Chương 2: Khởi giải
Tiền Nhuệ nhún vai một cái quay đầu đi, rồi chàng đại hán to con này dùng lực giật mạnh sợi dây ở trong tay to tiếng quát:
- Tên họ Nghiêm kia, ngươi không để cho đại gia đi nhanh được một chút hay sao ? Ngươi định kéo ch.ết con ngựa của ta hay sao chứ ?
Nghiêm Lượng bị Tiền Nhuệ đột ngột giật mạnh một cái, xuýt chút thì hắn ta đã ngã nhào xuống đất. Vừa đứng vững lại, hắn ta liền lập tức mắng:
- Tiền Nhuệ, ngươi chẳng qua là một tên bổ đầu tầm thường mà thôi, bộ nguươi tưởng rằng ngươi là ai chớ , mà ra oai với lão gia ? Nói cho nguoi biết, lúc lão gia thành danh trên giang hồ, sợ khi ấy ngươi còn đang đi đổ nước tiểu cho người ta.
Tiền Nhuệ không nói tiếng nào, đưa tay rút cây roi da dắt ở bên hông ra. Chỉ thấy cây roi vung lên, tiếp theo là hai tiếng "Vù ! Vù!" chói tai, đánh thẳng xuống đầu Nghiêm Lượng. Máu tưoi lập tức toé ra, chảy dài xuống người gã
Tiền Nhuệ chậm rãi thâu roi về dắt lại vào bên hông, sau đó thản nhiên nói với vẻ không hề giận dữ:
- Nhưng tình thế hiện giờ đã thay đổi. Tình hình như thế nào thì phải nói chiuyện như thế đó. Ngươi thừa nhận điều này chứ ?
Mặt mày Nghiêm Lượng đầy máu me, nhưng hắn vẫn cố cất cao giọng nói:
- Ngươi cứ đánh đi ! Có giỏi cứ đánh ch.ết ta tại đây. Ngày hôm nay lão gia như rồng đã mắc cạn, nên mới ra nông nỗi này, cho dù có sống cũng không làm kẻ tiểu nhân...
Nhưng họ Tiền kia, ngươi đừng quá tự đắc. Đợi ta thoát ra được, ta thề sẽ rút gân lóc thịt ngươi ra.
Tiền Nhuệ nhún vai mỉm cười:
- Ngươi sắp ch.ết đến nơi mà còn lớn giọng. Ngươi cho rằng ta không dám đánh ch.ết ngươi hay sao ?
Hà Tiểu Lại Tử chợt đưa mắt nhìn gã đại hán to mập, trong tay đang cầm một đầu dây buộc ngang thắt lưng mình.
Gã đại hán to mập này cũng là một trong số mười hai thiết bổ đầu thủ hạ của Trang Dực.
Hắn ta có tên là Độc Di Lặc Đâu Hoàng Phạ Thủ đoạn ra tay của Dậu Hoàng Pha còn độc hơn cả Tiền Nhuệ. Cho nên Tiểu Lại Tử không thể không lên tiếng trước, để tránh một trận đòn:
- Ta nói thật với lão Nghiêm ! Ngươi không cần phải nóng giận như vậy. Nếu như bớt nói lại một chút, có lẽ ngươi không bị đau đớn như vậy. Người ta ở trên cao, còn chúng ta đang ở dưới thấp, vả lại đao đang nằm trong tay của người tạ Như vậy ngươi không phục tùng có được hay không ?
Đậu Hoàng Pha cười híp mắt nói:
- Hà Tiểu Lại Tử ! Không ngờ ngươi cũng biết điều như thế, ngươi nên ngoan ngoãn đừng có cứng đầu. Nếu không, ha ha... Tiểu Lại Tử ! E rằng đầu ngươi còn đổ máu nhiều hơn hắn ta !
Hà Tiểu Lại Tử cười giả lả:
- Đại gia, tiểu nhân là người biết rõ tiến thối và sự lợi hại. Chỉ cần Đậu gia đưa tay lên một cái, tiểu nhân đã hiểu làm sao rồi.
