Chương 96
Trở lại hiện tại, khi cuộc chiến giữa nhân giới và ma giới đã lên tới hồi cao trào.
Sau khi Trần Anh Thái ra hiệu cho những đệ tử được chọn hy sinh thì bọn họ đã biến thành những oan hồn khồng lồ mang theo ma khí trong mình. Tất cả những oan hồn đó liền hóa thành những sợi dây trói đầy gai nhọn đâm thẳng vào cơ thể những ma nhân ở xung quanh.
Một phần ma nhân khó bị đánh bại như vậy một phần là vì cơ thể cứng cáp không đao kiếm nào xâm phạm được của bọn họ. Thế mà những oan hồn kia lại mang theo ma khí, từ đó, vấn đề cơ thể bất xâm của ma nhân đã bị phá vỡ. Những gai nhọn kia cứ thế đâm xuyên vào cơ thể của ma nhân, không những vậy, nó còn có tác dụng hút lấy một phần ma khí của ma nhân kia để trở thành sức mạnh của mình.
Kể từ lúc cũng oan hồn kỳ dị kia xuất hiện, cán cân của cuộc chiến lần nữa đã đổi bên.
Vô cũng đã bị một sợi dây trói bắt lấy, từ những gai nhọn đâm vào cơ thể mình, nó không những đã rút đi một phần ma lực của nàng mà ngược lại còn truyền cho nàng những cảm xúc tiêu cực của nó.
Nó không chỉ căm hận ma giới, kẻ đã xâm lân nhân giới, còn còn hận cả những kẻ đã biến nó trở thành một thứ vũ khí hủy diệt!
Những ý nghĩ tiêu cực đó cứ liên tục truyền vào đầu Vô, làm cho nàng cảm thấy bản thân như muốn phát điên lên thật rồi.
– Aaaaa…
Trần Anh Thái, kẻ bại trận trong cuộc chiến tay đôi với Vô, lúc này trông thấy nàng chịu hành hạ như vậy thì khoái trá bật cười.
– Ha ha ha… ngươi tiếp tục mỉa mai đi! Tiếp tục cười nhạo đi! Rồi ngươi cũng sẽ trở thành oan hồn dưới tay oán hồn kia thôi…
Trần Anh Thái nheo mắt nhìn về phía ma cung ở đằng xa, âm trầm nói:
– Dù cho Thiên Ma có xuất hiện cũng không thể thay đổi cục diện này! Đây chính là công sức, là tâm huyết nghiêm cứu suốt bao đời của các bậc tiền nhân! Cuộc chiến này, nhân loại nhất định sẽ chiến thắng!!!
Vô vẫn còn mọt phần tỉnh táo, nghe thấy những lời cuồng ngạo của Trần Anh Thái thì cay nghiến, nàng vô lực đưa mắt nhìn về phía ma cung xa với kia, trong thâm tâm khẩn thiết gọi:
“Thiên Ma...”
Thiên Ma...
Thiên Ma...
Những tiếng gọi cầu cứu của tất cả mọi người đã vang tới tai Thiên Ma.
Hắn chính là Thiên Ma! Là quân vương của ma giới và cũng là Thần của ma nhân!
Nhiệm vụ của hắn, trách nhiệm của hắn là... bảo hộ cho ma giới!
Đôi mắt mông lung của Thiên Ma đột nhiên bừng sáng, sức mạnh của hắn tạo thành cơn lốc màu đen xông thẳng lên không trung.
Đùng!!!
Sức mạnh Thiên Ma bộc phát tạo thành cột trụ cao tới tận trời. Sự việc đột ngột phát sinh làm tất cả mọi người kinh hãi, ấy nấy đều hướng mắt nhìn lên.
Đó chính là con đường ch.ết chóc trong mắt những nhân loại nhưng lại là ánh sáng hy vọng của ma giới!
