Quyển 2 - Chương 5
*Yếm Hỏa quốc trung Giáng Châu Hà*
*Vạn cổ nhân đế di Huyền Châu*
*(Sông Giáng Châu giữa Yếm Hỏa Quốc*
*Đế Quân ngàn xưa mất Huyền Châu)*
Qua một đêm, Khai Dương cùng Thiên Lý Nhãn liền phải từ biệt Hắc Long Vương.
Vùng núi hoang vu khó được có một khoảng thời gian náo nhiệt, Hắc Long Vương tự nhiên có chút lưu luyến không muốn, rồi lại biết Vũ Khúc Tinh Quân còn có sự vụ trong người, lưu lại không được.
Dương nhiên không thể thiếu tiệc chia tay hai người, chẳng qua Hắc Long Vương luôn luôn tiết kiệm, tìm không ra thứ nào ngon để khoản đãi, đành lại làm phiền Việt Phi Lăng biến ra chút sơn trân hải vị, đương nhiên cũng không thể thiếu được một vò hảo tửu.
Đến khi Hắc Long Vương mượn vài phần rượu say, quay sang hỏi Vũ Khúc Tinh Quân kia: “Tinh Quân vội vàng ra đi, chắc là đã tìm được manh mối của bảo khố sao?”
Khai Dương không khỏi có chút buồn bực, bọn họ bảy vị Tinh Quân từ thiên giới hạ phàm, nói đến pháp lực, tuy không thể nói khai thiên tích địa, nhưng nếu muốn phiên giang đảo hải (sông cuộn biển gầm) vẫn là rất dễ dàng, thế nhưng cố tình tìm sao cũng không thấy bảo khố châu đủ sức mạnh trấn áp yêu tà trong Tỏa Yêu tháp kia.
Chỉ đành lắc đầu nói: “Chưa từng có manh mối.”
Hắc Long Vương thấy thế, ngượng ngùng gãi gãi chòm râu ngắn dưới cằm: “Đáng tiếc tiểu thần lâu nay ở nơi biên cương, nhiều năm chưa từng ra ngoài, chuyện tình hiện nay chỉ sợ không được biết rõ, không thể giúp đỡ Tinh Quân.”
Việt Phi Lăng thân trong thế gian, lại không biết thiên giới ban lệnh, ngạc nhiên nói: “Không biết Vũ Khúc Tinh Quân tìm châu trấn tháp cần như thế nào? Bần đạo ở thế gian nhiều năm, cũng nghe được không ít truyền thuyết nơi sơn dã.”
Hắc Long Vương như bừng tỉnh đại ngộ, đại chưởng (bàn tay to) liên tục chụp trên lưng Việt Phi Lăng, ha ha cười nói: “Đúng rồi! Sao lại quên mất chuyện này! Việt Phi Lăng đi khắp đại giang nam bắc, nghe thấy nhìn thấy so với tiểu thần đều hơn rất nhiều! Sao không hỏi hắn một chút?”
Đại chưởng kia so với quạt hương bồ còn to hơn, từng nâng thần đao ngàn cân, mấy lần bàn tay hạ xuống, vỗ đến mức Việt Phi Lăng suýt nữa nằm sấp hẳn lên bàn, có điều hắn cũng hiểu biết cá tính Hắc Long Vương, trước đây kết giao chắc cũng bị không ít lần, chỉ ho khan vài tiếng, cũng không so đo, ôn hoà hiền hậu cười nói: “Đâu có, đâu có.”
Khai Dương lại trầm tư, quay đầu nhìn Thiên Lý Nhãn.
Thấy Thiên Lý Nhãn cũng chỉ vuốt cằm không nói, tựa hồ đang suy nghĩ nên đem ý chỉ mà Đế Quân phân phó nói thật hay không.
Bất quá nếu đã nói cho Hắc Long Vương biết, mà Việt Phi Lăng này lại coi như có quen biết với Hắc Long Vương, nói vậy chắc cũng không phải hạng người gian tà, huống hồ lấy hắn cả đời thu yêu hàng ma, lại đã độ kiếp thành Tán tiên, chắc cũng có thể tin tưởng được.
Sau khi cân nhắc, hai người nhìn nhau, Khai Dương liền từ việc Tỏa Yêu Tháp sụp đổ, Thất Huyền tìm châu giản lược kể lại.
