Chương 37
– Ngươi có biết hậu quả sau khi ngươi gặp nàng không?
Hắc Vũ cay nghiến nhìn Bạch Thiên Lam. Từ trước tới giờ, hắn cực kỳ không thích Bạch Thiên Lam, kẻ mang bộ dáng thoát tục của tiên nhân, lúc nào cũng một bộ mặt điềm tỉnh và giọng điệu lãnh đạm. Một con người bình thường có thể duy trì mãi một hình tượng như thế sao, chỉ là gạt người thôi.
Lại nghĩ tới nam nhân trước mắt này là người đã cùng sống (dưới một mái nhà) với Y Nhi gần mười năm qua, người mà nàng lúc nào cũng ghi nhớ, ngưỡng mộ thì cơn giận càng lớn, Hắc Vũ quát:
– Ngươi có ý gì?
Bạch Thiên Lam nhàn nhạt nói:
– Ngươi có từng suy nghĩ cho nàng? Nghĩ tới tình cảnh hiện giờ của nàng hay chỉ biết xông lên làm loạn?
Hắc Vũ nghiến răng, chưa kịp mở miệng phản bác thì Bạch Thiên Lam đã tiếp tục nói:
– Nàng bị cho là thông đồng với ma nhân, là gian tế của ma giới!
Hắc Vũ thì quát:
– Ngươi vốn biết đó không phải là sự thật!
Bạch Thiên Lam thẳng thắn thừa nhận:
– Phải! Ta biết! Nhưng thế thì sao?
– Ngươi… ngươi đã biết Y Nhi vô tội vậy còn nói lời đó là sao?
– Ta biết nàng vô tội nhưng những người khác thì không nghĩ thế, cũng không thể thay đổi được việc nàng thật sự bị ma khí xâm nhập, không thể thay đổi việc nàng thật sự đã từng tiếp xúc với ma nhân, lại còn là tướng lĩnh của Thiên Ma mà còn có mạng quay về.
– Chẳng lẽ ai gặp qua ma nhân mà còn sống đều là gian tế của ma giới sao? Ngươi nói lời đó ra mà không cảm thấy nực cười hay sao?
Bạch Thiên Lam im lặng nhìn Hắc Vũ hồi lâu không lên tiếng, Hắc Vũ không kiên nhẫn nói nhảm với Bạch Thiên Lam nữa, đã muốn đi gặp Y Nhi lắm rồi.
– Bây giờ ngươi gặp nàng chính là phán tử tội cho nàng!
Giọng nói của Bạch Thiên Lam lần nữa vang lên, vẫn một giọng điệu bình bình không chút cảm xúc.
Hắc Vũ không tin được, nặng nhọc quay đầu nhìn Bạch Thiên Lam.
– Ngươi nói cái gì?
– Ngươi tới giờ cũng không hiểu? Điểm chính bây giờ không phải nàng có tội hay không mà là mọi người nghĩ nàng có tội hay không! Và nếu như nàng có tội, thì nguyên nhân của nó chính là vì ngươi!
Hắc Vũ chao đảo, không tin được nhìn Bạch Thiên Lam.
– Ngươi nói vậy là sao?
– Cho dù nàng thật sự đã từng tiếp xúc với ma nhân, thì nàng vẫn chỉ là một phàm nhân, liệu có thể gây ảnh hưởng gì lớn tới đại cục? Có thể giải thích nàng không hiểu chuyện bị lợi dụng, những người có thân phận lớn ở đây sẽ so đo với một cô nhi yếu đuối như nàng? Bất quá chỉ trục xuất và giám sát nàng thôi! Nhưng nếu như ngươi xuất đầu, mọi chuyện sẽ khác…
Hắc Vũ gấp gáp quát:
– Có cái gì khác chứ?
Bạch Thiên Lam đảo mắt nhìn Hắc Vũ, hé miệng nói:
– Mưu đồ lung lay trụ cột tương lai của ngũ phái! Gây chia rẽ nội bộ!