Đậu Hoàng Pha lạnh lùng trả lời:
- Hà Tiểu Lại Tử, phàm là người bất luận sống lâu hay mau, đều phải cần được thoải mái, chứ bướng bỉnh để bị đánh máu me đầy người có lợi ích gì chứ ?
Khi ấy, Trang Dực chợt lên tiếng:
- Đi nhanh lên một chút, trời sắp tối rồi !
Còn người dẫn Bệnh Hổ lạc Tư Thân là Âm Dương Phán Cẩu Thọ Tường. Gã bổ đầu này có hàm ria hình chữ "bát", hai mắt sáng rực như hai hòn lửa, hai huyệt thái dương nhô cao lên. Hiển nhiên điều này nói lên võ công của gã không hề tầm thường chút nào.
Cẩu Thọ Tường quay lại nói với Lạc Tu Thân:
- Lạc Tu Thân, ngươi mau cất bước nhanh lên.
Có lẽ Lạc Tu Thân đã nhìn thấy được bài học từ Nghiêm Lượng, nên chẳng nói chẳng rằng liền bước nhanh về phía trước.
Người có nhiệm vụ canh giữ Thảo Thượng Yên Ngải Thanh Hoà có tên gọi là Đông Nhơn Hoà, ngoại hiệu là Bạch Diện Sát. Động Nhơn Hoà có một gương mặt trắng và mập. Hơn nữa trên mặt lúc nào cũng tươi cười vui vẻ giống như một người buôn bán dễ tính.
Nhìn dáng vẻ bên ngoài, có ai có thể đoan ra Đông Nhơn Hoà lại là một lão giang hồ ở nha môn và càng không tài nào đoán được ra hắn ta lại là một thiết võ đầu
Đông Nhơn Hoà hơi giật nhẹ sợi dây trong tay, Ngãi Thanh Hoà lập tức bước nhanh. Giữa hai người hình như có sự phối hợp rất nhịp nhàng.
Gió mỗi lúc một thổi mạnh hơn. Mây đen trên trời càng lúc càng kéo đến dày đặc.
Chín người họ và năm con tuấn mã cơ hồ đang chạy nhanh về phía trước.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã vòng qua khỏi chân núi. Trang Dực chợt đưa mắt nhìn về phía con dốc lồi lõm ở phía bên phải, tự nhiên cười lên một tiếng. Hoá ra chàng đã nhìn thấy gian thảo liêu mà Tiền Nhuệ đã nói.
Trang Dực vẻ mặt hớn hở lên tiếng:
- Quả nhiên gian nhà cỏ kia vẫn còn ở đấy ! Chúng ta quả thật là may mắn !
Tiền Nhuệ hít sâu vào một hơi, cười ha hả nói:
- Đây toàn là nhờ vào hồng phúc của lão tổng cả. Nói thật, trước khi nhìn thấy gian nhà cỏ này, trong lòng thuộc hạ vô cùng lo lắng khi nghĩ rằng gian thảo liêu đó đã sớm bị gió thổi sập từ lâu rồi.
Đâu Hoàng Pha đang ở kế bên vội xen vào:
- Ngươi cũng đứng có quá mừng vội, lão Tiền, cho dù gian nhà kia vẫn còn chưa sập, nhưng dẫu sao nó vẫn là một gian nhà cỏ không hơn không kém. Nếu như vách và mái của nó đã bị hư hại, thì khí lạnh vẫn có thể xông vào bên trong. Như vậy có khác gì ở bên ngoài cơ chứ ?
Tiền Nhuệ hứ một tiếng:
- Tên mập ! Ngươi chẳng biết gì gọi là tốt xấu cả. Nếu như ngươi không có hứng thú với gian nhà cỏ kia, vậy thì ngươi có thể tùy ý ở bên ngoài, đâu có ai cấm cản ngươi chứ !
Đâu Hoàng Pha trừng mắt nhìn Tiền Nhuệ một cái, nhưng hắn ta im lặng không nói gì.