Việt Phi Lăng nghe xong thần sắc cũng trở nên ngưng trọng, hắn trầm ngâm một lát, mới nói: “Việc Tỏa Yêu Tháp bị phá bần đạo kỳ thật đã sớm nghe được. Khó trách lại gặp Tinh Quân hạ phàm, nguyên lai Thiên Đế bệ hạ đã sớm có đối sách...... Hiện giờ trong thiên hạ yêu tà đã trốn ra, chuyện trọng trấn lại Tỏa Yêu Tháp lại càng trở nên cấp bách. Bần đạo tuy chỉ là Tán tiên hạ giới, nhưng cũng nguyện giúp hết sức mình!” Hắn cầm lấy bầu rượu, đổ vào hư không, chỉ thấy rượu trong không khí không hề rơi xuống mà tụ lại thành một thủy kính.
Mặt kính tỏa ra ánh sáng mơ hồ, dần dần thành hình, rất nhanh liền xuất hiện hình ảnh một con sông.
Khai Dương không khỏi âm thầm lắp bắp kinh hãi, dùng thủy kính nhìn vật là tiên pháp cực cao, trong đám tiên giới thiên đình người có thể thi pháp này cũng ít ỏi tới mức có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng Việt Phi Lăng này chỉ cần tiện tay đã có thể thực hiện, có thể thấy pháp lực hắn đã cực kì cao thâm, đâu có đơn giản chỉ là Tán tiên.
Việt Phi Lăng lại nói: “Truyền thuyết kể rằng Hiên Viên Hoàng Đế ở trên con sông này rơi mất Mai Huyền Châu, châu này bên trong có huyền cơ, có khả năng trấn nhật nguyệt, vì vậy sông này được gọi là Giáng Châu Hà.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Lý Nhãn, “Không biết Thiên Nhãn thần tướng có biết việc này?”
Thiên Lý Nhãn khóe miệng vừa kéo, sau một lúc lâu, mới nói: “Biết. Hiên Viên mất châu, từng sai đi ba dị nhân tìm kiếm, một người trí tuệ hơn người, một người có đôi mắt có thể nhìn vật nhỏ cách xa trăm dặm, một người có thể phân rõ phải trái trong lòng người, nhưng cuối cùng lại vẫn không có kết quả.”
Việt Phi Lăng cực kì nhạy bén nói tiếp: “Bần đạo đoán rằng, người có thể nhìn thấy vật xa trăm dặm mà Hiên Viên Hoàng Đế phái đi kia, có thể chính là thần tướng chăng?”
Thiên Lý Nhãn cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng thừa nhận.
Khai Dương thấy thế liền sửng sốt, lập tức hỏi: “Nói như vậy ngươi lúc ấy đã ở trong quân của Hiên Viên Đế sao?”
Trong phút chốc, bản thân như nhìn qua thủy kính mờ sương, hình ảnh Tinh Quân trẻ tuổi với ánh sáng kiêu ngạo giữa đầy trời sương mù chỉ phương hướng, ngay từ thời khắc bắt đầu mọi sự, đã thật sâu khắc vào trong đôi mắt Thiên Lý Nhãn.
Đáng tiếc, khi đó hắn bất quá chỉ là một dị tinh (yêu tinh khác thường) năng lực thấp kém, chỉ có thể đứng nơi hậu quân sâu thẳm mà thôi, vị Tinh Quân sớm đã đứng trên đỉnh chúng nhân lại làm sao có thể chú ý tới hắn?
Thiên Lý Nhãn hạ mắt, hàm hồ nói: “Dưới trướng Hiên Viên có ngàn vạn quân, chưa từng gặp qua cũng không có gì kì quái.”
Việt Phi Lăng chỉ cười, lại chuyển hướng câu chuyện nói: “Bần đạo mười lăm năm trước đã từng đến nơi đó, Giáng Châu Hà là nơi địa linh nhân kiệt, quả thật giống như đang cất giấu bảo vật tiên gia, đáng tiếc bần đạo đạo hạnh không đủ, nhiều năm tìm kiếm vẫn không hề có thu hoạch. Hiện giờ Tinh Quân đã đến đây, có thể thử đi xem một lần.”
Khai Dương cùng Thiên Lý Nhãn nhìn nhau, cũng biết hiểu rõ ràng, đã có manh mối này, đương nhiên không thể bỏ qua.
Hắc Long Vương lại rất nhiệt tâm : “Nếu Việt Phi Lăng có biết nơi đó, thế thì để hắn dẫn đường cho hai người đi!” Xoay người lại lấy bàn tay chụp thêm vài lần nữa lên vai Việt Phi Lăng, “Dù sao ngươi cũng chỉ suốt ngày nhàn rỗi mà!”
