Chương 3: Mẫu tử ân ái mây mưa
Dương Thiên Tử gục đầu xuống, tham lam hôn lấy đôi môi căng mọng của Mộ Tích Vân, cái lưỡi thô to bá đạo chọc vào miệng nàng, ngang nhiên hoành hành, cuốn lấy đầu lưỡi non mềm nho nhỏ của nàng, mà Mộ Tích Vân cũng không có bị dọa sợ mà phản kháng, ngược lại còn bạo dạn dùng lưỡi quấn quýt với lưỡi hắn, trong cổ họng tràn ra từng đợt hơi thở rên rỉ nóng bỏng.
Dương Thiên Tử vừa hôn ʍút̼ môi lưỡi của mẫu thân, vừa bế nàng lên, nhanh chân rải bước tiến đến giường lớn, nhẹ tay đặt nàng xuống, sau đó thuận tay kéo dây cài áo của nàng, rồi tuột cả đai lưng của nàng ra, cuối cùng mở tung áo vải, để lộ ra yếm lót màu đen huyền bí thật quyến rũ.
Mộ Tích Vân nhắm mắt để mặc cho nhi tử cởi đồ mình, lộ ra xuân cảnh triền miên, da thịt trắng ngọc ngà phơi bày trước mắt hắn, nhũ phong cao ngất ngây thoát khỏi sự ràng buộc của áo ngoài, đứng thẳng lên đầy dụ hoặc, khiến cho Dương Thiên Tử máu huyết sôi trào, dùng cả hai tay bắt lấy hai ngọc thố, tùy tiện xoa bóp nhào nhắn thành đủ loại hình dạng.
Mộ Tích Vân hé mắt, len lén nhìn nhi tử, thấy hắn đang nhào nắn ɖú mình hăng say đến đỏ cả mặt thì khẽ nhếch môi cười hài lòng: xem ra thân thể bảo dưỡng bao nhiêu năm nay cũng không có xuống cấp, vẫn còn mê hoặc được tiểu nam nhân trẻ tuổi như Dương Thiên Tử.
Nàng còn đang đắc ý thì chợt cảm thấy một cảm giác ướt át nóng rực bao trùm lấy núm ɖú của mình, thì ra là Dương Thiên Tử đã tham lam ngậm lấy bầu ngực sữa của nàng, giống như lúc hắn còn là tiểu hài tử, mỗi ngày ʍút̼ lấy ʍút̼ để núm ɖú này của nàng. Nhưng mà hiện tại thì Mộ Tích Vân không có sữa nữa, chỉ có mùi thơm mặn mà, ngọt ngào của cơ thể phụ nữ trưởng thành, ngay cả một cựu cường giả tâm cảnh trầm ổn như Dương Thiên Tử cũng phải say mê đến thần hồn điên đảo, hôn mãi, ʍút̼ mãi mà không chán, chỉ muốn vĩnh viễn nằm trên ngực mẫu thân.
Mộ Tích Vân vuốt tóc Dương Thiên Tử, thì thầm với hắn:
- Tử nhi, ngươi cứ an tâm từ từ mà làm, mẹ sẽ không có đổi ý mà bỏ chạy đâu...
Dương Thiên Tử nhả núm ɖú đỏ hồng ra, thở dốc đáp:
- Người có chạy ta cũng đi theo bắt người về, mẫu thân Mộ Tích Vân là của ta!
Thật lâu rồi Dương Thiên Tử không có yêu thích một nữ nhân đến mức đó. Nay lại gặp được Mộ Tích Vân phong vận như hoa hồng đen, không thiếu kiên quyết mạnh mẽ, nhưng lại pha lẫn chút gì đó huyền bí quyến rũ, khiến cho hắn bỗng dưng dâng lên tâm niệm chiếm hữu lấy nàng thật mãnh liệt. Dương Thiên Tử chợt nhận ra đạo tâm mình dao động, ho khan một tiếng, chỉnh sửa lời nói lại:
- Ta không có ý lớn tiếng...
