Quyển 2 - Chương 19
*Xích lôi phá đính nhục chưởng sanh*
*Cận y hữu tiên kị sư lai*
*(Sét đỏ phá đỉnh, tay không đỡ*
*Lúc nguy ngập có tiên nhân cưỡi sư)*
Gió cuốn như chớp, chỉ thấy từ phía chân trời một đám mây đỏ rực phá không lao đến, mà người đứng trên mây, lại đúng là Khai Dương Vũ Khúc Tinh Quân.
Hắn trong lòng tràn đầy lo lắng, trên đường đi càng lúc càng thấy hồn tinh nơi xa kia dần dần suy yếu, hồn tinh một khi đã đặt vào cơ thể Thiên Lý Nhãn, thì sẽ cùng hắn sinh tử nhất thể, hồn tinh suy yếu, kia thể hiện rằng Thiên Lý Nhãn đang gặp phải hiểm nguy khôn cùng.
Mắt thấy Thiên Phong Sơn cao ngất xuyên mây dần dần hiện ra trước mắt, trên đỉnh núi là tầng tầng mây mù vần vũ, dội ra từng trận lôi phá sấm gầm, Khai Dương cũng biết, đây chính là di tượng khi kiếp nạn của kẻ tu đạo giáng xuống.
Khai Dương tuy trong lòng âm thầm cảm thấy kì quái, dưới chân vẫn không hề có nửa điểm đình trệ, vội vàng hướng tới đỉnh núi lao nhanh.
Còn chưa tới gần, đã ngửi được một cỗ tinh huyết khí vị cực kì nồng đậm.
Chỉ thấy trong gió tuyết xa xa, dưới thân đào xơ xác, trên nền tuyết trắng xóa, nhiễm thượng một màu đỏ sẫm chói mắt!!
Cây đào đáng thương như bị gió tuyết tàn bạo phá hủy, cành gẫy hoa rơi, mà dưới thân cây, có một nam nhân đã mất đi thần trí dựa vào, bàn tay hắn, tứ chi hắn, bả vai hắn, có đến hơn mười chỗ, đều bị cành đào bẻ gãy xuyên qua, chặt chẽ ghim lại trên cây, máu tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy ra, thấm đẫm y bào, tiếp tục lan xuống.
Trên mặt tuyết trong suốt trắng noãn là nhiều điểm giáng hồng, là màu hoa đào tàn lụi rơi xuống đất lại bị nghiền nát, cùng là màu máu tươi giao hòa cùng tuyết tinh mà thành.
Trong nháy mắt, Khai Dương lại có cảm giác hít thở không thông, người nam nhân cao gầy đằng kia hắn làm sao lại nhận không ra?! Đó rõ ràng là nam nhân pháp lực mỏng manh mà hắn đã thề phải bảo vệ bằng được, thế nhưng lúc này, người kia ở trước mắt hắn lại phải chịu đủ mọi khổ hình, trên mặt tuyết rành rành thứ màu sắc chói mắt khiến hắn rít gào rống to: “Ly Lâu!!”
Lúc này mới nhận ra thẳng lưng đứng ngay trước mặt Thiên Lý Nhãn là một gã xích bào đạo nhân, đến khi kẻ đó quay người lại, Khai Dương mới nhìn rõ khuôn mặt y, đôi mắt cơ hồ trừng lớn đến mức như muốn nứt ra: “Việt Phi Lăng!!”
Việt Phi Lăng kia lại vô cùng thản nhiên đứng trên tuyết địa, máu tươi sớm đã chảy dài tới tận chân hắn, nhưng chỉ thấy hắn vẻ mặt cực kì vừa ý, tao nhã hàm tiếu, vân đạm phong khinh đến thoát tục xuất trần, hoàn toàn không có biểu tình một kẻ sẽ đi gia hại người khác. Thế nhưng phần cuối cùng trên y bào rộng thùng thình của hắn vẫn còn lây dính một dấu máu thật lớn, cho dù có là xích bào đi chăng nữa, vẫn ánh lên màu đỏ tươi dị thường chói mắt.
