Chương 16: Tâm trạng hụt hẫng
Buổi tối Trâm Anh đang ngồi ủi quần áo để chuẩn bị mai đi làm. Thì điện thoại báo có tin nhắn. Cô mở đọc tin nhắn khi thấy số lạ, nội dung tin nhắn làm cô há miệng kinh ngạc:
“Sáng mai 7h tôi sẽ qua đón cô đi làm. Thiên Huy.”
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn nhưng cô lại đọc đi đọc lại vẫn không tin mình nhận tin nhắn Thiên Huy gởi.
Lại đọc tin nhắn lần nữa. Cười, cảm giác lâng lâng khó tả, tự hỏi “Thiên Huy! Mai anh ta sẽ qua đón mình đi làm? Thật vậy ư? Hihi.”
Cười tươi như hoa và không quên nhắn trả lời lại cho anh “vâng, cám ơn anh. Mai tôi sẽ đợi anh trước cổng nhà. Trâm Anh.”
Cô quên luôn là mình đang ủi đồ. Tới lúc nhớ thì cũng may là đồ không bị cháy.
Cô lại tủ tìm những bộ đầm mặc cho sáng mai. Cứ ướm thử bộ này rồi lại tới bộ khác. Tới khi chọn mình một đầm vừa ý mới thôi.
Trâm Anh cảm thấy tâm trạng cô rất vui, cô liền gởi tin nhắn qua zalo kể cho Gia Hân tất cả chuyện hôm nay Thiên Huy đã đến nhà nấu ăn cho cô và mai anh ấy còn đến đón cô đi làm nữa.
Gia Hân khi đi làm ở quán cafe về tới nhà. Điện thoại cô thông báo tin nhắn liên tục. Cô mở điện thoại đọc những dòng tin nhắn của Trâm Anh, cười lớn khoái chí liền nhắn tin trêu ghẹo bạn.
“Woa… thích quá nha. Một bữa cơm trưa ngọt ngào và hạnh phúc khi được đúng người mình thích nấu cho ăn nữa chứ!”
“Xí… chỉ là anh ta nghĩ tại anh ta gián tiếp làm tôi bị thương thôi.” Trâm Anh cong môi, nhăn mũi nhắn tin trả lời.
“Haha… phải không đó. Hay là anh Thiên Huy thật sự rất quan tâm đến cậu. Nên mới giả vờ nói tình cờ đi ngang qua nhà cậu, mà còn đi siêu thị mua rất nhiều đồ rồi tự tay nấu cho cậu ăn. Nếu không quan tâm hay muốn chuộc lỗi đã gián tiếp làm cậu bị thương thì chỉ cần mua đồ ăn ngoài tiệm đến cho cậu thôi.” Gia Hân viết tin nhắn gởi sau khi suy nghĩ một hồi và chắc chắn đều mình nghĩ là đúng.
“Ơ… cậu nói cũng có lý ha? Mà anh ta lại tình cờ đi ngang qua nhà tôi đúng lúc Mẹ tôi không có ở nhà? Và tôi không biết trưa nay nên ăn món gì nữa? Hix… trùng hợp quá.” Trâm Anh đọc tin nhắn Gia Hân thấy bạn cô nói cũng đúng và cô đang thắc mắc rất nhiều chuyện cần bạn giúp.
“Haha… tôi biết lý do nè. Chắc chắn 100% luôn là hôm qua anh Thiên Huy đã nghe cuộc trò chuyện của tôi và Mẹ cậu. Nên mới biết hôm nay Mẹ cậu đi đám giỗ, để một mình người anh ấy thích đang bị thương ở nhà, không có ai bảo vệ, đã vậy không có cơm ăn nữa. Ôi… thật ngưỡng mộ sự lo lắng chăm sóc tận tình của anh Thiên Huy quá.” Gia Hân cười khoái chí tưởng tượng.
“Cậu này… cứ thích trêu chọc tôi… có thể là sự trùng hợp thôi?” Trâm Anh đỏ ửng mặt lên, cô cũng nghĩ chưa chắc hoàn toàn là sự trùng hợp. Cô lắc đầu và dặn lòng mình “không được… không được hy vọng nhiều về anh ta. Nếu không mình sẽ thất vọng đấy. Nhớ không.”
