp. Hôm nay là sinh nhật của Sở Chiêu Chiêu, mới sáng sớm hai người họ đã đi ra chợ mua cả con gà về, lại lấy thêm nấm tùng nhung họ hàng biếu, làm một bàn thức ăn vừa dinh dưỡng vừa phong phú bồi bổ cho Sở Chiêu Chiêu.
Sau bữa cơm, Sở Minh Minh đi tắm, mẹ Sở thì dọn dẹp lại phòng bếp, Sở Chiêu Chiêu cũng muốn vào giúp bà nhưng lại bị Sở Quốc Hoa giữ lại. Lúc ăn tối Sở Quốc Hoa có uống chút rượu, men rượu lan từ cổ lên tới mặt, dáng vẻ tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói.
Sở Chiêu Chiêu không vào phòng bếp nữa, cô ngồi xuống trước mặt ông, quan tâm hỏi: “Bố, có chuyện gì ạ?”
Sở Quốc Hoa khom lưng xuống, bàn tay thô ráp đỡ lấy trán, vừa nhìn là biết ông là người đã quen làm những công việc nặng nhọc.
Bố mẹ của Sở Chiêu Chiêu đều không phải là những người được đi học đầy đủ, nên cũng không tìm được công việc nào tốt.
Ngày trước mẹ Sở làm nhân viên lau dọn cho một khách sạn, sau này Giám đốc thấy bà làm việc rất kỹ càng chu đáo, nhiều năm như vậy chưa từng phạm phải sai sót nào mới cất nhắc cho bà lên làm tổ trưởng, giám sát quản lý mấy mươi người nhân viên lau dọn.
Sở Quốc Hoa vẫn luôn làm mấy việc lặt vặt, lúc có việc thì phải đi bôn ba khắp nơi, những lúc không có việc làm chỉ có thể ở nhà, hàng xóm ai nhờ gì làm đó.
Một gia đình như vậy tuy là không quá sung túc dư giả nhưng muốn nuôi một đứa trẻ mà vẫn ăn no mặc ấm thì không có vấn đề gì, nuôi hai đứa thì phải giật gấu vá vai một chút. Mà ngặt nỗi, một trong hai đứa lại mắc phải cái bệnh của nhà giàu.
Bàn tay Sở Quốc Hoa xuôi theo trán, nắm lấy mái tóc đã bạc quá nửa trên đầu.
Ông ngẩng đầu lên hít vào mấy hơi, viền mắt ửng đỏ: “Chiêu Chiêu, con có oán bố mẹ không?”
Sở Chiêu Chiêu cảm giác như vừa uống một ngụm giấm lớn, trong lòng chua xót nói không nên lời.
Mãi sau cô mới kéo ra một nụ cười, nhẹ nói: “Sao con lại oán bố mẹ chứ? Bố à bố uống nhiều rồi.”
Bố Sở vò đầu giọng cũng lạc đi: “Là bố mẹ không nghĩ đến cảm nhận của con, bố xin lỗi…xin lỗi con…”
“Bố, trước giờ con vẫn không cảm thấy gì cả, bố không cần phải nghĩ nhiều như vậy.”
“Chiêu Chiêu à…”
Chủ đề nặng nề của hai bố con đột ngột kết thúc khi Sở Minh Minh bước ra.
Tóc của Sở Minh Minh đã được sấy khô một nửa rối tung lên, thấy Sở Quốc Hoa tâm tình có vẻ không tốt, cô bé liền ngồi xuống bên cạnh bố, hai bàn tay nhỏ đặt lên vai ông: “Bố ơi, con mát xa cho bố nha.”
Sở Quốc Hoa bật cười, nếp nhăn nơi khóe mắt còn nhiều hơn số nhánh của một gốc cổ thụ: “Con bé ngốc này, mau đi sấy tóc cho khô đi, để một lúc lại cảm ra đấy.”
Thời gian được ở nhà luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái cũng đến lúc Sở Chiêu Chiêu phải quay về trường.