“Đã lâu rồi, Vũ Khúc Tinh Quân!”
Hắn cười, thoái mái như đang đứng trước cửa đạo quán đón khách, có điều dưới chân hắn là một mảnh tinh hồng xen lẫn tàn hoa, và nam nhân bị ghim lên thân cây đằng sau kia, tất cả hoàn toàn không hề ăn khớp.
Khai Dương đâu chịu tốn nước miếng với hắn, lòng bàn tay vừa mở ra, một đoàn hồng quang đã hiện ra trên tay hắn, dần dần dài ra, sáng chói lóe lên, cuối cùng kết thành một cây lượng ngân trường thương, thương thân tối đen tỏa sáng, mũi thương chạm liệt hỏa đồ đằng, chỉ mới nhìn thấy, đã cảm thấy hỏa lực khôn cùng.
Việt Phi Lăng thấy thế liền thu hồi nụ cười, Vũ Khúc Tinh Quân là Võ Tướng Thần Quân trên trời, chắc chắn không phải hư danh, hắn mặc dù ở thế gian tu tiên học thuật, nhưng khi cùng Hắc Long Vương tương giao cũng đã nghe hắn nhắc tới một hồi ác chiến hai ngàn năm trước, nếu nói Hắc Long Vương có khả năng một mình bình định năm trăm thiên binh, như vậy Vũ Khúc Tinh Quân đã từng đánh bại hắn, bản lĩnh chắc chắn lại càng lợi hại.
Lúc này Vũ Khúc Tinh Quân một thân phát ra tiên khí mãnh liệt, khiến kẻ khác mới nhìn đã muốn nhượng bộ lui binh, nói gì đến chuyện dám tiến lên giao chiến. Việt Phi Lăng liền không khỏi nhíu mày, hắn không muốn trở thành kẻ địch của Võ Khúc, về phần Thiên Lý Nhãn, bất quá chỉ là nhất giới đào yêu từ thời thượng cổ mà thôi, may mắn có được nhân duyên thăng thiên, ở thiên đình chẳng qua cũng chỉ như muối bỏ biển, cho dù diệt đi cũng sẽ không có ai đi so đo với hắn. Thế nhưng Vũ Khúc Tinh Quân thì khác, danh tự Thất Huyền Giải Ách thiên địa đều biết, đó là chưa kể bọn họ còn được Thiên Đế cực kì yêu mến, vì thế mấy lần va chạm trước đây, Việt Phi Lăng đều cố ý thoái nhượng hắn vài phần, lại không ngờ lần này vẫn không tránh được chính diện giao chiến với hắn.
“Vũ Khúc Tinh Quân, sao cứ muốn khó xử dồn ta vào đường cùng?”
“Thối lắm!!” Khai Dương nóng lòng nóng ruột, trường thương xoay qua, một luồng liệt hỏa phô thiên cái địa bất ngờ xuất hiện, xông thẳng tới Việt Phi Lăng.
Mắt thấy Thiên Lý Nhãn sinh tử không rõ, hắn lại càng muốn nhanh một chút đánh bại kẻ này, xuống tay đương nhiên không hề khoan dung nửa phần, liệt hỏa này thế tiến cuồng long, mở to hướng Việt Phi Lăng cắn tới.
Việt Phi Lăng cũng không dám khinh thường, trong miệng niệm động khẩu quyết, song chưởng mở ra, liền thấy một tấm màn thất sắc từ đâu dâng lên, dựng thẳng trước mặt hắn, liệt hỏa cùng màn chắn lập tức đối đầu nhau, tuy rằng khí lực có vẻ cân bằng, nhưng hỏa thế tấn công thật sự quá mạnh, khiến màn thất sắc chống đỡ không được lõm về phía sau, gần như sắp chạm đến khuôn mặt của Việt Phi Lăng, nhiệt khí nóng rực hun đến mày tóc hắn phát cháy, y bào ngay cả trong tuyết phong gió lạnh cũng chỉ bất động giờ như phát cuồng mà mãnh liệt tung bay.