“Hihi… để rồi xem. Tôi nói có đúng không nhé?” Gia Hân đã luôn dõi theo hành động phản ứng của anh Thiên Huy nên rất chắc chắn anh ấy thích bạn cô.
“Hihi… ờ… Cậu mới làm về lâu chưa? Đã tắm và ăn uống gì chưa?” Trâm Anh nhìn đồng hồ gần 11h.
“Chưa… tôi mới về tới nhà, bật wifi điện thoại lên là bị cậu khủng bố tin nhắn đó.” Gia Hân giả bộ trách bạn.
“Hihi… xin lỗi nha. Tại vì hôm nay anh ta làm tôi bất ngờ quá. Nên tâm sự nhờ cậu giúp, mà lại làm phiền cậu. Ngại quá.” Gởi icon mặt buồn.
“Haha… giỡn thôi. Không có gì đâu. Chút nữa tôi tắm và uống sữa đi ngủ. Giờ nằm nghĩ tranh thủ nhắn tin nói chuyện với cậu nè.” Gia Hân nằm trên giường cười không ngưng. Lúc nào nói giỡn là bạn cô cũng tin thiệt.
“À… mà anh Thiên Huy ở nhà cậu lâu không?” Gia Hân chưa thấy bạn kể nên hỏi.
“Không… do lúc anh ấy rửa chén thì có điện thoại công ty gọi đến nên rửa chén xong thì anh ấy nói công ty có việc gấp nên đi về luôn rồi.”
“Hả? Anh còn rửa chén nữa sao?” Gia Hân đọc tin nhắn không tin nên hỏi lại.
“Uh… anh ta nói để anh ta rửa. Vì chân tôi đang bị thương nên không được đứng lâu.”
“Anh Thiên Huy đúng là mẫu người chồng lý tưởng mà. Trâm Anh! Cậu không để vụt mất nghe chưa?”
“Cậu này… vụt mất gì chứ. Thôi trễ rồi cậu lo tắm rồi ăn uống đi ngủ, mai còn đi làm nữa đó.” Trâm Anh mặt đỏ lên liền phản ứng nên chuyển đề tài khác vì ngại.
“Uh… biết rồi… có người ngại. Thôi đi ngủ sớm đi. Mai còn dậy sớm trang điểm cho xinh để có người đến đón đi làm nữa chứ.”
“Gia Hân… cậu cứ trêu tôi. Cậu nhớ đó.”
“Haha… nhớ chứ, nhớ rất kĩ luôn nè. Thôi không ghẹo cậu nữa. Ngủ ngon nha.”
“Hihi. Phải vậy chứ. Chúc cậu ngủ ngon. Bye!”
***
Gần bảy giờ Trâm Anh ra trước cổng nhà đợi Thiên Huy đến đón. Cô mặc bộ đầm suôn ren trắng, tay ren lở rất dịu dàng, thanh lịch và nữ tính. Cô mang tâm trạng hồi hộp lo lắng xen lẫn niềm vui.
Cô đang mãi tìm chiếc xe quen thuộc đang lẫn trong dòng xe chạy trên đường thì liền thấy chiếc xe bốn chỗ màu đen chạy tới dừng trước nhà. Anh Vũ từ trong xe đi ra cười thật tươi, chạy lại trước mặt Trâm Anh.
“Chào em!” Anh Vũ vẫn nụ cười tươi nhìn cô thầm nghĩ lúc nào cô cũng thật xinh trong mắt anh.
“Chào Anh! Ơ…” Trâm Anh bất ngờ khi thấy Anh Vũ và cô còn bất ngờ hơn khi thấy chiếc siêu xe của Thiên Huy đang chạy tới nhà cô và bất ngờ tăng tốc chạy lướt qua. Cô chỉ biết hiện giờ tâm trạng hụt hẫng với những suy nghĩ, lo lắng về buổi gặp sáng nay đã tan mất, cô ngậm ngùi nhìn theo chiếc xe chạy đi mất.
