Chương 46: Bi kịch thành thân của Thất Thất
Cuối tháng mười một năm Khang Hi thứ ba mươi lăm, Thất a ca Ái Tân Giác La Dận Hữu cùng con gái Phó Đô Thống Pháp Khách thành thân, phủ của Thất a ca phủ cũng vừa lập xong, cả vườn đều là một màu đỏ tươi, tân khách tấp nập như nước.
Vốn tưởng Thất a ca sinh ra đã tàn tật sẽ bị đế vương ghét bỏ, ai ngờ đế vương rất yêu quý y, ban tặng rất nhiều thứ, còn nhiều hơn lúc Bát a ca thành thân.
Ngồi ở ngoại thất, các quan viên nhìn chủ nhân các cung đều cho thái giám mang quà tới chúc mừng, rồi nhìn hoàng ân không ít, âm thầm chắc lưỡi, tuy nói vị Thất a ca này không thể kế thừa đế vị, nhưng nhìn cảnh tượng này, có lẽ y cũng được vị trong cung kia coi trọng.
“Thái tử giá lâm! Tứ a ca đến!”
“Đại a ca đến!”
“Tam a ca đến! Ngũ đại ca đến! Bát a ca đến”
Các hoàng tử lần lượt đến, các quan viên đang ngồi vội vàng đứng dậy thỉnh an mấy vị gia, đều âm thầm đánh giá dáng vẻ cùng khí độ của họ, không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào để xác định lập trường của mình. Chỉ tiếc, cơ hội tốt như vậy mà hoàng tử và đại thần phải phân phòng ngồi.
Trong một phòng khác lại đang diễn ra một cảnh tượng hòa thuận giữa mấy vị phúc tấn cảu các hoàng tử, Thái tử phi Thạch Thị bưng chén trà, liếc nhìn phúc tấn của lão Tứ gia và lão Bát gia, rồi đặt xuống chén trà xuống cười hỏi: “Sao hôm nay Tứ đệ muội không dẫn Hoằng Huy theo, hôm kia còn nghe gia ta nói lại là Hoằng Huy rất thông minh đáng yêu, nhiều ngày không thấy, thật sự có chút nhớ hài tử này.”
Thư Nhã đứng dậy hành lễ, rồi nói: “Làm phiền Thái tử phi phải nhớ mong, tuổi Hoằng Huy còn quá nhỏ, hôm nay là ngày vui của Thất a ca, nếu nó khóc nháo thì không hay.”
Thạch Thị gật đầu, nàng biết Tứ phúc tấn từ trước đến nay là một người cẩn thận, nên không nhắc lại việc này nữa, bắt đầu tán gẫu về các vấn đề khác.
Bát phúc tấn Quách Lạc La Thị ngồi gần đó cảm thấy có chút không vui trong lòng, nàng và Bát a ca thành thân đã được một năm, trong bụng lại không có nửa phần động tĩnh, nàng thầm nghĩ trong lời nói của Thái tử phi mang theo ý cười nhạo mình, sắc mặt liền trầm xuống, mãi đến khi khai tiệc vẫn khó coi như cũ.
Trong nội đường còn có mẫu gia của Thất phúc tấn và nữ quyến ngồi, vốn là ngày vui, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Bát phúc tấn, trong lòng ít nhiều có chút không vui, nhưng ngại Lạc La gia thế lực lớn, các nàng đều nhịn xuống cơn tức này.
Thành phi được long ân cho đến tham dự hỉ yến của Dận Hữu, sắc mặt vẫn như thường ngày, dường như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Quách lạc La thị kia, nhưng bàn tay nắm lấy chiếc khăn thì đang siết chặt.
Thái tử phi được cung nữ bên người hầu hạ tiệc rượu, tầm mắt đảo qua Bát phúc tấn, nhìn có vẻ như xuất khăn tay chùi khóe miệng, nhưng thật ra là để che giấu tia trào phúng trên mặt mình. Một hài tử do một tiện nhân tân giả khố sinh ra mà cũng muốn cùng gia mình tranh giành vị trí kia, tưởng rằng sau khi cưới nữ nhân Quách Lạc La gia liền có sự trợ giúp sao, nhìn nữ nhân không có đầu óc kia, là phúc hay là họa còn chưa biết được.
*tân giả khố là quản lĩnh thức ăn cho hạ nhân thuộc Nội Vụ Phủ, nơi quản lý nô bộc.