Việt Phi Lăng nhíu mày, nâng giọng nói: “Thêm một đoạn thời gian nữa, qua chín ngày phi thăng, Phi Lăng cùng Tinh Quân sẽ là đồng điện vi thần, ngươi cần gì phải dồn ta tới đường cùng!”
Khai Dương hừ quát: “Cho dù có như thế, bản quân cũng nhất định bắt ngươi phục thi trên Thiên Điện!!”
“Vũ Khúc Tinh Quân, ngươi đây là muốn làm gì?!” Việt Phi Lăng quay đầu nhìn về phía Thiên Lý Nhãn đã tàn tạ đến mức không còn giống người, “Chỉ vì một cây đào tinh mà muốn gánh tội danh Tru Tiên trên lưng?” Tru Tiên từ xưa đã là tội danh thiên cổ bất thứ, đứng trước cả Nghịch Thiên, vì vậy tự thiên cổ tới nay, cũng không có một tiên gia nào dám phạm vào.
Khai Dương không thèm trả lời, Hỏa Vân Thương trong tay quay một vòng, thu hồi liệt hỏa kia, thân hình lại lao lên, đề thương hướng Việt Phi Lăng đâm tới.
Trước mắt là Vũ Khúc Tinh Quân thái độ kiên quyết, không hề cố kỵ thiên quy pháp điều, thề phải tru sát bằng được hắn, Việt Phi Lăng trong lòng liền ảo não, mặc dù trong lòng vạn lần không muốn chọc vào sát tinh này, thế nhưng hiện giờ đại nạn đã sắp buông xuống, hắn tu luyện ngàn năm cũng chính là vì ngày hôm nay, lập tức cũng quản không được chuyện khác, chỉ mong mau chóng độ qua ách kiếp, trở thành vi thượng thần tiên.
Trong tay nháy mắt xuất hiện một cây phất trần, đừng nhìn phất trần này nhẹ nhàng tinh xảo, trên thân chấm phá vài điểm đỏ, thực ra nó lại ẩn chứa một sức mạnh khác thường, đuôi phất trần là dùng mao bạch ngưu (lông trâu trắng) bện nên, hắn cả đời thu yêu vô số, không phải dựa vào thứ gì khác, mà tất cả chính là nhờ vào một cây phất trần này.
Chỉ thấy hắn nhẹ bước lùi lại, phất trần trong tay giống như đuôi rồng uốn lượn, phần đuôi mềm mại đột nhiên như cương châm bạo trương, phô thiên cái địa hướng Khai Dương bắn tới.
Khai Dương trên người hồng quang sáng rực, đầu thương phun ra lửa cháy ngập trời, đến cả đôi con ngươi như đá mắt mèo đang trừng lớn kia cũng như muốn bắn ra lửa.
Ngày thường cùng thần yêu giao chiến, chỉ cần gặp cường địch, Khai Dương đều sẽ cực kì hưởng thụ, vô cùng khoái ý, đối thủ nếu không có hành vi đại tà đại ác, hắn đều sẽ hạ thủ lưu tình. Mà giờ phút này, đạo nhân đứng trước mặt hắn kia, pháp thuật cao cường, cũng có thể coi là một đối thủ khó gặp.
Thế nhưng lo lắng cùng sát ý đã khiến khuôn mặt tuấn tú trở nên càng đáng sợ, hắn căn bản không muốn cùng kẻ kia hưởng thụ quá trình so chiêu giao chiến, hắn chỉ chờ một thương đâm xuyên qua ngực y, lại tiếp tục phóng thêm một trận liệt hỏa đem kẻ kia thiêu đến thi cốt vô tồn!!