Mộ Tích Vân tận mắt nhìn thấy hắn vì say mê mình mà thất thố đến mức này, phương tâm từ dao động mãnh liệt trở thành hoàn toàn tan chảy trong tay Dương Thiên Tử, trái tim của nàng bị dỗ ngọt đến mù quáng không đường lui, toàn thân nóng rực lên, những cảm xúc dao động ȶìиɦ ɖu͙ƈ từ lâu đã nguội lạnh nay lại bừng cháy, khiến cho xuân lộ tuôn ra giữa hai chân nàng, giờ phút này, Mộ Tích Vân thật chỉ muôn dâng hết cho hắn, để hắn thỏa thích chơi thân thể mình.
Mộ Tích Vân thở gấp nói ra:
- Thiên Tử, yêu ta! Hung hăng yêu ta!
Dương Thiên Tử thở hắt ra một hơi thở run rẩy, trong cổ họng khẽ gầm lên, vận khí xé toang quần áo trên người, cầm nhục côn thô to hùng vĩ cắm vào tiểu đào nguyên động giữa háng mẫu thân, hắn lập tức bị một cỗ cảm giác ấm áp lại ẩm ướt, chật kín lại mềm dịu bao phủ lấy, khiến cho đầu óc hắn như bị ngâm nước nóng, khuôn mặt đỏ bừng mà rên ư ử.
Mộ Tích Vân bị hắn đút vào thì sướng đến cong người lại, hai tay siết chặt tấm trải giường, âm đạo kịch liệt run rẩy mà tiết ra từng dòng lại từng dòng xuân tuyền trơn nhớt. Không biết đã bao lâu rồi nàng không có được một cái bảo bối to cứng như vậy chọc vào, hiện tại bị nhi tử nong rộng ra, Mộ Tích Vân đúng là chút đau đớn khó tả, nhưng mà từng đợt sóng khoái cảm ȶìиɦ ɖu͙ƈ nối đuôi nhau trùng kích tới làm nàng quên cả đau đớn, dang chân nhếch mông cho hắn đút vào.
Dương Thiên Tử đưa hai tay vịn chặt vòng eo thon như xà của mẫu thân, sau đó bắt đầu dùng sức mà cày bừa, liên tục nhấp mông, kéo ra cắm vào đại bảo bối bên trong Mộ Tích Vân, khiến nàng thét lên trong sung sướng:
- A... Ư... Đúng rồi... Cứ như vậy... Mạnh mẽ như vậy... A... Ôi...
Cự long của Dương Thiên Tử cắm vào nơi sâu nhất bên trong Mộ Tích Vân, gờ thịt thô to xung quanh quy đầu tùy tiện cào vào tường thịt bốn phía, làm cho nàng tay chân run rẩy, sung sướng đến mức muốn ngất xỉu tại đương trường. Loại khoái lạc này Dương Tôn Ma chưa từng có thể cho nàng nếm qua, bởi vì hắn vốn không có tình cảm sâu đậm gì với Mộ Tích Vân, lúc ân ái cũng không có quá nhiệt tình, thực hiện như một nghĩa vụ hơn là xuất phát từ mong muốn cùng thê tử “yêu đương.”
Nhưng Dương Thiên Tử thì hoàn toàn khác, hắn muốn từng thớ thịt trên người Mộ Tích Vân, hắn khao khát có được trái tim lẫn thể xác của nàng. Vì vậy mà sau khi dùng cử chỉ và lời nói lãng mạn để dỗ ngọt tình ý của nàng, hắn lại dùng tới Thiên Mị Ma Thể trong lúc giao hoan, cho nàng khoái cảm tuyệt vời nhất, từ đó chiếm lấy thể xác nàng, khiến nàng không thể sống thiếu hắn.
