Chương 59: Ngoại truyện Nói ra suy nghĩ của mình

Editor: Vivi
Khi Ninh Thải Thần phát hiện ra Thải Nhi, hắn thấy nàng đang ôm cây hòe, khóe miệng chứa khẽ nhếch nở nụ cười, khuôn mặt điềm tĩnh mà êm đềm, dường như đang chìm trong giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào.
Nhưng cho dù kêu to thế nào, nàng cũng không thể tỉnh lại.


Ba ngày sau, Ninh gia tổ chức tang lễ, trăm gia đình trong huyện đều đến chia buồn.
Ninh Thái Thần nhìn quan tài hạ huyệt, ngón tay bóp chặt trong lòng bàn tay, đôi mắt che kín tơ máu.
Tiểu Thiến đứng bên cạnh chưa hiểu sinh lão bệnh tử, khổ sở co bả vai lại: "Tại sao lại chôn Phu Tử xuống đất?"


Trữ Thải Thần nói bình tĩnh: "Bởi vì muội ấy muốn đi tới một nơi khác."
Tiểu Thiến chớp chớp đôi mắt, trong lòng đầy ắp mong chờ, hỏi hắn: "Phu tử còn quay về không?"
Đôi mắt Ninh Thái Thần chứa đầy buồn bã, im lặng không nói.


Sau tang lễ,trong thôn có tập tục đốt quần áo người thân, Ninh Thái Thần không đành lòng để cha mẹ nhìn vật nhớ người, một mình hắn đi tới khuê phòng của Thải Nhi.


Khuê phòng không nhiễm mùi trần thế, tia nắng ban mai màu vàng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, lộ ra màu sắc ấm áp, dường như chủ nhân sẽ trở về phòng.
Ninh Thái Thần cầm quần áo của muội muội, dòng lệ nơi hốc mắt kìm nén sau nhiều ngày, không kiềm chế được mà tuôn rơi.


Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, bắt hắn phải mất đi thêm một người quan trọng.
Hắn thật sự không chịu nổi nữa rồi.....
Tay run run thật lâu, sau khi Ninh Thái Thần sắp xếp quần áo ngay ngắn chỉnh tề, hắn vô ý nhìn thấy bức họa được cuộn tròn, treo trên vách tường.


available on google playdownload on app store


Năm đó,Thải Nhi ở Lan Nhược Tự, nàng vì Thiên Quyết công tử vẽ nên bức tranh người đánh đàn trong đình.
Tầm mắt Ninh Thái Thần hơi mờ mịt, đưa tay lau khô nước mắt, sau khi nhìn rõ cảnh vật trong bức họa, lại không nhịn được mắt đầy ắp hàng mì
Nhưng, lần này là vui mừng quá mà khóc


Chỉ thấy trong bức hoạ cuộn tròn, ngoài đình chim hót hoa thơm, cây hòe che trời xanh um tươi tốt, trong đình có một nam nhân áo trắng nhanh nhẹn đánh đàn, ôm thiếu nữ ngồi bên cạnh, nàng mặc quần áo lqd màu vàng nhạt, da trắng nõn nà như làn hương yếu ớt, là người mà Ninh Thái Thần vô cùng quen thuộc.


Bức hoạ cuộn tròn có một hàng chữ nhỏ.
Trăm năm trong nháy mắt, cuối cùng sẽ có ngày gặp lại.
...
Thải Nhi lắng nghe tiếng đàn chậm rãi, mệt mỏi vừa nghe vừa thở dài, bên tai nàng bất ngờ vang lên giọng nói lạnh nhạt.
"Những khúc nhạc này, nàng nghe thấy chán rồi hả?"


Trong đầu Thải Nhi đang ngủ gật gù, bị giọng nói này bóp gần ch.ết, nàng vội vã xua tay: "không có đâu, ta thích nhất nghe chàng đánh đàn...."


Thật ra năm gần đây, Thiên Quyết công tử hóa thân thành cây hòe vẫn luôn ở cùng nàng, bởi vì pháp lực bị hao tổi hơn một nửa, không có lqd cách nào dùng hình người để gặp nàng. Đến khi dương thọ của Thải Nhi đã hết, lúc hồn phách rời khỏi thân thể, cuối cùng hắn cũng có thể xuất hiện trước mặt nàng, mang nàng tới huyễn cảnh do hắn tạo ra.


Ảo cảnh giống hệt như cảnh vật trong Lan NHược tự trước kia, nắng ấm chan hòa, xuân ý dào dạt.
Nhưng một nơi lớn như vậy, đối với một người thích náo nhiệt như Thải Nhi, ở lâu dài thì thật là buồn chán.


"Xem ra Lan Nhược Tự quá nhỏ, chứa không nổi con mèo hoang như nàng." Thiên Quyết công tử nhìn xung quanh, đôi mắt hẹp dài nheo lại: "Chỉ cần nàng có thể nghĩ ra được một nơi, ta có thể nương theo suy nghĩ của nàng, vẽ ra một nơi giống hệt."


"Oa, chàng còn có thể làm được chuyện đó ư?" Hai tay Thải Nhi ôm ngực, nghĩ cả buổi, "Ta muốn đi Tây Hồ ở Hàng Châu, nhìn Tháp Lôi lqd Phong, có phải có một con Bạch Xà thật lớn hay không. Ta còn muốn đi Ngọc Long Tuyết Sơn ở Đại Lý xem cảnh tuyết rơi, nghe nói tượng gỗ được làm ở nơi đó vô cùng bền, giống người thật như đúc."


Thải Nhi càng nói càng hăng say, sau một lúc lâu, mới phát hiện ra sắc mặt Thiên Quyết công tử đen sì, nàng nhanh chóng sửa lời: "Thật ra ở đâu cũng không thể so sánh với Lan Nhược Tự, không đi cũng không sao."
Nàng nói lời thật lòng, có thể được ở cùng với Thiên Quyết công tử, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.


"Nàng nghĩ kỹ nơi nào muốn đến, ta đều đồng ý với nàng." Thiên Quyết công tử nghiêng người về phía nàng, như ngọn núi đè nàng ở dưới thân, "Nhưng nàng cũng phải làm theo lời ta...."
Thải Nhi ngừng thở, nhẹ nhàng hỏi: "Như vậy ta có được coi là Quỷ Nô của chàng không?"


"Nàng sống là người của ta, ch.ết là quỷ của ta."
Thiên Quyết công tử khẽ cười, bàn tay to nhào về phía nàng.....
Mấy canh giờ sau, Thải Nhi bị tr.a tấn thành một đống bùn nhão, hối hận vỗ ngực liên tục
Thì ra nàng không phải Quỷ Nô, là tình nô thì có!
--- --------HOÀN---- ------ ---






Truyện liên quan