Cương châm gặp liệt hỏa, sinh ra âm thanh cháy khét xèo xèo rung động, bất đắc dĩ bị liệt hỏa thiêu đốt, trên đời này, cho dù có là tường đồng vách sắt cũng cản không được ngọn lửa kia lao tới, hỏa thế cuồng bạo như đàn lang hung mãnh, cưỡng chế rừng châm điên cuồng lấn tới, mắt thấy cây phất trần trong tay Việt Phi Lăng kia đã sắp cháy đến cán rồi.
Việt Phi Lăng cũng thật sự giật mình, tuy nói hắn đánh giá rất cao thực lực của Võ Khúc Tinh Quân, lại chỉ nghĩ một thân tu vi của mình ít nhất cũng có thể miễn cưỡng đánh ngang với y, càng đừng nói đến sau khi độ kiếp thành tiên. Thế mà khi vị Tinh Quân này vừa ra tay, chiêu chiêu đều là tuyệt sát hung hãn, phóng xuất pháp lực cuồng bạo đến không thể chống đỡ, hắn mới phát hiện ra, bản thân căn bản cũng vô pháp đối chọi.
Lập tức trong lòng chợt lạnh, nhận ra ngọn lửa kia đã đem cương châm đốt chảy, dần dần tiến lên. Chân khí nóng cháy cho dù chưa tới gần đã khiến lông tơ toàn thân hắn thẳng run, cả người giống như bị ném vào lò luyện tiên đan vậy.
Việt Phi Lăng tự biết bản thân không phải đối thủ của hắn, cổ tay bất ngờ chấn động, bạch mao ngưu châm trên phất trần đột nhiên bắn ra, hóa thành màn trời ngăn cản phía trước. Khai Dương thấy thế chỉ cười lạnh, thương thân đằng khởi, lại múa ra một trận thương hoa, chỉ thấy phía sau hắn hỏa thế như thủy triều ngập trời ầm ầm lao lên, mây mù bốn phía như sắp bốc cháy, lôi điện đỏ đậm, hướng mao châm đốt tới.
Thiên địa chấn động, tiếng sấm ầm vang, mao châm làm sao chịu được một kích lôi đỉnh này, chỉ trong khoảng khắc đã hóa thành tro tẫn.
Mắt thấy sẽ ngay lập tức đem Việt Phi Lăng tránh đằng sau mao châm giết ch.ết ngay lập tức, lại không ngờ đạo nhân kia thế nhưng lộn người một cái liền xuất hiện ngay bên dưới cây đào, phất trần trong tay chuyển động, phần đỉnh mất đi phất vĩ đột nhiên xuất hiện một lưỡi đao sáng lóa, tay trái nắm lấy búi tóc Thiên Lý Nhãn kéo lên, lộ ra phần cổ vẫn chưa có thương tích, lưỡi đao hung hiểm đặt ngay trên yết hầu, lạnh lùng nở nụ cười: “Vũ Khúc Tinh Quân, liệt hỏa cửu thiên của ngươi không sợ tổn thương đến bản thể của hắn hay sao?”
Khai Dương giật mình nhìn lại, mắt thấy ngọn lửa sắp đem cây đào nuốt hết liền vội vàng hồi thương, liệt hỏa cuồng quyển đổi hướng phun về phía sườn núi, nơi nơi đi qua để lại tàn phá tổn hại, nham thạch dập nát, bùn đất hóa phấn mù mịt cuồng bay, hoặc lắng lại trên đỉnh Thiên Phong, hoặc rơi xuống vực sâu vạn trượng bên dưới.