Trang Dực nhẩy xuống ngựa, dẫn cả bọn tiến về phía gian nhà cỏ.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Đậu Hoàng Phạ Gian nhà cỏ kia tuy rộng rãi, nhưng lớp cỏ trên nóc đã bị gió thổi mất gần hết. Bốn cây cột chung quanh cũng đã mục nát, cộng thêm khắp nơi toàn là phân chim hoặc dã thú. Nói chung nơi đây hoàn toàn không tiện để nghỉ chân qua đêm.
Trang Dực chấp hai tay sau lưng đứng ngoài cửa, còn Tiền Nhuệ ra sức chỉ huy bốn tên tội phạm dọn dẹp mọi thứ bên trong gian nhà.
Tuy bốn tên hắc đạo này không bằng lòng chút nào, nhưng cũng đành phải nhẫn nhục mang gông mà làm việc. Ba vị thiết bổ đầu còn lại thì đang đứng tụm lại một chỗ nói chuyện.
Một hồi sau, mọi nơi đã được dọn dẹp tương đối sạch sẽ. Tiền Nhuệ lúc đó mới bước ra bên ngoài, cúi người nói với Trang Dực:
- Lão tổng, nơi đây chẳng thích hợp với người chút nào, nhưng dù sao chúng ta cũng nên tá túc một đêm rồi hãy tính. Ngày mai chúng ta sẽ cố gắng tìm cho được khách sạn trong thành để bù lại sự thiệt thòi hôm nay của lão tổng.
Trang Dực mỉm cười rồi bước vào bên trong. Lúc này bên trong đã sạch sẽ hơn rất nhiều và mùi hôi thối cũng không còn nữa.
Đâu Hoàng Pha cũng mang hành lý của mình và Trang Dực vào, tìm một nơi ít gió lùa nhất, bầy hành lý Trang Dực ra, mỉm cười nói:
- Lão tổng, ở đây đã được trải dọn xong, xin mời người ngồi xuống.
Trang Dực gật đầu đáp:
- Ngươi cứ lo làm công việc của ngươi đi, Dậu Hoàng Pha !
Thoáng chốc, Tiền Nhuệ đã an bày xong chỗ cho bốn tên trọng phạm. Sau đó bước đến gần Trang Dực hỏi:
- Tối nay lão tổng định dùng thứ gì ?
Trang Dực mỉm cười đáp:
- Nếu như tìm được khách sạn ở trong thành thị, muốn ăn gì có lẽ không khó. Nhưng hiện giờ chúng ta đang ở chỗ hoang vu, bốn bề không có người như thế này thì biết lấy đâu ra những thứ ấy ? Tiền Nhuệ, chẳng lẽ ngươi có phép thuật biến ra được những thứ đó hay sao ?
Tiền Nhuệ chớp chớp mắt, vẻ thần bí đáp:
- Thuộc hạ đã có chuẩn bị sẵn, nên trong túi hành lý có mang theo một cái nồi nhỏ cùng một bao củi khô đủ để nấu hai bữa ăn. Những thức ăn thuộc hạ mang theo được gồm có mì khô, lạp xưởng và một cây bắp cải. Ngoài ra còn có hành củ, lưỡi bò đã được phơi khô cùng mấy cái bánh bao. Thuộc hạ nghĩ bấy nhiêu cũng đã đủ lắm rồi...
Trang Dực mỉm cười nói:
- Lúc này mà được ăn những thứ như thế, quả thực còn hơn cả những món sơn hào hải vị lúc bình thường. Tiền Nhuệ, ngươi lo đi nhóm bếp đi, ta nghĩ có lẽ mọi người đói lắm rồi đấy.
Tiền Nhuệ vội trả lời:
- Những thứ này có hạn. Thuộc hạ thấy hay là một mình lão tổng dùng mà thôi, còn bọn thuộc hạ sẽ dùng lương khô của mình.
Trang Dực lắc đầu cắt ngang nói:
- Như vậy được hay sao ? Nếu như có ăn, huynh đệ chúng ta cùng nhau ăn chung. Chúng ta có phước cùng hưởng, có hoa. cùng chia. Ta đâu thể một mình hưởng phước được chứ. Tiền Nhuệ Ở đây là bên ngoài, ngươi không phải giữ gìn quy củ như ở nha môn đâu.
