Quyển 2 - Chương 17: Thụy miện
“Chúng ta vào xem.” Thiên Nguyệt Triệt vươn ra hai tay chạm vào kết giới, sau đó dùng sức đẩy ra.
Vào kết giới, hai người đi tới trước phòng, bốn phía đen kịt không nhìn thấy tình cảnh bên trong, Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tro bụi ập tới trước mặt.
“Người nào?” Trong bóng tối, thanh âm trầm thấp khàn khàn của nam nhân vang lên, hẳn là rất lâu chưa uống nước.
Lòng bàn tay trái của Thiên Nguyệt Triệt hướng lên, ngón tay chụm thành nụ hoa, Quang linh tử tập trung trên ngón tay Thiên Nguyệt Triệt, tạm thời trong phòng có một chút ánh sáng.
Giống như ánh sáng của nến.
Mượn quang mang Quang linh tử, Thiên Nguyệt Triệt cùng Thánh Anh thấy rõ nam nhân ngồi dưới đất.
Không, nên nói là thi thể nam nhân.
Chòm râu đã phủ lên toàn bộ khuôn mặt, không thể nhìn rõ thần sắc người này, chỉ có tầm mắt đang di động.
“Các ngươi là ai?” Nam nhân ngồi trên ghế, tầm mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt: “Một hài tử cùng một linh thể, lại có thể tiến vào nơi này?”
Từ thanh âm của nam nhân có thể nghe ra, nam nhân này là người phi thường kiêu ngạo.
Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt liếc nam nhân: “Đúng như lời ngươi nói, một hài tử cùng một linh thể.”
Nhìn nụ cười tà mị của hài tử, nam nhân nhướng mày, sau đó tỏ vẻ thông suốt: “Cho dù là hài tử cũng tuyệt đối không phải là hài tử bình thường, mà ngươi xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ chuyện tình trên đảo này sẽ không còn bí mật nữa.”
Nhưng thật ra nội tâm nam nhân rất kích động, rốt cục, rốt cục đợi được một người có thể đến giúp hắn.
Mặc dù chỉ là một hài tử, nhưng có thể xuất hiện ở nơi này cũng đủ biết hài tử này không bình thường, huống chi sau lưng hắn là Tinh Linh linh thể.
Hỏa diễm lam sắc trên trán nữ nhân.
Hỏa diễm lam sắc?
Nam nhân có chút kinh ngạc nhìn Thánh Anh vài lần, sẽ không sai, hỏa diễm lam sắc, trong truyền thuyết là công chúa Quang Tinh Linh.
“Không, bổn điện hạ cũng không biết bí mật của đảo này, chẳng qua là có người… Có quỷ nói cho bổn điện hạ, chỉ có ngươi mới biết bí mật của đảo này, muốn an toàn rời đi, chỉ có tới tìm ngươi.” Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên nói, thành thực đôi khi so với nói dối tốt hơn.
Bổn điện hạ?
Nam nhân tinh tế suy nghĩ lời của Thiên Nguyệt Triệt nói, có chút trầm tư: “Không tệ, thật sự ta biết chuyện nơi đây, là người ngoài đảo duy nhất biết bí mật nhưng không ch.ết, bởi vì bọn họ không giết được ta.”
Không phải là tự phụ mà là tuyệt đối tự tin.
Ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Nguyệt Triệt, hài tử này rất xinh đẹp, làm cho người ta có cảm giác quanh hắn bao phủ ngàn vạn tầng quang mang.
Giơ tay nhấc chân cũng khiến người khác không thể bắt chước.
Giữa ngón tay là Quang linh tử, chứng tỏ hài tử này có thân phận khác người.
” Ngươi đợi mây đen che phủ ánh trăng, mới nói sự thật cho bổn điện hạ, hay là nói cho bổn điện hạ biết trước?” Thanh âm trong trẻo từ cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt nhả ra.
Mục mâu trong suốt nhìn thẳng nam nhân trước mắt, rõ ràng là trong suốt thấy đáy, rồi lại khiến người ta nhìn không ra, hài tử này?
Nam nhân cũng không vì lời nói của Thiên Nguyệt Triệt mà tức giận, chỉ sang sảng cười to, hắn không có quyền lựa chọn, không phải sao?
