Quyển 2 - Chương 11
*Thượng cổ Huyền Châu thiên hán tàng*
*Túng mục vạn lí nạp tinh huy*
*(Thượng cổ Huyền Châu Thiên Hán giấu*
*Phóng mắt ngàn dặm thu ánh sao)*
Lại nói bên kia, Thiên Lý Nhãn cùng Việt Phi Lăng đang trên mây bay về phía Giáng Châu Hà, hạ xuống bên bờ sông lúc trước.
Khi đến nơi, lửa trại trên bờ đã sớm cháy hết, tro tàn theo gió bay lên tán đi, người bên đám lửa đêm qua đã sớm không còn tung tích.
Thiên Lý Nhãn bước đến, cúi đầu nhìn hai con cá nướng một nửa cháy đen một nửa sống nguyên lăn lóc trên mặt đất, lại cúi người nhặt lên. Việt Phi Lăng từ phía sau hắn bước tới, chỉ kịp thấy hắn yên lặng nhìn hai con cá nướng chưa chín trên tay, cuối cùng, đột nhiên cắn xuống một miếng.
Không cần ăn cũng biết miếng thịt cá cháy đen sì kia vừa đắng vừa chát, hơn nữa lại còn từ dưới đất nhặt lên, sớm dính đầy cát sông, có vứt cho miêu cẩu ăn chúng nó còn ngại bẩn.
Việt Phi Lăng hoảng sợ, nghĩ rằng hắn đói bụng, vội vàng bước qua muốn ngăn cản: “Nếu ngươi đói bụng, ăn trước chút bánh ngọt đi!” Nhìn hắn ống tay áo vừa động, đã biến ra một rổ bánh ngọt nóng hôi hổi.
Này đương nhiên hơn nhiều con cá vừa bẩn cứng vừa nguội lạnh kia, lời nói vừa dứt, hương thơm bánh ngọt xông tới ngào ngạt không biết ngon hơn bao nhiêu lần, thế nhưng Thiên Lý Nhãn lại không hề để ý, hai ba miếng cắn xuống, ngay cả xương cũng không bỏ ra, toàn bộ đem nuốt hết xuống bụng.
Cay đắng do khói lửa nhân gian thiêu cháy, tanh hôi của cá sống dưới sông, tất cả chỉ vì từng qua tay Khai Dương mà trở nên ấm áp. Nếu như không phải bản thân nhất thời xúc động, đêm qua hắn đại khái đã có thể cùng Khai Dương ngồi bên lửa trại, nhìn hắn từ dòng sông tiếp tục bắt cá lên nướng, nhìn hắn lại vì nướng cháy mà vẻ mặt bất mãn không thôi......
Tuy rằng không có nhiệt độ da thịt thân cận, nhưng ít ra còn có thể làm bạn, càng không giống hiện giờ, cô đơn lẻ bóng. Từ nay về sau...... Chỉ sợ ngay cả cơ hội gặp gỡ, cũng không có.
Việt Phi Lăng nhìn thần sắc hắn mà thầm giật mình, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao, nhưng cũng đoán được vài phần, người kia chắc lại đang nhớ tới Tinh Quân trẻ trung kia.
Cúi đầu nhìn đồ ăn trên tay, lại không khỏi cười khổ, đồ ăn dù quý lạ trăm vị đến đâu, đôi khi so ra vẫn kém vài món cơm rau dưa người mình thương nhớ làm. Hạ mắt xuống, cẩn thận giấu đi ghen tị trong mắt. Rồi mới đem cả giỏ thức ăn thu lại, bước đến vỗ vỗ bả vai Thiên Lý Nhãn, nhắc nhở nói: “Chúng ta vẫn nên mau chút tìm Huyền Châu đi!”
