Chương 14: Hoạt thi
Từ sau khi Ninh Thái Nhi bị Thiên Quyết công tử đe doạ, ý muốn rời đi ngược lại càng thêm mãnh liệt, ngày tiếp theo, trời mới hơi mờ sáng liền đi ra ngoài.
Sau khi đi khỏi hành lang khúc khuỷu, đến một con đường nhỏ, xuất hiện một cây hoè lâu năm cao chọc trời đứng sừng sững. Đây chẳng phải là cái cây mà nàng bị ép trốn vào hôm gặp phải quỷ hút dương khí của người sống sao hay sao?Maybe-ddLQĐ
Thì ra nàng vẫn chưa từng rời khỏi Lan Nhược Tự. Nói như vậy, chẳng lẽ Thiên Quyết công tử và con quỷ đó có liên quan? Quỷ vốn thể hàn, sợ ánh sáng, nhưng con quỷ ngày đó nàng gặp lại xuất hiện dưới ánh sáng ban ngày, lại có nhiệt độ cơ thể giống người thường, theo lý thuyết thì đó tuyệt đối không thể nào là quỷ được.
Ninh Thái Nhi nhớ tới giỏ trúc có lẽ vẫn còn rơi ở chỗ cũ, liền trèo lên cây hoè tìm kiếm một lần, nhưng lại không tìm thấy gì cả.
Đáng ch.ết, nàng lại làm mất ca ca tú tài Văn Điệp. (Maybe: ta không hiểu chỗ này cho lắm, có lẽ liên quan đến giỏ trúc)
Đang lúc Ninh Thái Nhi còn ủ rũ, trên ngọn cây hoè có một chiếc lá khô rơi xuống, bay qua tầm mắt nàng rồi rơi xuống chỗ bụi gai che kín dưới mặt đất, nhìn qua dường như thấy được ở giữa bụi gai có một món đồ trúc mau xang nâu bị che khuất.
Ninh Thái Nhi kích động nhảy xuống từ trên ngọn cây, vạch bụi gai tìm giỏ trúc bị rơi mất đã lâu, sau đó đeo lên trên lưng, bước nhanh rời khỏi Lan Nhược Tự.Maybe-ddLQĐ
Đang lúc Ninh Thái Nhi chuẩn bị bước chân ra khỏi đại môn Lan Nhược Tự, trên trời bỗng nhiên xuất hiện thật nhiều mây đen che phủ, bốn phía xung quanh như bị quỷ ám, trời đất tối sầm lại, trên mặt đất có một luồng khí đen bốc lên, khung cửa đỏ giống như biến thành Thao Thiết(1) miệng rộng, gầm thét muốn lao thẳng về phía nàng, toàn bộ khuôn viên ngôi chùa cổ trở nên âm u như rơi xuống vực sâu.
Ninh Thái Nhi hoảng sợ lui lại mấy bước, cùng lúc đó, đầu nàng giống như bị úng nước, hai chân mềm nhũn ngã sụp xuống đất, ôm lấy đầu rên rỉ một tiếng rồi ngất đi.
Một lát sau, rốt cuộc Ninh Thái Nhi mở mắt, mạnh mẽ đứng dậy, quay lại về hướng đường cũ, nhưng đôi mắt nàng lại tan rã không có tiêu cự, giống như hồn phách bị cái gì câu mất.Maybe-ddLQĐ
Ninh Thái Nhi trở lại phòng ngủ trước đó, sau khi nàng ném giỏ trúc ném ở một bên, liền ngồi yên ở đuôi giường giống như một bức tượng.
Ở nơi chuyển giao giữa ánh sáng và bóng tối, một bóng dáng cao gầy dần dần xuất hiện, tay áo trắng như tuyết lay động giống như bạch mai bên song cửa sổ bay bay trong gió.
“Cười đi.” Hắn lạnh lùng mở miệng.
Khuôn mặt Ninh Thái Nhi vốn không chút biểu cảm, vậy mà khoé môi lại lập tức nhếch lên, nhưng đôi mắt vẫn không có tiêu cự.
“Cởi áo.” Hắn lại ra lệnh một lần nữa.
Ninh Thái Nhi giơ cánh tay lên vạt áo, tháo nút ái, lộ ra đôi gò bồng đầy đặn quyến rũ, cảnh xuân kiều diễm chợt hiện ra.Maybe-ddLQĐ
“Dừng lại...” Rất nhanh nam nhân kia liền ngăn lại động tác của nàng, nặng nề thở dốc.
Mặc dù xưa nay hắn có thói quen khống chế tất cả mọi thứ, nhưng dáng vẻ này của nangd lại không phải điều mà hắn muốn. Hắn muốn nàng còn sống, có thể tươi cười hoạt bát, có thể ầm ĩ, dám cãi lại lời của hắn, chứ không phải giống như con rối cái gì cũng đều nghe theo hắn.
