Chương 32
Rời khỏi nhà dì Thường, tuyết rơi càng nhanh, Tiêu Lỗi và Lâm Yến Vũ chậm rãi dạo bước trên đường phố trắng xoá."Không cần phải thất vọng, toàn bộ sự tình có thể tr.a ra manh mối trong một ngày." Tiêu Lỗi nắm tay Lâm Yến Vũ, đút vào trong túi của mình.
"Phải không, làm sao anh biết?" Lâm Yến Vũ hỏi lại một câu. Tiêu Lỗi nói: "Anh tin tưởng sự tình là do con người gây ra, chỉ cần muốn tra, toàn bộ đều có thể điều tr.a ra."
"Ngay cả chú Lâm còn không biết ai là cha của em, hơn nữa em nghĩ, cho dù chú ấy biết cũng sẽ không nói cho em biết." Đột nhiên Lâm Yến Vũ nói ra những lời này, khiến Tiêu Lỗi lấy làm sửng sốt."Em đã từng hỏi chú ấy?" Tiêu Lỗi kinh ngạc.
"Đã từng hỏi qua, nhưng chú ấy nói chú không biết. Với lại anh biết không, trong cơ thể của em hiện tại có chảy dòng máu của chú ấy, chính chú ấy đã lấy tủy của mình để cấy ghép cho em, mới làm thay đổi nhóm máu của em." Những lời kế tiếp này của Lâm Yến Vũ càng khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Lỗi kinh ngạc, không rõ Lâm Lệ Sinh làm như vậy với mục đích gì: "Làm sao chú ấy biết được máu của em phù hợp với máu của chú ấy để có thể thành công, cấy ghép tủy không phải ai cũng đều có thể sử dụng được." Lâm Yến Vũ thở dài: "Em cũng không rõ lắm, sự đời khó đoán, trong hàng ngàn hàng vạn người, may mắn lại có người thích hợp. Có lẽ anh sẽ không nghĩ ra trên thế giới sẽ có một người cuồng dại như chú Lâm, chú ấy vì mẹ của em, vẫn chưa lập gia đình."
Mới nghe lần đầu! Tiêu Lỗi có chút tò mò đối với người tên Lâm Lệ Sinh này. Ý chí kiên định như vậy, người như vậy thật hiếm thấy. Biết rõ dì Diệp yêu người khác cũng không yêu ông, vẫn như cũ ở bên cạnh trông nom bà.
"Nếu thật sự em đã ch.ết, anh có thể lấy người khác hay không?" Lâm Yến Vũ hỏi Tiêu Lỗi."Không biết nữa." Tiêu Lỗi là một người thành thật, không hề đặt trên môi lời thề non hẹn biển. Nếu sự tình đúng như vậy, ai có thể nói được chính xác, thay vì nói lời thề son sắt, chi bằng dùng hành động để chứng minh.
"Nếu thật sự em đã ch.ết, em hy vọng anh có thể buông bỏ những hoài niệm, yêu một người khác đi, tình yêu cần phải thuần khiết kiên định, nhưng không phải là khư khư cố chấp, chú Lâm đau khổ nhiều năm như vậy, em không hy vọng anh giống như chú ấy, nếu thật sự em không còn ở nhân thế, anh phải sống thật tốt, em mới có thể nhắm mắt." Lâm Yến Vũ rút tay về, đút vào trong túi của chính mình.
Tiêu Lỗi nghe cô nói thế, tim như bị dao cắt, đứng tại chỗ nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu được vì sao cô không muốn sửa họ, trong lòng cô, đã sớm xem Lâm Lệ Sinh thành cha cô, có phải cha ruột hay không thì thế nào, suốt đời cô mang họ Lâm, cô chính là con gái của Lâm Lệ Sinh.