Sáng thứ sáu, cô và bạn cùng phòng đến nhà ăn ăn cơm, lúc về mỗi người mua thêm một ly sữa đậu nành, vừa đi vừa uống. Trên đường đi, điện thoại của Sở Chiêu Chiêu rung lên vài lần.
Một người nào đó trong nhóm việc làm bán thời gian cô mới thêm vào, nhắn tin hỏi: “Trưa hôm nay! Phát tờ rơi cho phòng gym Lực Gia ở Nguyệt Vịnh Lượng, giờ cơm trưa là giờ cao điểm phát hai tiếng, công bốn mươi tệ* một tiếng, có ai nhận không?!”
*Bốn mươi tệ (四十快) = 40 NDT ≈ 136.242 VNĐ
Tin nhắn này gửi liên tiếp ba lần, xem chừng là cần gấp, Sở Chiêu Chiêu vừa đọc xong liền nhắn riêng cho người đấy: “Tôi rảnh.”
Người nọ trả lời: “Được, chút nữa tôi sẽ báo lại.”
Sở Chiêu Chiêu quay qua nói với bạn cùng phòng: “Chút nữa tan học tớ không lên thư viện cùng mấy cậu được rồi, tớ phải đi phát tờ rơi.”
“Trời lạnh thế này! Cậu điên hả!” Cam Điềm gần như gào lên với cô: “Cậu có biết hôm nay mấy độ không?”
Sở Chiêu Chiêu cười trừ: “Phát tờ rơi cũng không phải việc gì tốn sức mà.”
“Nhiệt độ ngoài trời hôm nay đã xuống dưới không độ rồi đấy Chiêu Chiêu.” Tần Thư Nguyệt cũng khuyên cô nhưng giọng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Hay là cậu đừng đi nữa, nếu cậu thiếu tiền thì mình cho cậu mượn một ít, không cần trả vội đâu.”
“Đúng đấy, hôm nay lạnh lắm, đừng đi nữa.” Lại thêm một cô bạn bình thường kiệm lời cũng ngăn cô: “Cậu mới hết cảm xong, đừng để lại ốm nữa.”
“Thật sự không sao đâu.” Sở Chiêu Chiêu nói: “Dù sao tớ cũng không thể nhàn rỗi mãi được.”
Lúc này Sở Chiêu Chiêu có hơi hối hận vì đã nói việc mình sẽ đi phát tờ rơi cho họ. Sớm biết như vậy cô đã biện đại một lý do, vừa tiện vừa đỡ phải thuyết phục bạn cùng phòng đến khô cả miệng.
Bình thường mấy người bạn cùng phòng đều không quá để ý đến cuộc sống riêng tư của Sở Chiêu Chiêu, thực tế lại là đang bảo vệ cho lòng tự tôn của cô chứ không có nghĩa là họ không hề quan tâm đến cô.
Những lúc Sở Chiêu Chiêu vất vả kiếm tiền họ đều biết nhưng không nói ra. Hôm nay thấy cô phải ra ngoài phát tờ rơi giữa tiết trời đông lạnh như vậy, bọn họ cũng không giấu được mà đau lòng.
Mãi đến lúc chuông vào lớp vang lên, bọn họ mới từ bỏ ý định ngăn cản Sở Chiêu Chiêu.
Mục Tế Vân vẫn lên lớp như bình thường không khác gì trước đây.
Đột nhiên Cam Điềm nhớ đến điều gì đó, nhỏ giọng hỏi Sở Chiêu Chiêu: “Có phải gần đây cậu thiếu tiền là vì thầy Mục làm hỏng việc cậu nhận học bổng đúng không?”
Lời này không phải chỉ có mình Sở Chiêu Chiêu nghe thấy, mà hai cô bạn cùng phòng cũng nghe được. Bọn họ cũng không đợi cô trả lời, cả ba nhanh chóng đạt được sự đồng thuận về mặt tư tưởng.
