Quyển 1 - Chương 7
Sơ thường phàm gian yên hỏa thực
Thủy tất thần tướng hoán Ly Lâu
(Đến nhân gian thử đồ ăn chín
Mới hay thần tướng gọi Ly Lâu)
Tử Dương thành, nằm gần Cù Đường hạp bờ bắc Trường Giang, đông có Quỳ Môn, ba mặt bị nước bao vây, chính là một tòa thành nằm trong núi.
Khai Dương cùng Thiên Lý Nhãn đi đến gần cửa thành liền xuống khỏi mây, Thiên Lý Nhãn đang muốn cất bước vào thành lại bị Khai Dương một phen ngăn lại.
Hắn nhíu mày nhìn Thiên Lý Nhãn một thân phục sức thần binh khôi giáp, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi định cứ thế này mà vào?”
Thiên Lý Nhãn không hiểu ý của hắn: “Bằng không thì như thế nào?”
Khai Dương đảo mắt trắng dã, cũng phải a, tên này từ trước đến nay đều chỉ ngồi xổm trên thiên giai (bậc thang trên thiên đình) mà nhìn xuống thế gian, ngàn vạn năm qua cũng chưa từng một lần hạ phàm, hắn làm sao biết, nếu cứ để bộ dáng này mà đi vào trong đám người, vận khí tốt thì bị người ta tưởng nhầm là võ tướng trong kép hát hí khúc, vận khí không tốt liền bị người ta coi là ngốc tử mà chỉ chỏ.
Giải thích cũng vô ích, hắn tùy tay vẫy vẫy vài cái ở trên người Thiên Lý Nhãn thi hạ pháp chú, nháy mắt một cái, Thiên Lý Nhãn từ một thân khôi giáp đã trở thành trường bào xanh đen, eo mang thắt lưng, trừ bỏ sắc mặt vẫn lãnh ngạnh như trước, ít nhất nhìn vẫn còn hơi chút giống thường nhân.
“Đi thôi.”
Khai Dương đưa mắt nhìn hắn, cảm thấy đã thỏa đáng, lúc này mới cất bước vào Tử Dương thành.
Tử Dương thành này ngay ở cửa sông, dễ thủ khó công, chính là trọng địa binh gia, cho dù thế gian đã hợp thành một nước, nhưng quân đội đóng tại nơi này vẫn phi thường nhiều, đã không chỉ còn là một tòa thành bình thường cho dân chúng an cư nữa. Dù vậy, tửu quán tiệm cơm, cửa hàng cửa hiệu vẫn cứ phi thường đầy đủ.
Đại khái mấy ngày này, trong thành thật sự phi thường náo nhiệt, trong khu chợ thậm chí còn trộn lẫn không ít quan binh đang hưng trí bừng bừng tuyển chọn mua hàng.
Khai Dương đã xuống hạ giới nhiều lần, sớm quen thuộc quy củ nhân gian, tự nhiên như cá gặp nước. Khó được một lần được Đế Quân sai phái, quang minh chính đại mà hạ phàm, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này. Tử Dương thành trước đây hắn cũng đã từng tới một lần, nhớ rõ nơi này hồi đó bất quá chỉ là một đám nhà thưa thớt của sơn dân mà thôi, khi đó trong núi có một bạch xà yêu, ngày đó trong giếng cạn hang ổ của xà yêu, hắn dùng Xích Viêm đánh cho nó phải hóa thành khói mà chạy trốn, lại trùng hợp để Thục Vương Công Tôn Thuật nhìn thấy, liền nhận nhầm rằng đây là bạch long thăng thiên, liền tại nơi này dựng một tòa thành, đặt tên là Bạch Đế.
Ngược lại Thiên Lý Nhãn mặc dù xem chán tình cảnh nhân gian nhưng hai lần hắn ở nhân gian đều là hai lần loạn thế, chưa từng đến khu chợ nào náo nhiệt ồn ào như thế này, bên cạnh người đến người đi, lại có chút không biết phải theo ai.