“Tứ ca, hôm nay chúng ta đến là để mời rượu, chứ không phải là uống rượu.” Dận Tường thấy Dận Chân sau khi ngồi vào vị trí của mình, liền uống rượu, mà chỗ ngồi của cả hai lại gần nhau, nhịn không được mở miệng nói: “Cái dạng này của ngươi, để Thất ca ra thấy được, sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Dận Chân đặt chung rượu xuống, sắc mặt bình tĩnh hỏi lại: “Ta làm Tứ ca nhưng luôn bị y chiếm lấy thứ tốt, hôm nay uống nhiều thêm hai chén rượu của y, chẳng lẽ y không cho ta uống?”
Thập Tam cảm thấy trong lời nói của Tứ ca cũng có chút quan tâm, nhưng lại có cảm giác biểu tình của Tứ ca không đúng lắm, Nhưng nhìn thế nào đi nữa, hắn cũng không tìm được cái gì không thích hợp này, nên đành phải rầu rĩ vùi đầu dùng thử vài món.
Dận Hữu vừa xuất hiện, liền bị mấy vị huynh đệ vây quanh, sau đó liên tiếp bị mời rượu, trái một chung phải một chung, với tình huống này y không tiện cự tuyệt, nên uống nhiều đến nỗi muốn đứng cũng không vững, tùy thời đều có thể vấp chân, lảo đảo mà ngã sấp xuống đất.
Trong mơ hồ, y cảm giác có người đỡ mình từ phía sau, hơi thở rất quen thuộc, y quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Dận Chân, y liền dựa cả người vào người Dận Chân: “Không được, không được, uống tiếp ta liền hôn mê.”
“Biết mình sắp ngất, chứng tỏ còn chưa quá say.” Dận Chân đặt một chung rượu vào trong tay y, cánh tay khác lại nắm vai y: “Vô luận như thế nào, ngươi vẫn phải cho Tứ ca một cái mặt mũi chứ, đem chung rượu này uống hết đi.”
Bởi vì say mà tay cầm chung rượu của Dận Hữu có chút run run, thậm chí còn làm đổ một ít ra ngoài, y nghiêng đầu nhìn Dận Chân, nhíu mày: “Tứ ca, ta không uống không được sao?”
Mi như vẽ, mắt như sao, nhan sắc như trăng sáng, ở trong lòng Dận Chân lúc này, Dận Hữu là người đẹp nhất thế gian, hắn chậm rãi dời tầm mắt: “Ngươi nếu không nguyện uống chung này, cũng không sao.”
“Uống, ta uống.” Dận Hữu ngước cổ lên, một hơi uống cạn, chỉ tiếc động tác rất dũng cảm này liền làm đầu óc y choáng váng càng thêm lợi hại, đã muốn ngã xuống đất.
Dận Chân vội vươn tay ra đỡ lấy, ngoài ra còn có một người khác cũng nhanh tay không kém.
Tầm mắt hai người giao nhau, Bát a ca mở miệng trước: “Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, người đâu, đưa Thất ca vào trong phòng.” Nói xong, liền buông tay đang đỡ Dận Hữu ra.
Hai gã sai vặt tiến lên, thấy Tứ a ca còn đỡ gia mình, cũng không dám trực tiếp đỡ gia đi, đành phải cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Các ngươi đỡ cẩn thận, đừng để chủ tử của các ngươi ngã.” Bàn tay đang nắm chặt cổ tay Dận Hữu của Dận Chân cũng chậm rãi buông ra, hắn dời tầm mắt, không hề nhìn Dận Hữu lúc say rượu nữa.
Đám người vẫn tranh cãi ầm ĩ, toàn cảnh vẫn là một màu đỏ tươi, nhưng trong lòng hắn thì cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm giác khó chịu này còn nhiều hơn so với lúc mình thành thân.
Ngày hôm sau Dận Hữu tỉnh lại, cảm giác đầu mình vô cùng đau, nữ nhân nằm ngủ bên cạnh y chỉ là cô nương mới hơn mười tuổi, đêm qua thừa dịp say rượu mà làm cho xong việc, nhưng trong lòng đối với cô bé mới lớn này luôn luôn có loại cảm giác quái dị khó nói nên lời.
Ngày hôm nay còn phải đi thỉnh an, Dận Hữu nhanh chóng rời giường, để cho nha hoàn hầu hạ thay quần áo, đợi tất cả được chuẩn bị tốt, người trên giường kia vẫn không có động tĩnh, y đành gọi người đi đánh thức Nạp Lạt Thị dậy.