Tiếp sau đó, từ trong cơn lốc thẳng đứng kia có những luồng sáng đen lao ra như tên bắn, mục tiêu của chúng nó chính là những oan hồn biến thành roi gai kia.
Ầm ầm...
Sức mạnh của Thiên Ma va chạm với roi gai phát ra những tiếng động chói tai. Roi gai bị sức mạnh của Thiên Ma làm tan nát ra từng đoạn, nó ngoan cố không muốn chịu thua nhưng liền bị thêm một đòn công kịch nữa thì đã không còn trụ lại nổi làm vỡ nát ra từng mảnh nhỏ, từ từ hóa thành hư không.
Trong chớp mắt đã có vô số roi gai bị hóa giải, ma nhân bị trói buộc liền được giải phóng, nhưng tất cả bọn họ đã bị thương nặng, trong thoáng chốc không thể cử động được. Dù vậy, tất cả bọn họ cũng không sợ hãi, bởi vì quân vương của bọn họ đã ra tay rồi!
Trần Anh Thái đứng ngây người nhìn từng roi, từng roi gai được tạo ra từ oan hồn bị phá nát trước mắt. Đó chính là toàn bộ hy vọng của nhân loại, là tâm huyết của bao tiền nhân.... Thế mà, đối diện với Thiên ma lại như trò chơi con nít, lại dễ dàng bị hóa giải như vậy...
Đó chính là toàn bộ...
Trần Anh Thái không chịu nổi đả kích mà nôn ra máu tươi, lão không còn đứng vững trên phi kiếm nữa mà rơi thẳng xuống đất.
Những đệ tử gần đấy liền nhào tới đỡ lão đứng dậy.
- Sư phụ...
- Sư phụ...
Trần Anh Thái lại nhìn những roi gai liên tiếp bị phá vỡ, càng lúc càng có nhiều ma nhân được trả tự do.
Lão lại ói máu.
- Sư phụ...
- Giờ chúng ta phải làm sao đây...
- Sư phụ...
Trần Anh Thái tuyệt vọng nhìn tình cảm trước mắt rồi lại nhìn những đồ đệ non trẻ của mình. Dù không cam tâm nhưng lão cung phải thừa nhận: trận chiến này lão đã thua rồi!
-Đ...đi! Rút lui thôi...
Trần Anh Thái khó khăn cất tiếng nói.
Chúng đệ tử nghe vậy thì sục sôi, bọn họ cũng không muốn tiếp tục ở lai nơi quỷ quái này nữa. Lập tức có người đứng ra sắp xếp:
- Các ngươi bảo vệ sư phụ, các người mở đường rời đi, số còn lại theo ta chặn hậu...
Trần Anh Thái suy yếu để cho chúng đệ tử tự định đoạt. Nhưng đáng tiếc, dù bọn họ có muốn rời đi thì Thiên Ma nào để cho bọn họ đi dễ dàng như vậy!
Phạm vi trăm dặm quanh chiến trường liền xuất hiện một vách ngăn bao phủ, nhốt hết tất cả lại bên trong, không để cho ai thoát ra.
- Xong... xong rồi...
- Thiên Ma đã thật sự nổi giận rồi...
Có người can trường xông tới phá vỡ vách ngăn, có người hoảng loạn tìm một đường lui khác, người thì như phát điên, kẻ lại mất hết hy vọng...
Tóm lại, tất cả bọn họ ai cũng đừng mong còn sống mà ra khỏi nơi này
Tiếp sau đó, một màn chém giết lại bắt đầu. Nhưng lần này, kẻ săn và con mồi lại đổi chỗ cho nhau.
Đối với những việt phát sinh sau đó, Thiên Ma không quản cũng không quan tâm. Hắn vẫn một mực ngồi trên chiếc ngai cao giá lạnh kia, hướng mắt nhìn về đường chân trời, tự hỏi:
- Nàng đang ở đâu? Ta vẫn đang chờ nàng...
Chờ nàng tới để giết ta!