Bị thạch phấn bao phủ đầy mặt, Việt Phi Lăng không kịp giơ tay che kín, lúc này đành chật vật phun ra. Búi tóc chỉnh tề lúc trước đã sớm bị gió nóng thổi thành tán loạn, lông mi lông mày trên mặt đều bị nhiệt hỏa đối trọi, làm sao còn bộ dáng tao nhã ngày xưa? Mắt thấy thiên vân áp xuống như núi, đại nạn sắp sửa giáng xuống đến nơi, đã thế tiên còn chưa thành lại bị liên tục gây khó dễ, trong mắt hắn sát niệm càng lúc càng điên cuồng
Khai Dương nhìn lưỡi đao trong tay hắn cực kì bén nhọn, đã có đến nửa tấc mũi đao đâm vào da thịt Thiên Lý Nhãn, ép ra vài giọt máu tươi, lúc này càng không dám tiếp tục tiến lên nữa. Trợn trừng mắt nhìn Việt Phi Lăng, bàn tay siết chặt thân thương, thật muốn một chiêu đem kẻ cắp khơi mào mọi chuyện này đâm bay đi thật xa. Thế nhưng hiện giờ đối phương lại nắm giữ tính mạng Thiên Lý Nhãn trong tay, Khai Dương làm sao dám vọng động?
“Ngươi mau buông hắn ra!!”
Việt Phi Lăng nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn về phía Khai Dương, thấy hắn mắt trợn trừng trừng, cực giống giống mèo con bị người ta đoạt mất bảo bối hung dữ dựng thẳng bộ lông rồi lại sợ ném chuột vỡ bình không dám xông lên, liền cười ha ha không dứt.
Nhưng trận cười này của hắn lại liên lụy đến cây đao trong tay, mũi đao rung động, lại đâm sâu vào da thịt người kia thêm nửa tấc.
Khai Dương cả kinh hoảng lên, không khỏi chạy vội tới hai bước, quát to: “Không được cười!! Ngươi cười làm bị thương Ly Lâu!!”
Việt Phi Lăng đột nhiên ngừng cười, ngoan lệ quả liếc hắn: “Vũ Khúc Tinh Quân, ngươi dám bước lên phía trước nửa bước, thứ này liền xuyên thấu yết hầu mà vào, trực tiếp đánh tan nguyên thần của hắn.”
“Ngươi ──” Khai Dương giận mà không dám nói, đành lùi về phía sau hai bước.
Việt Phi Lăng thấy thế lại càng đắc ý, cúi đầu nhìn về xuống Thiên Lý Nhãn, thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, sớm đã lâm vào hôn mê, trên mặt không ngờ lại lộ ra thần sắc ôn nhu: “Ly Lâu? Tên của ngươi là Ly Lâu sao?...... Ở chung một năm, ngươi cự nhiên lại không hề cho ta biết...... Hay là ở lòng ngươi, bần đạo vốn dĩ không hề quan trọng, ngay cả cái tên cũng không cần nói cho ta biết sao?” Hắn sắc mặt một màu ảm đạm, vươn tay đem nam nhân đã hôn mê bất tỉnh kia ôm vào trong lòng, “Vô phương...... Bần đạo cùng ngươi vẫn phải trải qua kiếp nạn này, cùng dắt tay nhau đi, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ phải nói cho bần đạo biết – tên của ngươi.”
Trên đỉnh đầu, lôi điện ám minh dần dần trở nên trầm trọng, có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh đang cuồng loạn tìm đường phá vỡ.
Khai Dương thấy hắn thủy chung vẫn không chịu buông ra, không khỏi càng thêm lo lắng: “Việt Phi Lăng!! Ngươi mau buông hắn ra!!”
Vừa dứt lời, liền thấy tầng mây trên đầu đột nhiên cuốn động, hiện thành hình ốc xoáy, mà đáy xoáy này lại là một màu đỏ tươi, nháy mắt một đạo sét đã đánh thẳng xuống, hiểm hiểm trúng vào ngay vào đỉnh núi, sức mạnh cỡ này có thể so với một kích toàn lực của Khai Dương lúc trước, lập tức một trận nham phấn văng khắp nơi, trên mặt đất tạo thành một cái hố sâu hoắm.
