Quyển 1 - Chương 63: Đẳng ngã (Chờ ta)
Mặc dù Liệt La Đặc kinh ngạc vì Nặc Kiệt cư nhiên lại biết Hồi Giác thế gia, nhưng nghĩ đến cũng không có cái gì ngoài ý muốn.
“Hồi Nặc tổng quản, đúng vậy.”
Nguyên lai là công tử của thực thần thế gia, khó trách tài nấu nướng giỏi như thế, như vậy thì không cảm thấy bất ngờ , chẳng qua là trù tử thu vào hoàng cung cũng không cao, đường đường là công tử của Hồi Giác thế gia, sao lại vì một chút tiền tài này.
Thiên Nguyệt Triệt uống xong chén canh thứ hai, sờ sờ bụng nhỏ đã tròn vo của mình, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, mùi vị rất hợp, lại cảm thấy còn muốn ăn, nhưng lại sợ bụng của mình chịu không được.
Trong lúc đắn đo suy nghĩ trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ ra chút ủy khuất.
Thiên Nguyệt Thần buồn cười đem phản ứng của Thiên Nguyệt Triệt thu vào mắt: “Khôn phải đã gọi trù tử tới cho ngươi sao? Muốn ăn gì, để ngày mai hắn chuẩn bị, hôm nay đã ăn no.”
Mặc dù Thiên Nguyệt Thần nói như thế, vẫn không quên vuốt tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt và xoa cái bụng nhỏ của hắn.
Đô đô cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nam nhân nhân cơ hội ăn đậu hũ mình, tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng tò mò nhìn Liệt La Đặc: “Ngươi nấu canh này thế nào, những món canh bổn điện hạ ăn trước kia, đều là mùi quá nồng.” Thực thần thế gia a, nhất định có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon, mỗi ngày đều ăn sơn trân hải vị trong hoàng cung, hắn cũng đã buồn nôn .
“Hồi tiểu điện hạ, lúc trước Nặc tổng quản có phân phó ngự thiện phòng, tiểu điện hạ trời sinh không thích ăn mặn lại còn có muốn nôn, nhưng nếu như không ăn mặn, tiểu điện hạ vẫn còn là hài đồng, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành, cho nên nô tài dùng gà non hầm lên, bởi vì gà non không có mùi vị như gà đã trưởng thành.
Khi hầm xong thì rút xương, đem xương mở ra, lấy cốt tủy bên trong, dùng nước gà đã hầm lúc trước để nấu canh sâm.
Sau đó lại ninh một lúc, chính là hương vị mà tiểu điện hạ mới uống.” Liệt La Đặc nói rõ ràng, Thiên Nguyệt Triệt cũng nghe rõ ràng.
Là một học sinh y khoa, hắn cũng biết cốt tủy rất dinh dưỡng.
Chỉ là không có nghĩ đến thời đại này cũng có người có thể biết vận dụng như vậy, xem ra Hồi Giác thế gia về phương diện mỹ thực quả thật là không đơn giản.
Thiên Nguyệt Triệt tương đối hài lòng với Liệt La Đặc, tay nhỏ bé lôi kéo y phục Thiên Nguyệt Thần: “Phụ hoàng… .” Thanh âm mềm mại vang lên, mang theo mệt mỏi, ánh mắt híp híp, đại biểu tiểu đông tây muốn ngủ.
Thiên Nguyệt Thần rõ ràng ý tứ của tiểu đông tây, ngẩng đầu hướng về phía Liệt La Đặc, khôi phục nét mặt tự tiếu phi tiếu như trước: “Sau này ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm về thức ăn cho Triệt nhi là được, chuyện còn lại bên trong trù phòng tạm thời đặt sang một bên, đi theo Nặc Kiệt vào ở trong Kim Long điện, chuẩn bị khi Triệt nhi cần đến.”
“Vâng, bệ hạ.” Liệt La Đặc cung kính gật đầu.
Đều nói bệ hạ đối với tiểu điện hạ vô cùng sủng ái, xem ra chuyện này không giả, chẳng qua là tiểu điện hạ rất được bệ hạ sủng ái cũng không khó sống chung như trong tưởng tượng.
