Quyển 1 - Chương 13
Thế gian tiên yêu tình duyên khởi
Bên ngoài bàng quan cũng động dung
Ngàn vạn năm trước làm sao vượt qua, hắn đã sớm quên.
Chỉ nhớ rõ tất cả giống như một cái chớp mắt, thời gian trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy trôi qua, thế nhưng hiện giờ, hắn cư nhiên lần đầu tiên cảm giác được, thời gian hóa ra trôi lại chậm như thế cùng với sự không kiên nhẫn khi phải đợi chờ một người.
Đế Quân có chỉ, muốn hắn chú ý chặt chẽ hướng đi của bảy vị Tinh Quân.
Bảy vị Tinh Quân tính tình khác nhau, tuyển chọn phàm nhân cũng thi triển pháp thuật khác nhau, ví như người đứng đầu các Tinh Quân – Thiên Tuyền, chọn một khối tử thi để chiếm cứ. Lại như Vũ Khúc Tinh Quân, chọn một đứa trẻ bảy tuổi đã thiếu mất hai hồn ba phách, tiếp đến dùng câu hồn u sử câu đi bốn phách, lưu lại hồn nguyên nhập vào, vừa bảo đảm thân thể không việc gì mà pháp thuật cũng có thể tùy ý sử dụng.
Tuy nói là lưu ý tới bảy hướng đi, nhưng Thiên Lý Nhãn nhìn nhiều nhất, thủy chung vẫn là ngôi sao Vũ Khúc Tinh mà hắn đã theo đuổi ngàn năm kia.
Hiện giờ Khai Dương chỉ là một đứa trẻ, bám theo bá phụ của hắn đi đông sấm tây, tuy vất vả, nhưng Khai Dương Tinh Quân pháp lực cao cường, cũng chỉ cảm thấy vui vẻ, tự do tự tại.
Nói vậy lần bị phái đi này, đối vị đích Vũ Khúc Tinh Quân yêu thích du ngoạn nhân gian mà nói, là tốt nhất.
Trong nháy mắt lại qua ba năm, vị trí của linh châu vẫn mù mịt không cómanh mối, ở nhân gian Khai Dương đã lớn, thiếu niên bộ dạng khoẻ mạnh khôi ngô dưới đôi mắt quan sát của Thiên Lý Nhãn thượng lủi hạ khiêu, rất chi là tự tại.
Thiếu niên Khai Dương ở nhân gian gặp gỡ Cự Môn Tinh Quân, nhớ đến trước đây Khai Dương từng đến điện của vị Cự Môn Tinh Quân này vác dược thảo về, liền đoán ra quan hệ của hai người chắc cũng không tồi, khiến Thiên Lý Nhãn không khỏi đối với vị Tinh Quân này nhìn lâu một chút. Cự Môn Tinh Quân tính tình trong trẻo lạnh lùng, bên người lại mang theo một con hắc lang yêu, Tinh Quân pháp lực phi phàm, lại tới yêu vực náo loạn đến long trời lở đất.
Càng làm hắn ngoài ý muốn chính là, mối quan hệ giữa Cự Môn Tinh Quân và hắc lang yêu trong thời gian này, tựa hồ tuyệt không đơn thuần.
Nam nhân cao gầy ngồi trên thiên giai không khỏi nhíu mày.
Tiên yêu cấm kị, bọn họ chẳng lẽ muốn nghịch thiên làm ma?
Nếu quả thực như thế, lấy cá tính của Khai Dương, chắc chắn sẽ không ngồi xem mà bỏ mặc, chỉ sợ cũng chạy theo làm ầm ĩ không ngớt.
Trong lòng không khỏi thở dài, pháp mắt vừa mở lên, liền dán chặt vào nhất cử nhất động của Cự Môn Tinh Quân.
