Quyển 2 - Chương 1-2
Hỏa thiệt liêu nguyên trục thanh ngưu
Nhạn môn sơn hạ đạp bàn long
(Lửa cháy lan đồng bắt trâu xanh
Dưới chân Nhạn Môn đạp bàn long tùng)
Lại nói Khai Dương cùng Thiên Lý Nhãn được Uất Trì Lăng đưa về mã tràng Mộc Luân, ban đầu là muốn tá túc một đêm, Khai Dương lại cực kỳ hào phóng đem con ngựa Ô Tôn thuần phục kia tặng cho Uất Trì Lăng. Ở trong mắt hắn, Ô Tôn bất quá cũng chỉ là thần mã nhân gian, chẳng thể nào so được với tiên kị thiên đình, tự nhiên cũng không tính toán gì, nhưng ở trong mắt phàm nhân, Ô Tôn này là thiên mã quý giá, có thể nói là thiên kim khó cầu.
Uất Trì Lăng thấy đối phương nhìn qua chỉ là thiếu niên nhược quán, không ngờ được lại lợi hại đến vậy, ra tay cực hào phóng sảng khoái, liền có lòng muốn kết giao, nổi lên ý lưu lại làm khách, sáng sớm ngày thứ hai lại tự mình dẫn hai người đến mã tràng thăm thú một vòng.
Mộc Luân mã tràng này địa thế bằng phẳng, đồng cỏ và nguồn nước phong phú, quả thật là nơi tốt nhất cho ngựa sinh sống, ngựa nơi này đều là giống tốt, hình thể đều rất đẹp, khoẻ mạnh phiêu hãn, thực sự là lương câu hiếm có.
Thiên Lý Nhãn mặc dù từ trên thiên đình sớm đã xem hết đủ sự nhân gian, nhưng hiện giờ bản thân lại ở đây, tận mắt nhìn đám ngựa kia tung vó, chạy tràn khắp thảo nguyên mênh mông, cảnh tượng này cũng không khỏi khiến hắn trong lòng cảm động, có điều cái bản mặt kia vẫn như cũ cương trắng, trừ bỏ Khai Dương có thể từ trong mắt hắn nhìn ra một tia tình cảm không giống bình thường, kể cả Uất Trì Lăng cũng chỉ cảm thấy người này quả thật là mộc mạc ít lời.
Dọc theo đường đi Khai Dương lôi kéo Thiên Lý Nhãn nói chuyện không ngừng, Uất Trì Lăng vốn cũng không phải là người nói nhiều, đi bên cạnh nghe trong lòng vẫn không khỏi kinh dị, không thể tưởng tượng được người thanh niên trông vẫn còn trẻ con này, khi nói đến tập tính của ngựa, cùng vạn vật trên thảo nguyên cư nhiên có thể nói đến đạo lý rõ ràng.
Lại chợt nghe Khai Dương nói: “Chúng ta tới không đúng thời điểm lắm, nếu là lúc giữa hè, ở đây đều là hoa nở tràn ngập, hoa loa kèn, dã cúc, hoa Mã Lan…, nơi nơi hoa dại phân tranh! Còn có nấm mọc dưới bụi cây! Khắp nơi côn trùng kêu vang nhảy nhót, bướm bay la đà. Nếu ruổi ngựa mà đi, dạo chơi mười ngày trên thảo nguyên, thế mới đúng là một lần vui thú!”
Thiên Lý Nhãn từ chối cho ý kiến, nhưng Uất Trì Lăng lại hùa theo nói: ” Lời ấy của Khai Dương công tử không phải giả, qua thêm chút ngày nữa, đợi tuyết đông toàn bộ tan chảy, nơi này sẽ toàn là cỏ xanh.”
Khai Dương lại càng đắc ý dào dạt, quay đầu lại hỏi hắn: “Uất Trì Lăng, ngươi nơi này dưỡng nhiều ngựa không?”