“Anh định sáng nay qua đón em đi làm tạo bất ngờ cho em mà không báo trước. Ai ngờ lại gặp em trước cổng nhà.” Anh Vũ gãi đầu vuốt tóc, cười tươi.
“Trâm Anh! Em đã ăn sáng chưa?”
“Dạ… chưa.” Cô lắc đầu, mặt buồn hiu.
“Vậy chúng ta cùng ăn sáng nhé? Anh biết quán hủ tíu nam vang rất ngon gần công ty em làm. Đi nhé?”
“Dạ.” Cô cười gượng, gật đầu.
“Anh dìu em đi nào.” Anh Vũ gãi đầu, cười tít mắt và nắm tay dìu Trâm Anh bước đi trong khi cô cứ thẩn thờ suy nghĩ về Thiên Huy.
Anh Vũ chở Trâm Anh đến quán hủ tíu nam vang ở gần công ty cô. Anh luôn dành cho Trâm Anh những cử chỉ hành động chu đáo quan tâm, hỏi thăm sức khoẻ cô từ quán ăn cho đến công ty và hẹn chiều nay anh sẽ đến đón cô về. Nhưng cô lại không quan tâm để ý những cử chỉ lời nói của anh. Cô chỉ gật đầu mỉm cười và trả lời ngắn gọn "dạ. Cám ơn anh!" Vì cô đang miên man suy nghĩ vẫn đang chờ đợi tin nhắn trả lời của Thiên Huy. Do lúc ngồi trên xe cô đã vội vàng nhắn tin giải thích cho Thiên Huy:
"Việc sáng nay chỉ là trùng hợp. Anh Vũ đến mà không báo trước thôi. Tôi xin lỗi. Anh đừng hiểu lầm tôi nha."
Suốt cả ngày làm việc hôm nay. Cô vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi âm của Thiên Huy. Khiến tâm trạng cô ỉu xìu không tập trung làm việc gì cả. Làm chị Hiền phải luôn nhắc lại câu chị vừa nói với cô.
"Trâm Anh... Trâm Anh em sao vậy? Em mệt à, không khỏe ở đâu nói chị biết đi?"
"Dạ. Em không sao đâu chị. Chị cứ nói đi." Trâm Anh nghe chị hỏi liền tập trung cầm bút lên chuẩn bị ghi lại lên giấy những lời chị dặn.
"Thứ bảy tuần sau, là kỉ niệm năm năm thành lập công ty đó em.”
"Woa... Dạ. Tổ chức ở đâu vậy chị?” Cô liền cảm thấy rất vui khi biết tin.
“Tại nhà hàng khách sạn King quận 7 một trong chuỗi nhà hàng khách sạn nổi tiếng của gia đình giám đốc đó. Do chú (Ba của Thiên Huy) tự điều hành sáng lập chuỗi nhà hàng khách sạn đó em.”
“Woa…” Trâm Anh thật ngưỡng mộ và khâm phục sự tài giỏi của cả gia đình Thiên Huy.
“Vì thế em hãy viết thiệp mời gởi và gọi điện cho các khách hàng hợp tác với công ty mình theo danh sách này nha.” Chị Hiền đưa cho cô tờ danh sách hơn hai trăm khách hàng.
“À… em gởi mail thông báo cho các anh, chị trưởng phòng và quản lý showroom về lễ kỉ niệm thành lập công ty để các anh chị nhắc nhở các nhân viên đến sớm trước 18h:pm nhé."
“Dạ!” Trâm Anh cứ cắm cúi ghi lại tất cả những lời chị Hiền dặn vào giấy để cô không quên.
“Phân công công việc trong buổi lễ thì chị sẽ trực tiếp bàn với các anh chị trưởng phòng rồi. Em cứ làm những việc chị giao đi nhé!” Chị Hiền nói xong rồi liền quay mặt vào màn hình laptop làm việc tiếp.
“Dạ.” Trâm Anh cố gạt đi những suy nghĩ về Thiên Huy. Cô thấy phải hoàn thành tốt công việc được giao không được để chị Hiền thất vọng.