Quyển 1 - Chương 47: Đêm tối
Thị vệ nhìn hài tử trước mắt tựa như như tinh linh dưới ánh trăng: “Tiểu điện hạ thứ tội.”
Thị vệ biết người trước mặt có thể làm cho tâm phúc nhất của bệ hạ – Nặc công công đặt ở trong lòng, tự nhiên phải cẩn thận.
Hừ.
Thiên Nguyệt Triệt giật giật cái miệng nhỏ nhắn, có chút cười lạnh: “Đặt kiếm trên cổ của ngươi, cùng bổn điện hạ xin tội đi.”
Mắt lạnh nghiêng nhìn qua thị vệ, chân mở ra, hướng phía bên trong đi tới.
“Thỉnh tiểu điện hạ dừng bước.” Bọn thị vệ vừa lui vừa ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt đi đến.
Nét mặt chưa biến, bước tiến của Thiên Nguyệt Triệt cũng chưa thấy dừng lại, cứ như vậy hắn đi lên một bước, thị vệ lui về phía sau một bước.
“Các ngươi lui nữa, đến lúc đó đi vào cũng không chỉ có mình bổn điện hạ a.” Mục mâu hài hước nhìn về phía những thị vệ bởi vì lời này của hắn mà đổ mồ hôi lạnh.
“Cẩn thận kiếm của các ngươi đả thương tiểu điện hạ.” Nặc Kiệt ở một bên cẩn thận nhắc nhở, phải biết rằng đao kiếm không có mắt a.
——— ——————-
Trong Mạn La các
Thiên Nguyệt Thần một thân cẩm y hắc sắc, y phục tơ vàng câu tuyến.
Thân thể nằm ở trên giường, mục mâu đỏ như máu nhắm thật chặt, cửa truyền đến tiếng gây rối hắn tự nhiên sẽ hiểu, trong lòng trải qua ngàn vạn cái suy nghĩ.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần gục ở trên người Thiên Nguyệt Thần, ngón tay ngọc vỗ về lồng ngực rắn chắc của đế vương, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp trên lồng ngực đế vương.
Trở mình, một tay khác theo lồng ngực đế vương dời xuống, ngón tay lướt qua bụng đi tới bên trong chân đế vương.
“Bệ hạ… Ân… .” Trong miệng nữ tử phát ra âm thanh, cách lớp lụa tơ tằm có thể rõ ràng cảm giác thứ trong tay nàng đã dần dần trướng lên.
…
“Phụ hoàng thật hăng hái.” Đồng âm thanh thúy mang theo tức giận nhất định, Thiên Nguyệt Triệt bước tiến từng bước tới gần nam nữ trên giường.
Toàn bộ bọn thị vệ bên ngoài viện không dám đi vào.
Nữ tử thấy Thiên Nguyệt Triệt đi vào, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngu ngốc, hai tay ở trong quần đế vương rút ra không được mà không rút ra không xong.
“Tiếp tục a, đã lâu bổn điện hạ chưa xem diễn xuất động lòng người như vậy.” Thiên Nguyệt Triệt ngồi xuống ở trên ghế bên cạnh, thuận tiện rót cho mình một ly trà.
“Bệ hạ… Này… ?” Nữ tử khó khăn nhìn Thiên Nguyệt Thần đang nhắm mắt, cảm giác cũng bị mất, hai mắt mê man đã sớm thanh tỉnh lại, nhưng đế vương nóng bỏng còn ở phía dưới nàng, nên làm cái gì bây giờ?
Nghe thanh âm tức giận của tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần thở dài mở mắt.
Mục mâu đỏ như máu đập vào trong mắt nữ tử.
“Bệ hạ… Ngươi… Ánh mắt của ngươi… ?” Thanh âm nữ tử bắt đầu run rẩy, lúc này thân thể gục ở trên người Thiên Nguyệt Thần mới cảm giác được thân thể đế vương rét lạnh.
Mới vừa rồi… Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Tại sao mới vừa rồi không cảm giác được cỗ lãnh ý này?
“Triệt nhi muốn nhìn, trẫm liền cho ngươi xem tuồng vui này.” Thanh âm của Thiên Nguyệt Thần có một tia bất đắc dĩ.