Mắt thấy Lâm Yến Vũ đi xa, Tiêu Lỗi đuổi theo cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, mới phát hiện trên khuôn mặt bạch ngọc của cô tuôn ra hai hàng lệ trong suốt, ngón tay thay cô lau khô nước mắt, xúc động nói: "Đừng quá đau lòng, cha em là ai không quan trọng, quan trọng là có người yêu em."
"Có một số người chính là nghĩ không thông, nghĩ không thông... Cuối cùng hại người hại mình..." Lâm Yến Vũ nước mắt ràn rụa. Tiêu Lỗi cảm nhận được tâm tình của cô, cũng không hỏi ý kiến của cô, gắt gao ôm cô. Không biết hai người đứng ở trong tuyết bao lâu, suýt chút nữa thành người tuyết.
Hai người đến một quán ăn đặc sắc bên đường dùng cơm trưa, hoàn cảnh trong quán cũng không tệ, mang phong cách người Đông Bắc, nhưng không gian rất nhỏ, mỗi bàn chỉ cách nhau một lớp vải mành, tất cả khách hàng đều nhập gia tùy tục ngồi trên giường đất (hay giường lò của người phương bắc Trung Quốc) nóng.
Tiêu Lỗi tùy ý gọi vài món ăn gia đình, Lâm Yến Vũ nói phục vụ mang lên một bầu rượu. "Em có thể uống sao, nồng độ của rượu Đông Bắc đều rất cao." Tiêu Lỗi sợ Lâm Yến Vũ uống không quen."Có cái gì không thể, em uống ít một chút là được." Lâm Yến Vũ có phần không đồng ý.
Sau khi Lâm Yến Vũ ngồi xuống, thấy trên giường đất có trưng bày một đôi giày bông đầu hổ, cầm lên xem, hỏi Tiêu Lỗi: "Hồi nhỏ anh có từng mang giày đầu hổ chưa?" "Đã từng, còn tự mình soi gương, là bà nội anh làm cho anh. Em chưa từng mang sao?" Tiêu Lỗi tiếp nhận đôi giày bông từ trong tay cô, tay nghề hết sức cẩu thả, vừa thấy cũng biết không phải hàng thêu tay.
Lâm Yến Vũ lắc đầu: "Không có ai làm cho em cả, giày em mang đều là mẹ em mua cho." "Cái này so với cái bà nội anh làm còn kém xa." Tiêu Lỗi nhấp một ngụm trà, cũng nhìn xem xung quanh, trên tường dán nhiều bức tranh chúc mừng năm mới và tranh cắt giấy.
Ở đại sảnh quán ăn có một sân khấu kịch nhỏ, hai diễn viên trang điểm đậm xinh đẹp đang biểu diễn hát Nhị Nhân Chuyển (*). Lâm Yến Vũ thấy hai diễn viên kia mặc đồ đỏ đội mũ xanh lá, ngôn ngữ cơ thể phong phú và khoa trương, nhịn không được trố hai mắt nhìn. Bọn họ hát cũng rất thú vị, như là dân ca.
(*) Hát Nhị Nhân Chuyển (二人转) là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, hấp thụ nghệ thuật Liên hoa lạc (làn điệu "hoa sen rụng" (điệu hát đánh nhịp bằng phách, sau mỗi đoạn thường đệm câu "hoa sen rụng, hoa sen rụng") của Hà Bắc, thêm vào vũ đạo, dáng bộ. Theo dòng lịch sử, Nhị nhân chuyển hình thành bốn phái Đông, Tây, Nam Bắc.
Tiểu thư xinh đẹp là tiểu thư phóng túng
Tiểu thư đi vào ruộng đồng xanh tươi
Bên này ngô đã kết trái tua tủa
Gió nhỏ thổi nhẹ này
Em nhìn đông ngó tây
Chiều muộn không thấy người yêu, lang quân của em
Chàng à chàng đang trốn ở đâu
Em bận tâm tìm chàng
Lâm Yến Vũ uống vào một chén rượu nhỏ, nghe xong ca từ thì cười khanh khách không ngừng. Tiêu Lỗi thấy thế, hỏi: "Cười cái gì vậy, chưa từng nghe hát Nhị Nhân Chuyển sao?" "Không có, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua." Lâm Yến Vũ uống cạn một chén, lại tự mình rót thêm chén nữa.
