Quyển 2 - Chương 7
*Hỏa ảnh giao triền ngọa hà bạn*
*Hoa đào yêu hương hoặc Tinh Quân*
*(Bóng lửa giao triền bên bờ sông*
*Hương Đào Yêu mê hoặc Tinh Quân*
“Ngươi ──”
Cặp mắt mèo của Khai Dương nhất thời trợn tới cực đại, gắt gao trừng trừng Thiên Lý Nhãn, giống như muốn từ trên người hắn đào ra cái gì đó.
Lại không biết rằng, Thiên Lý Nhãn khi vừa nói mấy câu ấy bản thân lại sinh ra ảo não.
Dù đang cực độ giận dữ, Khai Dương cũng chỉ siết chặt nắm tay, không dám nhúc nhích mảy may. Hắn biết rõ nếu mình lại nổi giận lôi đình tại đây, hậu quả cũng không phải một mình Thiên Lý Nhãn có thể nhận, trước đây đủ chuyện, đều là mình giận đến mờ mắt rồi xuống tay, hại nam nhân này ăn đủ đau khổ, thế nhưng đối phương lại chưa từng trách qua hắn...... Có lẽ thật sự giống như Thiên Đế đã sở liệu, năm trăm lôi tiên ngày đó, tuy rằng đối với Vũ Khúc Tinh Quân là không đau không ngứa, nhưng cũng đã khiến hắn nhỡ kĩ bài học lần ấy.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Thiên Lý Nhãn đối với cái tên gia khỏa lai lịch không rõ kia nhiều lần bảo vệ trong lòng hắn vẫn không nén được mà nổi cơn ghen tuông đến gay mũi, tìm không ra chỗ nào để phát tiết.
Hắn nghiến chặt răng, mà phía bên kia, Thiên Lý Nhãn sắc mặt cũng không hề dễ nhìn. Tương giao nơi sân đình thiên giới, cảm xúc nhu hòa thản nhiên đã tích tụ ngàn năm từng lắng đọng đáy mắt người kia nhất nhất nhoáng lên trước mắt Khai Dương, thế nhưng dường như đã lâu lắm rồi, không còn xuất hiện nữa.
Khai Dương chỉ cảm thấy trong lòng lửa cháy rừng rực, thế mà thân thể, lại giống như đang trầm trong hồ nước lạnh băng, ý lạnh khó tiêu.
“Ngươi có phải......thích ở cùng với Việt Phi Lăng kia hơn đúng không?”
Câu hỏi của Khai Dương khiến Thiên Lý Nhãn sửng sốt một chút, lại không khỏi cảm thấy kì quái, Việt Phi Lăng bất quá chỉ là tán tiên, hiện giờ còn đang nhờ hắn dẫn đường tìm kiếm Huyền Châu của Hiên Viên, đến lúc tìm được rồi, đương nhiên sẽ phải tách ra. Nếu về sau hữu duyên, chắc vẫn có thể gặp lại trên thiên đình, nhưng bất quá cũng chỉ là sơ giao, sao bây giờ lại nhắc đến hắn?
Thiên Lý Nhãn mạc danh kỳ diệu, thế nhưng im lặng của hắn lại khiến Khai Dương nghĩ rằng hắn đã thừa nhận.
Khai Dương buông lỏng nắm tay siết chặt, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười thất bại: “Quả nhiên là như thế......”
Nụ cười kia của hắn khiến Thiên Lý Nhãn thấy mà trong lòng không hiểu sao cực độ đau đớn.
Khuôn mặt tuấn tú lúc nào vô tư vô lự, đáng ra nên cười sáng lạn như ánh mặt trời mới đúng, vui vẻ như tràn qua hai mắt cuốn hút người khác cùng vui, rất thẳng thắn mà đơn thuần, thực sự không nên là vẻ mặt miễn cưỡng đến đau khổ thế này.