Quả nhiên, thượng cổ đại yêu Cửu Anh tác loạn, Cự Môn Tinh Quân phá vỡ pháp trận trong yêu vực, lại bị một nửa Bách Yêu linh châu nhập vào, hồn thể bị yêu lực xâm hại, may mà Tinh Quân tiên lực bất phàm, có thể khống chế nguyên thần, tạm thời không có việc gì, nhưng Thiên Lý Nhãn cũng biết, từ đó, chỉ cần Cự Môn Tinh Quân trở về thiên đình, nhất định sẽ phải vào thiên trì tẩy luyện nguyên thần, quên hết tất cả, quay về chân thân.
Nói như vậy, lang yêu kia......
Thiên Lý Nhãn tâm niệm vừa động, có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hắn sớm nhìn ra hắc lang bản tính cương liệt đối với Cự Môn Tinh Quân đã luyến mộ sâu vô cùng, nếu thật như hắn nghĩ, vậy.....
Thở dài, lại dùng pháp nhãn, tìm vị trí của Cự Môn Tinh Quân.
Tình cảnh lọt vào trong mắt lại khiến hắn khó có thể tin trừng lớn con ngươi, ngay lập tức, hắn lần đầu cường thu pháp nhãn đang nhìn xuống trần gian! Chỉ vì thu lại quá nhanh, nhất thời khống thể khống chế được mà hơi ngửa ra sau. “bịch ──” một tiếng, sau đầu lập tức đập vào bậc thềm ngọc thạch, mạnh đến mức khiến trước mắt biến thành một màu đen, đầu như nở hoa.
Hắn thế nhưng lại không vội đứng dậy, cứ thế nằm trên bậc thang, khép lại hai mắt, thật lâu sau, mới thở dài một hơi thật lâu.
Hạ giới, tại một nơi rất sâu trong núi, hắc lang yêu kia cư nhiên đem Tinh Quân ấn ngã xuống giường bằng thạch nam thảo, hai người trần trụi bừa bãi kề sát cùng một chỗ, làm việc cực lạc trên nhân thế.
Thế gian yến hảo giao hoan hắn cũng không phải chưa từng gặp qua.
Lại không biết vì sao khi nhìn thấy bọn họ thân mật phù hợp như một, liền cảm thấy trong giây phút đó, mình lại đi nhìn trộm người ta, thật đáng hổ thẹn.
Hôm nay mới biết, cái gì gọi là...... phi lễ, đừng nhìn.
Hắn mở mắt, nhìn bầu trời tinh vân ít ỏi, màu sắc mờ mịt, chậm rãi bấm đốt ngón tay tính toán thời gian.
Chờ đến tận sáng sớm.
Thiên Lý Nhãn do dự một lát, cuối cùng vẫn mở lại thần nhãn, nhìn về phía ngọn núi kia.
Huyệt động kiều diễm đêm qua giờ phút này đã không còn ấm áp, Tham Lang Tinh Quân nghiêm khắc bá đạo đã tự mình giá lâm.
Cự Môn Tinh Quân bình tĩnh như trước, mà hắc lang yêu kia, vì ngăn cản Tham Lang mang Cự Môn rời đi, cố ý khiêu chiến với Tham Lang Tinh Quân đã vố số lần hàng phục yêu mà.
Đáng tiếc thực lực cách nhau quá xa, kết cục không cần nói cũng biết. Gấp gáp quay đầu, Cự Môn Tinh Quân ra tay ngăn trở, cũng thể hiện rõ sẽ không thuận theo ý muốn của Tham Lang mà theo về thiên đình.
Thiên Lý Nhãn không hề nhìn nhầm thần thái mất mát trên khuôn mặt Tham Lang Tinh Quân, cũng ngoài ý muốn nhìn thấy, Tham Lang Tinh Quân cự nhiên cũng không cường ép đem Cự Môn Tinh Quân về lại thiên đình.
Là đúng hay sai, chỉ sợ giờ phút này, ngay cả vị Tham Lang Tinh Quân cương trực công chính, nghiêm khắc bình tĩnh kia cũng không thể phán đoán.