Việt Phi Lăng mi tâm đều nhíu lại, có điểm ngại ngùng nhìn về phía hai người nói: “Nếu hai vị không cảm thấy phiền phức, bần đạo nguyện làm người dẫn đường.” Thấy Khai Dương do dự, liền xoa xoa bên bả vai bị chụp, cười khổ nói, “Hai vị vẫn là mau chút đem bần đạo mang đi đi, nếu không bần đạo sắp biến thành cái bánh tráng bẹp rồi.”
Hắc Long Vương nghe vậy vội vàng thu lại đại chưởng, ngượng ngùng ha hả cười không ngừng: “Thật có lỗi, tiểu thần nhất thời cao hứng, quên mất, quên mất.”
Khai Dương cũng sảng khoái cười, nói: “Như thế đành vất vả rồi!”
=============================================================================
Phía nam Trung Nguyên có một nước tên là Yếm Hỏa, người nước này tướng mạo như vượn, làn da ngăm đen, tương truyền dân chúng nơi này lấy than đá làm thực phẩm, có khả năng thở ra lửa.
Phía bắc Yếm Hỏa Quốc, có một dòng sông, tên là giáng châu.
Hoàng Đế Hiên Viên sau khi đi đến vùng Côn Lôn, trên đường trở về, tại dòng sông phía bắc lạc mất một hạt châu. Hiên Viên Đế Quân phái người thông minh đi tìm, không có kết quả; lại sai người mắt tinh Ly Lâu đi tìm, vẫn không có kết quả, lần thứ ba phái đi người thông suốt lòng người, vẫn như trước không một dấu vết. Cuối cùng, truyền một người hồ đồ tên là Tượng Võng, thế nhưng không ngờ lại tìm được châu về.
“Ngươi nói Tượng Võng đã tìm được Huyền Châu, trả lại cho Hoàng Đế?”
Ngồi mây cưỡi gió, rút ngắn được không ít hành trình, nếu không, quãng đường từ biên quan đến tận phương nam, làm sao có thể mất ít hơn mấy tháng?
Khai Dương quay đầu nhìn về phía Thiên Lý Nhãn, đối với lời kể lại vừa rồi của hắn quả thực không hiểu chút nào.
Thiên Lý Nhãn nói: “Chúng ta ba người quả thật đã nhiều lần dồn sức tìm châu, chung quy vẫn không tìm thấy, đến lượt Tượng Võng đi tìm, hắn liền mang về một hạt mặc châu.”
Việt Phi Lăng đứng cạnh vốn là người theo tiên đạo, đương nhiên biết phi thăng thuật, không cần bọn Khai Dương trợ giúp, cũng đứng trên mây, bay về phía trước.
Hắn cẩn thận nghĩ lại, nói: “Bần đạo ở Giáng Châu Hà quả thật cảm giác có tiên lực chiếm cứ, chính là bảo vật không hề tầm thường. Bần đạo mạo muội nghĩ, hạt châu mà Tượng Võng tìm được kia, có thật sự là Mai Huyền Châu mà Hiên Viên Hoàng Đế đánh mất không?”
“Ý ngươi là Tượng Võng đã lừa gạt Hiên Viên?” Thiên Lý Nhãn lắc đầu, “Tượng Võng thái độ làm người chính trực, mặc dù khi có chút lỗ mãng hồ đồ, nhưng sẽ không có hành vi như vậy.”
Việt Phi Lăng nở nụ cười: “Bần đạo chưa từng gặp qua Tượng Võng, đương nhiên sẽ không hiểu biết bằng thần tướng, chỉ là đoán mà thôi. Sách cổ có ghi lại, Tượng Võng ngày thường cử chỉ ngay thẳng, thật không phải nói hắn cố ý lừa gạt, có điều Huyền Châu là bảo vật của Hoàng Đế, chắc cũng không thể dễ dàng để người khác nhìn thấy. Thần tướng đã có lần nào nhìn thấy hạt châu ấy trước lúc bị mất?”
Thiên Lý Nhãn nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Quả thật chưa từng gặp qua.”
“Nói vậy Tượng Võng cũng chưa chắc đã nhìn thấy. Hiên Viên Hoàng Đế đã phái ra ba người tìm châu mà vẫn không có kết quả, sự bất quá tam, lại phái thêm người thứ tư nếu vẫn không tìm được, chẳng phải sẽ tổn hại đến tôn uy hay sao? Nếu như vậy, Tượng Võng mang về hạt châu ấy, vô luận có phải Huyền Châu ngày đó bị mất hay không, Hiên Viên Đế Quân chắc chắn cũng sẽ ban bói là đã tìm được.”
