Quyển 2 - Chương 44: Tìm kiếm
Trên lôi đài hai người vì sứ mạng của mình mà liều mạng đối kháng, Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai là người nắm trong tay Thủy Linh Ngọc, tu vi ma pháp của hắn không ai hoài nghi, mà Khánh Trúc, mặc dù không phải là người nắm trong tay Hỏa Linh Châu, nhưng ma pháp của hắn cũng là đạo cao một trượng.
Cho nên trận tranh tài giữa hai người kịch liệt chưa từng có.
Hơn nữa Thuỷ, Hỏa vốn tương khắc, cho nên ma pháp của Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai và Khánh Trúc có thể coi là tử địch, vì vậy muốn thắng đối phương, trừ tu vi, còn cần kinh nghiệm, mà ở phương diện này Khánh Trúc thua xa Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai.
Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai đột nhiên cười lạnh, Thủy Linh Ngọc trong suốt trên tay hắn phát ra quang mang sặc sỡ loá mắt, lực lượng đề cao, băng tiễn từ bốn phương tám hướng vọt tới, Khánh Trúc đã vô cùng mệt mỏi, cũng không cách nào ngăn cản.
Hỏa linh tử không ngừng phát ra liên tục từ người Khánh Trúc, tạo thành tấm chắn cứng rắn, ý đồ dùng nhiệt hòa tan băng tiễn.
Ánh mắt Khánh Trúc nhìn hướng Da La Phất Lạp, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc.
Đột nhiên, lá chắn hỏa diễm biến mất, Khánh Trúc buông tay: nếu như không có ta, ngươi còn có thể uy hϊế͙p͙ sao?
Môi nhẹ nhàng mấp máy, không hề phát ra thanh âm, nhưng tâm Da La Phất Lạp hoảng hốt, hắn hiểu Khánh Trúc nói gì.
“Dụ Phi… Không được… .” Thanh âm lo lắng từ cổ hỏng hắn nhả ra.
Chỉ thấy trong nháy mắt, một trường kiếm hắc bạch không có ai điều khiển ngăn cản Da La Phất Lạp, vô số băng tiễn từ cùng một phương hướng tản ra đuổi theo băng tiễn mà Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai bắn về phía Khánh Trúc, từ phía sau mà lên, trong nháy mắt xảy ra va chạm.
Mái tóc dài thủy phấn phiêu phiêu giữa không trung, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ không thuộc về hài đồng, y phục tuyết trắng tung bay.
Hài đồng một tay kéo Khánh Trúc lui về phía sau mấy bước, mà chỗ Khánh Trúc vừa đứng là hai luồng băng tiễn va nhau vỡ thành vụn băng, vụn băng nhanh chóng tan thành nước.
Không ai nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt động thủ như thế nào, đợi được bọn hắn mở mắt hết sức, thì hài tử này đã đứng ở trên lôi đài, ai cũng không ngờ hắn sẽ tham gia vở kịch này .
“Ngươi vừa gọi hắn là gì?” Mục mâu kim sắc lạnh lẽo hiện lên ngũ thải nhàn nhạt, nhưng vị trí của mọi người quá xa nên không nhìn thấy, thanh âm non nớt vẫn là ngữ điệu của hài đồng, nhưng bất kì ai cũng không dám đem Thiên Nguyệt Triệt so sánh với hài đồng.
Da La Phất Lạp có chút không yên, tim đập lại càng chưa bao giờ kịch liệt như thế, một khắc kia hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác sợ hãi khi có thể mất đi Khánh Trúc.
Mà phần sợ hãi này đã sớm thay thế đau khổ và sự tức giận thiếu niên kia mang đến cho hắn.
Hóa ra lòng vẫn quan tâm như vậy.
Trường kiếm hắc bạch chỉ vào hắn lộ ra âm khí, bén nhọn vạn phần, Da La Phất Lạp âm thầm trấn tĩnh, đem tầm mắt chuyển sang Thiên Nguyệt Triệt, một tia lại một tia nghi ngờ hiện lên trong mắt, nghĩ thế nào cũng không thông.
“Bổn điện hạ không có kiên nhẫn nói lần thứ hai.” Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt lạnh đi mấy phần, chỉ có Thiên Nguyệt Thần biết rõ, vừa rồi, lúc Thiên Nguyệt Triệt nghe được cái tên kia thì run rẩy chưa từng có, cái tên kia đối với Triệt nhi có ý nghĩa đặc biệt sao?