Đợi một hồi lâu, vị phúc tấn này của y mới từ nội thất đi ra, mặc lễ phục chính của phúc tấn, chắc khoảng mười lăm tuổi, diện mạo rất là bình thường, chỉ có thể coi là thanh tú.
Mẫn Huệ hướng Dận Hữu hành lễ, hai người cùng nhau dùng bữa sáng, rồi ngồi xe ngựa tiến cung.
Tiếng xe ngựa lăn bánh làm cho Mẫn Huệ có chút không thoải mái trong lòng, là nữ nhi của Nạp Lạt gia, nàng vốn không có sự lựa chọn hôn sự cho mình, nhưng vị phu quân tương lai của mình lại là một người què, trong lòng vẫn có chút tiếc nuối cùng không vui.
Liếc nhìn người ngồi đối diện đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng cúi đầu, xoắn lấy khăn trong tay, Thất a ca cũng rất anh tuấn, tuy nói là tàn tật, nhưng dù sao y vẫn là một hoàng tử, đời này của nàng, cũng chỉ có thể như thế mà thôi.
Đến cửa cung, Dận Hữu bước xuống xe trước, sau đó xoay người đỡ Mẫn Huệ.
Mẫn Huệ nhìn bàn tay xinh đẹp xuất hiện trước tầm mắt, chậm rãi đưa tay đặt vào lòng bàn tay đó, lòng bàn tay vô cùng ấm áp, làm cho kinh hoàng trong lòng nàng giảm bớt không ít.
Đợi Mẫn Huệ xuống xe, Dận Hữu liền buông tay nàng ra, đối với phái nữ, từ trước đến nay y tôn trọng, hành động lần này cũng chỉ là một động tác theo thói quen, không có hàm chứa ý nghĩa gì khác.
Thỉnh an Khang Hi cùng Thái Hậu xong, Dận Hữu liền dẫn Mẫn Huệ đến Hàm Phúc cung thỉnh an Thành phi.
Khi hai người đến, Thành phi đã mặc y phục chỉnh tề ngồi chờ đã lâu, con mình thành thân, làm ngạch nương hiển nhiên là rất cao hứng, nàng ban cho Mẫn Huệ nhiều trang sức, lại lôi kéo hai phu thê trò chuyện một hồi lâu mới để cho hai người rời đi.
Đợi sau khi hai người ra khỏi Hàm Phúc cung, Thành phi mới thu lại ý cười trên mặt, tháo cái móng nạm trân châu trên ngón tay út xuống, nàng nói với lão ma ma luôn theo hầu bên cạnh mình nhiều năm: “Như thế nào mà ta thấy phúc tấn này không phải là người cẩn thận?”
Lão ma ma cũng nhìn ra, vị phúc tấn này lúc nói chuyện rất ít nhìn Thất a ca, vừa rồi xuất môn, trước khi Thất a ca bước qua cửa, thậm chí không quan tâm đến vết thương ở chân Thất a ca, Thất a ca đành nhờ một thái giám bên cạnh đỡ mình bước qua cửa.
“Chủ tử, hôn sự lần này là do vạn tuế gia ban thưởng, đương nhiên là tốt, dù sao ngài cũng là ngạch nương của Thất a ca, ngày sau thay Thất a ca quản vị phúc tấn này là được, đó là theo lý thường mà làm.” Lão ma ma cúi người, lời nói hợp tình hợp lý.
“Lời này rất đúng.” Thành phi lại đem móng tay mang vào ngón tay, trên mặt lộ ra nụ cười.
Ra khỏi Hàm Phúc cung, Dận Hữu cũng không có nhiều lời nói với Mẫn Huệ, trời tuy lạnh, nhưng hai vợ chồng đi cùng một chỗ cũng cách nhau hai bước xa.
“Gia, phía trước là Tứ a ca.” Không khí trên đoạn đường đi này vô cùng nặng nề, Tiểu Lộ Tử cũng có cảm giác sợ hãi, nay nhìn thấy Tứ a ca, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tứ ca.” Trên mặt Dận Hữu cũng lộ ra ý cười, nhớ tới cảnh vừa rồi ở Hàm Phúc cung, ít nhiều cũng có chút thất vọng, nhưng y là nam nhân, cũng phải có trách nhiệm với nữ tử này, lúc này nhìn thấy Dận Chân, liền có loại cảm xúc có thể tạm thời được giải tỏa.