Dương Thiên Tử cúi thấp người, tham lam hôn ʍút̼ môi lưỡi của mẫu thân, bên dưới thì nhồi dập phình phịch, khiến Mộ Tích Vân chịu không nổi nữa, đôi chân ngọc nhũn ra đặt xuống giường, tư thế dạng háng thật rộng cho nhi tử mạnh mẽ trùng kích vào trong lỗ thịt ướt át của mình. Theo từng đợt cày bừa của hắn, ɖâʍ thủy trắng đục đặc quện lại tuôn ra ngày càng nhiều, chảy xuống làm ướt đẫm bờ mông to căng của nàng lẫn tấm trải giường đắt tiền.
- Ô... Sướng... Ôi... Sướng ch.ết ta... Tử nhi chơi ta thật tốt... A...
Mộ Tích Vân nắm chặt cổ tay Dương Thiên Tử, bắt đầu lắc mông theo nhịp điệu của hắn, khiến hắn kéo ra nhanh hơn, lại đâm vào sâu hơn và mạnh hơn, kích thích ȶìиɦ ɖu͙ƈ đến tận trong đáy linh hồn nàng, làm nàng run rẩy hét lên muốn tiết thân:
- A... Thiên Tử, ta sắp rồi... Mạnh hơn nữa... A... A...
Dương Thiên Tử cũng sắp nhịn không nổi nữa, nâng hẳn hạ thân Mộ Tích Vân lên mà nhồi dập bảo bối của mình vào trong lỗ thịt ɖâʍ đãng của nàng, làm cho ɖâʍ thủy rơi vương vãi khắp nơi, ngay cả đôi nhũ phong sung mãn của nàng cũng bị hắn khiến cho rung lắc không ngừng.
- Mộ Tích Vân, tất cả của nàng là của ta!
Dương Thiên Tử ép giọng thấp xuống, khe khẽ gằn từng chữ nói ra, sau đó đẩy mông tới, nhét đại bảo bối sâu vào bên trong Mộ Tích Vân, rùng mình một cái rồi phún xuất dương tinh nóng rực vào tử cung mẫu thân, nơi mà hắn nằm hết chín tháng mới chịu rời khỏi. Còn Mộ Tích Vân thì không phát ra âm thanh nổi nữa, chỉ “Á” một tiếng thật nhẹ, hạ thân mãnh liệt co giật, một đợt âm tinh nhầy nhụa phóng lên trên bảo bối của nhi tử, làm ướt cả phần bụng dưới của hắn.
Dương Thiên Tử thở phì phò đặt mẫu thân xuống, cũng không có rút bảo bối ra, mà cúi thấp người hôn nàng nhiều đến mức khóe môi Mộ Tích Vân bắt đầu đỏ lên, nhưng mà nàng cũng hoàn toàn không muốn ngừng lại, cứ mãnh liệt mà đáp lại từng nụ hôn nóng bỏng của nhi tử, hai cái lưỡi lắc léo quấn quýt lấy nhau mà trao đổi nước bọt, phát ra từng đợt âm thanh chùn chụt ướt át.
Một hồi lâu sau, Dương Thiên Tử mới bình tĩnh lại mà bắt đầu rút nhục côn ra, lập tức, “phụt” một cái, một dòng tinh dịch trắng đục tuôn ra ngoài, chứng tỏ hắn xuất nhiều tới mức Mộ Tích Vân không chứa nổi. Nhưng mà như vậy lại cho nàng cảm nhận cỗ nhiệt lưu nóng hổi kia bên trong mình, để nàng càng cảm thấy ấm áp hơn nữa, vì vậy mà lúc hắn rút ra, Mộ Tích Vân có chút tiếc nuối, muốn giữa biển tinh dịch kia bên trong mình lâu chút nữa.
Dương Thiên Tử nhìn vẻ mặt mẫu thân, khẽ cười thủ thỉ với nàng:
- Đợi Tử nhi khải hoàn trở về sau trận Danh Dự Chiến, mỗi ngày đều sẽ xuất tinh ngập tử cung mẫu thân đại nhân, người không cần phải tiếc nuối như vậy lâu đâu...