“Nếu ta nói ra chân tướng sự việc, có thể có tư cách biết lai lịch của tiểu công tử không?” Có lẽ chỉ tò mò, chỉ tò mò mà thôi, nam nhân tự an ủi mình như vậy.
Nga? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: “Thiên Nguyệt Triệt.”
Thiên Nguyệt? Vương tộc của Mạn La đế quốc? Bổn điện hạ?
Trong đầu nam nhân nhanh chóng tiêu hóa tin tức này, khó trách tiểu hài tử này lúc lộ ra phong thái vương giả.
“Thụy Miện.” Nam nhân trầm ổn nói ra tên của mình, nhưng không ngờ làm cho Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc.
“Thụy Phi có quan hệ như thế nào với ngươi?” Thốt ra nghi vấn trong lòng.
Thần sắc nam nhân theo lời nói của Thiên Nguyệt Triệt mà căng thẳng: “Thiên Nguyệt công tử biết gia đệ?” Hắn đã rời nhà mười năm, tròn mười năm, lúc đi Thụy Phi còn là một tiểu tử tinh nghịch, hôm nay có lẽ đã thành một thiếu niên nhanh nhẹn.
“Bổn điện cùng hắn đi thuyền qua nơi này, theo như lời hắn nói thì hắn trốn nhà đi vì muốn chứng minh cái gì đó với người nhà, hộ tống hắn còn có một người gọi là Cách Lực Hộc.” Chứng minh với người nhà? Lại chọn con đường này, có lẽ là đi tìm kiếm ca ca không có tin tức nhiều năm.
“Cái gì, Thụy Phi cùng Cách Lực Hộc ở trên đảo này? Hồ nháo, quả thực là hồ nháo, Thụy Phi ham chơi còn chưa tính, Cách Lực Hộc luôn luôn thông minh, sao lại dính vào.” Thụy Miện nắm chặt hai tay, tiểu tử kia cũng đến nơi này, trong nhà chẳng phải là lo lắng đến loạn rồi sao .
Trong phẫn nộ, giật mình vì ánh mắt thanh nhã của Thiên Nguyệt Triệt liên tục dừng lại trên người mình, Thụy Miện mới thu hồi tâm tư: “Thiên Nguyệt công tử chờ, để cho linh hồn của ta trở về thân thể, đem sự tình từ đầu đến cuối nhất nhất nói.”
Theo thanh âm của hắn, tầm mắt của Thiên Nguyệt Triệt và Thánh Anh chuyển đến thân thể đang ngồi chổm hổm trên mặt đất, thế nào cũng không nghĩ ra, nam nhân cương nghị, chính trực kia, lại có thân thể lôi thôi như vậy.
“Để cho hai vị chê cười, đã 10 năm ta không tắm rửa, thân thể này cũng dừng ở trạng thái ch.ết giả.” Nam nhân tiến vào thân thể, sau đó động hai tay, rồi đứng lên.
Song, thân thể khẽ cong, tay vội vàng đỡ lấy cái ghế, mười năm, tròn mười năm không có vận động, tay chân quả thực rất khó làm việc.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy vô lực.
“Có thể giữ được thân thể này đã đủ khiến ta rất thỏa mãn.” Nam nhân tự giễu, lúc ấy, nếu như không để cho thân thể ch.ết giả, linh hồn xuất khiếu, đã sớm ch.ết trong tay những âm hồn kia.
“Không ngờ trạng thái này của ngươi còn có thể bày kết giới mạnh như vậy?” Thiên Nguyệt Triệt ca ngợi từ đáy lòng.
“Kia cũng không phải là kết giới gì.” Nam nhân giải thích: “Người như bọn ta khi tu vi đến cảnh giới nhất định, linh hồn sẽ sinh ra sen sinh mệnh, liên kết với tính mạng của mình. Nói cách khác nếu như tính mạng gặp nguy hiểm, dùng sen sinh mệnh có thể sống một lần nữa, mà giờ khắc này cái được Thiên Nguyệt công tử gọi là kết giới, chính là vòng phòng hộ ta dùng sen sinh mệnh tạo thành, chỉ là ta không ngờ tới nó lại dễ dàng bị Thiên Nguyệt công tử phá như vậy.” Thụy Miện thở dài, sức mạnh của sen sinh mệnh có thể nói là công lực cả đời hắn, hôm nay uổng phí sinh mạng một đời.