“Mạn La đế quốc quả nhiên là cường quốc đệ nhất về ma pháp, nhưng tiểu điện hạ chỉ kiếm vào trẫm như vậy cũng quá không hiểu lễ tiết .” Da La Phất Lạp là người thông minh bực nào, nhìn thần sắc Thiên Nguyệt Triệt liền biết cái tên kia có ý nghĩa đặc biệt, mà hắn đường đường vua của một nước bị một hài tử năm tuổi đối đãi như vậy, không chỉ mất tôn nghiêm của mình, còn có thể diện quốc gia.
Thiên Nguyệt Triệt suy tư mấy phần, ra lệnh Âm Dương kiếm trở lại.
Bởi vì Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện mà chuyện đã đi theo một hướng khác, không ai dự liệu được.
Thiên Nguyệt Thần vốn đang xem cuộc vui đã đến bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt từ lúc nào, ôm lấy tiểu đông tây đang xù lông nhím, mỉm cười mở miệng: “Tin rằng lần này vô địch nằm trong tay ai tất cả mọi người đã rất rõ ràng, về phần Hỏa Linh Châu của Anh Túc đế quốc, Mạn La đế quốc cũng không khách khí nhận lấy.”
Nét mặt tự tin kia khiến Da La Phất Lạp cảm thấy phi thường chói mắt, rõ ràng đang mỉm cười, nhưng không có nửa phần ấm áp.
“Trẫm nên ăn mừng Mạn La đế quốc đoạt giải quán quân, Hỏa Linh Châu trong hoàng cung, trẫm chuẩn bị công yến, không biết quốc quân của Mạn La đế quốc và tiểu điện hạ có cho trẫm vinh hạnh này hay không?” Ánh mắt bén nhọn đã biến mất, thể hiện sự hữu hảo giữa hai quốc gia.
Thiên Nguyệt Triệt ở trong lòng Thiên Nguyệt Thần phản kháng, tựa hồ còn muốn nói gì.
“Triệt nhi.” Thanh âm ôn nhu mang theo dỗ dành cùng cảnh cáo: “Trước đừng lo lắng.”
Thiên Nguyệt Triệt cong khóe miệng, có chút không vui.
Trong thính đường tráng lệ, Da La Phất Lạp cho thị vệ lui đi, chỉ để lại Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Khánh Trúc và hắn, một lát, bốn phía im ắng.
Trong bốn người, Thiên Nguyệt Triệt nhỏ nhất, cho dù thành thục đi nữa, đối với những kẻ thích lấy quyền lực làm trò chơi như Da La Phất Lạp và Thiên Nguyệt Thần mà nói, hắn cũng là đơn thuần .
Từ lúc bắt đầu cho tới giờ Khánh Trúc đều thể hiện gương mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Da La Phất Lạp, ánh mắt không phải là hận, mà xen lẫn rất nhiều tình cảm, lúc Da La Phất Lạp gọi tên thật của hắn, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm y.
“Vừa rồi ngươi gọi tên ai?”
“Tại sao lại gọi cái tên này?”
Thiên Nguyệt Triệt và Khánh Trúc trăm miệng một lời, sau đó hai người không giải thích được nhìn nhau, tựa hồ muốn tìm ra một chút quan hệ, quanh quẩn trong đầu bọn họ đều là tên.
“Ngươi biết Dụ Phi?”
“Ngươi biết Dụ Phi?”
Hai người lại một lần nữa trăm miệng một lời.
Thiên Nguyệt Thần cùng Da La Phất Lạp cũng hai mặt nhìn nhau, tựa hồ có một khả năng hiện lên trong đầu bọn họ, dù sao bọn họ đều biết thân phận của hai người này.
Nội tâm Thiên Nguyệt Triệt và Khánh Trúc hiển nhiên là kích động không thôi, biểu cảm này đã khắc sâu trên mặt.
Tinh tế đánh giá lẫn nhau, thật lâu Khánh Trúc mở miệng trước: “Ta là Dụ Phi.”
Tưởng rằng thiếu niên này có liên quan đến Dụ Phi, nhưng chính tai nghe được hắn là Dụ Phi, phảng phất không khí quanh thân như biến mất, quên phản ứng thế nào, chỉ ngây ngốc nhìn Khánh Trúc.