"Phóng túng là lời hay sao, vì sao tiểu thư xinh đẹp còn phải phóng túng nhỉ?" Lâm Yến Vũ hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi nói: "Rất khó giải thích, trong mỗi ngữ cảnh khác nhau thì sẽ có ý nghĩa khác nhau, theo ta hiểu ý nghĩa của câu hát này là tiểu thư nhiệt huyết dâng trào."
Dừng một chút, Tiêu Lỗi hỏi: "Khi nãy dì Thường giữ chúng ta ở lại nhà dì ăn cơm, tại sao em không chịu?" "Em không thích ăn cơm ở nhà người khác." Lâm Yến Vũ trả lời rất ngắn gọn.
"Anh nghĩ rằng em nhìn thấy dì thì nhớ đến mẹ em, sợ bản thân sẽ lại khóc." Tiêu Lỗi vạch trần tâm tư của cô. Lâm Yến Vũ miễn cưỡng nuốt miếng salad lạp bì trong miệng, không trả lời, đáy mắt dâng lên ẩm ướt nhưng không cách nào xua đuổi, đành phải nhét một thứ khác vào miệng, che giấu cảm xúc.
"Yến Vũ, em không thể giống như trước kia sao, trong lòng nghĩ như thế nào, thì ngoài miệng nói như thế ấy?" Tiêu Lỗi cảm thấy càng ngày Lâm Yến Vũ càng có thói quen che giấu tâm sự, cũng không chịu thổ lộ tình cảm đối với anh. Lâm Yến Vũ vừa mới khống chế tốt cảm xúc, lại bị những lời này của anh quấy rầy, nổi cáu: "Em đã sớm nói với anh là em thay đổi rồi, vì cái gì mà anh đòi hỏi em phải giống như trước vậy."
Tiêu Lỗi im lặng không nói. Dường như lời nói của cô cũng có đạo lý riêng, con người không thể mãi mãi giống thời niên thiếu, trưởng thành sẽ thay đổi, tính cách cũng sẽ dần dần thâm trầm theo, có thể phát sinh một vài nguyên nhân thật sự nào đó, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Sự thay đổi của cô, đối với anh là tốt hay xấu đây?
Không nên hung dữ với anh, Lâm Yến Vũ thấy tâm tình của anh giảm sút, trong lòng co rút đau đớn, chủ động tiến sát lại, kề mặt vào mặt anh, sau đó, cô lui về, cúi đầu buồn bã uống một chén nhỏ rượu, hai má hồng hồng, sắp say mèm, hốc mắt luôn ẩm ướt. Tiêu Lỗi nhìn thấy biểu tình của cô, đau lòng khôn xiết.
"Anh nói xem mẹ em có phải rất ngốc hay không?" Lâm Yến Vũ đột nhiên hỏi Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi lắc đầu: "Trong tình yêu, chỉ có yêu và không yêu, không có chuyện đáng giá hay không. Cả đời có thể gặp được một người như vậy, cũng coi như không uổng phí một đời."
"Nhưng người kia, không thể cho mẹ danh phận, không thể cho mẹ hạnh phúc, hủy hoại cả đời mẹ." Lâm Yến Vũ không đồng ý với lời nói của Tiêu Lỗi. Căn bản Tiêu Lỗi chỉ muốn an ủi cô, không nghĩ tới cô lại tích cực như vậy, đành phải nói: "Dì Diệp đã mất rồi, em cần gì phải đi vào chỗ bế tắc." "Do em cảm thấy khó chịu." Lâm Yến Vũ lại uống thêm một chén rượu.