Một câu nói khiến hắn bừng tỉnh, Thiên Lý Nhãn vội vàng hồi lại tâm thần, mở ra nhãn thần, tìm kiếm suốt phạm vi năm trăm dưới lòng Giáng Châu Hà. Đáng tiếc, vẫn như mấy ngàn năm trước, hoàn toàn không có chút tăm hơi.
Thiên Lý Nhãn thu lại pháp nhãn, nhíu mày.
“Tìm không được sao?” Việt Phi Lăng nhẹ giọng hỏi, thấy hắn lắc đầu, lại nói, “Mấy ngàn năm trước tìm không thấy, giờ có muốn tìm cũng thật khó. Hiên Viên Hoàng Đế vì sao lại đánh bảo châu của mình, ngươi còn nhớ rõ không?”
Thiên Lý Nhãn nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ nhớ khi ấy Hiên Viên lên vùng Côn Lôn rồi, trở về cùng Tố Nữ Đồng Du liền làm rơi mất Huyền Châu.”
“Hoàng Đế vì sao lại muốn mang Huyền Châu đi ngoại du? Mang đi là do muốn làm gì sao?”
Thiên Lý Nhãn lại còn nghĩ một lát mới nói: “Hiên Viên chủ ý là muốn tặng châu này cho Thần Hậu Luy Tổ, cho nên mất rồi mới cực kì lo lắng đi tìm.”
“Thì ra là thế!” Việt Phi Lăng ngẩng đầu nhìn lên không trung, “Tố Nữ chính là nữ thủy thần vùng Thiên Hán này, Huyền Châu, chỉ sợ ngàn năm trước cũng không mất trong dòng sông nơi thế gian này, mà bị giấu trên trời rồi đi.”
Thiên Lý Nhãn khó hiểu: “Việc này cùng Tố Nữ thì có quan hệ gì?”
Việt Phi Lăng lại bật cười: “Thần tướng từng ở bên Hiên Viên Hoàng Đế, tại sao lại không biết? Luy Tổ thân là Hoàng Hậu của Hiên Viên, là địa vị mỗi người đều kính ngưỡng, còn Tố Nữ, cùng Huyền Nữ cũng chỉ là người được Hoàng Đế sủng hạnh, phong làm Quý Phi. Thấy Hoàng Đế muốn ban thưởng bảo châu cho Luy Tổ, sao có thể không để ý rồi ghen tị?” Hắn vốn là từ người thường tu thành thần tiên, tình đời đủ loại đã sớm xem thấu, chỉ cần bấm ngón tay tính toán một chút là thông, Thiên Lý Nhãn chỉ là một đào tiên nhỏ bé, vạn năm ngồi trên ngọn Thiên Sơn, làm sao có thể sánh bằng.
Nói trắng ra, đạo lý cũng rất đơn giản, chẳng qua là lòng dạ ghen tị của đàn bà mà thôi.
Lúc trước phái hai sứ giả đi tìm châu, Biết Cùng và Áo Cấu, cả hai đều là kẻ biết sát ngôn quan sắc (trông mặt mà nói chuyện), mặc dù cũng nhìn ra trong đó có huyền cơ, nhưng vì không muốn đắc tội Tố Nữ, mới mượn cớ tìm không được bảo châu. Đến khi Ly Lâu cùng Tượng Võng đi tìm, lại đều là những người không hiểu sự đời, cứ thành thật mà tìm, có điều đáng tiếc, Huyền Châu đã sớm không còn ở dưới sông, làm sao mà tìm được?
Cuối cùng vẫn là Tượng Võng hồ đồ, tùy tiện tìm một hạt châu trở về đối phó với Hiên Viên.
Hiện giờ Huyền Châu này, đại khái chắc vẫn đang được cất giấu đâu đó giữa trời sao Thiên Hà đi.
Hai người ở bờ sông chờ đến khi trời tối đen, liền thấy Ngân Hà lấp lánh hiện ra, trong hàng tỉ ngôi sao, muốn từ trong đó tìm ra Huyền Châu, thật sự so với mò kim đáy bể còn khó.