Đám đông trong chợ di chuyển thành dòng, Khai Dương đi phía trước như cá gặp nước, bên trong đám người tả xung hữu đột cực kì linh hoạt, ngẫu nhiên quay đầu, lại phát hiện Thiên Lý Nhãn rõ ràng người cao gầy như hạc giữa bầy gà lại bị người ta liên tục đâm vào đến ngã trái ngã phải.
Khai Dương nhíu nhíu mày, thoáng dừng bước, quay lại một trảo nắm lấy cổ tay người kia, đưa hắn từ đám người lộn xộn tha đến bên cạnh mình.
“Đừng có lạc mất!”
Thiên Lý Nhãn có chút kinh ngạc, cuộc sống chốn nhân gian phức tạp khủng bố thế nào, hắn cũng không có khả năng tưởng tượng hết, chỉ cảm thấy nơi cổ tay ấm áp như lửa liền tùy theo cảm giác này, cố gắng len lỏi trong đám người. Thật vất vả, cuối cùng cũng từ trong đám đông thoát được ra dừng trước cửa một tiệm cơm vắng khách.
Thiên Lý Nhãn thấy Khai Dương ngông nghênh hướng về phía cửa tiệm, vội vàng ngăn lại: “Tinh Quân, ngươi đang định làm gì?”
“Ăn cơm a!”
Khai Dương đáp đến đương nhiên càng khiến Thiên Lý Nhãn không khỏi nhíu mày: “Chúng ta là tới tìm Kim Sí bằng yêu, không phải đến ngoạn trò chơi nhân gian.”
Khai Dương trừng mắt nhìn hắn cả một khắc, sau giống như nghe ra ý tứ nào đó trong câu nói, vèo một cái liền nở nụ cười: “Ta nói Thiên Lý Nhãn nha, ngươi không thể linh hoạt một chút được sao? Bằng yêu kia dù sao cũng là thiên thú Phật giới, làm sao dễ dàng bắt được như thế! Hắn giấu kín tung tích, như vậy có nghĩa đã biết thiên đình phái thiên binh hạ phàm bắt hắn. Hiện giờ có chạy ngược chạy xuôi cũng chưa chắc đã tìm được hắn, không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ hắn nhịn không được nữa phải thò đầu ra, lại đến bắt, không phải rất tốt sao?”
Thiên Lý Nhãn nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng có lý, liền không hề cự nự gì nữa.
Khai Dương được hắn tán thành, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên, nhấc chân liền muốn vào tiệm cơm, thế nhưng đằng sau trống không lại khiến hắn không khỏi quay đầu, chỉ thấy Thiên Lý Nhãn vẫn còn đứng yên cửa không hề nhúc nhích, không khỏi quay trở lại: “Uy! Ngươi đứng đơ chỗ này làm gì?”
Hắn lời nói vô ý, Thiên Lý Nhãn cũng không định so đo, chỉ nói: “Nhân gian yên hỏa*, mạt tướng xưa nay hiếm khi ăn đến. Tinh Quân xin cứ tự nhiên, mạt tướng đứng ở cửa là được rồi.”
*nhân gian yên hỏa: món ăn được nấu bằng lửa, có dầu mỡ. Nói chung là đồ ăn chín là ảnh hổng mấy khi ăn, hay nói đúng hơn là chưa từng ăn miếng nào:))
“Ngươi người này làm sao vậy......” Khai Dương bị hắn làm cho chán nản, một phen túm lấy cánh tay hắn, vừa lôi vừa kéo, túm hắn vào trong tiệm cơm. “Ngươi đã cùng đi với ta, ta có cái ăn ngươi cũng không thiếu phần!” Dứt lời liền ấn hắn ngồi xuống ghế, không đợi hắn cự tuyệt lần thứ hai, liền gọi tiểu nhị tới gọi đồ ăn.
Thiên Lý Nhãn chỉ trưng ra thái độ chuyện đến đâu, hay đến đó. Khai Dương ngồi xuống, dùng tay áo lau hai chén trà, lại rót vào thô trà*: “Chạy nửa ngày chắc cũng khát nước rồi đi?”