Thiên Lý Nhãn nhíu mày: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Không phải sao?!” Khai Dương đột nhiên ngẩng đầu, “Từ khi hạ phàm tới nay, ngươi chưa từng nhìn vào mắt ta, chỉ cần ta đến gần, ngươi liền tránh xa, căn bản chưa từng cùng ta thân cận lấy nửa phần, thế mà với Việt Phi Lăng kia, ngươi một lòng tràn đầy giao hảo! Thế là có ý gì?!”
Thiên Lý Nhãn không thể đáp lại, hắn làm sao có thể để cho người kia biết, tại nơi Khai Dương nhìn không tới, tầm mắt hắn đã muốn ngàn vạn năm chưa từng dời khỏi người y, cho dù là khi ngủ, hay lúc dùng cơm, chỉ cần có thể không bị phát hiện, đôi mắt của hắn, cho dù có lướt qua thiên sơn vạn thủy, đại dương mênh mông thâm sâu vạn trượng, đến cuối cùng cũng chỉ nhìn về phía tinh mang này.
Hắn trong lòng nghĩ như vậy, làm sao có thể đến gần người kia? Chỉ cần Khai Dương hơi dựa gần một chút, tâm hắn đã loạn như ma, không thể nhìn thấy bất cứ chuyện gì, càng đến gần, thậm chí đến cả phương hướng bước đi cũng không còn quan tâm nữa, tâm thần như đã hôn mê. Như thế, làm sao hắn dám thân cận người kia? Vì không muốn để Khai Dương phát hiện, hắn đã cố hết sức rời xa một chút, nhưng lại không ngờ hành vi như vậy, đã sớm dừng trong đôi mắt mẫn tuệ của Vũ Khúc Tinh Quân.
Hắn không thể trả lời, tâm Khai Dương dần dần trở thành tro lạnh. Đủ rồi, bản thân nhiều phen quấy rầy, đem cuộc sống vốn bình thản của Thiên Lý Nhãn nháo đến long trời lở đất, chỉ sợ trên dưới bầu trời này, khó có thể tìm được một vị tiên gia thứ hai như Ly Lâu đối với hắn tràn đầy dung túng cùng ẩn nhẫn như vậy.
“Nếu ngươi không muốn cùng ta hạ phàm, cứ trở về phục mệnh Đế Quân đi...... Không cần ủy khuất chính mình......”
Thiên Lý Nhãn lại đột nhiên nói: “Đó không phải điều ta muốn.”
Đột nhiên lại nghe hắn trả lời, Khai Dương nhất thời sửng sốt, nghĩ một lát, liền hiểu, hắn nhìn cánh tay phải của Thiên Lý Nhãn, cười khổ: “Đều do ta làm việc không biết nặng nhẹ, cường ngạnh ở trên cánh tay ngươi lưu lại hồn tinh...... Ngươi vốn nên nhàn tản ngồi trên thiên giai, hiện giờ lại phải bôn ba hạ phàm cùng ta.” Bước lại gần, nâng bàn tay lên.
Thiên Lý Nhãn đột nhiên lui về vài bước: “Ngươi muốn làm gì?”
“Thay ngươi lấy hồn tinh ra, trả tự do lại cho ngươi.”
Khai Dương bước lên từng bước, đang muốn thi pháp, đột nhiên lại bị Thiên Lý Nhãn một phen nắm chặt cổ tay, chú pháp cũng liền ngừng lại.
Thiên Lý Nhãn sắc mặt cứng ngắc đến có chút khó coi: “Ngươi muốn ta nghịch chỉ sao?”
Khai Dương nghĩ hắn lo lắng bị Thiên Đế trách tội, bèn nói: “Nếu gặp Đế Quân, cứ nói là chủ ý của ta, muốn phạt gì phạt ta là được rồi.” Nói rồi bàn tay hồng quang bốn phía, tiếp tục hướng về phía bả vai Thiên Lý Nhãn ấn xuống.
“Không được!!”
Đột nhiên cổ tay bị siết chặt, thiên địa đảo lộn, Khai Dương còn chưa hoàn hồn đã phát hiện bản thân té ngã trên mặt đất, bị Thiên Lý Nhãn đè xuống dưới.