Hắn lại không biết, tại U Yến này, Uất Trì Lăng trong tay nắm có bảy vạn lương câu, ngựa cưỡi từ trước đến nay đều là vật mà quân đội không thể thiếu được, tự nhiên Uất Trì Lăng càng được hoàng tộc Khiết Đan coi trọng. Hơn nữa Uất Trì Lăng người này uy vũ khôi ngô, người dân nơi này đối với hắn e sợ có thừa, tự nhiên cũng không dám hô thẳng tên riêng, phần lớn là dùng họ mà xưng.
Uất Trì Lăng nghe thấy hắn hô thẳng tên của mình, nhưng cũng không giận, trái lại càng thích thanh niên thẳng tính này hơn, nghe thấy hắn hỏi đến chuyện về ngựa, liền ngạo ngôn nói: “Mã tràng này của ta tổng cộng nuôi thả bảy vạn tuấn kị, Tây Uyển lương câu cũng có ba nghìn, có thể ngày đi ngàn dặm, như chắp thêm cánh, có thồ nặng mấy chạy cũng không chậm nửa phần!”
Khai Dương nghe vậy chỉ là “Nga” một tiếng, cũng không để ý.
Uất Trì Lăng không khỏi nhíu mày, có chút hờn giận hỏi: “Chẳng lẽ bảy vạn ngựa lại coi như ít sao?” Hắn cũng không tin có mã tràng nơi nào có thể địch nổi hắn.
Lại nghe Khai Dương không chút để ý nói: “Bãi chăn ở Thiên Hà, cũng đã có trăm vạn.”
Uất Trì Lăng nghe vậy kinh hãi, nhìn thần sắc người nói lại không giống giả bộ, vội vàng hỏi: “Uất Trì Lăng thật sự là mắt nhỏ nông cạn, không biết thiên hạ lớn nhất mã tràng đó ở đâu?”
Khai Dương nâng ngón tay chỉ lên trời hướng về phía ngân hà, nói: “Chỗ đó!”
Thiên Lý Nhãn tuy không nói câu nào, nhưng vẫn nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, giờ phút này lại thấy Uất Trì Lăng một bộ biểu tình mạc danh kỳ diệu, chỉ đành thở dài, nói: “Tràng chủ chớ nghe hắn nói bậy. Nói đến mã tràng Mộc Luân này, nhìn khắp thiên hạ, ước chừng cũng chỉ có Kỳ Liên Sơn Đan là có thể so sánh.” Kỳ Liên đại mã doanh, Đông bắt đầu từ Vĩnh Xương, Tây tới Nhạc Cụ, nằm chính giữa hai ngọn núi, cũng chính là mã tràng quân doanh nổi tiếng nhất thời nay.
“Nga? Ngươi đã đi qua nơi ấy?”
Thiên Lý Nhãn lắc đầu: “Chỉ là xem qua.”
Không đi qua, mà đã thấy qua, này thật sự lại càng không thể tưởng tượng, Uất Trì Lăng càng nghe càng khó hiểu, lời nói của bọn họ tuy không thuận lẽ thường, nhưng nhìn bọn họ thần thái tự nhiên, cũng không giống nói dối.
Hắn làm sao ngờ được hai người trước mắt này căn bản không phải phàm nhân, vị này Vũ Khúc Tinh Quân từng vì lén hạ phàm mà bị phạt đến Thiên Hà chăn ngựa một trăm năm, mà vị Thiên Lý Nhãn kia, sở hữu thần nhãn dị năng, chỉ cần ngồi trên mây cũng đã nhìn hết thế gian đủ loại.
Bọn họ đi cũng được mấy canh giờ, mặt trời cũng đã lên cao ba sào.
Có người hầu đến thỉnh mọi người hồi phủ dùng cơm sớm một chút, Uất Trì Lăng lại chú ý vẻ mặt Khai Dương có chút ý do vị tẫn (hứng thú chưa hết), liền ha ha cười, nói: “Dân du mục, đương nhiên lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, không nên quy củ nhiều như vậy! Mau đi đem thức ăn tới, chúng ta ở ngay tại đây dùng bữa được rồi!”
Người hầu dưới tay hắn cũng đều là một đám nhanh chân lẹ tay, thoáng cái đã ở trên bãi cỏ trải một tấm da dê thật to, bên trên đặt rượu pha sữa dê vừa vắt trong ngày cùng trái cây.