Ngay cả Việt Phi Lăng trí tuệ nhanh nhẹn cũng nhất thời không có đối cách, nếu thật sự muốn tìm, đại khái phải đưa tới ba nghìn thiên binh thiên tướng, huy động toàn bộ nhào vào ngàn sao Thiên Hà mỗi viên đều lật lên nhìn, ít nhất cũng phải mất vài trăm năm, huống chi hiện tại lại chỉ có hai người bọn hắn, có điều xem ý tứ của Thiên Lý Nhãn, hắn lại muốn trước khi Khai Dương trở về đem châu kia tìm thấy.
Thiên Lý Nhãn vẫn ngẩng đầu, không nói một lời.
Gió đêm thổi bay y bào của hắn, thân hình cao gầy thẳng như tùng, từng lọn từng lọn tóc mai chưa kịp búi hỗn độn bị gió thổi tán trên vai, tuy có chút chật vật nhưng vẻ cương nghị ẩn trong đôi mắt hắn lại khiến người ta chú mục nan ly (chăm chú nhìn mà khó rời đi). Việt Phi Lăng đứng ở nơi đó, nhìn không chuyển mắt vào nam nhân.
Người không có tư sắc gì đáng nói, nếu chỉ vội vàng lướt qua, tuyệt đối sẽ xem nhẹ khuôn mặt không có gì đặc sắc này. So với phần đông tiên gia thần nhân pháp lực cao thâm phong thái phi dương trên thiên giới, hắn lại chỉ có một dị năng duy nhất nhỏ nhoi lại càng có vẻ nhỏ bé. Thế nhưng chẳng ai biết, trong thân thể này, lại đang chất chứa một khỏa hồn phách ngoan cường. Chỉ cần thân cận với nó, liền bị nó hấp dẫn, rốt cuộc không thể dừng lại.
Đáng tiếc, tầm mắt của người kia, thủy chung chỉ nhìn về nơi nào đó rất xa xôi, một mực dõi theo vị tinh quân cao cao tại thượng ấy.
Hiện giờ hắn đứng nơi đó, giống như muốn bay đi đuổi theo ngôi sao không bao giờ … sẽ quay về nữa vậy, Việt Phi Lăng đột nhiên không kềm chế được, bước nhanh tiến lên giữ chặt lấy cánh tay Thiên Lý Nhãn.
Thiên Lý Nhãn quay đầu, có chút kinh ngạc: “Việt đạo trưởng?”
Việt Phi Lăng tự biết bản thân thất thố, bối rối đành dùng nụ cười khổ để che dấu, buông lỏng bàn tay, nhỏ giọng nói: “Thần tướng nếu không chê, cứ gọi thẳng tên Phi Lăng là được. Ngươi ta tuy rằng tương giao không sâu, nhưng được quen biết cũng coi như có duyên, kỳ thật không cần xa lạ như thế.”
Thiên Lý Nhãn tuy vẫn khó hiểu, nhưng trong mắt trong đầu giờ đây chỉ mong làm sao nhanh chóng tìm được Huyền Châu, nên liền đáp ứng.
Việt Phi Lăng lại hỏi: “Không biết thần tướng có tính toán gì không?”
Nhìn vạn trượng Ngân Hà, Thiên Lý Nhãn tựa hồ đã có suy tính, hắn cúi đầu, nhìn về phía Việt Phi Lăng nói: “Ta tự tìm, nếu như tìm được rồi, vậy đành phải làm phiền Phi Lăng đạo trưởng đi một chuyến, đem Huyền Châu kia hái về.”