“Lại chuyện gì nữa? Lúc trước chẳng phải ngươi không muốn cùng ta dây dưa không rõ sao? Ta bây giờ cho ngươi toại nguyện! Mau buông ra!”
Khai Dương muốn giãy dụa, mới phát hiện hai tay đã bị Thiên Lý Nhãn giữ chặt, ngẩng đầu đang muốn hỏi, lại đột nhiên rơi vào một đôi mắt sâu thẳm.
Ánh mắt có thể dung chứa ngàn dặm, hắn lại chưa từng nhìn gần như bây giờ. Con ngươi đen như thâm mặc, trong ánh sáng bập bùng của ngọn lửa, chớp lên sắc thái như hai viên ngọc lưu ly, thâm thúy đến mức có thể mê hoặc hồn phách con người.
“Không. Ta không quay về.”
Ngọc lưu ly hắc sắc như lóe ra từng tia lửa, như được đốt lên rực rỡ, tràn đầy một tầng cảm xúc nóng cháy đến bất khả tư nghị.
Hắn sớm nên hiểu rõ, vì sao Khai Dương không tiếc bị phạt mà vẫn hạ phàm tìm vui, hóa ra bước đi trong đám người nhân gian, nghe âm thanh phố chợ ồn ào náo nhiệt, bên mũi tràn ngập hương vị phiêu tán trong không khí, so với cảm giác ở nơi cao cao tại thượng, nhìn thấy tất cả nhưng lại chẳng cảm thấy gì, thật sự hoàn toàn bất đồng. Người đã từng trải nghiệm cái náo nhiệt ấy, làm sao còn có thể chịu đựng được thiên đình ngàn năm tĩnh mịch không một tiếng động nữa đây?
Mà hiện tại, hắn và Khai Dương đã tới được đến gần như thế, hắn không thể tưởng tượng một ngày, nếu bản thân mình trở lại thiên giới, nơi đã sớm không có ngôi sao kia, một lần nữa ngồi lên thiên giai không người, chỉ có thể dùng đôi mắt này, từ thật xa thật xa nhìn thân ảnh của hắn, lại không thể chạm đến, không thể nói chuyện với hắn......
Hắn không thể.
“Ngươi tại sao lại không trở về? Ngươi không phải không muốn cùng ta một chỗ sao?”
Đôi ngọc lưu ly chuyển sang thâm trầm, giống như hắc trân châu ở trong đêm tối dần chìm vào lòng biển sâu: “Ngươi...... nghĩ như vậy sao? Ta làm sao có thể...... không muốn cùng một chỗ với ngươi?......”
Khai Dương trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là mình hiểu lầm? Đang muốn xác định lại một lần nữa, đột nhiên trước mắt tối sầm, hai mắt lần thứ hai bị Thiên Lý Nhãn dùng tay che mất.
Hoàn cảnh thế này, khiến hắn không khỏi nhớ lại lần chạm mặt khi còn trong tinh điện của Cự Môn Tinh Quân nơi thiên đình kia, khi đó hắn toàn thân bị khổn tiên thừng của Thiên Xu trói chặt, không thể động đậy, lúc ấy, Thiên Lý Nhãn cũng là như vậy che lại hai mắt hắn.
Cảm giác trên môi khi đó đã ngủ yên đột nhiên thức tỉnh, hắn đã quên mất không hỏi y, rốt cuộc ngày đó, Thiên Lý Nhãn đã làm gì với hắn.
“Ly Lâu, ngươi......”
Câu hỏi trên đôi môi hơi hé mở còn chưa nói hết đã bị nuốt vào trong bụng người khác.
Trên môi, có vật gì đó rất mềm mại nhưng có chút khô ráo áp lên, chậm rãi, tinh tế nhẹ chạm vào, giống như đang sợ làm hỏng một thứ gì đó rất quý giá, rất cẩn thẩn thật cẩn thận nâng niu.