Uất Trì Lăng cũng không khách khí, ngồi xuống liền đem trái cây kia ăn với trà, nhìn có vẻ rất vừa miệng.
Khai Dương ngồi xuống vươn tay cầm lấy trái cây, ngẩng đầu phát hiện Thiên Lý Nhãn chưa hề ngồi xuống vẫn thẳng lưng đứng nhìn về phía chân trời xa xa, liền lại đứng lên, đi qua kéo Thiên Lý Nhãn: “Ly Lâu, ngươi có muốn dùng một chút không?”
Thiên Lý Nhãn vẫn chưa ngoái đầu nhìn lại, thấp giọng đáp: “Làm phiền ngài lo lắng, mạt tướng vẫn không quen đồ ăn khói lửa chốn nhângian, xin cứ tự nhiên.”
Cự tuyệt lạnh nhạt, không cường ngạnh, nhưng lại giống như một nhát đao chém xuống không chút do dự.
Khai Dương tự mình mất mặt ngồi trở lại trên mặt đất, miếng có miếng không nuốt vào.
Uất Trì Lăng cũng không miễn cưỡng, rượu sữa dê này, thật không phải ai cũng đều có thể chịu được, đặc biệt là người Hán từ trung thổ tới, phần lớn đều là không thích thứ thức ăn này.
Uất Trì Lăng nói: “Hai vị nhìn có vẻ không giống cư dân U Yến này.”
Khai Dương hơi gật đầu, xem như đồng ý.
“Thứ Uất Trì Lăng mạo muội, không biết hai vị tới đây làm gì?”
Khai Dương tức giận trả lời: “Trả nợ.”
Uất Trì Lăng không khỏi kinh ngạc, thật sự không thể đem việc đi trả tiền thiếu nợ liên hệ với thanh niên kiêu ngạo kia, nhất thời tò mò, liền hỏi tiếp: “Không biết là nợ nần như thế nào?”
“Nếu là tiền thì tốt rồi, nhưng mà...... Ai!” Khai Dương hít một tiếng.
Lại không hề biết Thiên Lý Nhãn kia dù sắc mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt lại rung động một chút.
“Ngươi đã nghe qua chuyện Thanh Ngưu Bạch Mã chưa?”
Uất Trì Lăng thần sắc căng thẳng, nghĩ nghĩ, liền gật đầu.
Thanh Ngưu Bạch Mã, chính là truyền thuyết lưu truyền trong tộc nhân Khiết Đan. Tổ tiên Khiết Đan trước đây, có một thần nhân ngồi trên Bạch Mã, để tự ngựa thong thả thuận bước từ Vu Sơn về phía đông, lại có thiên nữ cưỡi Thanh Ngưu, từ đồng bằng Tùng Lâm xuôi về Hoàng Hà. Họ gặp nhau ở Vu Liêu Thủy, liền kết làm phu phụ. Sinh ra tám nam tử, sau này tộc người hưng thịnh, chia làm tám bộ. Mỗi khi đến kì xuân thu, đều tế bái cho Bạch Mã Thanh Ngưu, chưa từng bỏ lỡ.
Khai Dương cũng nói thẳng: “Thanh ngưu này, kỳ thật là thiên thú trên trời, do mộc tinh ngàn năm biến thành, nguyên bản là tọa kị của Lão Quân, lại cố tình trốn xuống hạ phàm. Lão Quân sợ mất mặt mũi, không dám bẩm với Thiên Đế...”
Uất Trì Lăng nghe rồi dần dần sắc mặt trắng bệch, hắn chậm rãi đứng dậy, nói: “Ngươi nói cái gì vậy?”
Khai Dương vươn tay cầm lấy một quả cây, thở dài, bắt gặp ánh mắt người kia liếc sang nhìn hắn: “Ta gần đây đắc tội với Lão Quân, hắn muốn ta tìm về Thanh Ngưu kia, chuyện trước cũng coi như bỏ qua. Ta thấy ngươi vẫn là ngoan ngoãn theo ta trở về đi!”