“Triệt nhi… Triệt nhi… .” Bên cạnh truyền đến tiếng gọi của Thiên Nguyệt Thần, khiến Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn.
“Ngươi… Làm sao đến nơi này?” Câu hỏi ngay cả chính mình cũng cảm thấy kỳ quái, sau đó Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nở nụ cười, nụ cười chân thành hoàn toàn giống một hài tử, lần đầu tiên Thiên Nguyệt Thần nhìn thấy Triệt nhi cười ngây thơ như vậy trước mặt người khác.
Trong lòng có chút dấm chua, tay ôm bên hông Thiên Nguyệt Triệt thêm lực, Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, tay nhỏ bé yên lặng cầm lấy bàn tay to của Thiên Nguyệt Thần, sau đó hướng về phía Da La Phất Lạp mở miệng: “Bổn điện hạ muốn nói chuyện một mình với Khánh Trúc công tử, không biết bệ hạ của Anh Túc có thể cho chúng ta một gian phòng yên tĩnh hay không?”
Này… Da La Phất Lạp nhìn Thiên Nguyệt Triệt, sau đó nhìn Khánh Trúc, không lên tiếng nhưng thể hiện hắn có bao nhiêu quan tâm người kia, mặc dù Da La Phất Lạp tận lực che dấu, vẫn không phủ nhận được.
Đây là yêu, ngay cả bản thân cũng không điều khiển được.
Thấy Khánh Trúc gật đầu, Da La Phất Lạp và Thiên Nguyệt Thần mới đi ra khỏi phòng, Da La Phất Lạp đóng cửa lại, vẫn chưa yên tâm hướng phía bên trong nhìn chăm chú một lúc lâu.
“Nếu Triệt nhi của ta muốn động thủ, cho dù ngươi đứng bên cạnh thiếu niên đó, kết quả cuối cùng cũng giống nhau.” Thiên Nguyệt Thần câu khởi nụ cười, ngẩng đầu nhìn chân trời xa tắp.
Gió nhẹ thổi qua phiêu động sợi tóc Thiên Nguyệt Thần, hắc y phiêu nhiên, có chút không giống nhân gian.
Tầm mắt Da La Phất Lạp dừng trên hắn một lúc lâu, sau đó thu hồi, nam nhân này vẫn như trước, cho dù ở bất kì nơi nào, bất kì lúc nào, luôn bình tĩnh như vậy, không khỏi tò mò ai có thể lay động tim hắn.
“Tự tin của ngươi luôn khiến người khác muốn phá hủy.” Da La Phất Lạp đi tới bên cạnh hắn, hai nam nhân tuấn mỹ lẳng lặng đứng dưới gốc cổ thụ.
Bọn họ đều là vương giả của thiên hạ này, nhưng cũng giống như người bình thường, bị tình giữ chân.
“Thế nhưng hết lần này tới lần khác không ai có thể có năng lực như thế.” Thiên Nguyệt Thần cuồng ngạo nói, mi phi sắc vũ, khí phách ngạo thị thiên hạ.
“Là trời cao quá ưu ái ngươi.” Da La Phất Lạp có chút cảm thán, sau lại nhớ ra cái gì đó: “Tiểu điện hạ của ngươi thật sự không tầm thường đâu, khiến tướng quân của ta không yên lòng như vậy, y nói nếu như hắn là Mạn La thái tử, sớm muộn thiên hạ sẽ thống nhất trong tay hắn.”
“Ha ha… Nếu hắn muốn thiên hạ này, cần gì tự mình động thủ, trẫm liền dâng lên.” Tầm mắt Thiên Nguyệt Thần thu hồi, chuyển hướng Da La Phất Lạp: “Bảo tướng quân của ngươi bỏ bớt tâm.”
Trong đại sảnh, cũng không biết Thiên Nguyệt Triệt và Khánh Trúc bắt đầu nói từ đâu, hai người có chút giống tiểu hài tử.
“Ta tới nơi này chỉ có một lý do.” Nét mặt Khánh Trúc vạn phần khẩn trương, trấn tĩnh nhìn tiểu hài tử trước mắt: “Vì tìm đệ đệ, ta rời nhà, đệ đệ duy nhất của ta.”