Chương 47
Sau khi biết được ngôi làng của Y Nhi bị tấn công, Hắc Vũ lập tức lao đi. Hắn muốn mau chóng tới nơi, muốn tìm Y Nhi, muốn biết nàng có an toàn hay không…
Khi vừa chạy đến, hắn liền nhìn thấy Y Nhi nằm dưới chân Cửu, Cửu đang đưa móng vuốt lên định giáng xuống đòn cuối cùng. Hắn liền không suy nghĩ mà chạy vụt tới, đỡ lấy đòn.
Chỉ là, trong lúc hắn đang đánh nhau với Cửu, hắn lại nghe thấy tiếng thét của Y Nhi, làm hắn bị phân tâm. Nhưng chưa xoay lại nhìn thì một thanh kiếm đã đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.
Hắn từ từ quay đầu, nhìn thấy vẻ sững sờ trong mắt nàng, cảm giác cơ thể nàng đang run lên từng hồi. Lúc đó, hắn bỗng nở nụ cười, lên tiếng an ủi:
– Không sao rồi…
Đúng vào lúc đó, Cửu lại ra tay đánh lên người Hắc Vũ, Hắc Vũ không đỡ liền bị chấn bay ra xa, cả thanh kiếm cũng bị rút ra khỏi người.
Y Nhi run rẫy nhìn thanh kiếm đẫm máu từ trên tay rơi xuống đất, không thể suy nghĩ được gì cả, ngay cả Cửu đang đứng ở sau lưng nàng cũng không ý thức được.
Máu ở vết thương trên ngực Hắc Vũ phun ra ào ạt. Hắn cũng chẳng nghĩ ngợi liền đứng vụt dậy tấn công Cửu, đang định đánh sau lưng Y Nhi.
Bất kể xung quanh đang xảy ra việc gì, Y Nhi cũng không ý thức được, nàng đứng trân trân ở đó.
Cửu bị đánh bật ra sau, liền ngồi dậy hướng Hắc Vũ hét lên:
– Ngươi là aiiiiiiii?
Cũng vào thời khắc đó, Cửu chân chính đối diện với con ngươi đã biến thành màu đỏ thẳm của Hắc Vũ.
– Ngươi…
Cửu đã quên đi phản kháng.
Còn Hắc Vũ với một lòng sục sôi căm hận, hắn cầm kiếm lao tới, chém ngang qua cổ Cửu.
Cái đầu của Cửu bỗng chốc rời khỏi thân mình, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Hắc Vũ, câu nói cuối cùng cũng không nói hết.
– Ngươi là…
Thân thể của Cửu lúc sau liền đổ ập xuống đất, còn cái thì lăn đi lông lốc mấy vòng mới ngừng lại, vô tình lại đúng ngay chỗ đám đệ tử tu tiên đang đứng, làm cả bọn hét toáng lên sợ hãi tránh xa ra.
Sau đòn đó, Hắc Vũ cũng đã sức cùng lực kiệt, thế mà hắn vẫn cố lê bước tới gần Y Nhi.
Đôi bàn tay to, đầy vết chai sạn của hắn nặng nề đưa lên chạm vào mặt Y Nhi, bắt nàng phải ngước lên nhìn hắn.
Cuối cùng hắn cũng đã được gặp nàng.
Sự thỏa lòng đó làm hắn không nén được mà nâng môi thành nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc. Nụ cười đó lại như nhát dao đâm thẳng vào tim Y Nhi, khiến trái tim nàng đau đớn.
Hắn lại nói:
– Nàng không có lỗi…
Sau khi nói xong câu đó, đôi mắt của hắn nhắm nghiền lại, cơ thể hắn ngã xuống bờ vai Y Nhi.
Sau đó, dường như mọi người rất kích động, có rất nhiều chuyện gì đó xảy ra nhưng nàng chẳng biết gì cả, chỉ đứng bất động tại đó.
Nàng nghĩ… hắn đã ch.ết!