Thăm dò đã qua, lực đạo cũng dần dần cũng mạnh lên.
Khai Dương bỗng nhiên cảm thấy, hắn dường như nếm thấy hương vị của hoa đào.
Hương khí thực nhạt thực nhạt, không giống loại nồng đậm của rừng đào trăm dặm nở hoa, mà giống hương thơm một đóa đào rơi lạc trên mặt đất phủ tuyết giai, rất khó nhìn thấy, lại ở giữa đồng tuyết vô hương ẩn giấu thật sâu, lôi kéo linh hồn con người.
Trong lúc bất tri bất giác, bên tai đã không còn nghe thấy tiếng nước Giáng Châu Hà chảy xuôi, tiếng côn trùng trên cánh đồng bát ngát kêu vang cũng dần dần tiêu thất.....
Cảm giác tê dại từ trên bờ môi dần lan ra khắp nơi, thân thể hắn như đang chìm đắm trong hương vị ngọt ngào. Trên môi đột nhiên lành lạnh, Khai Dương có chút bất mãn than thở, rất nhanh liền cảm giác được an ủi ôn nhu dừng lại trên cổ, làn da mềm mại bị nhay nhẹ, trừ bỏ tê dại, cự nhiên còn cảm thấy hơi hơi đau đớn...... thế nhưng như vậy, vị ngọt ngào lại...... càng sâu.
Khai Dương không hề biết thân thể mình lại có thể sản sinh ra một thứ cảm giác thế này, giống như bản thân đang đắm chìm trong mật đường, nhẹ nhàng di động, toàn thân đều được bao vây bởi vị ngọt thanh thoát, không khỏi khiến...... người ta càng muốn nhiều hơn......
Dần dần, thân thể đang chìm đắm trong ngọt ngào nổi lên nhiệt lượng, sức nóng này, không giống cảm giác cháy bỏng của liệt hỏa, cũng không giống ôn thủy ấm áp, nhiệt lượng này là triền miên, khi thì như nước sông cuồn cuộn, khi lại nhẹ nhàng chậm rãi, không hề gián đoạn.
Đột nhiên, trong đám lửa trại vang lên một tiếng nổ nhỏ, giữa màn đêm vô thanh càng trở nên vang vọng, nhất thời đưa thần trí gần như mê mẩn của hắn thức tỉnh!
Bàn tay vốn chắn trước mắt không biết lúc nào đã rời đi, nam nhân sau lưng được ánh lửa chiếu rọi đang đè lên thân thể hắn, đầu dụi thấp chôn vào bên cổ.
Cảm giác nóng cháy xa lạ từ nơi sâu thẳm trong cơ thể sống lại, Khai Dương bối rối muốn đẩy người kia ra, nhưng sức mạnh nơi bàn tay đang gắt gao giữ chặt cánh tay hắn không ngờ lại lớn như thế, cư nhiên nhất thời đẩy không được.
Cử động của hắn đã kinh động đến nam nhân, tấm lưng cao ngất đột nhiên cứng ngắc một chút, lại không hề thối lui, lưc đạo khẳng cắn trên làn da nơi cổ đột nhiên biến mạnh. Khai Dương chỉ cảm thấy trên cổ vừa đau vừa tê, vừa nhiệt vừa ngứa đến mạc danh kì diệu, sóng nhiệt ban đầu chỉ râm ran giờ đã tàn sát bừa bãi toàn thân, khiến vị Tinh Quân trẻ trung không thông tình sự không khỏi bối rối.
Hắn có thể khiến hỏa thiêu trời đốt sạch yêu tà, nhưng loại nhiệt hỏa khác thường trong cơ thể này hắn cự nhiên không thể điều khiển. Cảm giác không thể không chế không hề quen thuộc khiến hắn bắt đầu giãy dụa, hắn muốn người nam nhân trên người buông hắn ra, có lẽ dòng nước lạnh lẽo Giáng Châu Hà kia có thể đẩy lùi thứ nhiệt khí ở sâu thẳm trong cơ thể hắn đang thiêu đốt không ngừng này.