Uất Trì Lăng giờ phút này đã biến dung: “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Khai Dương thấy hắn làm bắt đầu căn vặn mình, lạnh lùng cười, bỏ xuống trái cây, đứng thẳng dậy.
Chỉ thấy hắn thanh y bay bay, cả người phát ra nhuệ khí vô cùng, giống như thanh kiếm đã xuất khỏi vỏ.
“Bản quân Vũ Khúc Tinh Quân! Thanh ngưu nghiệt súc này, còn không mau mau cúi đầu chịu trói, muốn đợi đến khi nào?” Cổ tay vừa lật, hỏa khí đột nhiên xông lên, lửa cháy lan ra khắp đồng, thế lửa mạnh mẽ ầm ầm mà lan rộng, đem Uất Trì Lăng vây ở giữa.
Uất Trì Lăng cũng không phải ngu dốt, vừa thấy hắn ra tay liền tự biết là người mình không thể ứng phó, nhất thời song chưởng vung lên, đứng tại chỗ niệm quyết, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa ra chân thân! Đúng là một con cự ngưu.
Chỉ thấy con quái vật này thân thể to lớn, móng chân to như bát uống rượu, sừng trên đầu như đao, mắt như chuông đồng, dậm chân một phát, sơn diêu địa chấn!
” Mâu ──” (Tiếng trâu rống)
Cự ngưu gầm lên một tiếng, vang chấn trăm dặm.
“Tới đi!!” Ngọn lửa càng lan rộng, Khai Dương đứng trên biển lửa ngạo ý khiêu khích.
Thế nhưng đầu ngưu kia lại nhảy một cái qua khỏi biển lửa, hướng phía tây chạy mất.
“Ô?! Uy!” Khai Dương sửng sốt, không ngờ đối phương thế nhưng đã nhanh chân trốn mất, ngay cả đánh cũng không thèm đánh.
Mấy ngày qua có Thiên Lý Nhãn theo sát bên người, lại bị pháp chỉ của Đế Quân ở bên giám sát, hắn nào dám lỗ mãng, trên đường đi đều một mực tuân theo quy củ. Mãi mới tìm được thanh ngưu, đã sớm định trước phải cùng tên gia khỏa này đánh một trận giãn gân, thế mà đối phương lại không chiến mà chạy, hại hắn đương trường nhụt chí, suýt chút nữa nghiêng người ngã xuống.
Thanh ngưu chạy trốn cấp tốc, rất nhanh, cả bóng dáng đều nhìn không thấy, có điều Khai Dương cũng không lo lắng, bước lại bên người Thiên Lý Nhãn.
Thiên Lý Nhãn liếc mắt nhìn hắn một cái, thi triển nhãn thần dõi nhìn phạm vị năm trăm dặm, thanh ngưu dù có chạy nhanh đến đâu đi nữa cũng làm sao chạy thoát được pháp nhãn của Thiên Nhãn thần tướng? Mới nhìn một lát, người kia lại đã nhíu mày.
===============
Cách nơi này ba trăm dặm, có một dãy núi tên Nhạn Môn, tụ nhau đón gió cao ngất, địa thế hiểm yếu. Tương truyền cứ mùa xuân hàng năm, đàn nhạn từ phương nam bay về phía bắc, miệng ngậm cỏ lau, bay đến nhạn môn xoay quanh một lúc lâu, mới nhả lại lá cây bay mất.
Thần dương hoành lĩnh, dưới trời cao, Nhan Môn Sơn liên miên trùng điệp. Nơi này không có rừng cây xanh ngút ngàn, không có rực rỡ của gió hồng cuốn ngàn hoa. Tại nơi tố phong gào thét này, có chỗ là sườn núi đất vàng cằn cỗi khô khốc, có nơi là gò đất quạnh hiu. Cũng không phải thật sự không thể trồng trọt, tuy rằng đất đai cằn cỗi, bất quá miễn cưỡng cũng trồng được mấy loại lê táo dâu gai qua ngày, có điều mỗi khi khói lửa chiến tranh xông tới, Nhạn Môn Sơn lại chính là nơi chịu đựng trước tiên, dân chúng nơi này cũng vì thế mà lần lượt rời khỏi.