Việt Phi Lăng lập tức hiểu ý: “Ngươi định hao hết nhãn lực đi tìm Huyền Châu sao?” Đến cả khí lực tự mình lên trời một chuyến cũng không có, chỉ sợ Thiên Lý Nhãn thi triển nhãn lực như vậy rất mạo hiểm.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Thiên Lý Nhãn chỉ lắc đầu, hắn không có năng lực điều động thiên binh thiên tướng, lại càng không có pháp lực ngất trời, có, cũng chỉ là một đôi mắt có thể nhìn ngàn dặm thấu hết thiên địa này mà thôi. Có điều thị lực thi triển rồi, cực hạn là thế nào, hắn cũng chưa từng thử qua, đương nhiên cũng sẽ không biết.
Hôm nay, hắn muốn thử một lần, dùng đôi nhãn thần này, dò xem Thiên Hà sâu cạn ra sao!
Chỉ thấy hắn bay lên đứng giữa không trung, tiếng gió phần phật quét qua khuôn mặt hắn. Đến khi nhãn thần mở ra, liền thấy Thiên Lý Nhãn cả người ngân quang thản nhiên bao phủ, mà trong đôi mắt, lại ẩn ẩn lóe ra ánh kim di động.
Hắn lẳng lặng đứng thẳng giữa không trung, liếc mắt một lần, nhập hết vạn sao vào mắt, di chuyển tìm kiếm.
Thế nhưng tìm kiếm như vậy, thật sự quá hao phí tâm lực.
Hai canh giờ trôi qua, ánh sáng trên người hắn bắt đầu như ẩn như hiện, dần dần ảm đạm. Việt Phi Lăng bên dưới thấy mà trong lòng tràn đầy lo lắng, đáng, giờ phút này cho dù pháp lực có cao thâm đến đâu, hắn cũng vô cách giúp đỡ người kia.
Thiên Lý Nhãn cảm thấy đôi mắt có chút mờ đi, những ngôi sao kia liền không ngừng chớp động, giống như bình thường, hắn biết hai mắt đã bắt đầu mỏi mệt, thế nhưng hiện giờ không thể nghỉ ngơi được, chỉ cần hơi trì hoãn, sẽ bỏ qua cơ hội này, đến khi mặt trời lên rồi, Ngân Hà sẽ biến mất, tất cả sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hắn thúc dục pháp lực trong thân thể cao gầy, tập trung hết lên hai mắt, chỉ thấy toàn thân hắn đột nhiên sáng đến rực rỡ, so với trước đó lại càng chói mắt hơn. Việt Phi Lăng biết hắn đã động đến chân lực hồn tinh, quyết tâm phá phủ trầm chu (thành ngữ để chỉ lòng quyết tâm, lấy từ tích Hạng Vũ qua sông để cứu đất Cự Lộc, đập nồi (lương thực) + phá thuyền (phương tiện) để binh sĩ không còn đường lùi, phải quyết đấu và chỉ được thắng, không được thua), không khỏi tiến lên trước một bước, tâm niệm đại động, tức giận bản thân không thể trợ giúp, lại lo sợ hắn bị thương đến nguyên thần.
Thiên Lý Nhãn trong mắt kim quang tỏa sáng, ánh sao thu vào trong mắt cũng càng nhiều, này vạn trượng Thiên Hà, chỉ trong khoảnh khắc, đã hoàn toàn thu vào trong mắt hắn, ánh sáng đang bao phủ quanh thân, cũng chuyển thành kim quang chói lọi.
Việt Phi Lăng thấy thế, trong lòng biết hắn đã đột phá cực hạn bản thân, tiến vào một cảnh giới khác, đang muốn vì hắn mà cao hứng, đột nhiên lại nhìn thấy một giọt lệ đỏ tươi từ khóe mắt hắn lăn xuống.
Không! Kia không phải nước mắt!
Chỉ kịp thấy Thiên Lý Nhãn hai mắt vỡ òa, dòng máu đỏ tươi như lệ thảng lạc trên hai má. Đôi mắt yếu ớt căn bản không thể thừa nhận sức mạnh tập trung quá lớn, chẳng lẽ Thiên Lý Nhãn tuy đã đột phá cực hạn, nhưng thân thể vẫn chưa thể làm quen, vì thế mới khiến hai mắt bị thương?