Hắn vừa nói như thế, Thiên Lý Nhãn nghĩ lại lúc đó, mới gật đầu nói: “Ngày đó sau khi tìm được Huyền Châu, Hiên Viên quả thật chưa từng cho chúng ta xem qua, chỉ thông báo một tiếng. Nếu quả thật như lời ngươi nói, hiện giờ Huyền Châu kia chắc vẫn còn đang ở giữa Giáng Châu Hà?”
Việt Phi Lăng nói trúng thiên cơ, cũng không tranh công kiêu ngạo, ý cười khinh đạm nhu hòa: “Bần đạo đúng là có suy nghĩ như vậy ! »
Khai Dương thấy hai người bọn hắn trò chuyện với nhau thật hòa hợp, bất quá mới chỉ quen biết có hai ngày, Thiên Lý Nhãn đã cùng đạo nhân này giao hảo như quen biết đã lâu, khuôn mặt ngày thường đối với mình lúc nào cũng căng thẳng giờ lại như tăng thêm một vầng sáng, ôn hòa đi rất nhiều.
Mà hai người bọn họ, một người cao gầy, một người cũng là thon dài nhưng lại rất tuấn tú, nhẹ nhàng đứng trên đám mây cự nhiên trông lại thật hòa hợp, trong lòng liền không khỏi ủ rũ. Đưa mắt nhìn theo khe hở dưới mây thấy có một thôn trang nhỏ, trở tay duỗi ra, không hề phân trần kéo lấy Thiên Lý Nhãn, lớn tiếng hỏi: “Thiên Lý Nhãn, ngươi mau nhìn xem nơi này đã là Yếm Hỏa quốc chưa?”
Thiên Lý Nhãn bị hắn kéo lại liền mặc danh kì diệu, thế nhưng vì luôn nhân nhượng người kia, liền theo hướng hắn chỉ mở pháp nhãn nhìn xuống.
Lại lắc đầu nói: “Không phải còn một hồi lâu nữa sao? Nơi này mới là Chu đan quốc. »
“Nga......” Khai Dương nhếch miệng cười thỏa mãn, nhưng bàn tay đang kéo lấy Thiên Lý Nhãn vẫn không chịu buông ra, “Ngươi vẫn là ở phía trước chỉ đường đi! Ta sợ sẽ bay nhầm hướng mất!”
Hắn nói thật cực kì đương nhiên, có điều, Thất Huyền tinh là chòm sao chỉ hướng trên trời, làm sao có chuyện bị lạc? Ngày đó ở trong sương mù chiến hỏa dày đặc, vị Vũ Khúc Tinh Quân này vẫn có thể vì Hiên Viên Đế Quân chỉ điểm phương hướng, làm sao lại có thể tìm không thấy một Yếm Hỏa quốc nho nhỏ nơi phương nam này?
Tuy biết như thế, nhưng Việt Phi Lăng cũng không nói toạc ra, chỉ nhìn nhìn hai người bọn hắn, cười mà không nói.
=============================================================================
Không bao lâu, liền tới lãnh thổ Yếm Hỏa quốc.
Chỉ thấy Yếm Hỏa quốc nằm giữa nơi núi non, kỳ thật bất quá cũng chỉ là một dãy núi nho nhỏ, dưới chân núi uốn lượn một con sông, nước sông trong suốt chảy xuôi, có vài thôn xóm rải rác bên bờ sông, người trong thôn nhìn ra cũng chỉ là phàm nhân bình thường, hoàn toàn không giống như sách cổ ghi lại, mặt như vượn khỉ, da đen như than, phun hỏa phun viêm.
Ba người rời khỏi đám mây, Việt Phi Lăng chỉ rừng trúc dưới chân núi nói: “Bần đạo đang tạm cư nơi đó, dưới chân núi có một gian lậu trạch (nhà nhỏ xấu xí), nếu hai vị không chê, có thể hạ giá đến tạm nghỉ một lát.”
Thiên Lý Nhãn nghĩ nghĩ, Khai Dương tuy nói là Tinh Quân hạ phàm nhưng dù sao cũng là thân thể phàm nhân, màn trời chiếu đất nhiều ngày, cho dù hắn không hề để tâm, nhưng so với ban đầu đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không còn hồng nhuận như trước. Biết rõ bất quá chỉ là một khối da thịt phàm trần, Thiên Lý Nhãn vẫn là không muốn nhìn thấy hắn mất đi một chút thịt nào, liền tức khắc đồng ý.