Thế nhưng hoàn toàn lại không như mong muốn, nam nhân ngoan cố kia cư nhiên không thèm để tâm đến cự tuyệt của hắn, tiếp tục ở trên thân thể hắn reo rắc mồi lửa.
Từ khai thiên lập địa tới nay, Khai Dương có từng bị người nào khắc chế như vậy?
Thế mà hiện giờ, hắn chỉ cảm thấy tứ chi mệt mỏi, toàn thân mềm yếu, cự nhiên lại hoàn toàn vô lực từ dưới thân Thiên Lý Nhãn giãy dụa rời đi.
Thật sự kỳ quái, trong mùi khói lửa thiêu đốt, ẩn ẩn giấu một làn hương khí hoa đào như có như không! Hương hoa dù nhẹ lại luẩn quẩn không tan, mà càng kì lạ chính là, hương khí ấy như đang quanh quẩn bên người Ly Lâu.
Hương hoa u thâm, mơ hồ có thêm tinh mị yêu khí!!
Khai Dương nháy mắt nhớ ra, hoa đào xuân mị khai hoa, giữa bách hoa nổi danh sắc đẹp cùng hương thơm, mỹ lệ diễm sắc, cũng từng nghe đào thụ khi đã thành tinh, hoa nở có hương thơm hoặc nhân, câu dẫn linh hồn người ta mê say trong đó, lại dùng giao hợp để hấp thu tinh nguyên, tăng tiến tu vi bản thân. Hiện giờ xem ra, vừa rồi bản thân nhất thời ý loạn tình mê, nhất định là do hương khí của đào tinh này, khiến mình mê đắm trong đó không thể thoát ra.
Nếu không có tiếng động kia làm bản thân bừng tỉnh thì......
Khai Dương nhất thời thẹn quá hóa giận, hắn có sao cũng không ngờ Ly Lâu dám lấy yêu pháp dụ hoặc hắn!
“Ngươi buông ra!!” Khai Dương giãy dụa càng lợi hại hơn. Thân trên hắn còn chưa mặc lại y sam, ánh lửa loang loáng trên khuôn ngực màu mật ong rắn chắc nhẵn nhụi đến mê người.
Nghe được tiếng hắn tê rống, Ly Lâu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng vì ngược sáng nên hắn không thể nhìn rõ vẻ mặt của y, chỉ có thể thấy cặp con ngươi lấp lánh phát ra ánh sáng sắc bén đầy tính xâm lược.
Ngón tay khô ráo có chút thô ráp từ trên cổ hắn dần dần lướt xuống, rất chậm rất chậm, dường như muốn cảm nhận hoàn toàn làn da nhẵn nhụi của hắn.
“Ngươi, ngươi đang làm gì?...... A......”
Đầu ngón tay linh hoạt nắm lấy đầu nhũ khéo léo, kích thích tê dại khiến Khai Dương có cảm giác như bị sét đánh, từ đỉnh đầu lủi đến tận ngón chân, cả người như nhuyễn ra, căn bản không thể kìm nén tiếng rên rỉ phá khẩu thoát ra.
“Như vậy có thoải mái không?” Thanh âm Thiên Lý Nhãn rất thấp trầm, che dấu một tia run rẩy không thể phát hiện.
“Cút ngay!! Ngươi cút ngay cho ta!!” Khai Dương thật vất vả khống chế cảm giác khác thường khó nói thành lời kia, nghiến răng nghiến lợi rống to, “Cút ── a......”
Ngón tay đang nắm lầy đầu nhũ thủ cư nhiên bắt đầu nhẹ động, Khai Dương lần thứ hai khó kìm nén mà kêu ra tiếng. Hắn ảo não phát hiện, cho dù không bị hương khí hoa đào kia khống chế, hắn cự nhiên vẫn vô pháp thoát khỏi thứ cảm giác chưa từng thể nghiệm này......