Chương 7: Chú chó nhỏ
Tần Lam Gia có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Đàm Lăng Việt.
“Đây là chú chó lúc nãy hai người kia ném xuống?”
Đàm Lăng Việt từ trước đến giờ mặt mày lạnh lùng giờ bỗng dưng nổi đỏ, một tay đoạt lấy cái thùng la lên: “Cậu ít lải nhải, tại vì thấy con chó này bộ dáng thật kinh khủng nên mới đem đi.”
Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt mạnh miệng, mím môi cười.
“Vậy cậu định làm thế nào? Nó giống như bị bệnh nặng lắm rồi”
Đàm Lăng Việt cúi đầu nhìn con chó nhỏ kia, chó nhỏ ngẩng đầu nhìn, như muốn dựa dẫm. Dù không biết là ai vì chất lỏng trong mắt nó, nhưng nó biết đây là người cứu nó.
“Làm sao mà biết, nuôi trước tính sau. ” Đàm Lăng Việt thở dài, ôm thùng nhỏ tiếp tục đi, “Tôi đem về nhà.”
Tần Lam Gia đi theo mấy bước, thấy Đàm Lăng Việt quay đầu lại trừng nói: “Không cho phép lại đây, nếu không tôi đánh cậu!”
Tần Lam Gia dừng bước lại, vẻ mặt biết điều nói: “Nhưng không thể như vậy đem mang về nhà a, nó bị bệnh, đem nó đi bệnh viện thú y đi.”
“Nơi này huyện nhỏ như vậy làm gì có bệnh viện thú y.” Đàm Lăng Việt cau mày thầm nói.
“Tôi biết nơi nào có bác sĩ thú y, đi theo tôi. ” Tần Lam Gia kéo tay Đàm Lăng Việt, không nói lời nào đem y kéo tới một nơi.
“Chờ chút, lớp trưởng không lên lớp à?” Đàm Lăng Việt hỏi.
“Cúp hai tiết cũng chẳng ảnh hưởng đến học lực. ” Học sinh xuất sắc giọng hết sức kiêu ngạo.
Đàm Lăng Việt mũi hừ một tiếng, khẩu khí chua chua sôi lên: “Đạo đức tốt quá ha.”
Bác sỹ thú y rất tận tâm trị bệnh cho chú chó, Tần Lam Gia trả tiền, bác sĩ lại khoát tay áo cười nói: “Không cần Gia Gia, bác với ba con là gì chứ, sao có thể lấy tiền chỉ vì chữa có một chút. Hai đứa hai ngày nữa dẫn nó tới kiểm tr.a thêm một chuyến.”
Mắt chú chó đã được chữa tẩy sạch sẽ, mặc dù vẫn chưa thể mở to, nhưng vẫn thấy đôi mắt nhỏ kia tràn ngập tín nhiệm nhìn hai người.
Tần Lam Gia cẩn thận đem nó ôm trở về trong thùng, để Đàm Lăng Việt ôm, lại cùng bác sĩ chào tạm biệt xong, mang theo chú chó ra khỏi viện thú y.
Tần Lam Gia đi bên cạnh Đàm Lăng Việt, cúi đầu đùa với chú chó trong thùng, lại nghe giọng Đàm Lăng Việt từ đỉnh đầu truyền tới có vẻ quái quái: “Gia Gia —— đó a!”
Tần Lam Gia nghe ra khẩu khí giễu cợt, ngẩng đầu cãi: “Sao?”
“Đâu có sao. Cậu lớn lên mặt giống con gái, ngay cả tên cũng giống con gái. ” Đàm Lăng Việt vô tâm vô phế ha ha cười nói, hết sức đáng ghét.
Thiếu niên mười mấy tuổi vốn ghét nhất người khác nói mình lớn lên giống con gái, vì chuyện này mà cũng từng đánh nhau, huống chi Tần Lam Gia thích Đàm Lăng Việt đã nhiều năm. Lúc này bị Đàm Lăng Việt giễu cợt, liền cảm thấy tức giận cùng ủy khuất.
“Sao cậu cứ đối xử như thế với tôi, bộ tôi có làm chuyện gì có lỗi với cậu sao! ” Tần Lam Gia dừng bước, cau mày lớn tiếng nói.
Đàm Lăng Việt ôm cái thùng đứng nguyên tại chỗ, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt – chực khóc của Tần Lam Gia, giống như bị phản ứng của hắn làm hết hồn, không dám giống như bình thường mà tiếp tục đả kích.