Từng đạo điện thiểm không ngừng đánh xuống, thỉnh thoảng dừng ngay trên đỉnh Thiên Phong, hoặc xa hơn một chút rơi xuống bên sườn núi, dấy lên sơn hỏa, đạo đạo đánh xuống như không có hồi kết. Trên đỉnh xoắn ốc huyết sắc càng lúc càng đậm đặc, cuối cùng chuyển thành đen như mực, tối tăm như minh (minh đây hình như nói về địa phủ), sâu không lường được, bên trong như chất chứa thiên lực vô cùng, ngay cả Khai Dương là Tinh Quân nhìn thấy cũng không khỏi động dung.
Lập tức lại càng nóng lòng sốt ruột, điện thiểm này hiển nhiên vì Việt Phi Lăng mà đến, nhưng giờ Thiên Lý Nhãn lại đang bị hắn khống chế, sợ rằng cần bị một cự lôi đánh trúng thôi, không chỉ có Việt Phi Lăng hình thần câu diệt, mà ngay cả Thiên Lý Nhãn cũng sẽ hồn phi phách tán.
Đột nhiên trên đỉnh đầu lại một trận yên tĩnh, cái gì chớp sấm cũng đều không còn, Khai Dương ngẩng đầu nhìn lên, thấy lốc xoáy càng lúc di chuyển càng nhanh, trong khoảnh khắc, một đạo xích lôi từ trên trời giáng xuống, thẳng hướng Việt Phi Lăng lao tới!!
Khai Dương cũng không quản hắn đang bảo vệ ai, hắn chỉ biết nơi đạo điện lôi kia đánh tới là chỗ Thiên Lý Nhãn đang ngồi, Hỏa Vân Thương trong tay dựng thẳng, ngay lập tức nghênh diện đón lấy thiên lôi. Toàn thân hắn hóa thành một đoàn hồng quang rực rỡ nghịch thiên chống lại xích lôi, hai đạo cường lực ở giữa không trung gặp nhau, âm thanh va chạm đến đinh tai nhức óc, phản lực xung động lan ra tứ phía, đánh trúng mây – mây tan, đánh trúng đất thì cát bay đá chạy.
Nhưng đại nạn tuyệt kiếp cỡ này làm sao một mình hắn có thể ngăn cản?
Chỉ nghe “Lộng sát!!” một tiếng, Hỏa Vân Thương kinh qua thiên chuy bách luyện bị đánh gãy làm hai đoạn! Binh khí đã mất, Khai Dương lại càng khó bề ngăn cản xích lôi, thế nhưng hắn nhất định không chịu tránh đi, chỉ thấy hắn vứt Hỏa Vân Thương đã gãy sang một bên, dùng hai bàn tay không tiếp tục chặn lại xích lôi. Tuy nói hắn có tiên khí hộ thể, nhưng thân thể này bất quá cũng chỉ là nhục thai phàm cốt, làm sao chịu được lôi đình vạn quân?! Ngay chỗ lòng bàn tay tiếp xúc với xích lôi liền bốc lên từng trận khói xám khét lẹt. Dù vậy, Khai Dương vẫn nhất quyết không chịu để xích lôi thoát ra, đánh xuống người bên dưới.
Mắt thấy hắn sắp cùng Thiên Lý Nhãn bị xích lôi đánh trúng, cho dù có là Tinh Quân, chỉ sợ một khi trúng phải phá hồn xích lôi này, ngay cả hắn cũng sẽ nguyên thần tẫn diệt! Nhưng đúng lúc nguy hiểm nhất này, đột nhiên xuất hiện một đạo quang ảnh hai màu tử thanh phá không lao tới, chỉ trong chớp mắt đã vọt đến bên cạnh Khai Dương, tức khắc một màn bảo vệ u mầu phình to, bao lấy tất cả, vùng trung tâm tối đen như có ánh sáng phát ra, dị thường quỷ bí.
Thế nhưng không ngờ lại cản được xích lôi phá hồn kia.