Tay trái nâng lên cằm nữ tử, tay phải vỗ về cổ nữ tử, như vậy cắn xuống, vị nhất định rất tốt.
Trên cổ truyền đến một cỗ đau đớn thấu xương, nữ tử tránh thoát tay Thiên Nguyệt Thần từ trên người của hắn lật xuống, toàn thân bởi vì sợ mà lay động không dứt.
Thiên Nguyệt Thần từ trên giường đứng dậy, cẩm y khoác tùy ý trước ngực tản ra, chân giơ lên cằm nữ tử khẽ dùng lực, thân thể xích lõa của nữ tử đã bị đá ra ngoài.
Thiên Nguyệt Thần xoay người, mục mâu huyết hồng đối diện với mục mâu kim sắc thanh nhã, đầu lưỡi từ trong miệng của hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi hơi khô: “Máu của hoàng nhi nhất định rất ngon miệng.”
Tiếng nói trầm thấp có chút khàn khàn, từng bước từng bước hướng đến hài tử ngồi ở trên ghế.
“Không ngon miệng như nữ nhân của phụ hoàng.” Mục mâu của Thiên Nguyệt Triệt trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân tà mị trước mắt.
Nghe lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, trong mắt Thiên Nguyệt Thần hiện lên ý cười, tiểu đông tây ăn dấm sao?
“Hoàng nhi cũng từng thử qua nữ nhân ngon miệng sao?” Thanh âm hài ước mang theo cố ý, bóng dáng tuấn mỹ đã đi đến trước mặt hài đồng.
Hừ.
Thiên Nguyệt Triệt cao ngạo ngẩng đầu, sóng mũi kia thật đẹp và tinh sảo.
Thiên Nguyệt Thần đột nhiên vươn hai tay đem Thiên Nguyệt Triệt ở trên ghế ôm vào trong ngực.
Làm gì?
Mục mâu của Thiên Nguyệt Triệt lần đầu tiên xuất hiện kinh hoảng, trong mắt phụ hoàng là khát vọng rất sâu, thật là đáng sợ, sau đó thân thể nho nhỏ giãy dụa: “Buông ta ra, Thiên Nguyệt Thần, ngươi buông ta ra.”
“Không buông.” Thanh âm kiên định mà có lực, ôm thân thể hài tử đi vào trong bình phong.
“Buông ta ra, ngươi là tên khốn kiếp, buông ta ra… .”
Cửa mở ra, Nặc Kiệt cùng với mọi người nghe thấy thanh âm thê thảm của tiểu điện hạ, cố gắng đè nén xúc động muốn đi vào, mới vừa rồi nữ nhân kia vừa bị bệ hạ đá ra ngoài.
Chắc hẳn khi đó là tình huống nào, trong cơn tức giận bệ hạ có thể lấy tiểu điện hạ cho đủ số hay không, nghĩ đến khả năng này, cái trán mọi người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Triệt nhi khiến con mồi của ta bị hù dọa, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Đem tiểu đông tây có chút sợ trong ngực đặt ở trên chăn lông.
Cái trán có chút mồ hôi.
Thiên Nguyệt Triệt mặc dù lúc bắt đầu đúng là có chút sợ, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, vật cứng giữa hai chân của hắn là xảy ra chuyện gì.
“Phụ hoàng… .” Trong ánh mắt có chút bận tâm: “Tại sao?”
Rõ ràng nhẫn khó chịu, nếu như vậy mới vừa rồi sao lại vứt nữ nhân kia đi.
“Triệt nhi không thích không phải sao?” Hắn không thể chịu được tiểu đông tây này mảy may không vui.
“Nhưng là… ?”
“Hư, Triệt nhi sợ sao?” Thật sự nhịn không được đâu, cổ họng khô muốn ch.ết.
Lắc đầu không sợ, thậm chí có chút mong đợi, hắn cũng là nam nhân khỏe mạnh 23 tuổi, nhưng là, cúi đầu nhìn một chút mình bây giờ, thân thể tựa hồ không nên…
“Không sợ là tốt rồi.” Thiên Nguyệt Thần cười cười, cúi đầu nhân lúc Thiên Nguyệt Triệt còn không kịp phản ứng hôn lên cái miệng kiều diễm nhỏ nhắn.