Chương 10: Cây hòe quấn quanh thân

Ninh Thái Nhi lên đường gấp gáp, khi quay trở lại Lan Nhược tự đã gần đến giờ Dậu (1), dự định trước khi mặt trời xuống núi, phải tìm cho được văn điệp tú tài của ca ca. Thế nhưng sau khi vào Lan Nhược tự, lấy vật cần tìm rồi từ trong phòng bước ra, ngoài cửa đã là bóng ngả ngày tàn.


(1) Giờ Dậu: Từ 17h - 19h


Sau khi biết Lan Nhược tự có chuyện kỳ dị, Ninh Thái Nhi càng cảm thấy nơi đây âm u ghê rợn. Rõ ràng là con đường nhỏ đã đi rất nhiều lần rồi, nàng lại cảm thấy vòng vèo rất xa, bước nhanh đến đâu cũng không ra khỏi được, sắc trời càng lúc càng tối tăm u ám, đường mòn quanh co hun hút không thấy tận cùng, phảng phất đang dẫn nàng vào quỷ vực âm u.


Một luồng khí lạnh từ mặt xông lên đỉnh đầu, nàng không khỏi rùng mình một cái, ôm chặt cánh tay cắm đầu chạy đi. Bất chợt, một cái bóng đen xẹt qua mi mắt của nàng, chú tâm nhìn kỹ mới phát hiện là một cái lá hòe héo rũ, nàng ngẩng đầu liền bắt gặp một gốc hòe to lớn sừng sững đứng giữa bụi cây.


Cây hòe này ước chừng hơn một ngàn mấy tuổi, thân cây phải đến năm người đàn ông trưởng thành mới ôm được, trên ngọn có bốn nhánh cây hết sức thô dài, lại chẻ ra những cành nhỏ mọc đầy lá vàng, tựa như một cái ô chọc thủng bầu trời.


Sau cây hòe truyền đến tiếng nam nữ cười đùa ầm ĩ, Ninh Thái Nhi quay đầu lại nhìn, thấy thiếu nữ áo vàng trước đây từng quyến rũ nàng, đang cùng một gã đàn ông râu quai nón chơi trò đuổi bắt.


available on google playdownload on app store


"Tiểu nương tử đừng chạy mà, để ta yêu nàng một chút..." Gã râu quai nón dầm dề mồ hôi, cánh tay to lớn ôm gọn Diệp Lê vào trong ngực, cái miệng tua tủa râu rậm cúi xuống hôn nàng.


Trong mắt Diệp Lê hiện lên một tia chán ghét, quay đầu đi tránh thoát cái miệng thối của gã, mềm mại khẽ gọi một tiếng, cằm tựa lên người gã đàn ông, thổi một hơi vào đầu vai.
Mặt của gã râu quai nón thoáng chốc trở nên tái nhợt, tựa như bị đặt sâu trong hầm băng lạnh:


"Tiểu nương tử, nàng đang làm gì?"
"Đừng sợ, thổi tắt dương hỏa của ngươi thôi mà." Diệp Lê nâng lên khuôn mặt tục tằng của gã, nũng nịu cười, "Tiếp theo là hút dương khí của ngươi."


Làn khí trắng trong suốt từ miệng gã đàn ông chui vào bờ môi đỏ mọng của Diệp Lê, nàng hút vào càng nhiều khí, da của gã hệt như mất hết nước, càng trở nên xám ngoét hơn, sau đó Diệp Lê đẩy nhẹ một cái vào ngực gã, gã đàn ông lảo đảo một chút rồi ngã xuống nền đất.


"Tên đàn ông thối." Diệp Lê phun một ngụm nước bọt về phía gã râu quai nón, sau đấy kéo thi thể của gã vào trong bụi cỏ.
Ninh Thái Nhi chứng kiến một màn kinh khủng này, mắt thấy Diệp Lê đang đi về phía bên đây gốc hòe, cuống cuồng muốn giẫm lên vỏ cây sần sùi, leo đến ngọn hòe.


Diệp Lê lại phảng phất rât kính sợ, cách gốc hòe vài bước thì dừng lại, phun lại làn khí màu trắng kia vào thân cây, thở dài một tiếng:
"Công tử, ta trong đám quỷ nô của người, có thể xem là trung thành và tận tâm nhất, đâu có giống ả Nhiếp Tiểu Thiến vong ân phụ nghĩa kia."


Nhiếp Tiểu Thiến? Tên này nghe có chút quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.
Diệp Lê hít một hơi thật sâu, nhìn lên ngọn cây:
"Dường như nghe thấy mùi người sống."
Ninh Thái Nhi nhất thời đầu tuôn đầy mồ hôi lạnh, cố sức lùi ra phía sau lá cành xum xuê, bịt chặt mũi miệng nín thở.


Diệp Lê lại không nghe ra hơi thở của nàng, nhún nhún vai xoay người rời đi.
Đợi sau khi bóng dáng của hắn biến mất, Ninh Thái Nhi mới dám thở vào một hơi, cơ thể tựa vào trên nhánh cây, nhìn màn đêm qua kẽ lá, thầm nghĩ đêm nay chỉ đành phải qua đêm ở đây.


Nhánh cây theo gió đêm xào xạc lay động, rơi xuống một chiếc lá úa đen, phảng phất lén lút quẩn quanh người nàng, nàng nghe thấy tiếng lá cây soàn soạt, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp.


Lúc này một nhánh cây đã mọc lá, lặng lẽ không tiếng động đến gần Ninh Thái Nhi đang ngủ say, chầm chậm chui vào quần của nàng, vói vào bờ mông bên trong tiết khố.


"Ưm..." Nàng vô ý thức rên rỉ một tiếng, cảm giác thân dưới như có con sâu đang ngọ nguậy, tựa mộng tựa ảo, sao lại cảm nhận rõ ràng như vậy.


Nhánh cây chuyển động trong khe thịt khép chặt của nàng, tách ra phiến thịt mũm mĩm, tiến mạnh vào cửa huyệt đã bớt sưng, chen vào vách thịt chui tới chỗ sâu nhất, mãnh liệt qua lại cắm đút vài cái, những chiếc lá cộm lên cọ vào da thịt mẫn cảm, kích thích toàn thân nàng bật run rẩy.


Theo động tác ra vào, bắp đùi càng ngày càng ướt, ɖâʍ dịch bám vào lá cây một mảnh trong suốt, giống như cam lộ ngưng đọng trên lá. Nàng không khỏi dùng hai chân kẹp chặt lại nhành cây, càng nhiều d*m thủy theo cửa huyệt tuôn ra.


Đợi nhánh cây rút ra khỏi huyệt đạo ẩm ướt nóng rẫy, nàng khó chịu vặn vẹo thân thể, trong hôn mê ảo tưởng bị vật lạ thô dài đâm vào.


Giữa chạc cây hòe, công tử y bào như tuyết, tóc như mực từ từ hiện ra, tay áo thêu chỉ bạc vừa nhấc lên, vô số cành nhánh trói lấy Ninh Thái Nhi, nâng cao đến trước mặt y.


"Mới sơ ý một chút, suýt nữa đã để nàng chạy thoát." Ngón tay thon dài cân xứng của y điểm vào bờ môi đỏ mọng của nàng, thì thầm nói, "Ngày sau nàng hẳn phải hối hận biết bao, lúc trước đã bỏ lỡ mất cơ hội trốn thoát này..."






Truyện liên quan