Khi Lâm Yến Vũ được Tiêu Lỗi đưa về khách sạn, cơ hồ đã say đến mê man bất tỉnh, miệng mơ mơ hồ hồ nói mớ, không biết lầm bầm cái gì. Tiêu Lỗi đặt cô lên giường, thay cô cởi áo khoác, đắp chăn để cô ngủ.
Anh vừa định đi rót một ly nước cho cô uống để giải rượu, lại bị cô kéo cánh tay lại."Đừng đi... Đừng đi..." Cô vô thức nắm cánh tay anh, cả người quyến luyến kề sát vào, anh rút tay ra, cô liền ôm đùi anh, giống như một đứa trẻ dây dưa không dứt.
"Em ngủ một lát đi, anh rót nước cho em uống." Tiêu Lỗi vỗ nhẹ lưng của Lâm Yến Vũ." ."Đừng đi... Đừng đi..." Lâm Yến Vũ vẫn còn lầm bầm, thế nào cũng không chịu buông anh ra. Tiêu Lỗi không còn cách nào khác, đành phải ngồi vào trong chăn, để cho cô tựa vào lòng mình.
Cô uống rượu, hô hấp nặng nề, lúc ngủ lúc không, bỗng nhiên hắt hơi một cái, anh đưa tay khẽ vuốt mái tóc cô, nhu tình vô hạn.
"Yến Vũ..." Anh thử gọi cô. Cô không trả lời.
"Mộ Tình..."
"Ừ." Sau khi thay đổi cách xưng hô, cô đáp trả rồi. Trái tim Tiêu Lỗi lộ vẻ xúc động, tiếp tục hỏi: "Nhớ mẹ em sao?" "Ừ." Lâm Yến Vũ mơ mơ màng màng lại ừ một tiếng.
"Có biết anh là ai hay không?" Tiêu Lỗi cúi đầu dựa sát vào cô."Ừ." Cô lại hừ một tiếng, tầm mắt mơ hồ, căn bản thấy không rõ của khuôn mặt của anh, nhưng hơi thở của anh làm cô quen thuộc.
"Là ai?" Bờ môi của anh ghé sát vào tai cô."Lỗi..." Môi cô mấp máy, mê sảng. Tiêu Lỗi rất hài lòng, khóe miệng có chút tươi cười, lại hỏi: "Em yêu anh không?" "Ừ." Cô giống như là sắp ngủ, hỏi cái gì đều chỉ biết ừ một tiếng.
"Yêu hay không yêu?" Tiêu Lỗi tiếp tục hỏi cô, rượu vào nói lời thật lòng, anh muốn nghe thử sau khi cô say còn có thể giấu diếm điều gì hay không."Yêu." Cô có chút nóng, cào cào lỗ tai. Tiêu Lỗi vươn tay sờ sờ vào chỗ nóng trên lỗ tai cô, có lẽ cô cảm thấy rất thoải mái, không cào nữa.
"Tiêu Lỗi và Tần Tuyển, em muốn người nào?" Tiêu Lỗi nhẹ giọng đặt câu hỏi bên tai cô. Môi cô lại mấp máy, nhưng không nghe rõ đang nói cái gì. Tiêu Lỗi khẽ vuốt tóc cô, hỏi lại: "Tiêu Lỗi và Tần Tuyển, muốn người nào?" "Lỗi..." Giọng nói của cô vừa nhỏ vừa mảnh, nhưng cuối cùng anh vẫn nghe rõ, thật cao hứng.
Điều chỉnh tư thế một chút, Tiêu Lỗi thay cô cởi bỏ móc khoá áo lót, từ dưới lớp quần áo rút ra, để cô ngủ thoải mái hơn một chút, lại hỏi cô: "Có nghĩ đến cha em không?" "Cha... Xấu xa... Xấu xa..." Lâm Yến Vũ nói xong câu này thì không nói thêm điều gì nữa.