Lúc trước có Vũ Khúc ngăn cản, bây giờ lại có màn bảo vệ này che chở, lôi kia chỉ sợ cũng đã như nỏ mạnh hết đà, nháy mắt một cái, vân khai điện thu, như rút lại cánh tay, tất cả trở về bầu trời vần vũ.
Lốc xoáy trên đầu cũng dần dần biến mất, mây mù dần tan, hiện ra bầu trời trong xanh yên ả.
Ngăn cản xích lôi, Khai Dương gần như đã hao hết thần nguyên, lôi điện vừa thu lại, hắn dưới chân liền lảo đảo một cái nghiêng người rơi xuống. Lại bất ngờ cảm thấy phần áo phía sau căng thẳng, cổ áo không hiểu sao đã bị tóm chặt, lơ lưng giữa không trung.
Việt Phi Lăng khó tin buông Thiên Lý Nhãn ra đứng dậy, nhìn lốc xoáy đang dần dần biến mất trên đầu, không thể tưởng được cứ như vậy đã vượt qua đại nạn lôi kiếp, đang mừng rỡ như điên, lại bắt gặp một tử y tiên nhân phiêu nhiên hạ xuống!
Tiên nhân này tóc mây như tuyết nhẹ bay trong gió, khuôn mặt xuất trần trong trẻo nhưng lạnh lùng, một thân trường bào màu tím tôn lên thân hình thon dài, cũng không biết là vội vàng hay cố ý, hắn cư nhiên đến giày cũng không mang, để lộ dưới y bào là một đôi chân trần trắng như tuyết. Mà đang cõng hắn trên lưng lại chính là một đầu thanh bờm cự sư, sư này hung ác uy mãnh, linh nhãn cương trảo (mắt tinh vuốt cứng), hai chiếc đuôi phía sau dù chỉ đong đưa đã phát ra điện thiểm lenh kenh.
Thanh sư trong miệng cắn chặt cổ áo Khai Dương, đến khi đáp đất xuống liền nhẹ nhàng thả hắn nằm xuống.
Việt Phi Lăng cực kì kinh ngạc tại trận, sách cổ đã từng nhắc đến, thanh sư đa vĩ, vĩ mang sét đánh, là thượng cổ thần thú. Có thể đem thần thú như vậy làm tọa kỵ, chỉ sợ vị tiên nhân trước mắt này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Lại thấy tiên nhân tóc trắng hai bàn tay vừa mở, lộ ra một miếng vảy ám mầu, đặt lên vành tai thanh sư tùy ý gài vào, miếng vảy kia vừa gặp da thịt liền biến thành hình dáng như chiếc đinh xuyên qua vành tai của thanh sư. Thanh sư cũng không biết là ăn đau hay không kiên nhẫn, rít gào một tiếng, một tiếng này chấn triệt trăm dặm, khiến trong phạm vi quanh Thiên Phong sơn vạn thú câu kinh, phi điểu trốn chạy.
Lại chỉ thấy tiên nhân kia nở nụ cười: “Ly Khế, ngươi không phải lại quên rồi chứ? Nơi này không thể so với yêu giới, thú tộc thế gian làm sao chịu nổi một gầm của ngươi?”
Thanh sư thật có linh tính, chỉ khò khè trong yết hầu một tiếng, liền thu liễm trở lại.
Việt Phi Lăng đột nhiên nhận ra trên người đối phương toát ra căn bản không phải là tiên khí, mà nghiễm nhiên lại là yêu khí cực mạnh!
“Các hạ là ai?”
Hắn đã sớm nhìn ra miếng vảy ngăm đen trong tay đối phương chính là pháp khí cực kì lợi hại có khả năng kháng lại xích lôi, trơ mắt nhìn địch ta không biết, Việt Phi Lăng đương nhiên sẽ không dám xem nhẹ hai người này.
Tiên nhân tóc trắng lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt đạm mạc không hề mang theo một tia cảm tình: “Được Khai Dương giúp đỡ nhiều lần, Yêu Vực Đế Quân, Thiên Tuyền.”