Thế nhưng nam nhân cao gầy kia vẫn không hề để tâm, mặc kệ huyết tuyến rơi xuống hai má, tích tích lạc trên mặt đất, thậm chí còn không buôn nâng tay lau.
Đôi mắt càng ngày càng đau nhức, loại đau đớn khác thường như bị ngàn cây kim đâm vào khiến hắn nhớ tới nỗi thống khổ kịch liệt lần đó khi uống phải Mặc Hoắc độc thảo, có điều đau đớn này còn lợi hại hơn gấp trăm lần, như muốn báo trước điều gì đó. Thiên Lý Nhãn cũng rất rõ ràng, hắn kỳ thật đã không thể chịu đựng thêm được nữa, nên lập tức thu lại pháp nhãn thì bản thân có thể bảo trụ bình an. Có điều, hiện giờ, trong lòng hắn, thứ quan trọng nhất, là tìm được Huyền Châu, cầu được Khai Dương tha thứ, chỉ cần có thể trở lại nhưng ngày ở chung bình thản lúc trước, hắn cho dù có bị mù lần nữa, cũng là đáng giá.
Vì vậy hắn kiên quyết không muốn bỏ cuộc, máu trào ra từ đôi mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, thấm ướt hai vạt áo, màu sắc đỏ tươi len vào vải áo trầm chuyển thành đen sẫm, nhìn thấy mà ghê người, làn da hai bên mắt thậm chí cũng bắt đầu giống như vỏ cây già cỗi dần dần héo rũ, lan tràn từ thái dương xuống dưới.
Việt Phi Lăng rốt cuộc nhìn không được nữa. Chỉ thấy hắn tay áo tung bay, giống như một bức màn bao trùm lấy bầu trời, che trước mặt Thiên Lý Nhãn, muốn chắn đi tầm mắt của hắn. Lại lập tức không tiếng động mà bay lên, đứng bên cạnh Thiên Lý Nhãn, thấp giọng khuyên nhủ: “Đừng tìm nữa.”
Thế nhưng giờ phút này, Thiên Lý Nhãn hai mắt đã tẩm đầy máu tươi, con ngươi đã biến trắng bệch xám xịt, như đã không còn ánh sáng. Hắn cuối cùng nhắm hai mắt lại, nâng cánh tay, chỉ về phương nam xa tít: “Ở nơi đó...... Làm phiền đạo trưởng......” Còn chưa kịp nói xong, thân thể đã mềm nhũn ngã xuống, rốt cuộc không chống đỡ được nữa mà hôn mê.
Việt Phi Lăng đem hắn chặt chẽ ôm vào lòng, giữ chặt rồi, mới nhìn về phía hắn chỉ, quả nhiên thấy ở nơi đó, có một ngôi sao vừa to vừa sáng, mà phía sau ngôi sao ấy, lại ẩn ẩn có một bóng đen, có điều vì ngôi sao phía trước quá mức rực rỡ, cái bóng đen kia vì thế cũng trở nên càng mờ ảo, rất khó nhìn ra.
Tố Nữ là thần nữ Thiên Hán, muốn ở giữa Ngân Hà giấu đi một hạt châu cũng là điều cực kì đơn giản, cho dù Hiên Viên Hoàng Đế ngày đó có biết rõ điều này, chỉ sợ cũng không thể từ trong Thiên Hà mênh mông mờ mịt tìm về Huyền Châu kia. Huống chi là Thiên Lý Nhãn......