Tiền Nhuệ không nói gì thêm nữa, liền xăn tay áo lên bắt đầu công việc. Bạch Diện Sát Đông Sơn Hoà cũng bước đến giúp một tay, cả hai cùng thổi lửa, bỏ cải bỏ thịt vào trong nồi.
Một lát sau, Đậu Hoàng Pha đã mang về một thùng nước. Không khí trong gian nhà cỏ lúc này đã trở nên náo nhiệt và ấm cúng hơn.
Một hồi sau đã có mùi thơm trong nồi bốc ra. Bốn tên phạm nhân ngồi trong góc phòng không hẹn mà cùng hít mũi ngửi và nuốt nước bọt ừng ực. Hà Tiểu Lại Tử Hà Hận không thể chịu được nữa, liền lên tiếng trước:
- Các vị đại gia, trên thế gian này chỉ có quỷ không đầu chứ không hề có quỷ đói. Bốn đứa bọn tiểu nhân từ sáng đến giờ chỉ ăn có hai cái bánh bao, nên trong bụng đã đói rã rời rồi. Có món ăn ngon, các vị đại gia cứ việc mà hưởng thụ, nhưng nếu còn thừa lại xin hãy bố thí cho bọn tiểu nhân...
Âm Dương Phán Cẩu Thọ Tường đang đứng dựa góc nhà liền ném một cái nhìn về phía Hà Hận, lạnh lùng nói:
- Tiểu Lại Tử, ý ngươi muốn nói cũng nên cho bọn ngươi ăn một chút phải không ?
Hà Hân liền rút cổ lại, gượng cười đáp:
- Cẩu gia, ngài đừng hiểu lầm ý của tiểu nhân. Ý của tiểu nhân muốn nói rằng, nếu như các ngài ăn còn thừa lại, thì hãy ban bố cho bọn tiểu nhân...
Cẩu Thọ Tường không để ý đến câu nói của hắn, tự nhiên chợt hỏi:
- Có phải ngươi vừa nói, trên thế gian này chỉ có quỷ không đầu chứ không hề có quỷ đói, phải vậy không ?
Hà Tiểu Lại Tử chợt thấy lạnh xương sống ngang, lắp bắp đáp:
- Tiểu nhân... tiểu nhân chỉ là thí dụ mà thôi... Cẩu gia, bọn tiểu nhân vì quá đói nên đã nói bậy...
Cẩu Thọ Tường hừ một tiếng, mặt vẫn lạnh lùng tiếp:
- Hà Tiểu Lại Tử, người như thế nào thì sẽ nói những lời như thế nấy. Người thân phận ra sao sẽ thể hiện ra bên ngoài y như vậy. Ngươi tưởng các ngươi là ai mà kêu bọn ta ngược lại hầu hạ các ngươi ? Hà Hận, ngươi nên biết rằng quỷ đói trong thiên hạ này nhiều vô số kể !
Hà Tiểu Lại Tử đỏ bừng cả mặt, lắp bắp đáp:
- Da... da... Cẩu gia nói rất đúng...
Im lặng hồi lâu, cũng Hà Hận vì đói quá hay tại ngứa miệng, lại đánh bạo lên tiếng:
- Cẩu gia, thế thì tối nay bọn tiểu nhân ăn gì cơ chứ ?
Giọng nói của Cẩu Thọ Tường vẫm lạnh lùng:
- Phạm nhân ăn gì bộ ngươi không biết hay sao ? Chẳng lẽ bấy lâu nay, ngay cả ăn những gì ngươi cũng không nhớ hay sao ?
Hà Hận không nói gì thêm, hắn ta lập tức cúi gầm mặt xuống, nhưng trong ánh mắt hắn chợt hiện thoáng qua một điểm rất khác lạ.
Một hồi sau, Tiền Nhuệ tay cầm đôi đũa bằng hai thanh que, gõ nhè nhẹ vào vành nồi và nói:
- Các huynh đệ, mì đã chín rồi.