Mộ Tích Vân ngượng chín mặt, đánh hắn một cái, lấy tay che mặt, lí nhí nói:
- Nhi tử ɖâʍ tặc, mẹ nói muốn loại chuyện như vậy lúc nào?
Dương Thiên Tử gỡ tay nàng ra, lại hôn lấy nàng, thì thầm:
- Mẹ, người đừng đáng yêu như vậy, sẽ khiến Tử nhi lại nổi hứng muốn bắt nạt người.
Mộ Tích Vân ɭϊếʍƈ môi một cái, suy nghĩ thoáng qua, sau đó e thẹn nói ra:
- Ta cũng muốn xem thử bản lĩnh “bắt nạt” nữ nhân của nhi tử ngốc ngươi một chút...
Dương Thiên Tử lập tức máu nóng sôi trào, cầm lấy hai cổ chân thon nhỏ xinh xắn của mẫu thân mà giơ lên, dạng háng nàng ra, rồi dùng đại bảo bối đã hồi phục sinh lực kia chọc vào. Mộ Tích Vân sau khi bị nong một cách bạo lực, hiện tại đã giãn ra một chút, thời điểm hắn đút vào không còn đau nữa, mà chỉ có khoái lạc phiêu phiêu dục tiên, toàn thân bay lên mây xanh.
Dương Thiên Tử lại một lần nữa nhồi cho Mộ Tích Vân ch.ết đi sống lại, lúc nàng tiết thân suýt ngất xỉu, cũng may tu vi cao cường nên giữ được tỉnh táo, nhưng mà ý thức cũng đã trở nên mơ hồ, ánh mắt say mê nhìn lấy tiểu nam nhân đang đè lên người mình, giữa đùi thì không ngừng tuôn ra hỗn hợp tinh dịch và ɖâʍ thủy của nữ nhân lúc lên đỉnh.
Mộ Tích Vân yếu ớt ôm lấy nhi tử mà tình tứ hôn môi hắn. Giờ phút này, nàng chỉ biết mỗi mình hắn, chỉ muốn mỗi mình hắn, và chỉ nguyện hiến dâng hết thảy cho mỗi mình hắn.
Sau khi thỏa mãn tính dục, Dương Thiên Tử nằm mẹp xuống bên cạnh mẫu thân, ôm nàng vào lòng, trìu mến vuốt ve nàng, thì thầm với nàng:
- Mẹ, người đúng là tiên nữ giáng trần, ta mê người đến ch.ết mất...
Mộ Tích Vân liếc yêu hắn một cái, hừ lạnh nói:
- Ngươi đừng dùng lời ngon lẽ ngọt dụ dỗ ta, mẹ là người sinh ngươi ra, còn không rõ ràng là ngươi đang muốn nịnh bợ sao? Như thế nào? Đã chơi ta đến không còn chút tôn nghiêm nào nữa thì mới bắt đầu vuốt mông ngựa? Ngươi là có ý đồ gì?
Dương Thiên Tử mỉm cười không nói, nâng cằm mẫu thân lên, hôn nàng thật sâu, lại bảo:
- Người đừng như vậy, Tử nhi là thật lòng yêu người đến mức không diễn tả bằng lời nổi, chỉ có thể dùng hành động mà mãnh liệt “yêu” người. Nếu mẹ còn chưa hài lòng, Tử nhi nguyện ý bồi tiếp cho đến khi mẹ đã thỏa mãn cả trái tim lẫn thể xác...
Phương tâm Mộ Tích Vân xảy ra lũ lụt mật ngọt, nàng nũng nịu uốn éo rúc mình vào lòng nhi tử, hôn lên cổ hắn thật tình tứ, sau đó nhẹ nhàng nói ra:
- Thiên Tử, ta yêu ngươi ch.ết mất...