Cha rất xấu xa ư? Hóa ra trong tiềm thức của cô, cha cô là người xấu. Cũng không khó để lý giải, để hai mẹ con cô lẻ loi hiu quạnh nhiều năm như vậy, đều là do người cha ấy ban tặng.
Hô hấp dần dần trở nên đều đều, Tiêu Lỗi biết cô đang ngủ. Cô luôn luôn khó ngủ, bị quấy nhiễu sẽ bừng tỉnh, nếu không phải uống vào chút rượu, sẽ không ngủ sâu như vậy, anh không dám cử động, luôn luôn duy trì tư thế ban đầu.
Cô ngủ thẳng một mạch tới hơn 10 giờ tối, lúc Lâm Yến Vũ tỉnh lại nhìn thấy Tiêu Lỗi đang đứng ở cửa sổ gọi điện thoại, định ngồi dậy, đầu nặng chân nhẹ, thiếu chút nữa ngã xuống, Tiêu Lỗi quay đầu lại thấy động tác của cô, nhanh chóng chạy đến giúp đỡ cô, gập điện thoại lại.
"Uống nhiều vô, bảo em đừng uống thì không nên uống, có biết rượu Đông Bắc rất mạnh không?" Lời nói của Tiêu Lỗi có chút trách móc. Lâm Yến Vũ ôm đầu, ngước nhìn anh: "Em không nói cái gì chứ?" Ánh mắt Tiêu Lỗi mập mờ, cố ý trả lời: "Nói rồi."
"Nói cái gì?" Lâm Yến Vũ có chút khẩn trương, không xác định được bản thân mình có thể uống rượu nói nhảm hay không."Em nói..." Tiêu Lỗi thấy vẻ mặt cô ngỡ ngàng lại hơi khẩn trương nhìn mình, kéo dài âm cuối ra, trêu tức: "Muốn sinh em bé, sinh thật nhiều em bé."
Sinh em bé? Lâm Yến Vũ nghe như thế thì biết Tiêu Lỗi đang nói vớ vẫn, lười biếng duỗi thẳng lưng, hỏi anh vé máy bay trở về Bắc Kinh thế nào, Y Xuân là sân bay nhỏ, hẳn là không khó đặt vé máy bay.
"Ngày mai." Tiêu Lỗi nói với cô. Nếu cô không đi không được, vậy thì theo cô. Lâm Yến Vũ nào biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì, cũng không bận tâm.
Nhớ tới lời anh nói trước đó, cô có chút lo lắng, lén lút tìm trong hành lý một bình thuốc nhỏ, thừa dịp anh không để ý, cầm vào nhà vệ sinh.
Cả đêm chưa ăn gì hết, Tiêu Lỗi tìm Lâm Yến Vũ hỏi cô muốn ăn món gì, anh gọi điện thoại cho bộ phận phục vụ của khách sạn để đặt món, đi đến cửa nhà vệ sinh, thấy cô đang ngửa cổ uống rất nhiều nước, có vẻ như là đang uống thuốc.
Vừa thấy Tiêu Lỗi đến, Lâm Yến Vũ nắm chặt tay lại theo bản năng. Tiêu Lỗi có chút hoài nghi, mâu quang liếc nhìn tay cô: "Cầm cái gì trong tay vậy?" Lâm Yến Vũ cười miễn cưỡng: "Không có gì, thân thể có chút khó chịu."
Nắm tay quá chặt chẽ , tầm mắt của Tiêu Lỗi từ tay cô hướng về đôi mắt của cô, ánh mắt của cô lấp lánh, rõ ràng đang ẩn giấu bí mật, chăm chú nhìn cô trong vài giây.
Ánh mắt của anh nhìn cô không sắc bén, nhưng có lẽ xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, khiến cho đối phương có một loại cảm giác áp bách im lặng, giống như chỉ cần một biểu tình rất nhỏ cũng có thể hiểu rõ tất cả về đối phương, Lâm Yến Vũ có chút khẩn trương, nếu cho anh biết cô uống thuốc gì, anh có thể tức giận hay không?