Ba người bọn Cẩu Thọ Tường đã đứng cầm bát chờ đợi tự nãy giờ... sau khi mỗi người được múc đầy một bát, bọn họ liền lấy bánh bao trong người ra và bắt đầu ăn chung vơi mì.
Tiền Nhuệ đích thân múc một bát mì mang đến cho Trang Dực, sau đó mới đến lượt mình. Tiền Nhuệ vừa đưa cái bánh bao lên cắn một cái, bên kia Trang Dực đã lên tiếng:
- Có rượu không Tiền Nhuệ ?
Tiền Nhuệ chưa kịp nhai đã vội nuốt miếng bánh bao xuống và nói:
- Có ! Có ! Lão tổng.
Trang Dực vừa ăn vừa bảo:
- Rất tốt ! Nhưng nếu ai muốn uống thì chỉ được uống bốn lượng trở lại mà thôi. Nhớ đừng uống say để rồi hỏng chuyện.
Tiền Nhuệ cười đáp:
- Rượu được đựng trong bình, mỗi bình vừa đúng bốn lượng. Thuộc hạ mang theo tổng cộng là mười hai bình, mỗi bình một người vẫn còn dư lại rất nhiều.
Trang Dực vội nói:
- Các ngươi phải nhớ, thứ này uống nhiều vào chẳng có lợi ích gì, tốt nhất là nên uống ít một chút.
Tiền Nhuệ mỉm cười:
- Lão tổng cứ yên tâm, việc này bọn thuộc hạ không bao giờ quên. Rượu của người có cần hâm nóng lại không ?
Trang Dực đáp:
- Không cần, rượu lạnh cũng rất hấp dẫn.
Trang Dực chậm rãi đưa bình rượu lên uống một ngụm.
Bốn người bọn Tiền Nhuệ cũng bắt đầu uống. Mùi rượu cay nồng quyện vào mùi thức ăn thơm phức. Ai nói trong gian khổ lại không có lạc thú chứ ?
Thế rồi cái đói dường như khiến cho Hà Tiểu Lạc Tử chịu không nổi nữa, hắn ta lại lên tiếng:
- Chư vị đại gia đã ăn no uống đủ, tất nhiên cũng phải đến lượt bọn tiểu nhân chứ ? Nếu như không có gì vô bụng, e rằng chưa đến nơi, bọn tiểu nhân đã bị đói lạnh ch.ết ráo giữa đường mất rồi...
Đông Nhơn Hoà nổi nóng mắng:
- Chỉ sợ bọn ngươi không ch.ết mà thôi. Nếu bọn ngươi thật sự bị đói ch.ết, như vậy sẽ bớt phiền phức được nhiều việc và bọn ta cũng không phải chịu rét lạnh như vầy.
Trang Dực đặt bình rượu xuống, thản nhiên nói:
- Hãy mang lương khô ra cho bọn chúng. Cứ chiếu theo lệ cũ, chỉ mở khoá tay trái cho bọn chúng mà thôi.
Tiền Nhuệ liền dạ một tiếng, rồi xách cái túi vải bước đến trước mặt bốn tên tội phạm. Trước tiên Tiền Nhuệ mở khoá cùm tay trái bọn chúng ra, sau đó đưa cho mỗi tên một cái bánh bao không nhân khô cứng. Đông Nhơn Hoà thì mang thùng nước đến, đặt trước mặt bọn chúng. Quang cảnh nhìn vào cũng có ăn có uống.
Tiền Nhuệ đứng quan sát bọn chúng ăn uống không phải vì quan tâm lo lắng, mà là lúc này bọn chúng đã được tự do tay trái và bất kỳ lúc nào cũng có khả năng xảy ra chuyện xấu.
Đừng thấy đầu của Hà Tiểu Lại Tử nhỏ nhất mà lầm, hắn ta ăn nhanh nhất. Chỉ thoáng một cái, cái bánh bao khô cứng đã nằm gọn vào trong bụng. Ăn xong, hắn ta ɭϊếʍƈ mép ngẩng đầu lên cười nói:
- Tiền gia, một cái bánh bao chẳng thấm thía gì cả, chẳng khác nào chưa hề ăn gì. Vậy Tiền gia có thể cho thêm một cái nữa được không ?
