Quyển 1 - Chương 73: Phủ nội vụ
Đã biết chủ tử không đơn giản, còn nhỏ tuổi lại sở hữu khí khái và sự khôn ngoan như nam nhân thành thục, nhưng cho đến hôm nay Đàn Thành phải thừa nhận hắn đi theo một chủ tử không biết giỏi đến cỡ nào.
Minh châu quá sáng, cho nên ban đêm sẽ khiến người ta quên những hạt châu khác, nhưng được ở bên cạnh chủ tử, cho dù hắn có chói mắt hơn nữa, người có thể đi theo bên cạnh hắn đều cảm thấy vinh hạnh vô cùng.
Có lẽ khắp Mạn La đế quốc, được coi trọng nhất không phải là các gia tộc, mà là tùy tùng theo cạnh chủ tử này.
“Về dữu thử, liên tục không có có tin tức gì sao?” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
“Vâng, kể từ sau khi nhị hoàng tử phái người đưa tới, bên Cẩm Hoa Cung cũng liên tục không có động tĩnh, thuộc hạ có đi xem qua, dữu thử vẫn ở Cẩm Hoa cung hưởng thụ cẩm y ngọc thực.”
Cẩm Hoa Cung? Rốt cuộc đang đùa cái gì? Thân thể này của hắn có vị trí gì đối với mẫu phi, hoặc là có vị trí gì đối với gia tộc sau lưng mẫu phi?
Chẳng qua là, cẩm y ngọc thực?
Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu nhìn Đàn Thành một cái, mới ngắn ngủn mấy ngày, ám vệ này đã thay đổi rất nhiều, có lẽ chính hắn còn không phát hiện, không khí không còn trầm lặng như trước đây.
Đây là một chuyện tốt, nhưng đối với chủ nhân mà nói, nét mặt quá mức phong phú cũng không phải là một chuyện tốt.
“Chủ tử… ?” Lúc đầu Đàn Thành còn có thể bình tĩnh nhận ánh mắt của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng im lặng cùng một hài tử nhìn nhau thật sự không quen, huống chi người này là chủ nhân của hắn.
Cho nên Đàn Thành nhắm mắt lại.
Thiên Nguyệt Triệt khẽ nở nụ cười: “Đàn Thành, có lẽ có một ngày ngươi sẽ phát hiện ý nghĩa khi được sống, nhưng ta không phải là một người nhân từ.”
Giống như tuyên bố, lại giống như cảnh cáo.
Tim Đàn Thành nhảy lên, hắn biết ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt: “Không có ngày đó.”
Đàn Thành thấp giọng nói, như chứng minh cái gì đó, nhưng chính hắn cũng không biết, tại sao không có một ngày như vậy, tại sao có thể khẳng định hắn vĩnh viễn không phản bội Thiên Nguyệt Triệt.
Chỉ là trong lòng phảng phất có một thanh âm càng kiên quyết hơn so với chính mình.
Sẽ không sao?
Thiên Nguyệt Triệt cười không nói.
Phía trước chính là phủ nội vụ, có mấy bóng người loáng thoáng ở rất xa, mà ở phía bên này Thiên Nguyệt Triệt còn có thể nghe thấy một chút tiếng ồn.
Rảo bước tiến lên cửa, bên trong càng ầm ĩ hơn.
“Có chuyện gì? Lấy ít đồ cũng gây ra chuyện lớn như vậy?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thiên Nguyệt Triệt vang lên ở cửa, trên thực tế hắn rất thích nhìn thấy tình cảnh này.
Mà Đàn hiển nhiên cũng hiểu rõ tâm tư của hắn, vửa rồi Thiên Nguyệt Triệt đã nói: nếu có phản kháng cứ việc đánh, mọi việc có bổn điện hạ gánh vác.
“Chủ tử… .” Đàn quay đầu lại, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt khóc lóc kể lể.
Tổng quản phủ nội vụ không có ở đây, ngồi ở trong sảnh đường chính là phó tổng quản phủ nội vụ, hắn nào có cái phúc được thấy Thiên Nguyệt Triệt, lúc này nghe Đàn hô lên, liền nhìn mấy lần.
