Chương 42
Con ma thú dù đã bị thương nhưng vì sống còn đã dồn hết khả năng sinh tồn, đánh đổi cả bằng cả ngọn lửa sinh mạng của mình để chạy trốn, tốc độ của nó mỗi lúc một nhanh.
Không ổn!
Nếu cứ thế này, nó chắc chắn sẽ ch.ết!
Nó cần phải tìm nơi trốn, cần phải tìm được nguồn năng lượng!
Máu…
Nó cần máu của con người, cần thịt của con người!
Con người…
Cái mũi của nó khịt khịt vì đánh hơi, có mùi của con người ở gần đây!
Ma thú liền đổi hướng, chạy đến nơi có mùi con người gần nhất.
Càng lúc càng nồng…
Phía trước có rất nhiều, rất nhiều người.
Hai mắt ma thú phát sáng, từ cái lưỡi dài của nó từng giọt nước miếng không kiềm được mà nhểu xuống.
Tốc độ của nó lần nữa lại tăng lên.
Đúng vào lúc đó, ma thú lại lùi bước, không nghĩ ngợi liền nhảy lui về sau.
Rầm
Một âm thanh như trời giáng nổ tung trước mắt ma thú, cách nó chỉ trong gang tấc. Nếu lúc nãy nó không nhanh chân lui về, lúc này nó chắc chắn đã bị tan xác.
Khói bụi dần bay đi, hiện ra hình dáng của người trong đó.
Ánh mắt của hắn đỏ rực và sắc lạnh, đầy sát khí.
Ma thú không kiềm được mà cảm thấy run rẫy, sức uy áp này quá nặng, không phải một ma thú cấp thấp như nó có thể chịu được. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, nó đã đến được đây rồi, nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị giết ch.ết.
Ma thú gầm gừ rồi há cái mõm to rộng của nó ra xông về phía Hắc Vũ.
Hắc Vũ lập tức rút thanh kiếm đâm sâu dưới đất lên đỡ đòn.
Ầm ầm…
Âm thanh va chạm chấn động vang lên khắp nơi, cây cối bị gãy đổ xung quanh liên tiếp ngã xuống.
Soẹt
Móng vuốt ma thú sướt qua cánh tay của Hắc Vũ, máu đỏ theo đó vụt ra.
Hắc Vũ cũng không nhún nhường, ngay sau đó chém ma thú một kiếm.
Ghàooo…
Một vết gạch dài cắt ngang qua mắt ma thú làm nó đau đớn, điên tiết kêu gào.
Thời gian chậm chạp trôi qua, lúc này ma thú và Hắc Vũ đang đứng đối diện với nhau. Cơ thể to lớn của ma thú lúc này cũng đã trở thành màu đỏ sẫm, những giọt máu không ngừng rơi xuống thấm ướt cả mảng đất. Ở bên kia, Hắc Vũ cũng không khá hơn, hắn từ trước đã chịu nhiều thương tích, sau trận đánh với ma thú này, vết thương lại càng chồng chất, nhưng thủy chung hắn vẫn nắm chặt thanh kiếm, chưa từng buông lõng.
Thét một tiếng, cả hai lao thẳng vào nhau, đây chính là đòn cuối cùng!
Nếu ngươi không ch.ết thì ta ch.ết!
Trong tích tắc đó không biết chuyện gì đã xảy ra, Hắc Vũ và ma thú đã thay đổi vị trí, đâu lưng về nhau.
Ở phía sau, ma thú gắng gượng nhúc nhích mấy lần, cuối cùng cũng không trụ được nữa mà đổ ập xuống.
Bụng của ma thú bị một vết rạch dài mở toang ra, máu ào ạt tràn ra, hơi thở của nó càng lúc càng mong manh rồi tắt hẳn.
Đến lúc này, Hắc Vũ cũng không còn trụ được nữa, cũng khuỵu chân xuống.
Hộc hộc…
Trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
Hắn biết, hắn có thể ch.ết!
Nói đúng hơn, kể từ khi cuộc chiến bắt đầu, hắn đã không còn để ý đến mạng sống của hắn nữa. Hắn phải chiến đấu! Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ an toàn cho vùng đất này.
Bảo vệ cho… nàng…
Hắn nhớ Thái Hòa đã từng hỏi hắn: “hắn yêu nàng ư?”
Lúc đó, hắn im lặng, vì chính hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Yêu?
Hắn có yêu nàng hay không? Hắn cũng không biết!
Hắn chỉ biết là hắn có lỗi với nàng, vì hắn nên nàng mới bị liên lụy.
Hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng cười, nhìn nàng hạnh phúc.
Hắn muốn... được gặp nàng!
- Ai đó?
Đúng vào thời khác trước khi hắn chìm vào trong bóng tối, một giọng nói đã vang lên bên tai hắn.
Giọng nói thân quen mà hắn đã nghĩ tới hàng trăm, hàng nghìn lần, đến mức tưởng chừng như trở thành ảo giác của hắn.
- Là ai đang ở đó đó?
Giọng nói kia lại vang lên.
Lúc này, hắn biết chắc rằng mình không phải nằm mơ, là giọng nói của nàng, nàng đang ở đó!
Hắn muốn nhìn thấy nàng nhưng lý trí của hắn lại can ngăn, bắt buộc hắn không được quay đầu.
Tiếng bước chân dần tiến lại gần.
Hắn cắn chặt môi đến bật máu.
...
Vốn dĩ đã đi ngủ rồi, Y Nhi chợt giất mình tỉnh giấc vì tiếng động lạ. Dù sao nàng cũng có võ công, thính lực giỏi hơn người thường rất nhiều, âm thanh đánh nhau từ rất xa nàng cũng có thể nghe thấy phong thanh.
Ngôi làng này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy nên Y Nhi lo lắng đi kiểm tra.
Trước mắt tối om không thấy rõ cái gì, Y Nhi rón rén nhích tới từng bước. Dần dần, nàng dường như thấy có bóng một người đang ngồi trên đất.Truyện được đăng sớm nhất tại truyện dịch chấm cơm.
Cảm giác được Y Nhi đang tiến lại gần, Hắc Vũ kích động đến phát điên lên được. Đã ba năm! Đã ba năm nay hắn chỉ ở xa xa nhìn theo hình bóng của nàng, biết bao nhiêu lần muốn xông tới đứng trước mặt nàng, muốn nói chuyện với nàng, muốn ôm nàng vào lòng...
- Có ai đang ở đó phải không?
Y Nhi đã tới gần sau lưng hắn, lại bị vấp dưới chân mà dừng lại. Nàng có cảm giác phía dưới là một thứ gì đó to lớn, còn chút hơi ấm và bề ngoài mềm mềm, là xác thú sao?
Người này lại nửa đêm đi săn thú?
Đến lúc ngẩng đầu lên thì hình bóng trước mắt đã biến mất, xung quanh đã không phục vẻ tĩnh lặng vốn có.