Chương 30
– TA KHÔNG TIN!!!
Triệu Nhu Nhi hét lớn. Đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mũi kiếm bị cản lại trước mình đồng thịt sắt của ma nhân.
– Ta không tin ngươi bất tử! Không tin ngươi bất khả xâm phạm! Cho dù ch.ết, cũng phải kéo ngươi theo cùng!!!
Toàn bộ sức mạnh của Triệu Nhu Nhi dồn hết vào một kiếm này, quang mang trên mũi kiếm tỏa ra càng lúc càng đậm.
– Aaaaa…
Mũi kiếm vỡ toang.
Hắn từ xưa đến giờ chưa từng quan tâm đến nhưng kẻ gọi là tu tiên kia, dù gọi là gì đi nữa vẫn không thể thay đổi được việc bọn họ cũng chỉ là con người, chỉ là một con người có sức mạnh hơn những người khác. Mà hắn và cả ma giới nữa, chẳng sợ những người kia có sức mạnh lớn tới mức nào, bởi vì cho dù họ có mạnh ra sao thì cuối cùng vẫn chịu thua dưới tay ma giới mà thôi.
Nhưng mà... so với những kẻ tự do tự cao tự đại ấy hắn lại dè chừng những người có khả năng tác động tới tâm lý kẻ khác hơn! Ví dụ như những con kiến hôi hiện giờ, kể từ lúc biết được thần phận của hắn, chứng kiến sức mạnh vĩ đại của hắn, bọn họ vốn dĩ đã mất đi hi vọng, chờ đợi cái ch.ết. Thế mà, chỉ vì hành động không ngờ của Triệu Nhu Nhi và những lời lẽ kích động của nàng mà bây giờ những con kiến hôi kia lại trở thành con thiêu thân, quên mình xông tới.
Những kẻ như vậy mới thực sự phiền toái.
Nàng ta... không thể để được!
Ánh mắt ma nhân trở nên sắc lạnh, sát khí lóe lên.
Ầm
Ma nhân dặm mạnh chân, mặt đất xung quanh nổ tung tóe, những đệ tử đang bao quanh ma nhân bất ngờ không kịp đỡ đã bị văng ra tứ phía.
Triệu Nhu Nhi trông thấy ánh mắt ma nhân lạnh lẽo nhìn mình làm nàng vô thức run rẫy, mồ hôi lạnh đổ ra.
“Lần này xong rồi!”
Triệu Nhu Nhi trong lòng thầm nhủ, hàm răng nghiến chặt tới ứa máu.
Những tưởng ma nhân sẽ bước tới thì nào ngờ, vào đúng lúc đó, hắn lại xoay đầu, nhìn về hướng một mục tiêu khác.
Hắc Vũ lúc này vẫn bị giam cầm trên những gai nhọn, máu từ vết thương vẫn đang nhiễu giọt, trông hắn lúc này dương như đã mất đi ý thức.
Lẽ ra phải chọn ưu tiên giết Triệu Nhu Nhi trước, nhưng không hiểu sao kẻ này lại khiến hắn cảm thấy e dè hơn, hay nói đúng hơn chính là sự e ngại tới từ sâu trong linh hồn. Rốt cuộc kẻ trần tục này là ai?
Dù Hắc Vũ đang lâm vào tình trạng hôn mê, gục sâu đầu nhưng vẫn mang đến một cảm giác áp bức vô hình đối với ma nhân, một chuyện khó tin nhưng đang diễn ra.
Ma nhân không nghĩ ngợi nữa, giơ cao cánh tay trái hướng về phía Hắc Vũ.
Hình ảnh Hắc Vũ đối mặt với ma nhân, cái suy nghĩ ma nhân sẽ hạ sát thủ với Hắc Vũ in sâu vào tầm mắt làm Y Nhi hoảng loạn, trái tim như bóp nghẹt.
- K...Không...
Ma nhân khẽ lên tiếng nói:
– Không biết lượng sức!
Cánh tay ma nhân lần nữa lại giơ lên, trong mắt mọi người Triệu Nhu Nhi giống như người đã ch.ết. Nhưng đúng vào lúc đó, từ Triệu Nhu Nhi chưa hề bỏ cuộc, thanh kiếm đã gãy mất mũi kiếm kia đã đâm vào thịt ma nhân.
Lại thêm một tiếng hét, thanh kiếm soạt một cái đâm xuyên qua cơ thể hắn. Ma nhân cau mày, tay hắt mạnh một cái làm Triệu Nhu Nhi bị chấn bay cả đoạn, lại rơi xuống bên cạnh Y Nhi.
Triệu Nhu Nhi lồm cồm bò dậy, miệng ứa máu vẫn lên tiếng khinh rẻ:
– Ha ha… không phải ngươi cũng bị thương như bao người khác đấy sao… Hôm nay, ta không giết được ngươi là do ta còn yếu, rồi sẽ có một kẻ khác mạnh hơn ta đến lấy mạng ngươi.
Ma nhân chau mày nhìn Triệu Nhu Nhi. Những kẻ con người này dù yếu ớt nhưng giọng điệu thật cao ngạo. Hôm nay, hắn chỉ định đến đây vui chơi một chút thôi nào ngờ lại bị những con người này làm hắn bị thương, đã thế, còn dám nói những lời phản nghịch kia. Nếu đã như vậy, thì đừng trách hắn…
Nhận thấy ánh mắt của ma nhân đã trở nên sắc lạnh, Triệu Nhu Nhi lớn tiếng kêu gọi:
– Mọi người, còn chờ gì nữa Nếu trước sau gì cũng phải ch.ết thì hãy ch.ết cho anh hùng, đệ tử tu tiên tuyệt đối không có những kẻ hèn nhát!!!
Chúng đệ tử tu tiên nãy giờ đã bị hành động gan dạ của Triệu Nhu Nhi làm cho kích động, bây giờ lại thêm những lời này của nàng thì không còn do dự gì nữa, ai nấy đều hai mắt đỏ bừng, tay nắm chặt thanh kiếm xông thẳng tới ma nhân như những con thêu thân.
Thấy tình cảnh như vậy, ma nhân có chút không ngờ tới, chân mày nhíu lại càng chặt.
Những đệ tử tu tiên đã đánh tới, ma nhân chỉ phất phất tay đón đỡ, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Triệu Nhu Nhi.