"Thuốc đó uống nhiều sẽ có tác dụng phụ đối với cơ thể, sau này đừng uống nữa." Tiêu Lỗi nói xong lời này thì đi ra ngoài. Lâm Yến Vũ sững người tại chỗ, tâm tình rất hỗn loạn. Rõ ràng, anh biết cô uống thuốc ngừa thai, mặc dù không phản đối, nhưng có thể nhìn ra anh đang rất không vui.
Tùy tiện gọi mấy món ăn nhẹ và cháo, hai người dùng bữa tối trong phòng khách. Bầu không khí luôn luôn có chút lãnh đạm, Lâm Yến Vũ cảm thấy mình nên nói chút gì đó, bèn giải thích: "Em... hai ngày này không phải là kỳ an toàn."
"Lần trước anh dẫn em đi khám Trung Y, bác sĩ nói, thể chất của em hàn, không dễ dàng thụ thai, sau này đừng uống thuốc bậy bạ, uống nhiều không tốt. Chờ khi chúng ta trở về, anh sẽ dẫn em đi bác sĩ." Giọng điệu của Tiêu Lỗi nhàn nhạt.
Anh cũng không rõ vì sao tâm tình của mình lại như vậy, hai người họ còn chưa kết hôn, tránh thai thì có gì là không đúng, nhưng vì sao, trong lòng vẫn đau đớn. Nghiên cứu nguyên nhân của nó, có lẽ là sợ mất đi cô, chung quy vẫn cảm thấy cô có thể rời khỏi mình bất cứ lúc nào.
Lâm Yến Vũ nghe nói vậy, im lặng cúi đầu không nói, nửa ngày mới lại ngẩng đầu lên: "Sau khi quay lại Bắc Kinh rồi hãy tính tiếp." Tiêu Lỗi không nói chuyện.
Sáng hôm sau hai người tới sân bay mới được cho biết, bởi vì nguyên nhân thời tiết nên chuyến bay đã bị hoãn lại. Dự báo thời tiết nói, Y Xuân sắp sửa hứng chịu một cơn bão tuyết lớn nhất trong mùa đông.
Lâm Yến Vũ chưa từ bỏ ý định, kéo Tiêu Lỗi vào trong phòng chờ đợi, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện, nhưng mà đợi trong nhiều giờ, cũng không thấy có chuyến bay nào khởi hành.
Nhìn một chuyến rồi một chuyến qua lại cô đứng lên xem đường băng bên ngoài sân bay, còn Tiêu Lỗi rất thờ ơ, như thể máy bay có thể cất cánh hay không không liên quan đến anh, anh chỉ để ý chơi trò chơi trong chiếc điện thoại Black Berry của anh.
"Không đi được." Lâm Yến Vũ nôn nóng ngồi nhìn đường băng bên ngoài phòng chờ khởi hành, một máy bay chở hành khách lớn vẫn dừng ở đó, nhưng là không có một chút chuẩn bị để cất cánh.
Thấy Tiêu Lỗi không trả lời, Lâm Yến Vũ đẩy đẩy cánh tay anh: "Anh suy nghĩ biện pháp đi!" Lúc này Tiêu Lỗi mới lười biếng giãn ra một chút gân cốt, ung dung: "Anh không có biện pháp, thời tiết không tốt, chuyến bay không thể cất cánh, anh còn có cách nào."
"Anh có thể dẫn em đến sân bay quân dụng, anh biết ở đây có một căn cứ không quân." Lâm Yến Vũ nhìn Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi lườm cô một cái: "Em không phải là đại nhân vật gì cả, cũng không phải nhân viên quân đội quan trọng, dựa vào cái gì yêu cầu không quân chấp hành nhiệm vụ bay trong thời tiết xấu, em không thấy bên ngoài có tuyết rơi sao."