Mắt Thiên Nguyệt Triệt sáng lên, vô cùng có hứng thú với sen sinh mệnh mà Thụy Miện nói, nhưng cũng chỉ là hứng thú, vật của người khác, tham không được, cũng muốn không được.
Gian phòng toàn tro bụi rất bẩn, Thiên Nguyệt Triệt thích sạch sẽ, cho nên không thể làm gì khác ngoài đứng nghe Thụy Miện nói.
“Lúc ta mới tới nơi này là mười năm trước, khi đó ta còn trẻ nên lúc đầu cũng không nhìn ra đảo này có vấn đề, nhưng tới lúc trời tối, ta lại phát hiện đảo này có vấn đề nghiêm trọng.
Phảng phất chỉ xảy ra trong chớp mắt, toàn bộ người sống đều mất tích, toàn bộ đảo bị tử khí thay thế, nghiễm nhiên biến thành quỷ đảo, nhưng lúc trước rõ ràng là có người sống tồn tại. Khi đó trời đêm cũng như hôm nay, trăng sáng rất tròn, nhưng cũng bị mây đen che đi một nửa, đảo này không giống với những nơi khác, mười năm mới có một lần trăng tròn.
Khi đó ta chưa rõ ràng chuyện trên đảo, cũng ở tại một khách điếm, đêm đó, chỉ trong một đêm, ngoại nhân trên đảo ở khách điếm đó đều biến mất. Chuyện quá huyền bí, trong một đêm tất cả mọi người đều biến mất, lại còn trắng trợn như vậy.
Đêm đó ta theo nơi tỏa ra âm khí lớn nhất đi tới, tìm được phủ đảo chủ, cái gì mà phủ đảo chủ, chó má, rõ ràng là âm trạch, bên trong, tất cả đều là hơi thở người ch.ết, càng khiến người ta nghi ngờ chính là bên trong đang ở cử hành hôn lễ.
Mẹ nó, bên trong cư nhiên cử hành hôn lễ.”
Nam nhân này nói lời thô tục, thật đúng là không ý tứ chút nào, bất quá tính cách nam nhân này rất thẳng thắn, thật sự rất giống Thụy Phi, bất đồng duy nhất là một người mang theo gương mặt ngượng ngùng của thiếu niên, một người là nam nhân thành thục, bị nhốt ở chỗ này mười năm còn có thể thản nhiên như vậy, nam nhân này cũng không thể khinh thường a.
“Người biết tại sao bọn họ không giết hài tử không?” Nam nhân dừng lại một chút.
Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, lúc này rồi mà nam nhân này vẫn không quên ra vẻ.
“Rửa tai lắng nghe.” Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt lạnh xuống, cũng không nhìn một chút bên ngoài đã là lúc nào sao.
“Ha ha… .” Nam nhân sảng lãng cười to, thanh âm khàn khàn cười lên có chút kinh khủng: “Bởi vì ta đem con của bọn họ đi đầu thai, cho nên bọn họ sẽ không giết hài tử, sợ bất kỳ hài tử nào trong đó cũng có thể là con của bọn họ chuyển thế.
Rất buồn cười có phải không, đại khái, cái đó gọi là tình thương của phụ mẫu.
Thật ra chuyện xảy ra trên đảo này không trách được người khác, muốn trách cũng chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi.”
Trong lúc nam nhân đột nhiên thay người nơi này tiếc hận, nét mặt cô đơn vừa rồi phảng phất không phải của cùng một người.
“Là chuyện gì?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi nam nhân.
Thụy Miện nhìn Thiên Nguyệt Triệt một chút, sau đó tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ta nghĩ Thiên Nguyệt công tử cũng từng nghe thấy, mặc dù những âm hồn ở nơi này tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối không thương tổn cư dân trên đảo, Thiên Nguyệt công tử có biết ngọn nguồn trong đó?”