Mặt Tiền Nhuệ lạnh ngắt trả lời:
- Theo quy định mỗi phần của phạm nhân chỉ có bấy nhiêu. Một ngày ba lần, mỗi lần một phần. Chỉ có thể giảm đi chứ không thể tăng thêm.
Hà Tiểu Lại Tử có vẻ không phục hỏi:
- Tại sao lại chỉ có thể giảm mà không thể tăng thêm.
Tiền Nhuệ đảo mắt một vòng rồi đáp:
- Điều này rất là đơn giản. Con người hễ khi ăn no rồi, tinh thần thể lực sẽ đầy đủ. Một khi tinh thần thể lực đã sung mãn, thì khó tránh khỏi gây ra thêm phiền phức cho bọn tạ Còn nếu như đói, các ngươi sẽ không đủ sức làm gì cả...
Bởi thế cho nên phạm nhân chỉ có thể đói, chứ không thể để cho no được. Bây giờ ngươi đã hiểu điều này hay chưa ?
Hà Tiểu Lại Tử ngạc nhiên im một hồi, rồi mới từ từ trả lời:
- Nói đi nói lại, Tiền gia hoàn toàn đều có lý.
Tiền Nhuệ nhún vai:
- Vốn là như vậy mà Hà Tiểu Lại Tử, ngươi cho rằng ngươi là ai và ta là ai chứ ?
Lúc này Trang Dực đã uống hết những giọt rượu sau cùng, chàng dùng mu bàn tay chùi miệng và lên tiếng:
- Mọi người nên nghỉ ngơi một chút, để sáng sớm ngày mai còn phải lên đường. Tiền Nhuệ, ngươi đã sắp xếp người canh gác hay chưa ?
Tiền Nhuệ vừa khoá tay bọn Hà Tiểu Lại Tử lại, vừa trả lời:
- Thuộc hạ đã an bày đâu vào đấy cả rồi. Người canh gác đầu tiên là thuộc hạ, tiếp theo là Đâu Hoàng Pha, rồi đến lão Cẩu và lão Đông. Mỗi người sẽ canh gác một canh giờ. Đợi đến lúc lão Đông canh gác xong, thì trời cũng sắp sáng rồi.
Trang Dực gật đầu, rồi ngáp một cái bảo:
- Người canh gác phải hết sức đề cao cảnh giác. Nếu có phát hiện ra điều gì khác lạ phải lập tức báo động ngay.
Nhớ đừng để xảy ra những chuyện đáng tiếc.
Tiền Nhuệ cười:
- Lão tổng cứ yên tâm, bọn thuộc hạ hiểu được sự lợi hại của việc này mà.
Thế rồi Trang Dực ngã người nằm xuống, kéo tấm chăn ra đắp trên người. Ba người bọn Đậu Hoàng Pha cũng tự tìm một chỗ nằm xuống ngủ.
Tiền Nhuệ muốn làm tinh thần phấn chấn lại, trước tiên dùng lực chà mạnh tay lên mặt, sau đó cung hai tay đặt ở trước ngực, ngẩng cao đầu đi qua đi lại, trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng ra tay trấn áp.
Bốn tên tội phạm ở góc nhà đã nhắm mắt im lặng, không biết bọn chúng đã ngủ thật hay ngủ giả. Nhưng những dáng vẻ hiện lên trên mặt chúng đều có vẻ trầm trọng và nặng nề như nhau.
Bên ngoài gió lạnh thổi mỗi lúc một mạnh hơn. Từng cơn gió thổi rít lên nghe rợn cả tóc gáy.
Có lúc Tiền Nhuệ cơ hồ cảm thấy dường như gian nhà cỏ này không còn chịu đựng được nữa và có thể sập xuống bất kỳ lúc nào.
Bốn tên tội phạm vẫn nhắm mắt yên lặng không hề có chút động tĩnh gì, cơ hồ cảnh ngộ này không hề có liên quan đến bọn chúng vậy.