Thiên Lý Nhãn đi trước dẫn đường, Khai Dương phía sau bước theo, ở một chỗ nơi lưng chừng núi liền dừng lại.
Khai Dương cao thấp đánh giá một bụi cây thấp bé bên đường, đột ngột nhìn tới một gốc bàn long tùng trước mặt. Bước qua, một cước liền đạp lên trên: “Bổn ngưu!! Ngươi không tìm được chỗ nào khác à? Nghĩ bản Tinh Quân là ngốc tử sao?!”
“Mâu──” Cây bàn long tùng kia thế nhưng lại bắt đầu run rẩy, rể cây rời đất, phát ra tiếng trâu kêu trầm buồn.
Chỉ thấy bàn tay Khai Dương ngọn lửa đã nổi lên, nhiệt khí mãnh liệt thẳng bức bốn phía, thậm chí đám cây cỏ dưới gốc bàn long tùng kia cũng dần cháy tẫn, cát vàng thổi tung.
“Tinh Quân tha mạng!!” Bàn long tùng lục quang chợt lóe, chỉ thấy cành thân dưới thấp đang dần hóa thành mình trâu, càng bên trên biến thành sừng, lá cây đã dần dần thu nhỏ thành lông trâu.
Nháy mắt một con trâu xanh đã phủ phục trên mặt đất, hoàn toàn không còn hung hãn mới rồi. Nó chính là thiên thú mộc tinh ngàn năm biến thành, nếu gặp nước gặp gió, nó rễ cây to sâu thâm hậu, căn bản hoàn toàn không sợ, thế nhưng kị nhất bị hỏa thiêu, lần này gặp phải Vũ Khúc Tinh Quân kia thuật dùng lửa chỉ kém hỏa thần Chúc Dung, tự nhiên chỉ còn cách cúi đầu chịu trận.
“Sách, ngươi thật đúng là thống khoái!” Khai Dương quyệt miệng, còn nghĩ nó sẽ dựa vào nơi địa hình hiểm yếu mà kháng cự, mình còn có thể đánh đã nghiền một trận, không ngờ đối phương hoàn toàn không muốn liều ch.ết phản kháng, khiến Vũ Khúc Tinh Quân đang ý chí chiến đấu hừng hực hoàn toàn tiêu thất.
Hắn một cước vừa vặn dẫm lên đỉnh đầu thanh ngưu, dưới chân lại dùng sức vừa ấn vừa di, khiến cho thanh ngưu kia vội vàng liên tục cầu xin.
“Tinh Quân hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình......”
Bên cạnh Thiên Lý Nhãn lành lạnh nói: “Đạp nữa, sợ chỉ còn da trâu mang về bẩm báo thôi.”
Khai Dương vội vàng lui chân, xoay người vươn tay tóm lấy một bên sừng thanh ngưu, chỉ cần một tay đã có thể đem thân trâu so với ngàn cân còn nặng hơn nhấc lên.
“Ngươi chạy cái gì mà chạy? Không phải chỉ trở về làm tọa kị của Lão Quân thôi sao?”
Thanh ngưu liên tục biện giải: “Tinh Quân có điều không biết, ta được Thái Thượng Lão Quân điểm hóa, trở thành tọa kỵ tiên gia, vốn cũng là an tâm nhận mệnh, ở thiên đình nhàn nhã. Thế nhưng hai trăm năm trước, ta cùng Lão Quân đi qua nơi đây, thấy tái bắc này thảo nguyên rộng lớn, nhất thời tâm dương khó nhịn, liền cảm thấy có được ở trên thiên cung cũng không bằng đến nơi này gặm cỏ dạo chơi, ngẩng đầu là trời cúi đầu là đất, tự do tự tại...... Nên mới thừa dịp Lão Quân đi dự hội bàn đào, trộm cắn đứt dây thừng, hạ phàm biến về dạng này.”