Về phần lý do, hắn không thể nói rõ cũng không thể giải thích được.
“Tỉnh lại đi.” Hắn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt non mịn của nàng, dọc theo hai gò má chuyển đến trên trán, giống như đang cố che dấu một loại tâm tình nào đó, nghiêng người sang cách khỏi nàng một khoảng.
Ninh Thái Nhi nháy mắt mấy cái, con người dần có tiêu cự lại một lần nữa, đối mặt với bóng lưng của Thiên Quyết công tử, mê mang nhìn xung quanh: “Tại sao đột nhiên ta lại trở vè đây được?“.Maybe-ddLQĐ
“Nàng chưa từng rời khỏi đây, làm sao mà trở về cái gì chứ.” Hắn đùa cợt nói.
Ninh Thái Nhi sờ sờ cái gáy, càng cố nhớ lại càng đau đầu, cúi đầu nhìn thấy giỏ trúc trên mặt đất, tâm tình không khỏi chuyển buồn thành vui.
“Giỏ trúc của ta còn ở đây, như vậy những gì trước đó không phải là ảo giác, như vậy là thế nào?”
Ninh Thái Nhi ngồi xổm xuống, nhặt giỏ trúc lên, lại thấy cơ thể mềm nhũn, không thể đứng thẳng dậy, đột nhiên nghe thấy tiếng dạ dày kêu “rột... rột...” mới nhớ ra nàng đã không ăn cơm một ngày rồi.
Người đang ở trạng thái đói bụng thì tất nhiên sẽ không có sức mà nghĩ nhiều. Ninh Thái Nhi đói bụng đến mức khó chịu, vội lục giỏ trúc, lấy ra màn thầu* đã cất giữ vài ngày, há miệng cắn một miếng lớn.
*màn thầu: bánh bao chay
Cảm giác duy nhất của nàng là răng đau như cắn vỡ, muốn ăn được cái bánh màn thầu khó khăn lắm mới kiếm được này cũng phải có đủ sức lực. Maybe-ddLQĐ
Thiên Quyết công tử hơi quay người lại, thấy nàng đang yên lặng ngồi xổm bên cạnh giường, cẩn thận cắn từng ngụm nhỏ bánh màn thầu, khô khốc nuốt vào bụng, đôi mi thanh tú chớp chớp trông thật đáng thương, y như một con chuột nhỏ. Hắn thiếu chút nữa đã quên mất thân thể nàng chỉ là người phàn, ngày nào cũng phải ăn ngũ cốc lương thực mới sống được.
Trong lòng hắn nghĩ nghĩ, nhịn không được cười thành tiếng.
Ninh Thái Nhi nghe được tiếng cười, hai gò má hơi hơi đỏ lên, giấu màn thầu trong tay về phía sau lưng.
“Đang gặm cục gạch à? Cứng như vậy.” Hắn cúi người đưa tay ra phía sau lưng nàng, cướp lấy màn thầu nhanh như chớp, vứt xuống dưới đất kêu “bộp” một tiếng.Maybe-ddLQĐ
“A, màn thầu của ta...” Nàng nhìn chằm chằm màn thầu dính tro bụi dưới đất đau lòng lẩm bẩm, đây chính là phần lương thực nàng cất giữ rất lâu đấy...
“Đồ này bẩn rồi, không thể ăn.” Thiên Quyết công tử đẩy bàn tay nàng đang vươn ra để cướp lại màn thầu, cưỡng ép ôm ngang nàng lên, giọng điệu tràn ngập tình ý thắm thiết: “Muốn ăn cái gì? Ta sai hạ nhân làm cho ngươi.”
Ninh Thái Nhi nghiêng đầu nghĩ: “Nước muối vịt, đậu hũ Ma Bà, thịt hầm, cá kho.”
“Đó đều là những cái gì thế? Ta chưa từng nghe qua bao giờ.” Maybe-ddLQĐ
“Không phải chứ? Đây đều là đồ ăn thường ngày mà, vậy ngày thường ngươi ăn cái gì?”
“Hỏi thừa, ăn ngươi...”
“Ưm...”
(1)Thao Thiết (tiếng Trung: 饕餮; bính âm: tāotiè) là một loài vật xuất hiện trong thần thoại phương Đông, là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời đại Hồng Hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ,bản tính hung hãn, tham ăn. Một số ý kiến cho rằng Thao Thiết thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn bản thân có thần thông cắn nuốt đặc thù. Thao Thiết có tuổi thọ đến 10 vạn năm. Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô. Đại đa số thuyết đều cho rằng Thao Thiết là một trong 9 đứa con của rồng (Long sinh cửu tử)