*thô trà: trà thứ phẩm, không ngon
Chỉ thấy Thiên Lý Nhãn kia hai mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn, Khai Dương trong lòng cảm thấy kì quái, lại nghĩ, phải a, mình trước đây cũng ở trong trà của hắn hạ dược này nọ, hại hắn mù hai mắt, hiện giờ hắn lại có thể không đề phòng chút nào sao?
Trong lòng không khỏi có chút khổ sở, dù sao cũng do bản thân tay tạo thành, hắn đành bưng chén trà của mình lên, một ngụm uống cạn, nói: “Yên tâm, ta không có hạ độc.”
Thiên Lý Nhãn nghe vậy lại là sửng sốt, nhìn chè xanh trong chén trước mặt, nhấc tay cầm lấy, nhanh chóng uống một ngụm, thấp giọng nói: “Tinh Quân hiểu lầm, mạt tướng không phải có ý này.”
Lúc này vừa vặn tiểu nhị bưng tới món rau trộn, Khai Dương vội vàng thu xếp, liền không nghe thấy câu nói kia của Thiên Lý Nhãn.
Đồ ăn của tiệm cơm nơi rừng núi đương nhiên không tinh xảo bằng món ăn chốn Kinh Thành, nhưng thật ra cũng không kém phần đặc sắc, Khai Dương từ trước đến nay cũng không hề cố kị, vớ được đôi đũa liền gặm lấy gặm để, Thiên Lý Nhãn lại chỉ ngồi một bên uống trà, lẳng lặng nhìn người kia ăn đến vui vẻ.
Bị hắn nhìn như thế, vô luận là thần hay người đều vô pháp thoải mái ăn uống, Khai Dương nghĩ cách kéo hắn ăn với mình, liền vươn tay gắp một miếng thịt cá đặt vào bát Thiên Lý Nhãn, cười nói: “Thành này ở trên cửa sông, thủy sản cực kì tươi mới, món Cá Liên Vị Thủy ở đây cũng được gọi là đặc sản! Mau, nếm thử một chút!”
Thiên Lý Nhãn nhìn miếng thịt cá trắng noãn rưới nước sốt đỏ au, cũng không chút hoài nghi, trực tiếp gắp lên đưa vào trong miệng. Hắn mới nếm thử đồ ăn nhân gian, làm sao chịu được mùi vị cay xé này, miếng cá nhìn như thanh đạm kia vừa vào đến miệng liền giống như dẫn theo cả một đoàn liệt hỏa, chạm vào liền bùng lên, đem đầu lưỡi hắn nháy mắt đốt đến ch.ết lặng.
Vốn lập tức muốn phun miếng thịt ra, nhưng vừa ngẩng đầu lại bắt gặp Khai Dương đang ngồi im lặng cười, khiến hắn không khỏi nhớ lại nụ cười của Khai Dương trăm năm trước lúc thường xuyên mang trái cây điểm tâm tới tìm hắn kia. Yết hầu duỗi ra, cư nhiên nhai cũng không nhai đã đem miếng thịt cay xé nuốt xuống bụng.
Chỉ một động tác như vậy đã khiến cho hắn một trận ho khan, thân thể bạc gầy chớp chớp lại cong xuống run rẩy, chật vật đến không chịu nổi.
Khai Dương thấy thế cũng là luống cuống tay chân, vội vàng rót trà mang đến.
Thật vất vả mới uống xong nước trà, Thiên Lý Nhãn ho khan cũng đã tạm ngừng, nhưng lửa cay trong miệng lại không hề thuyên giảm, không khỏi đưa tay vuốt vuốt yết hầu, trong lòng lại cười khổ, bản thân quả nhiên vẫn không nhớ được giáo huấn.
Khai Dương vội vàng lại đem một cái đĩa củ cái thái nhỏ đến trước mặt Thiên Lý Nhãn: “Ăn cái này có thể hãm bớt vị cay.”