Hắc Vũ vô thức lùi về sau một bước, không dám tin.
– Nàng… nàng không có… ý…
Bạch Thiên Lam lại nói:
– Nàng có tội hay không không phải chỉ nói không là được. Mà ngươi càng lên tiếng bênh vực cho nàng thì càng xác định tội danh của nàng!
– IM ĐI! NGƯƠI CHỈ TOÀN NÓI NHỮNG LỜI BỊA ĐẶT THÔI!
Bạch Thiên Lam cũng không nổi giận, nhàn nhạt nhìn Hắc Vũ chờ đợi hắn quyết định.
Nội tâm Hắc Vũ lúc này rối như tơ vò, tại sao lại thành ra như vậy? Tại sao hắn lại trở thành nguyên nhân gây tội cho nàng rồi? Không được, hắn không chấp nhận! Hắn nhất định sẽ không để nàng phải chịu oan ức… Nếu nơi này không chịu lưu nàng thì hắn sẽ dắt nàng rời đi! Tránh xa nơi không phân thị phi này!
Nghĩ xong, hắn liền chạy vụt đi. Bạch Thiên Lam lần đầu tiên khẽ cau mày, lần nữa lên tiếng nói:
– Ngươi có nghĩ cho nàng hay không? Nếu hôm nay ngươi dẫn nàng đi, tương lai nàng sẽ như thế nào?
Hắc Vũ chùn bước.
- Sẽ cùng ngươi lưu lạc? Hay chịu sự truy đuổi của cả hai phe chánh tà? Đó là cuộc sống nàng mong muốn hay sao?
- Cuộc sống... nàng mong muốn...?
Hắc Vũ nhớ tới gương mặt của Y Nhi, mỗi khi nàng dịu dàng cười, khi nàng ân cần nấu nướng.
Nàng mong muốn điều gì?
- Đừng quên thân phận của ngươi! Ngươi là ai? Trách nhiệm và sư mạng của ngươi là gì?
Thân phận của hắn? Hắn là đệ tử của chưởng môn phái Thiên Nga, là người được mệnh danh là thiên tài bậc nhất trong thế hệ này, là người thưa kế tôn chí môn phái, tương lai sẽ là trụ cột chính trong cuộc chiến với Thiên Ma sau này, là người được trao trọng trách bảo vệ...
Gương mặt chưởng môn phái Thiên Nga hiện ra trước mặt hắn, lúc bà mới nhặt hắn về, rồi gương mặt trở nên già nua, có nhiều nếp nhăn theo năm tháng, vì lúc nào cũng lao lực để đào tạo thế hệ mới, vì lo nghĩ cho tương lai của nhân loại sau này, rồi gương mặt thất vọng, bất lực khi đối diện với hắn...
Hắn không thể nào bỏ rơi mọi thứ không lo như vậy. Truyện được đăng sớm nhất tại truyện dịch chấm cơm. Hắn cũng không thể bỏ qua toàn bọ kỳ vọng và tâm huyết của sư phụ mình.
Cuộc đại chiến không biết sẽ nổ ra khi nào với ma giới, hắn cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Không thể xem như không nghe, không biết nhìn ma giới xâm lấn, giết hại phàm nhân vô tội.
Hắn không thể...
Còn nàng?
Hắn có thể đảm bảo cho nàng hay không?
Dù hắn có chấp nhận trở thành phản đồ, nàng có chấp nhận đi theo hắn?
Có thể chịu được tương lai dày vò không biết lối thoát, suốt đời lẫn trốn sự truy đuổi của ngũ phái và cả sự chém giết của ma giới?
Nàng muốn gì?
Nàng cần gì?
Hắn không biết!
Không biết gì cả...
Ánh mắt hắn nhìn vào hình bóng xa xăm kia có lúc tự trách, đau khổ, hy vọng rồi thất vọng.