“Ừm, chắc chắc là tại thầy ấy.”
Mục Tế Vân đứng trên bục giảng nhìn xuống thấy có vài nữ sinh chụm đầu vào thì thầm to nhỏ với nhau thì rất khó chịu, đang định dùng ánh mắt nhắc nhở họ.
Ai mà ngờ bản thân còn chưa kịp vung đao cảnh cáo ai đã bị ánh mắt của ba nữ sinh cùng lúc lườm lại.
Hành động đồng loạt, lực sát thương đồng nhất.
Mục Tế Vân nhíu nhíu mày.
Quái lạ.
*
Tan học, Mục Tế Vân về lại văn phòng của mình.
Kết quả lựa chọn đề tài cho luận án tốt nghiệp của sinh viên năm tư đã có, anh đăng nhập vào trang web trường xem thử danh sách sinh viên của mình, trong lòng cũng ước tính đại khái lượng công việc sắp tới rồi thoát khỏi trang web.
Lấy chìa khóa xe, đứng dậy…
Bỗng nhiên anh thấy có chỗ nào đó không đúng, lại ngồi xuống đăng nhập vào trang web trường cẩn thận nhìn một lượt. Trong danh sách sinh viên chọn anh làm giảng viên hướng dẫn, không có tên của Sở Chiêu Chiêu.
Mục Tế Vân thở dài.
Cô gái nhỏ này ghi thù dai quá!
Mục Tế Vân rời khỏi văn phòng đi tham dự một cuộc hội thảo, thời gian kết thúc sớm hơn dự kiến.
Trên đường về nhà, ông ngoại đột nhiên gọi tới bảo anh qua nhà đánh cờ với ông rồi ở lại ăn tối. Nhà của ông ngoại ở hướng ngược lại, Mục Tế Vân liền quay đầu xe.
Lúc quay đầu, có một chiếc xe chắn ngang xe của anh, anh chỉ đành đợi chiếc xe ấy chầm chậm di chuyển ra ngoài. Trong lúc chờ đợi rảnh rỗi Mục Tế Vân lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe.
Một cô gái mặc áo khoác màu mận chín, cổ quấn khăn quàng thật dày đứng trong gió bấc lạnh buốt phát tờ rơi.
Ngày tuyết rơi người đi bộ không nhiều, người đến người đi ai cũng vội vội vàng vàng. Tựa như vừa bước ra khỏi cửa tiệm liền nhanh chóng lên xe, hoặc là đỗ xe dưới hầm rồi lái đi luôn, cho nên cô gần như chỉ đứng trên nền tuyết mà lơ đãng nhìn không khí trước mặt. Thấy có người đi qua, cô liền chìa đôi tay lạnh đến ửng đỏ của mình ra đưa họ một tấm tờ rơi.
Mục Tế Vân nhớ rõ, Sở Chiêu Chiêu có một đôi tay rất đẹp.
Không phải anh đặc biệt để ý đến, chỉ là có một lần Sở Chiêu Chiêu lên bảng giải đề, ngón tay cô thon dài cầm lấy viên phấn trắng viết lên nền bảng đen.
Nét chữ mềm mại như nước chảy mây trôi mà mười ngón tay mảnh khảnh kia càng hút mắt người nhìn. Nhưng lúc này, kiệt tác của thượng đế đang bị gió đông làm cho sưng tấy lên.
*
Sở Chiêu Chiêu thử ước lượng đống tờ rơi còn lại trong tay, thầm nghĩ, may mà ông chủ tốt bụng trả công theo giờ chứ không trả theo số lượng. Nếu không với thời tiết này, cho dù là cô có đứng đây phát cả một ngày cũng chẳng kiếm được mấy tệ. Như vậy xem ra cũng nhẹ nhàng, cô chỉ việc đứng đây một hai tiếng đồng hồ đã kiếm được tiền ăn cho mấy ngày tới, chỉ là có hơi lạnh.