Thiên Lý Nhãn cũng không vươn tay, thanh âm khàn khàn vang lên phá lệ khó nghe: “Không cần. Mạt tướng đã gần ngàn năm không dùng qua đồ khói lửa nhân gian, Tinh Quân không cần lo lắng.”
“Nga......” Khai Dương rầu rĩ không vui trở về chỗ ngồi, vừa rồi một trận gây sức ép đã đem hưng trí của hắn thổi bay đến chín tầng mây, bây giờ cho dù trước mặt có là toàn bộ mĩ thực nhân gian, chỉ cần nghĩ đến có một mình mình ngồi ăn, hắn liền không còn hứng thú. Đôi đũa trong tay lượn một vòng, lại là đặt xuống.
Khó được một lần nhìn thấy khuôn mặt người thanh niên cao ngạo kia lộ ra thần sắc cô đơn, giống như một tiểu hài tử bị người lớn trách phạt ngồi xổm nơi góc nhà, Thiên Lý Nhãn có chút bất đắc dĩ phát hiện, đối với Vũ Khúc Tinh Quân này, hắn vô luận như thế nào cũng không thể ngồi im bỏ mặc được.
Thiên Lý Nhãn chậm rãi vươn tay cầm lấy đôi đũa, gắp vài sợi củ cải xanh mướt, đưa vào trong miệng, quả nhiên ngon miệng trong veo, hoãn đi vị cay như lửa nơi đầu lưỡi.
Khai Dương trên mặt lập tức liền hiện lên tươi cười: “Ăn ngon đi?”
Thiên Lý Nhãn gật đầu nói: “Ân. Tinh Quân hạ phàm nhiều lần, xem ra kinh nghiệm không ít.”
Khai Dương nghe hắn nói đến chuyện cũ, thè lưỡi cười nói: “Nào có cái gì mà kinh nghiệm, mỗi lần đều bị ngươi nhìn thấy, chưa kịp tinh tế nhấm nháp đã bị bắt trở về rồi.”
“Như thế quả thật là mạt tướng không tốt.”
Hắn vừa nói lại khiến Khai Dương sửng sốt, ngày thường nghe Thiên Lý Nhãn nói chuyện đều cảm thấy chói tai, tựa như đập đầu vào tảng băng, lần này chắc ăn phải miếng cá cay mà trở thành cục băng gặp lửa nóng, bị đốt đến chảy ra. Không ngờ kỳ thật hắn cũng rất biết nói đùa, tuy rằng vẫn lạnh đến mức khiến người ta phát run, bất quá cũng coi như kỳ cảnh trăm năm khó gặp.
Có được nhận thức này, Khai Dương trong lòng càng vui, hưng trí vừa rồi bay mất lập tức lại trở về, cầm lấy đôi đũa thành thạo vì Thiên Lý Nhãn gắp thức ăn, bản thân lại cũng ăn đến bất diệc nhạc hồ.
Nhìn đám bát không đĩa trống trước mặt dần dần chồng chất thành núi, Thiên Lý Nhãn cổ họng nén cười, vị Vũ Khúc Tinh Quân này thật sự là điển phạm (ví dụ) của việc được một tấc lại tiến một thước a!
※※※※※※※※※※
Cơm nước xong xuôi, Khai Dương cũng đã ăn đến thống khoái, Thiên Lý Nhãn mặc dù không quen khói lửa nhân gian, nhưng lại bị không khí cuốn hút, cũng coi như hai người cùng nhau thưởng thức bữa cơm này đi.
Nước trà tráng miệng cũng đặc biệt có hương vị, Khai Dương sờ sờ cái bụng giờ đã toàn tâm toàn ý, mị mắt xuyên qua hơi nước mong mỏng bốc lên từ cốc trà nhìn về phía nam nhân đối diện.