Dương Thiên Tử cười muốn ngoác miệng, ôm nàng thật chặt, đáp lại:
- n, ta cũng yêu nàng nhiều như vậy...
Một đêm này, hai mẫu tử không biết hoan ái giao hợp biết bao nhiêu lần, tiếng rên la ɖâʍ đãng của Mộ Tích Vân không ngừng phát ra từ trong căn phòng mập mờ ánh nến. Cũng may trước đó Dương Thiên Tử đã cho tất cả hạ nhân lui xuống, nếu không, đêm nay bọn họ liền khó xử rồi. Đôi tình nhân kia cứ chơi quên cả giờ giấc, đến gần sáng mới chịu đi ngủ...
Sáng hôm sau, Dương Thiên Tử tỉnh dậy, thấy mỹ nhân ngọc ngà nằm trong lòng mình vẫn còn say giấc trong mộng đẹp, không khỏi mê mẩn ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng một chút. Mộ Tích Vân trong lúc ngủ đôi môi căng mọng nhẹ chu lên, từ trong miệng phát ra từng hơi thở nhịp nhàng, nhẹ tựa lông hồng, trong đó còn pha lẫn mùi thơm cơ thể của nàng, khiến Dương Thiên Tử trong lòng thầm thở dài mắng một tiếng: yêu tinh!
Hắn rốt cuộc nhịn không nổi, đưa tay vuốt ve lấy tấm lưng trắng thuần khiết của nàng, cảm nhận lấy làn da thật mềm thật mịn của nàng, sau đó ngắm nghía vùng ngực huyền bí bị tấm chăn che phủ, chỉ lộ ra một nửa khe ngực sâu thăm thẳm, nhìn không thấy đáy. Đúng lúc này, Mộ Tích Vân khẽ trở mình, ép bộ ngực kiêu ngạo sung mãn vào người Dương Thiên Tử, khiến máu huyết hắn sôi trào, hạ thân nóng nực ngứa ngáy, xuân huyết đồng thời tụ lại, khiến đại bảo bối của hắn nở ra, bành trướng thêm mấy phần.
Mộ Tích Vân đang mê mẩn mơ về những chuỗi ngày hạnh phúc bên tình lang mới thì chợt trong giấc ngủ cảm thấy một cỗ nhiệt nóng bỏng ép vào bụng dưới của mình, hình như nó còn đang co giật, cái này thật giống như là nhịp tim nha, rốt cuộc đây là thứ gì?
Nàng hé mắt nhìn xuống...
Ồ, thì ra là cái kia kia...
Mộ Tích Vân thẹn đỏ gò má, ngẩng lên liếc nhi tử một cái, làm hắn gãi đầu cười xấu hổ. Nhưng mà trong bụng nàng thật ra làm gì có chút giận hờn nào, khẽ đưa tay cầm lấy dương vật, trượt lên trượt xuống lòng bàn tay mềm mịn như tơ lụa, dùng mấy ngón tay chọc ghẹo quy đầu to lớn thô kệch đỏ ngòm. Nàng không mất bao nhiêu thời gian công sức, liền làm cho Dương Thiên Tử cương cứng đến cực hạn, to hơn mấy phút trước rất nhiều, đây mới là chân thân của đồ vật xấu xa này.
Mộ Tích Vân gác một chân lên người Dương Thiên Tử, khe háng âm thầm mở ra ở dưới tấm chăn, ngọc thủ yêu kiều dẫn dắt thanh cự nhục côn kia vào bên trong tiểu nhục động. Dương Thiên Tử phối hợp thật nhịp nhàng, chậm rãi đưa hông tới, dùng quy đầu khai phá nhục động qua một đêm đã co lại kia, khiến nó một lần nữa giãn ra đón tiếp cự long tiến vào.