Lúc này chỉ thấy hồng quang chợt lóe, Vũ Khúc Tinh Quân luôn thích góp vui cũng không biết từ đâu hiện ra, tự nhiên không thể thiếu đã trúng Tham Lang Tinh Quân một chút người đứng đầu hàng, nhưng xem ra, Khai Dương cùng Cự Môn Tinh Quân quả thật là giao hảo, tuy biết con đường của hắn cùng hắc lang yêu kia không hề dễ đi, vẫn là nghĩa vô phản cố ủng hộ.
Tiên yêu cùng nhau, đã động số trời, con đường phía trước họa phúc không biết.
Một tiên một yêu này, có thể kiên trì hay không?......
Nếu trải qua sinh tử, vẫn là kiên trì, vậy bọn họ sẽ được điều gì?......
Thiên Lý Nhãn trong lòng chỉ có một mảnh mờ mịt.
Nhịn không được, quay về ngưng mắt, nhìn tinh mang như hỏa diệu kia.
※※※※※※※※※※
Thiên Lý Nhãn ngồi trên thiên giai, nhìn Cự Môn Tinh Quân cùng Hắc lang yêu kia, giống như muốn từ trên người bọn họ nhìn thấy điều gì đó, nhưng lại cứ tự hỏi, rồi lại lo sợ không yên không biết mình rốt cuộc là muốn nhìn thấy gì.
Địa phận Lang Gia sơn, Cự Môn Tinh Quân vì cứu Hắc Lang bị Cửu Anh bắt giữ, cuối cùng buông tha tiên linh, gia nhập yêu đạo.
Mắt thấy hết thảy, trái tim bình tịch ngàn năm của Thiên Lý Nhãn không thể nói không có rung động.
Hắn quả thật không thể ngờ vị Cự Môn Tinh Quân có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng bạc tình này lại không chút do dự rơi vào yêu đạo, hay chính là, hắn vì hắc lang lúc đó, không cần tiên vị, đã làm ra một quyết định sau cùng.
Tàn sát tại Lang Gia sơn trở nên phi thường thảm thiết, máu chảy thành sông, thi thể phơi khắp chốn, nơi nơi đều là xác ch.ết của đám yêu chúng đã hiện nguyên hình. Cuối cùng, vẫn là Tham Lang Tinh Quân cùng Khai Dương đúng lúc đuổi tới, ngăn trở trận hạo kiếp này.
Thiên Lý Nhãn xem trong mắt, trong lòng biết rất nhanh, Cự Môn Tinh Quân sẽ phải trở về thiên đình, dù sao hắn đã nhập yêu, lấy tính tình của Tham Lang Tinh Quân mà nói, tuyệt đối sẽ không ngồi yên xem.
Bỗng nhiên chú ý tới Khai Dương ngẩng đầu nhìn về phía mình, lộ ra một tia gian xảo, lập tức nổi lên ngọn lửa, đốt hết yêu thi trên núi.
Thiên Lý Nhãn không khỏi giật mình, lập tức hiểu ra, khóe miệng co rút, hiện ra một khuôn mặt tươi cười cực kì mất tự nhiên.
Nghĩ muốn hủy thi diệt tích?
Cố ý chọn lúc mình đang không làm nhiệm vụ đúng không? Đáng tiếc, từ lúc tinh mang này hạ giới, dù có phải lúc làm nhiệm vụ hay không, hắn đều ngồi trên thiên giai khai triển mắt nhìn xuống.
Đó là bởi vì Khai Dương đang ở nơi đó, ngược lại càng hấp dẫn sự chú ý của hắn hơn.
Ngay cả có thể tránh đi thần nhãn của hắn, nhưng mà Tinh Quân đã nhập yêu, thiên đạo đại loạn, Đế Quân làm sao có thể không biết? Hắn dù có đốt sạch Lang Gia sơn, cũng tuyệt không có khả năng giấu diếm được Thượng Đế.
Bất quá......
Khai Dương cư nhiên lại nhớ rõ hắn khi nào phải đi làm nhiệm vụ.....