Thời gian trôi qua khá nhanh, còn vài phút nữa thôi là hoàn thành, tám mươi tệ sẽ chui vào túi cô.
Đang nghĩ ngợi mông lung thì cô thấy có bóng người bước đến, Sở Chiêu Chiêu lập tức rút một tấm tờ rơi ra định đưa qua: “Phòng gym mới khai trương, đăng kí thẻ sẽ được giảm giá năm mươi phần trăm, tìm hiểu…thầy Mục?”
Mục Tế Vân nhìn cô không nói lời nào, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Sở Chiêu Chiêu tò mò: “Thầy Mục, có chuyện gì ạ?”
Tầm mắt của Mục Tế Vân rơi trên đôi bàn tay của cô, vài giây sau anh cầm lấy xấp tờ rơi trong tay cô.
“Lên xe ngồi đợi đi, tôi giúp em phát.”
Sở Chiêu Chiêu: “Dạ?”
Mục Tế Vân: “Trời lạnh như thế này em còn định đứng đây bao lâu hả?”
Sở Chiêu Chiêu cuối cùng cũng hiểu thầy đang muốn làm gì, trong lòng liền hoảng hốt: “Không cần không cần đâu thầy! Em làm xong rồi, tan ca rồi!”
Mục Tế Vân gật gật đầu: “Vậy em mang đống tờ rơi này trả lại cho ông chủ đi, tôi đưa em về trường.”
Sở Chiêu Chiêu: “Dạ?”
“Dạ gì mà dạ?”
“À dạ không…”
“Còn không đi nhanh?”
“À vâng.”
Đến khi đã an vị trên xe của Mục Tế Vân rồi Sở Chiêu Chiêu vẫn còn thấy hơi choáng váng.
Thầy Mục…đã…chủ động…đưa cô về trường….LẦN THỨ HAI RỒI.
Đây chính là đặc điểm của một người sinh ra đã sợ thầy cô, Sở Chiêu Chiêu cứ ù ù cạc cạc mà đã lên xe người ta người ngồi rồi.
“Tháng tới thi cuối kỳ em phải thi mấy môn?” Mục Tế Vân đột ngột hỏi cô.
“Dạ? À, em chỉ thi mấy môn chuyên ngành tự chọn thôi ạ.” Sở Chiêu Chiêu nghiêm túc trả lời.
“Ừm, vậy thì không quá bận.” Mục Tế Vân lẩm bẩm một câu rồi nói: “Bên trường Đại học Truyền thông cần làm một hệ thống quản lý phòng thu phát sóng, lượng dữ liệu truy cập cùng một lúc khá ít, cũng không có yêu cầu gì nhiều về phương diện thẩm mỹ, chỉ là làm cho giảng viên sử dụng, tiền công là một vạn hai*, em có nhận không?”
*Một vạn hai (一万二) = 12.000 NDT ≈ 40.872.604 VNĐ
Vừa nghe đến “một vạn hai”, hai mắt Sở Chiêu Chiêu đã phát sáng: “Em nhận!”
Mục Tế Vân khẽ cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ, lái xe vào cổng trường Nam Đại.
“Nhưng lượng công việc không ít, em tìm thêm một bạn học khác cùng làm đi.”
Khuôn mặt đang tươi cười của Sở Chiêu Chiêu sượng lại: “Không…chắc không cần đâu thầy. Em cũng không còn phải tham gia lớp học nào nữa có thể làm một mình được.”
Mục Tế Vân quay đầu lại nhìn cô định quở trách nhưng rồi lại không nỡ.
Cuối cùng anh chỉ đành thở dài, dường như là tự thỏa hiệp với chính mình: “Bỏ đi, để tôi giúp em làm.”
“Hả?”
Đây là lần thứ ba trong ngày Sở Chiêu Chiêu tỏ ra kinh ngạc.
“Tôi không bắt em phải chia tiền công đâu, xem như là tôi bồi thường học bổng cho em.”