Mộ Tích Vân đặt hết tâm trí vào hạ thân, cảm nhận thật kỹ càng từng tia khoái lạc tiêu hồn mà đại bảo bối của nhi tử mang lại mỗi lần nó đâm vào tiểu huyệt chật kín của nàng. Nhưng mà nàng chợt nhớ ra một chuyện, dịu dàng dặn dò Dương Thiên Tử:
- Ưm... A... Tử nhi... Ngươi không được bỏ bê luyện công dù chỉ một ngày... Mẫu thân cho ngươi một lần... Sau đó phải ngoan ngoãn đi luyện công... Ưm... Đến tối... Mẫu thân lại cho ngươi chơi bao nhiêu cũng được...
Dương Thiên Tử đẩy dương vật vào nơi sâu nhất bên trong mẫu thân, ôm ấp vuốt ve nàng một hồi mới trả lời được:
- Ta biết. Mục tiêu của ta là đoạt người về tay, Tử nhi sẽ không vì một chút sung sướng mà quên đi tương lai của chúng ta...
Mộ Tích Vân nghe hắn nói, trong lòng mừng rỡ vì nhi tử thật sự đã trưởng thành. Trước đó nàng cứ lo sợ hắn chỉ có cái nhục côn là phát triển, nhưng mà nàng lo xa quá rồi, tâm cảnh của hắn chín chắn hơn nàng nghĩ nhiều, nếu không thì hắn cũng không dám tự gọi mình là Hỗn Độn Chân Tôn năm đó nữa.
Dương Thiên Tử vừa nói xong, liền ngồi dậy đè lên người mẫu thân, dưới hạ thân bắt đầu rút ra kéo vào, hắn làm thật chậm rãi, thật có bài bản, để tiểu huyệt dần dần quen với đại côn, từng chút một giãn nở đến khi độ bó sát đạt mức thích hợp, vừa sung sướng hắn, lại vừa không làm đau âm đạo mẫu thân.
Mộ Tích Vân nằm im được hắn hầu hạ, phương tâm nữ nhân thích thú nhảy múa, trên miệng lộ ra một nụ cười mỉm khiến cho nhật nguyệt cũng phải lu mờ trước vẻ yêu kiều của nàng. Nàng hé mắt nhìn sang thì thấy cái chăn tối qua hai người cùng đắp, xuân ý chợt động, ốm lấy tấm chăn mà ngửi phần chăn lúc tối Dương Thiên Tử đắp trên người.
Lập tức, xuân tâm nàng chấn động, khí tức nam nhân nồng đậm làm phòng thủ của nàng bất chợt tan rã, dưới hạ thân co giật một cái, phun ra ɖâʍ thủy, Mộ Tích Vân còn chưa kịp rên một tiếng đã tiết thân, vẻ mặt như bị lôi điện đánh trúng, cứng đờ ra mà thở hổn hển. Nhưng vì vậy mà nàng lại càng hít thêm thật nhiều mùi cơ thể của Dương Thiên Tử vào, khiến tâm hồn nàng say khướt, ý thức loạng choạng như uống chục vò mỹ tửu.
Dương Thiên Tử nhìn một cảnh này mà máu huyết sôi ùng ục, lợi dụng xuân tuyền trơn nhớt của mẫu thân mà mạnh mẽ thọc nhục côn vào. Hắn giữ thật chặt eo thon như xà của mẫu thân, sau đó ra sức cày bừa, tung hoành ngang dọc bên trong âm đạo nàng, nhồi dập cho cặp mông to căng trắng như tuyết của nàng cùng lắc lư kịch liệt.
- A... A... Tử nhi... Mạnh quá... Mẹ chịu không được... A...
Mộ Tích Vân bị nhồi cho đầu óc choáng váng mới từ trong xuân mộng tỉnh lại, vừa sung sướng rên la lại vừa bảo hắn nhẹ lại, nếu không nàng sẽ thật sự ch.ết lúc lên đỉnh. Đêm qua Dương Thiên Tử phá thân xử nam, Thiên Mị Ma Thể đã đạt tới đại thành, lực lượng kích dục nữ nhân đã đạt đến đỉnh điểm, vậy mà giờ hắn lại nhồi trực tiếp vào âm đạo mẫn cảm của Mộ Tích Vân, việc nàng chịu không nổi cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Dương Thiên Tử cũng hiểu rõ vấn đề này nên lập tức vận công đè dục hỏa xuống, ép buộc thân thể cường tráng đầy cơ bắp của mình giảm tối đa tốc độ và cường độ, lúc này Mộ Tích Vân mới có không gian thở một hơi.