Song cái giá phải trả rất lớn.
“Sao vậy?” Nhàn nhạt hỏi, ánh mắt liếc về phía phó tổng quản phủ nội vụ.
Bị mục mâu kim sắc băng lãnh của Thiên Nguyệt Triệt đảo qua, phó tổng quản kia run lên, ánh mắt quá sắc bén.
“Chủ tử không biết, nô tỳ mới vừa phụng mệnh chủ tử thay ngũ hoàng tử tới lấy tài vật mỗi tháng hắn được phân phát, kết quả là công công này to gan không chịu đưa. Hắn nói mỗi tháng phủ nội vụ đều phát tài vật cho các cung, hơn nữa có Hoàng quý phi đứng đầu hậu cung tự mình xem qua, không thể có chuyện ngũ hoàng tử không được nhận, nếu có chuyện như vậy thì tài vật vẫn còn ở đây. Cho nên hắn cự tuyệt nô tỳ, nô tỳ cùng hắn lý luận, kết quả công công thật to gan, chưa nói được ba câu đã sai những công công kia đánh đuổi nô tỳ ra bên ngoài. Dù sao nô cũng là khuê nữ yếu đuối, sao những công công kia có thể động tay động chân trên người nô tỳ, huống chi chuyện chủ tử phân phó nô tỳ chưa làm xong, nên không thể rời đi.”
Thiên Nguyệt Triệt nghe Đàn nói, mở miệng hướng phía phó tổng quản phủ nội vụ hỏi: “Có chuyện này sao?”
Vừa rồi phó tổng quản phủ nội vụ có nghe Đàn nói chủ tử nhà nàng là tiểu điện hạ, bây giờ lại thấy một tiểu hài tử xấu xa như vậy, tự nhiên không để vào mắt, nghĩ tới liền có chút khinh thường: “Tài vật ở hậu cung luôn luôn có Hoàng quý phi nương nương xem qua, sau đó phủ nội vụ mới phân phát, tiểu cung nữ này không biết tốt xấu đến đây gây chuyện, chúng ta mềm lòng mới không so đo với nàng. Nếu có vấn đề gì, chúng ta sẽ bẩm báo Hoàng quý phi nương nương để nàng định đoạt.”
“Làm càn.” Không đợi Thiên Nguyệt Triệt mở miệng, Đàn Thành tiến lên nhanh chóng cho phó tổng quản hai cái tát.
Phó tổng quản bị đánh đến choáng váng đầu óc, may mắn có tiểu thái giám một bên đỡ hắn: “Ngươi là cái gì mà dám đánh ta?”
Đàn Thành không chút biểu tình đi ra phía sau Thiên Nguyệt Triệt, cung kính kéo đến một cái ghế ngồi.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi lên cái ghế, nhìn bốn phía chung quanh: “Bổn điện hạ là lục hoàng tử của Mạn La đế quốc, không được giáo huấn ngươi sao?”
Đôi mi thanh tú nhíu lại, mang theo tiếu ý.
“Ngươi… .” Phó tổng quản kiêu ngạo như thường: “Lục điện hạ dạy dỗ chúng ta cũng phải có quy củ, mặc dù chúng ta là nô tài, nhưng cũng là phó tổng quản phủ nội vụ.”
“Đàn Thành.” Thiên Nguyệt Triệt kêu.
“Vâng.” Đàn Thành tiến lên một bước lại cho phó tổng quản một cái tát, phó tổng quản không đứng vững liền ngã xuống.
Thái giám chung quanh giận dữ nhưng lại không dám nói.
“Ngươi… Ngươi… .” Phó tổng quản run rẩy chỉ ngón tay, thanh âm bén nhọn kêu lên.
Lúc này ở cửa lại truyền đến một trận ầm ĩ, nguyên lai là tổng quản phủ nội vụ – Đức Khoa được tiểu thái giám gọi tới.