Việt Phi Lăng cúi đầu, tinh tế ngưng mắt nhìn nam nhân đang nghiêng đầu tựa vào vai mình, trên khuôn mặt trắng bệch toàn bộ là huyết tuyến đã khô cạn, làn da nơi khóe mắt lại giống như lão nhân da dẻ khô nẻ, hắn khiến bản thân trở nên chật vật thế này lại chỉ là vì một câu tha thứ của Vũ Khúc. Nam nhân này, quả nhiên là ngốc hết thuốc chữa.
Nhưng tấm lòng như vậy, mới đáng trân quý làm sao!
Việt Phi Lăng nhẹ nhàng mang Thiên Lý Nhãn trở lại mặt đất, đưa hắn an ổn nằm xuống một khối đá ven bờ, tùy tay cởi ra ngoại bào đắp lên người hắn. Lại xoay người, gọi mây, bay về phía chân trời, chốc lát sau, đã thấy cầm một viên Huyền Châu ô mầu đen như mực trở mặt đất.
Huyền Châu này lớn gần bằng nắm tay, châu thân đen như mực, lại sáng rực trong suốt, bên trong mơ hồ có tia sáng phát ra, như đang ẩn chứa một sức mạnh thần kì, nằm yên lặng trong tay Việt Phi Lăng ẩn ẩn tản ra tiên khí. Châu này vốn là của Hiên Viên Hoàng Đế, lại tẩm mình trong Ngân Hà nhiều năm, hấp thụ tinh hoa trời đất, quả nhiên không phải vật tầm thường.
Việt Phi Lăng mặc dù cũng đã nhìn quen đủ loại bảo vật, thế nhưng viên thượng cổ Huyền Châu này quả thật là trân bảo vạn năm khó gặp. Nếu dùng châu này tu luyện, tu vi tuyệt đối một ngày bằng một năm, luyện ít đạt nhiều.
Thế nhưng Việt Phi Lăng chỉ xé xuống một miếng vải trắng từ tay áo, đem Huyền Châu kia bọc lại kỹ càng, rồi đặt xuống bên người Thiên Lý Nhãn. Xoay người đi về bên bờ sông, lấy ra một chiếc khăn tay thấm ướt, lại quay trở về bên cạnh Thiên Lý Nhãn, thay hắn tinh tế lau đi vết máu trên mặt. Lau đến khi toàn bộ khăn đều là máu đen, lại trở về bên dòng sông giặt sạch, như thế vài lần qua lại, cuối cùng cũng làm khuôn mặt Thiên Lý Nhãn sạch sẽ trở lại.
Hắn cất khăn tay, lại nhìn nhìn sắc trời, trời vẫn chưa sáng, ít nhất vẫn còn nửa canh giờ nữa.
Việt Phi Lăng ngồi xuống bên người Thiên Lý Nhãn, đôi mắt lợi hại kia giờ đã nhắm lại, vô pháp biết được hắn đang làm điều gì. Người kia có thể an tâm nhắm mắt trước mặt hắn, có phải đã bắt đầu tín nhiệm hắn rồi không?
Trên khuôn mặt nho nhã lộ ra biểu tình ôn nhu khi cười, Việt Phi Lăng nâng tay gạt đi vài sợi tóc rối bên má nam nhân, chậm rãi vuốt ve.
“Ngươi còn không biết tâm tư của ta với ngươi đi?...... Nếu là biết được, đại khái cho dù con mắt có rơi ra ngoài, ngươi chắc chắn cũng sẽ không nhắm lại trước mặt ta.” Hắn cười khẽ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đã không còn đen đặc, “Ngươi đã có lời giao phó, Phi Lăng tự nhiên không thể cô phụ...... Vậy, chúng ta liền đợi tới lúc mặt trời mọc đi, nếu trước lúc đó Vũ Khúc Tinh Quân xuất hiện, ta liền đem ngươi trả lại cho hắn. Còn nếu, mặt trời đã mọc rồi mà vẫn không thấy hắn, như vậy......”
Trong đôi mắt phượng hiện lên một tia dục niệm không hề che dấu. “Ngươi sẽ là của ta.”