Nhưng mà nàng nhìn thấy hắn cắn muốn nát răng, mặt đỏ như máu tự kềm nén mình lại thì đau lòng không thôi, nàng suy nghĩ một chút, sau đó kiên quyết ném bản thân mình sang một bên, dịu giọng nói với Dương Thiên Tử:
- Bảo bối thật tốt, mẹ rất cảm kích ngươi, bây giờ mẹ không sao rồi, ngươi tiếp tục làm theo ý mình đi...
Dương Thiên Tử hít vào một hơi thật sâu, vận dụng Thiên Ma Chân Quyết trao đổi với thiên nhiên, ép xuân khí ra ngoài, hút linh khí tinh thuần vào, lập tức bình tâm lại, vẻ mặt cũng trở về trạng thái bình thường, không còn đáng sợ dọa người nữa. Lúc nãy hắn bị mẫu thân câu mất hồn phách, xảy ra thất thố hiếm thấy, lỡ tay làm nàng quá mạnh tay, bây giờ hắn đã bình tĩnh lại, hơi xấu hổ nói ra:
- Mẹ, thực xin lỗi, ta tĩnh tâm bao nhiêu năm lại trong một khoảnh khắc mà mất hết lý trí...
Mộ Tích Vân thì lại cảm thấy hối hận, làm nhi tử mất hứng, trong lòng vừa tràn ngập nhu tình, lại vừa có thật nhiều áy náy, tự trách lẽ ra lúc nãy mình không nên cản hắn lại, vận dụng tu vi bản thân mà chịu qua một lần thì đã không có vấn đề gì rồi. Nàng ngồi hẳn dậy, ôm lấy Dương Thiên Tử mà hôn thật sâu, dưới hạ thân khẽ lắc lư, dùng âm đạo xoa bóp đại nhục côn đang có gân xanh nổi cộm lên vì bị hắn ép bình tĩnh lại kia, giúp nó thư giãn xuống một chút. Sau đó nàng hiền hậu dặn dò:
- Nhi tử ngốc, ngươi đối với mẹ thật tốt, làm mẹ rất hạnh phúc, nhưng mà cũng không nên quên chăm sóc bản thân mình, nhìn thấy ngươi thống khổ vì mẹ, mẹ cũng không vui sướng gì nổi nữa...
Dương Thiên Tử gật đầu, cười đáp:
- Ta không sao rồi, ta lại tiếp tục đến hầu hạ mẫu thân đại nhân.
Mộ Tích Vân tuy muốn khuyên hắn nên chơi cho thỏa thích, nhưng mà nhìn thấy ý hắn đã quyết, cũng không biết nói gì thêm, đành ném cho hắn một đôi mị nhãn đầy nhu tình, nằm xuống ngoan ngoãn để hắn tiếp tục chơi.
Dương Thiên Tử quấn lấy mẫu thân không rời, vừa hôn môi nàng, vừa dùng tay chơi đùa đôi nhũ phong cao vút mềm dẻo kinh người, lại vừa kịch liệt nhấp hông, làm cho nàng sướng đến dục tử dục tiên, phiêu phiêu trên đỉnh Vu Sơn mãi không về, ɖâʍ thủy tuôn trào như một dòng suối nhỏ.
Thời điểm đạt đến cao trào, hai người đồng thanh rên một tiếng thật ɖâʍ đãng, cùng nhau tiết thân, để cho âm dịch và dương tinh hòa quyện vào nhau, bốc lên một cỗ mùi hương ɖâʍ dật.