“Ngươi cũng thật thoải mái a! Ở thế gian chơi cả trăm năm, cư nhiên không có một thiên binh thiên tường nào đến bắt?! Bản Tinh Quân bất quá chỉ mới hạ giới có hơn nửa ngày đã bị người ta xách trở về!!” Khai Dương tà liếc mắt, cố tình nhìn Thiên Lý Nhãn, “Chẳng lẽ có người lơ là công tác sao?”
Thiên Lý Nhãn mặt không đổi sắc, nói: “Trong trăm năm thanh ngưu hạ giới này, cỏ cây đất Yến U được thần lực mộc tinh che chở, không khô không hạn, cây cối tốt tươi, súc vật béo mập, dân du mục ấm no, vừa lúc làm mất đi tàn tích chiến tranh để lại.”
“Uy!! Thế theo ý ngươi, Bản Tinh Quân hạ giới cũng chỉ có gây rắc rối, nuông chiều không được, còn cái con trâu này hạ phàm lại là tạo phúc cho nhân gian, cho nên ngươi liền mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua!?”
Thiên Lý Nhãn mặc dù miệng không trả lời nhưng trong ánh mắt hiển nhiên chính là đang nói ── ngươi nói đúng rồi!
Khai Dương lập tức tức lên, hắn cao thấp dùng sức trừng mắt đánh giá Thiên Lý Nhãn một trận, oán hận hừ nói: “Ta hiện tại mới phát hiện ra ngươi cái tên gia khỏa này, không chỉ không tư sắc không yêu mỵ mà còn thật sự âm hiểm nha!”
Thanh ngưu quỳ một bên cũng chỉ cảm thấy mạc danh kì diệu nhìn nhìn hai vị thân tiên mắt to trừng mắt nhỏ, lại càng kỳ quái, cố gắng lấy hơi hỏi: “Xin hỏi Tinh Quân, định xử trí ta như thế nào?”
“Vội cái gì ?!” Khai Dương cơn tức cuồng phun, không thể động đến Thiên Lý Nhãn, toàn bộ đều xả hết lên đầu thanh ngưu đáng thương hề hề này. Một cước đá đến thanh ngưu cho dù da dày thịt chắc cũng muốn gãy cả xương sườn, tức khắc liền im hơi lặng tiếng, không dám tiếp tục ho hé thêm tiếng nào.
Thiên Lý Nhãn đại khái đã sớm nhìn quen cái tính khí nóng giận thất thường này của hắn, chậm rãi hỏi: “Mạt tướng thật cũng muốn hỏi, Tinh Quân tính toán xử trí thanh ngưu thế nào ? »
“Xử trí thế nào? Hừ.” Khai Dương răng rắc bẻ từng khớp ngón tay, răng nanh trắng sáng nhe ra thật dọa người, “Đương nhiên là lột ra rút xương! Thịt ngưu xào, đầu xương nấu cao, sách sách!”
Thiên Lý Nhãn gật đầu nói: “Nghe nói Tái Bắc có món ăn kêu là thịt trâu ninh mềm, chắc cũng không tồi.”
Bốn đạo ánh mắt không ngừng đánh giá thân trâu dày người nhiều thịt, tận đến khi thanh ngưu cả người phát run.
Đợi đến khi thanh ngưu sắp bị dọa đến ch.ết khiếp rồi, Khai Dương mới đột nhiên nhún vai cười nói: “Bất quá thịt trâu già cũng đã thật dai, huống chi là lão ngưu ngàn năm này..... Quên đi. Uy, ngươi nghe kĩ cho ta, từ này về sau nhớ làm nhiều việc thiện, đừng gây họa chốn nhân gian, nếu không bản Tinh Quân sẽ lại đến đem ngươi nấu thịt kho tàu!”
Nói xong xoay người liền đi, Thiên Lý Nhãn chỉ liếc mắt nhìn thanh ngưu vẫn đang phủ phục trên mặt đất một cái, cũng không nói câu nào, tùy tiện bước theo sau Khai Dương đang nghênh ngang phía trước kia.
Lưu lại thanh ngưu một đầu mặc danh kì diệu, lăng lăng nhìn bóng dáng hai người, một lúc lâu sau mới có thể phục hồi tinh thần.