Nhưng Khai Dương khi nghe hắn đáp ứng nhanh chóng sảng khoái như vậy lại càng cho rằng hắn và tên Việt Phi Lăng kia càng ngày càng thân cận, trong lòng lại càng thêm lo lắng.
Lên núi, vào trong rừng trúc tía.
Việt Phi Lăng nói là lậu trạch quả thật đã quá khiêm tốn. Gian nhà trúc trước mắt này, vật gì cũng làm từ trúc, thanh u mà thanh lịch, gió nhẹ xào xạc, xuyên qua ban công cong cong, cho dù ngày hè nắng có chói chang cũng không hề có cảm giác nóng cháy, chỉ cảm thấy thanh lương.
Căn nhà trừ bỏ rừng trúc cao lung lay theo gió còn có một mảnh vườn nhỏ trồng thảo dược, tuy nói đã lâu chưa quay về, nhưng cũng không hề thấy có cỏ dại mọc thành bụi, một khóm cây rậm rạp phủ đầy những bông hoa màu tím nở rộ, nhìn kĩ hóa ra là hoắc hương, so với dược thảo thông thường lại càng có đủ loại hương thơm lạ lùng, rừng hoa đong đưa theo gió, rậm rạp xào xạc, thật sự lịch sự tao nhã.
Tuy nói nơi đây yên tĩnh nhưng không hề hẻo lánh, thôn xóm gần nhất cách đây bất quá chỉ vài dặm, căn nhà trúc tọa lạc giữa rừng trúc thấp thoáng, lại thêm vài phần di thế chi u.
Việt Phi Lăng đẩy ra cửa trúc, dù sao cũng đã rời đi một thời gian, trong phòng đã phủ một tầng bụi mỏng, góc nhà cũng loáng thoáng nhìn thấy tơ nhện. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất tay áo một cái, một trận gió mát ập vào trong phòng, đem không khí mốc meo bên trong thổi đi không còn một mảnh, phòng ốc liền trở nên rực rỡ hẳn lên.
Khai Dương cùng Thiên Lý Nhãn đi vào trong phòng, bên trong có bàn trúc ghế trúc, Việt Phi Lăng mời hai người ngồi xuống, vội vàng đi nấu nước pha trà.
Thiên Lý Nhãn nhìn quanh, chỉ thấy bên song cửa bày dương chi bình ngọc, bên trong cắm một cành trúc xanh biếc, cũng biết chủ nhân ốc trạch này là người tâm tình nhàn nhã, luôn biết tự tìm sự thoải mái.
Lại thấy trên tường treo một bộ tranh chữ, trên giấy trắng Tuyên Thành, một chữ “Tĩnh”, nét chữ trái nhanh phải chậm, dũng cảm mà phóng túng, cực kì mạnh mẽ, lại không hề có nửa điểm kệch cỡm, như đang ẩn chứa sắc bén, không động mà tĩnh.
Bên dưới cũng không thấy lưu lại tên người, chắc là bút tích của Việt Phi Lăng.
Vừa vặn lúc này Việt Phi Lăng đã mang lên ấm nước pha trà, nhìn hắn đang hơi xoay người thấp đầu pha trà, Thiên Lý Nhãn không khỏi hỏi: “Tại sao lại là Tĩnh?”
Việt Phi Lăng sửng sốt một chút, lại lập tức hiểu ý, thản nhiên đem nước chè xanh rót vào trong chén, đặt lên bàn, nước chè trong chén ánh lên, một lần lại một lần rung động, lúc tĩnh lại liền chiếu ra ảnh ngược, Việt Phi Lăng mới cười nói: “Thủy tĩnh cực tắc hình tượng minh (nước lặng thì ảnh chiếu vào sẽ rõ), lòng yên tĩnh cực tắc trí tuệ sinh (lòng mà tĩnh thì trí tuệ mới sinh ra).” Hắn lại nhìn Thiên Lý Nhãn, “Thân động mà lòng tĩnh, đây là nguyên lý cân bằng của vạn vật. Đáng tiếc, thần tướng hiện giờ lại chỉ là bên ngoài tĩnh mà tâm thần loạn.”
Chén trà nhẹ đưa, đặt trước mặt nam nhân cao gầy.
“Tâm nếu không tĩnh, làm sao có thể phân biệt rõ sự vật trước mắt ? »