Kỳ thật nếu bình tĩnh xem xét, khuôn mặt Thiên Lý Nhãn kia cũng coi như ngũ quan đoan chính, đôi mắt dài nhỏ luôn nhìn thấu hết thảy lợi hại đúng sai, có lẽ đây cũng là ưu điểm lớn nhất của hắn, tiên chúng đầy trời cũng không có ai nguyện cùng hắn tương giao. Cô độc hàng tỉ năm, không cần đáp lại, cũng không cần giao đãi kết bạn, khiến cho khuôn mặt vốn đã khuyết thiếu cảm xúc của hắn biến hóa, cứ thế khiến biểu tình nhìn qua cũng trở nên cứng ngắc.
Đôi môi màu bạc hơi rộng luôn không thức thời mà nói ra mấy lời người khác không muốn nghe, Khai Dương có điểm ngoài ý muốn phát hiện, thanh âm của hắn thực trầm thấp hữu lực lại cực kì dễ nghe. Khó trách Đế Quân thường xuyên gọi hắn đến bên người, vừa nghe hắn bẩm báo tình hình hạ giới vừa ngủ gà ngủ gật.
Thiên Lý Nhãn, kỳ thật cũng rất vất vả.
Bị ánh mắt đồng tình của đối phương nhìn chăm chú, Thiên Lý Nhãn mặc dù mạc danh kỳ diệu, nhưng cũng không muốn so đo, liền hỏi: “Vũ Khúc Tinh Quân, cơm đã dùng rồi, phải xuất phát thôi?”
“Nga!” Khai Dương buông chén trà, giống như đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, nhân tiện nói, “Đúng rồi, chúng ta hành sự dưới hạ giới, ‘ Tinh Quân’ linh tinh xưng hô thật không tiện, sao không gọi thẳng kỳ danh, làm việc cũng tiện hơn?”
Hắn cao hứng đứng lên, lấy tay chỉ chỉ mình: “Ngươi cứ gọi ta là Khai Dương đi!”
Thiên Lý Nhãn cũng sửng sốt, khi ở thiên giới cũng chỉ nghe qua Đế Quân cùng Thiên Xu Tinh Quân gọi thẳng tên của hắn, các thần tiên khác cũng vì e ngại tính tình dữ dằn cùng thủ đoạn đa đoan của hắn mà không dám gọi bậy, hiện giờ hắn lại bảo mình gọi thẳng kỳ danh, chưa kịp định thần đáy long lại đã tự nhiên cảm thấy vui sướng.
Nhưng lời nói vừa đến miệng, lại dừng lại, chỉ đành gật đầu coi như đáp ứng.
Khai Dương lại hỏi: “Vậy tên của ngươi thì sao? Ta chỉ biết phong hào trên trời là ‘Thiên Lý Nhãn’, chắc không phải tên thật của ngươi đi?”
Thiên Lý Nhãn lại gật đầu, nâng tay chấm vào nước trà trong chén, ở trên bàn viết hai chữ “Ly Lâu”.
“Đây là tên của ngươi sao? Ly Lâu!”
Tên gọi thanh thúy lại kiên định, rõ ràng vốn đang rất bình thường, nháy mắt liền giống như có một đoàn nhiệt hỏa giống như ban nãy lủi thẳng vào tai, nóng bỏng đến cháy sạch mọi ý nghĩ, da mặt cư nhiên cũng không khống chế được mà hơi co lại.
Biểu tình tươi cười miễn cưỡng khiến đám khách nhân đang ngồi bàn bên cạnh hoảng sợ vội vàng thối lui một bước, dù sao nhìn thấy vẻ mặt này ngoại trừ run rẩy quả thật cũng khó có cảm giác nào khác.
Thế nhưng thanh niên anh khí ngồi trước mặt hắn hoàn toàn không cho là đúng, ngược lại một bộ dáng vui vẻ, chống cằm nhìn chữ viết trên bàn đang dần mờ đi: “Tên này không tồi a! Ngày thường cũng chưa từng nghe thấy người khác gọi ngươi như thế!”
“...... Tên này cũng chỉ có ngươi cùng Thiên Đế biết được.”
Vừa mới nói ra, nhìn thấy ánh mắt nhiệt liệt có kinh ngạc cùng vui sướng của Khai Dương, Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy thật ảo não, bản thân đột nhiên sao lại lắm miệng như thế