“Thất đệ.” Dận Chân nhìn về phía Dận Hữu, thấy nữ nhân đi bên cạnh y, nụ cười trên mặt liền phai nhạt một chút, còn chưa kịp nói gì khác, liền thấy vị Thất đệ này gia tăng cước bộ, vội vàng đi đến bên cạnh mình.
“Ngươi cẩn thận chút.” Dận Chân cũng tiến lên phía trước vài bước, đưa tay đỡ lấy y, “Bị thương gân động cốt phải tịnh dưỡng một trăm ngày, chân ngươi bị thương trên chiến trường càng phải tịnh dưỡng nhiều hơn, sao về cung còn không chú ý?!” Nói xong, sắc mặt của hắn cũng trầm xuống.
“Tứ ca, ngươi đừng giận, chân ta đã không có chuyện gì nữa rồi, Thái y trong cung nhiều như vậy, ta hồi cung cũng gần hai tháng, làm gì nghiêm trọng như vậy.” Dận Hữu cười cười, tâm tình lại tốt hẳn lên.
“Bây giờ ngươi cảm thấy không sao, đợi ngươi lớn tuổi, ngươi mới nếm được mùi đau khổ!” Dận Chân chau mày, thấy Dận Hữu vẫn cười vô tâm vô phế như trước, thở dài nói: “Ngươi cũng lớn rồi, ta cũng lười nói với ngươi.”
Dận Hữu nhíu mày, đã nói nhiều như vậy còn lười nói? Tác giả đem Ung Chính hoàng đế viết thành lãnh khốc, ít lời nên xuyên tới đây xem một Dận Chân chân chính là người như thế nào, như vậy mà còn gọi là lãnh khốc, ít lời, hai loại người kia đều sẽ muốn khóc.
“Các ngươi đưa Thất phúc tấn hồi phủ trước, gia còn có việc muốn bàn bạc với Tứ a ca.” Dận Hữu khoát tay, kéo Dận Chân đi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, phúc tấn của mình tựa hồ không hiểu quy củ lắm, là Thất phúc tấn, ở trên đường chạm mặt phải bề trên, không phải nên thỉnh an sao?
Bất quá, con đường này không phải tới Vĩnh Hòa cung, Tứ ca tới đây làm gì?
Sau khi hai người cùng nhau xuất cung, Dận Hữu mới thấp giọng thở dài, trên mặt không hề có một tia vui mừng như người vừa mới thành thân, y ít nhiều cũng có chút lý giải tâm tình của Dận Chân sau ngày thành thân, khi mình gặp được Dận Chân. Chỉ là, vị Tứ tẩu đối Tứ ca cũng coi như có lòng, đâu như mình, buổi sáng hôm nay sau khi rời giường, người trên giường rõ ràng tỉnh, lại trốn trong chăn vụng trộm nhìn chân trái của mình, thẳng đến khi mình ra cửa mới nguyện ý đứng dậy.
Làm nam nhân, dưới tình huống này mà không thể nói gì, đó mới là chuyện buồn khổ nhất nha.
Dận Chân thấy sắc mặt Dận Hữu không tốt, vừa rồi dường như đối với vị phúc tấn kia lễ phép có thừa, không chút thân thiết, tuy sắc mặc của Dận Hữu không tốt, nhưng tâm tình của hắn vẫn nhịn không được tốt lên.
Hoàng tử thành hôn, có ba ngày nghỉ, ba ngày này phải cùng phúc tấn ngủ chung một chỗ. Theo lý thuyết, tuổi trẻ khí thịnh, củi khô dễ bốc lửa, vừa thành hôn tình cảm luôn tốt, nhưng đối với Dận Hữu thì khác, tối ngày thứ tư y liền về phòng mình ở.
Dù y không quan tâm đến chân trái dị dạng, xấu xí của mình, nhưng cũng không có nghĩa thích chịu đựng ánh mắt trốn tránh của phúc tấn mình mỗi đêm, ngẫu nhiên không cẩn thận sẽ nhìn chằm chằm chân trái của mình, trong mắt lại lộ ra vẻ chán ghét.
Làm nam nhân, y sẽ chiếu cố nữ tử nhỏ tuổi này, nhưng thân mật, làm thế nào cũng không phát sinh nổi. Cho dù là một ông chú, trái tim đôi lúc cũng sẽ bị tổn thương a.