Toàn bộ hoàng cung nhắc tới chuyện sứ giả của Anh Túc đế quốc ngày ấy, cũng đối với tiểu điện hạ thật sự bội phục vô cùng, chẳng qua là hôm nay Liệt La Đặc thấy được tiểu điện hạ trong truyền thuyết, cảm giác là hài tử rất được chiều chuộng, rất đẹp.
Cũng thấy được cái gọi là thiên tài ngày ấy, có lẽ bởi vì hắn còn là hài tử.
Thiên Nguyệt Thần nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Thiên Nguyệt Triệt: “Triệt nhi, ngoan, chớ ngủ, trước tiên đi lau thân thể một chút.”
Hai mắt vốn nhắm lại lười biếng mở ra: “Phụ hoàng, Triệt nhi mệt, phụ hoàng giúp Triệt nhi lau đi.” Dù sao thân thể hắn luôn luôn đều là Thiên Nguyệt Thần giúp tắm rửa, bất đồng duy nhất chính là trước kia hắn đều tỉnh táo .
Chẳng qua là hôm nay hắn thật sự mệt ch.ết đi được, lại nói phụ hoàng ăn không ít đậu hũ của hắn.
Giúp Thiên Nguyệt Triệt lau người đối với Thiên Nguyệt Thần là hưởng thụ cũng là hành hạ.
Hưởng thụ chính là có thể khẽ vuốt làn da bóng loáng kia, làn da thủy nộn bởi vì trong cơ thể có thánh linh châu, cho nên so với da của hài đồng lại càng thêm trong suốt.
Gương mặt như bạch ngọc bởi vì nhiệt khí của nước ấm mà bắt đầu hồng, kể từ sau khi xác lập quan hệ cùng tiểu đông tây, mỗi lần giúp tiểu đông tây tắm rửa, Thiên Nguyệt Thần cũng có chút bất mãn với tiểu jj nhếch cao kia dưới khố hạ của mình.
Thậm chí có chút kháng nghị: tại sao nó phải thành thật như thế?
Đem quần áo trên người hai người cởi hết, Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt vào ôn tuyền, tiểu đông tây đã mệt mỏi một ngày, nước ôn tuyền đối với thân thể của hắn mới có lợi.
Chậm rãi tách hai chân tiểu đông tây ra, để cho hắn quay mặt về phía mình, ngồi ở thắt lưng của mình.
Tiểu đông tây híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lồng ngực của hắn, ngủ thật thích ý. Thỉnh thoảng chân mày nhăn lại.
Cái to lớn chạm vào tiểu pp của Thiên Nguyệt Triệt, không phải là không có cảm giác cái nóng bỏng kia, mà là Thiên Nguyệt Triệt biết Thiên Nguyệt Thần sẽ không thật sự đem dục vong tiến vào phía sau của hắn.
Cho nên tùy ý hắn, dù sao một nam nhân khỏe mạnh như vậy vì mình cấm dục thật sự rất không dễ dàng.
Đỉnh dục vọng tiếp xúc với tiểu cúc huyệt của Thiên Nguyệt Triệt, nhẹ nhàng cọ xát.
Phía sau Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ co rụt lại, có chút nhẹ nhàng hút lấy dục vọng của Thiên Nguyệt Thần.
“Ân… .” Thanh âm trầm thấp nhả ra, tiểu tử ch.ết tiệt cư nhiên co rút lại lúc này, làm hại hắn thiếu chút nữa vọng động tiết ra.
Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên mở mắt, thanh âm lẩm bẩm mang theo toan tính, mỉm cười ngọt ngào: “Phụ hoàng, vì hạnh phúc sau này phải cố kiềm chế nha.”
Mắt Thiên Nguyệt Thần trợn to, như hắc diện thạch, mục mâu lóe ra khát vọng, cũng mang theo một tia đè nén thống khổ: “Hài tử ch.ết tiệt, ngươi cố ý sao?”
Thiên Nguyệt Triệt chẳng qua là cười cười không nói gì, mục mâu kim sắc mang theo tình ý vô vàn, tay nhỏ bé vịn vào bả vai Thiên Nguyệt Thần, dán khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lồng ngực hắn, lắng nghe tim hắn đập: “Phụ hoàng, chờ ta… Chờ ta mười năm… .”