“Cậu…cậu đừng khóc nha, tôi có nói gì đâu… ” Đàm Lăng Việt ấp úng đi qua. Này Tiểu lớp trưởng thật khó ở chung, bình thường thì không nói làm gì, lại giống như mấy đứa con gái mau nước mắt. Y sợ nhất là người khác đối y khóc.
Tần Lam Gia tức giận nhìn một cái, giơ tay lau hai mắt hồng hồng, không để ý tới Đàm Lăng Việt, vòng qua y đi thẳng.
Phía sau có tiếng bước chân đi theo, còn có tiếng sủa của chú chó nhỏ, Đàm Lăng Việt lúc này bỗng dưng ngoan ngoãn theo sau.
Tần Lam Gia từ nhỏ đã được nuông chiều, lúc này bị Đàm Lăng Việt chọc tức, dĩ nhiên là không thèm để ý đến y. Đi chung đến một đoạn đường, Đàm Lăng Việt chủ động gọi hắn là y muốn đem chú chó về nhà, Tần Lam Gia cũng không thèm để ý.
“Tần Lam Gia, tôi đi đây, xế chiều tôi sẽ lên lớp. ” Đàm Lăng Việt ở phía sau tự động thông báo lịch trình của mình, cách nói mang theo vài phần lấy lòng.
Tần Lam Gia tức giận đi vài bước, mới quay đầu lại nhìn bóng lưng có chút cô độc của Đàm Lăng Việt.
Có lẽ cậu ấy cũng nghĩ mình đối cậu ấy tốt, bắt cậu ấy nghe giảng bài, bắt buộc làm bài tập, cho dù vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng chắc trong lòng thật ra cũng có chút ít cảm kích vì mình ở bên cạnh.
Cho nên —— có lẽ cậu ấy cũng không muốn mình bỏ đi a? Sợ mình tức giận. Tần Lam Gia suy nghĩ trong lòng, lại thấy vui vẻ lên, ngâm nga vài câu hát đi đến trường.
Lúc xế chiều Đàm Lăng Việt quả nhiên xuất hiện trong lớp, vì Tần Lam Gia buổi trưa có kiếm cớ thay y xin nghỉ, nên chủ nhiệm lớp cũng không tìm y.
Đàm Lăng Việt ngồi xuống, nhìn Tần Lam Gia bên cạnh cúi đầu đọc sách, y cư nhiên phá lệ mở cặp ra, từ bên trong lấy ra mấy quyển sách giáo khoa mới tinh.
Động tác để sách lên bàn rất to, thậm chí có cuốn còn đè lên sách Tần Lam Gia, Tần Lam Gia cũng chỉ đem sách kéo kéo, chính mình lui ra một góc đọc tiếp, không nhìn y cái nào.
Cũng không lâu lắm, trên cánh tay truyền tới cảm giác có ai đó chọt chọt, Tần Lam Gia mới bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn, nhìn cái người bên cạnh cái tên không để hắn sống yên ổn trên cái bàn này.
“Cậu làm gì thế?!”
Đàm Lăng Việt thu hồi ngón tay mới chọt chọt người ta, nói: “Chỗ bị đánh buổi trưa còn đau không?”
“Không có liên quan đến cậu. ” Tần Lam Gia lạnh nhạt trả lời, quay đầu tiếp tục đọc.
Mình nhiệt tình thì lại bị người ta cho cái mông lạnh vào mặt, Đàm Lăng Việt mất hứng, nặng nề hừ một tiếng, đem sách giáo khoa thu hồi vào cặp, nằm úp sấp trên bàn chuẩn bị gặp Chu công.
Mới nằm một tí mà trên đầu đã bị ai đánh, Đàm Lăng Việt nổi giận đùng đùng ngẩng đầu, liền thấy Tần Lam Gia giơ sách giáo khoa nhướng chân mày nói: “Lấy sách ra, hảo hảo nghe giảng bài!”
Mặc dù bị Tần Lam Gia đối xử “vô lễ”, nhưng Đàm Lăng Việt tựa hồ đối với cách quản giáo của hắn rất nghe lời, dù trên mặt không phục, nhưng vẫn lấy sách ra, lại lấy ra một cây viết, dùng cách cầm viết trẻ con kia nắm, chân mày thì nhíu chặt lại như lâm trận nhìn bảng chữ Hán.