…
Đến khi ý thức được thì đối mặt với Y Nhi là bốn vách tường bằng đá âm u, lạnh lẽo. Nàng bị tống giam!
Dường như mọi người nghĩ nàng có liên quan đến ma giới, dường như họ kết tội nàng đã hại hắn… Nàng không biết! Nàng không biết gì cả, cũng không muốn phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
Y Nhi co ro thu người lại vào một góc tường.
Hắn có sao không?
Hắn sẽ được cứu, phải không…?
…
Cùng lúc đó, ở bên kia, Hắc Vũ đang được mọi người gấp gáp cứu chữa.
Thái Hòa đứng lặng thinh nhìn hết y sư này đến y sư chạy ra chạy vào. Mỗi lần như vậy, họ lại mang ra một đống băng đầy máu là máu, sắc mặt của họ cũng sa sầm, chẳng lẽ tình trạng của Hắc Vũ không tốt sao? Không đúng! Hắc Vũ là người tốt, là con cưng của ông trời, hắn nhất định sẽ không đoản mạng như vậy đâu…
Vết thương lần trước của hắn còn chưa khỏi, thế mà bây giờ lại chịu thêm vết thương chí mạng như vậy, làm sao hắn có thể chịu được chứ…
Tâm trí của Thái Hòa lúc này đã hoàn toàn rối loạn.
Hắn không thể nghĩ được... không thể tưởng tượng được Hắc Vũ lại có thể ch.ết đi.
Tại sao? Tại sao lần nào dính tới nữ nhân đó, Hắc Vũ đều không có kết cuộc tốt đẹp?
Từ một sư đệ sôi nổi, đầy tinh thần sau khi gặp nàng đã trở thành một người lãnh tính, bi thương. Vì nàng, hắn đã chịu biết bao thiệt thòi, gian khổ, lúc nào cũng phải một mình chống chọi trách nhiệm gánh vác ngũ phái rồi còn bảo vệ an nguy cho nàng. Vì nàng, suốt ba năm qua, hắn chưa từng một lần ngon giấc! Vì nàng, hắn khổ cũng không nói một lời! Thế mà... thế mà... hắn lại phải chịu kết cuộc như vậy sao?
Tại sao? Tai sao nàng lại làm tổn thương hắn? Tại sao lại hại hắn thê thảm tới như vậy? Rốt cuộc hắn đã mắc nợ nàng cái gì...
Chẳng lẽ nàng thật sự là gian tế của ma giới? Toàn bộ những chuyện này đều là vở kịch để lấy mạng Hắc Vũ hay sao...
Rầm
Một học đồ y sư quýnh quáng đụng phải Thái Hòa đang đứng làm đổ hết vật dụng trên tay xuống đất. Học đồ kia hối hả nói tiếng xin lỗi rồi nhặt nhanh những dụng cụ trên đất lại.
Thái Hòa vẫn còn bàng hoàng, suy nghĩ không theo kịp, hắn vô thức định giúp học đồ kia nhặt đồ nhưng có bàn tay đưa ra cản hắn lại. Hắn từ từ ngước mặt lên nhìn, gương mặt quen thuộc của chưởng môn phái Thiên Nga hiện ra trước mặt hắn.
- Sư... sư phụ...
Thái Hòa khó khăn lên tiếng gọi, giọng hắn nấc nghẹn.
Chưởng môn phái Thiên Na nhìn hắn rồi thở dài, nói:
- Con cũng vất vả rồi...
Thái Hòa nghe vậy liền cúi gục đầu, li nhí nói:
- Con đã không thể bảo vệ sư đệ an toàn...
Vì hắn cúi sâu đầu nên không ai biết được hắn có đang khóc hay không. Chưởng môn phái Thiên Nga nhìn thoáng qua tình hình bên trong qua cánh cửa hé mở, vô lực nói:
- Là sống hay ch.ết... phải tùy hắn thôi.
Trong lúc mọi người đang rối cả lên, còn Hắc Vũ thì lại yên lặng nằm đấy không biết gì cả. Dường như hắn đang mơ, một giấc mơ...