Quyển 1 - Chương 31: Lễ vật
Một câu nói của Trữ quý phi Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai không thể nghi ngờ là đem thần của Thiên Nguyệt Triệt kéo về trên đại điện.
Mục mâu kim sắc của Thiên Nguyệt Triệt phát sáng quét qua Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai, tay nhỏ bé vòng ở trên cổ Thiên Nguyệt Thần, chu cái miệng nhỏ nhắn bộ dạng rất đáng yêu.
“Phụ hoàng, Triệt nhi có chuẩn bị lễ vật cho phụ hoàng nha.” Thanh âm non nớt làm nũng dựa vào nam nhân tà mị, ngọt ngào giống như là ăn đường, Thiên Nguyệt Triệt lấy cái hộp nhỏ trong ngực ra.
Thiên Nguyệt Thần tiếp lấy hộp gỗ trong tay Thiên Nguyệt Triệt, có chút nghi ngờ tiểu đông tây chuẩn bị lễ vật lúc nào, mắt phượng nhíu lại quét qua Nặc Kiệt.
Nặc Kiệt rụt cổ lại, môi giật giật không tiếng động nói: ngày hôm qua.
Nghe được Kiệt nhỏ giọng nhắc nhở, Thiên Nguyệt Thần nhất thời hiểu rõ.
Nguyên lai ngày hôm qua tiểu đông tây xuất cung là đi chuẩn bị lễ vật cho hắn, nhớ tới trong lòng có một tia tình cảm khác thường lưu động.
“Lễ vật gì đây?” Chưa từng phát hiện tâm tình của mình lúc nhận lễ vật cũng sẽ chấn động, mà hôm nay hắn rõ ràng cảm giác được tim mình đang nhảy, chờ đợi, tò mò, đột nhiên rất muốn biết tiểu đông tây sẽ cho hắn dạng lễ vật gì.
Cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn lại nở nụ cười nhẹ nhàng: “Phụ hoàng nhìn.”
Thiên Nguyệt Thần tò mò mở hộp ra: trong hộp là một chiếc nhẫn hắc thủy tinh, trên mặt nhẫn có khắc một đóa hoa, đó là đóa hoa hắn chưa từng thấy qua. Làm cho người ta cảm giác thuần khiết cùng cao quý không nói nên lời.
Chỉ nhìn một cái, Thiên Nguyệt Thần xác định hắn thích đóa hoa chưa từng thấy qua kia, cực kỳ giống tiểu đông tây trong ngực hắn, chẳng biết tại sao nhưng hắn cảm thấy như vậy.
Thiên Nguyệt Triệt lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra đeo lên ngón áp út bên tay trái của Thiên Nguyệt Thần: “Nó gọi là hoa anh đào, chờ sinh thần năm sau của phụ hoàng Triệt nhi đem cây hoa anh đào nở rộ đưa cho phụ hoàng, đó mới là tiên cảnh nhân gian.”
Ngay sau đó một cỗ nhiệt lưu lan tràn toàn thân Thiên Nguyệt Thần, tiếng nói trầm thấp ẩn chứa ôn nhu chính hắn cũng không phát hiện: “Ta đang chờ.” Tâm đang run động kỳ dị.
Không phải xưng hô là đế vương cao cao tại thượng, mà là ta.
Hơi thở giữa hai người kia gần như mập mờ khiến người liên can đỏ con mắt.
“Lễ vật của Lục hoàng tử, bệ hạ không lấy ra để cho mọi người thưởng thức sao?” Thanh âm ghen tị của Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai lại một lần nữa vang lên, sự thật chứng minh người ngu xuẩn vĩnh viễn cũng sẽ không biết nhìn ánh mắt người khác.
Mục mâu bén nhọn của Thiên Nguyệt Thần chợt hiện hàn quang, thanh âm nhả ra không nóng không lạnh: “Cho tới bây giờ trẫm cũng không biết đồ của trẫm phải đưa cho Trữ phi xem qua.”
“Bệ hạ… Thần thiếp… .” Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai còn muốn mở miệng thì bị con mắt lạnh như băng của đế vương làm ngậm miệng lại.
Chẳng qua là lửa giận kia thật lâu chưa từng tản đi.
Kế tiếp là nhị nữ nhi của Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai – thất công chúa Thiên Nguyệt Thiên Liên, so với Thiên Nguyệt Triệt chậm mấy tháng, nghe nói vừa ra đời thân thể không tốt, vì thế không biết đã dùng bao nhiêu nhân sâm, tuyết liên, nhưng vẫn không có huyết sắc.
Thiên Nguyệt Triệt rất rõ ràng cảm nhận được Thiên Nguyệt Thần không thích đứa bé này, không biết tại sao?
Đồng thời càng làm cho Thiên Nguyệt Triệt tò mò chính là, từ đầu tới cuối cũng không có bóng dáng của tam hoàng tử Thiên Nguyệt Thiên Khuê.
Chuyện còn lại Thiên Nguyệt Thần giao cho Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, ôm Thiên Nguyệt Triệt rời đi.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở trên ghế phủ da báo, nam nhân cùng hắn nhìn nhau, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau không chớp lấy một cái.
Cuối cùng vẫn là Nặc Kiệt phá vỡ trầm mặc: “Bệ hạ, mắt tiểu điện hạ dễ dàng mệt.”
“Phù phù” Tiếng cười thanh thúy của Thiên Nguyệt Triệt truyền ra, còn cố ý dụi dụi mắt. Mà Nặc Kiệt ngay từ lúc Thiên Nguyệt Thần bắt đầu mở miệng liền chạy ra ngoài.
“Ngươi không muốn cho ta một đáp án sao?” Mục mâu Thiên Nguyệt Thần hàm chứa nhiều hứng thú nhìn chằm chằm ánh mắt đầy tiếu ý của hài tử.
“Cái gì, nhãn tình này là gì?” Thiên Nguyệt Triệt vẻ mặt vô tội nhìn Thiên Nguyệt Thần.
Một tay nâng cằm của hài tử: “Triệt nhi, ta chờ ngươi sang năm đưa hoa anh đào nở rộ cho ta, cho nên nói cho ta biết linh hồn trong thân thể này, ngươi —— là —— ai?” Thanh âm êm ái giống như là đang nói chuyện bên ngoài, nhưng trong mắt Thiên Nguyệt Thần lóe lên sự nghiêm túc, dứt khoát.