Nghe anh nói vậy, nghĩa là sẽ không giúp đỡ cô suy nghĩ chủ ý trở về Bắc Kinh. Lâm Yến Vũ cắn môi, oán thầm không thôi. Tiêu Lỗi đứng lên, xách theo hành lý rời đi, Lâm Yến Vũ đuổi theo: "Anh đi đâu vậy?" "Trở về nội thành, nếu em không muốn ngồi một đêm ở đây, thì đi theo anh." Tiêu Lỗi dạo bước cũng không quay đầu lại. Lâm Yến Vũ đành phải kéo hành lý đuổi theo anh.
Tiêu Lỗi đến bộ phận hậu cần mặt đất của sân bay sửa lại vé máy bay, lập tức gọi một cuộc điện thoại, hai người đợi hơn mười phút ở ngoài cửa sân bay, có hai chiếc xe jeep quân dụng tiến về phía họ. Vài sĩ quan bước từ trên xe xuống, nhìn thấy Tiêu Lỗi thì tiến đến chào hỏi, bắt tay, một tiểu chiến sĩ đến giúp đỡ hai người họ chuyển hành lý lên xe.
Nhìn vào bộ dáng của vài sĩ quan kia, chắc chắn chức vị không thấp, một người trong đó cũng như Tiêu Lỗi, mang quân hàm hai gạch ba sao (Thượng Tá). Lúc này Lâm Yến Vũ mới biết, anh gọi điện thoại thông báo cho bạn bè trong quân khu, để bọn họ phái xe đưa hai người về khách sạn. Vài đoạn đường cao tốc đến sân bay này đều đã bị phong tỏa, nếu không có giấy thông hành đặc biệt, căn bản chỉ sợ không đến được nội thành.
Trời đông giá rét, sợ Lâm Yến Vũ quá lạnh, Tiêu Lỗi để cô lên xe trước, còn mình thì đứng ở bên ngoài xe nói chuyện với các sĩ quan một hồi lâu, vẫn chưa lên xe. Lâm Yến Vũ chờ đợi có chút sốt ruột, đã hơn 10 phút, anh còn chưa chịu lên xe.
"Tiêu Lỗi, có đi hay không vậy?" Lâm Yến Vũ quay kính xe xuống, lộ ra nửa bên mặt, nếu không gọi anh, anh có thể đông lại thành kem mất. Tiêu Lỗi nghe vậy quay đầu nhìn cô một cái, ý bảo cô an tâm một chút đừng nóng vội.
Một tiểu chiến sĩ đứng bên cạnh nhìn trộm đánh giá cô gái đang trong xe, thấy cô mặc một chiếc áo khoác màu xám bạc, trên đầu đội một chiếc mũ lông chồn mềm mại cùng màu, bộ dáng rất xinh đẹp, tóc xoăn dài màu nâu, răng trắng mắt sáng như nước trong veo, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng tươi đẹp như hoa đào, tuyết rơi vào cửa kính xe, cô cũng không quay kính xe lên, đôi mắt đen lúng liếng nhìn xe người bên ngoài, hai má càng lúc càng đỏ tươi, bộ dáng đó kiều mị động lòng người không nói nên lời.
Một cô gái có thể cùng đến đây với vị thiếu gia ở kinh thành này, chắc hẳn sau này cũng là quyền quý. Bình thường khó gặp, tiểu chiến sĩ nhịn không được nhìn vài lần, đến khi chạm phải ánh mắt của Lâm Yến Vũ, mới ngượng ngùng dời tầm mắt đi. Lâm Yến Vũ thấy trên mặt anh ta hơi phiếm đỏ ửng, không khỏi cười yếu ớt.
Tiêu Lỗi nói xong mới lên xe, cùng ngồi song song với Lâm Yến Vũ ở ghế sau. Tất cả các sĩ quan ban đầu lái xe đến đều ngồi lên một chiếc xe khác, một người trong đó dặn dò lái xe, nhất định phải đưa khách đến mục đích an toàn.