Ý cười càng sâu, nam nhân cao gầy thu lại pháp nhãn, chậm rãi xoay người đi lên điện giai.
※※※※※※※※※※
Trong thiên điện uy nghiêm, Chí Tôn đang vuốt cằm nhắm mắt. Hiện giờ dưới hạ giới yêu tà tàn sát bừa bãi, thế gian lâm vào thời cuộc rối ren, vị cư cao đường, gánh vác trọng trách của chúng sinh trong thiên hạ trên vai, hắn làm sao có thể thanh thản.
Thiên Lý Nhãn bước vào điện phủ, nơi xưa nay luôn được chúng tiên vây quanh thần quang sáng ngời, hiện giờ chỉ còn lại nam tử cô độc năm ấy ngồi trên đế vị cao cao, tuy có dạ minh đăng từ biển sâu thắp sáng, chiếu đến long trụ Kim Hoa, nhưng cũng không giấu nổi cảm giác tịch liêu.
Thượng Đế nghe thấy tiếng bước chân, cũng chưa mở hai mắt, mở miệng hỏi: “Nói đi, lại xảy ra chuyện gì?”
Thiên âm trầm ổn vang vọng trong điện, uy nghi vô thượng mờ ảo ẩn hiện.
Thiên Lý Nhãn bẩm: “Có liên quan đến Cự Môn Tinh Quân.”
“Thiên Tuyền?” Đế Quân cuối cùng mở to mắt, thở dài lấy tay nhu nhu mi tâm, “Hóa ra lại nằm ngoài dự liệu của trẫm, vốn tưởng rằng người bị trình báo đầu tiên là Vũ Khúc Tinh.”
Thiên Lý Nhãn khóe miệng không khỏi vừa kéo, nhưng lập tức ổn định lại tâm thần, đem chuyện của Cự Môn Tinh Quân cùng hắc lang yêu tỉ mỉ bẩm báo lại, đương nhiên, một đêm ẩn nấp trong hang động kia, cũng không hề bẩm lên.
Trên tòa Đế Quân vẫn nghe, hai mày cũng càng nhíu chặt, thần sắc chuyển dần sang đông lạnh, tận đến khi Thiên Lý Nhãn đã bẩm báo hết thảy, hắn thủy chung vẫn chưa nói một từ, im lặng trầm tư.
Tiên nhân nhập yêu, là trọng tội nghịch thiên không thể tha thứ, cho dù đó có là Thượng Đế, cũng không được đặc xá.
Thiên Lý Nhãn cũng biết Thượng Đế mặc dù từ bi, nhưng lúc này cũng không thể dung túng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Đế Quân cuối cùng nâng mắt nhìn hắn một cái, cười khổ nói: “Ly Lâu, sao không nghe thấy ngươi biện hộ cho Thiên Tuyền?”
“Chức trách của mạt tướng là nhìn hết tình đời thế gian, theo thật mà bẩm, không còn chuyện khác.”
Thượng Đế bật cười: “Ngươi đáp cũng thật khôn khéo đưa đẩy. Việc Thiên Tuyền có ngươi trình bày nguyên nhân như vậy, trẫm làm sao trách tội hắn? Này còn có tác dụng hơn việc ngươi nói tốt cho hắn.”
“Bệ hạ......”
“Trẫm chỉ là tò mò, ngươi thờ ơ lạnh nhạt vạn năm, hôm nay lại có thể có thứ gì khiến ngươi động dung?”
Thiên Lý Nhãn nghe vậy sửng sốt, cũng chưa kịp đáp, Đế Quân kia đã phất tay áo một cái, một quyển trục bạch óng ánh hiện lên ngang trời, chậm rãi dừng trước mặt Thiên Lý Nhãn.
“Đi đi, truyền pháp chỉ của trẫm, lệnh thần tướng trực hôm nay dẫn năm trăm thiên binh, hạ phàm tróc nã Thiên Tuyền Cự Môn Tinh Quân!!”