Quyển 2 - Chương 78: Dẹp yên Vĩnh An , Thái Tử ra chiến trường
Phong Tín và Mộ Tình sau lưng y đều giật mình, gọi: "Điện hạ!" Thế rồi tức tốc xông ra, che chở ở hai bên người Tạ Liên.
Nhưng mà, dân chúng trên khắp đường Thần Võ đã trông thấy thiếu niên áo trắng xuất hiện ở phía trước, ngay chính giữa đường. Đội ngũ nháo nhào một phen rồi tập hợp trở lại. Hơn một ngàn người vây thành từng hàng từng lớp quanh Tạ Liên, người đầu tiên hỏi bằng giọng không dám khẳng định: "Ngài là... ngài là Thái tử điện hạ ư?"
Người thứ hai ngập ngừng: "Chẳng phải Thái tử điện hạ đã phi thăng, từ lâu đã không còn là người phàm, sao ngài ấy lại xuất hiện ở đây?"
Người thứ ba cất cao giọng: "Là ngài ấy đấy! Ba năm trước trong buổi diễu hành Thượng Nguyên tế trời, ta đã tận mắt nhìn thấy, đúng là Thái tử điện hạ!"
Càng lúc càng có nhiều người nhận ra Võ Thần mà mình ngày đêm thờ cúng, Tạ Liên từ tốn đáp: "Là ta. Ta đã về rồi."
Thế là, dân chúng phát rồ.
"Thần tiên giáng trần! Đây là thần tiên giáng trần sờ sờ trước mắt nè!"
"Thiên nhân hạ phàm rồi!"
"Chắc chắn vì không đành lòng nhìn chúng ta tiếp tục bị giặc cướp ức hϊế͙p͙ nữa nên điện hạ mới xuống đó!"
Lập tức có người tràn trề hy vọng hỏi: "Thái tử điện hạ, ngài sẽ thống lĩnh chúng ta đánh bại người Vĩnh An sao? Nhất định là vậy phải không? Nhất định là vậy rồi!"
Khựng lại giây lát, Tạ Liên bình tĩnh nói: "Ta trở về là vì bảo vệ nước Tiên Lạc, bảo vệ con dân của ta."
Nghe câu này, Phong Tín và Mộ Tình đứng cạnh Tạ Liên không dám khẳng định rốt cuộc y có ý gì, nhưng chúng dân máu nóng sục sôi lại đơn phương tình nguyện lý giải hàm nghĩa của câu đó. Mà Tạ Liên tự có suy xét của mình, tim đập ngày càng kịch liệt, cắn răng nói: "... Hãy tin tưởng ta!"
Y siết tay thành đấm, nói: "Sự thờ phụng của các ngươi sẽ cho ta năng lượng mạnh hơn. Có phần năng lượng đó, ta sẽ thề ch.ết bảo vệ Tiên Lạc, che chở chúng sinh. Xin các ngươi tin tưởng ta!"
Mọi người chỉ chờ mỗi giờ phút này, thứ họ muốn chính là lời cam đoan đó của Tạ Liên, cả bọn lập tức hoan hô nhiệt liệt, vây từng vòng quanh Thái tử điện hạ mà vái lạy: "Thề ch.ết theo ngài! Đi theo điện hạ!"
"Bảo vệ Tiên Lạc!"
Nghe nói "Thần tiên hạ phàm", dân chúng hoàng thành túa ra từ phố lớn ngõ nhỏ, chỉ vì một lần chứng kiến kỳ tích ngàn năm hiếm có này, thậm chí vệ binh hoàng thành hay tin đuổi tới cũng không dám làm càn mà còn gia nhập hàng ngũ vái lạy. Ba người bị kẹp giữa đường nửa bước cũng khó đi, Phong Tín và Mộ Tình không thể không cố gắng duy trì trật tự, quát: "Đừng chen lấn, đừng chen lấn nữa!"
Tuy nhiên chẳng hiệu quả là bao, ai cũng muốn chen đến vị trí gần Thái tử điện hạ nhất, dùng tay mò mẫm góc áo của vị thần nhân giáng trần này, như thể cả người đều được khai quang vậy. Cuối cùng kinh động đến quốc vương trong hoàng cung, quốc vương phái vài vị tướng quân dẫn binh sĩ võ trang đầy đủ ra ngoài, bấy giờ mới đuổi được đám dân chúng cuồng nhiệt.
Sau khi tất cả mọi người giải tán, Tạ Liên trông thấy một thứ dưới mặt đất lưu đầy dấu chân lộn xộn và bụi bặm mịt mù. Y bước lại gần, cúi người nhặt nó lên.
Đó là một đóa hoa, nhưng đã bị nhiều người giẫm đạp, gần như nghiền thành màu bùn, chỉ thấy được chút màu trắng tinh khôi ban đầu từ vài cánh hoa sót lại.
Mùi thơm dịu thoang thoảng ấy cũng không còn như xưa, chẳng mấy chốc đã nhạt phai.
Sau khi nghĩ thông suốt một số chuyện, lần này Tạ Liên quay về hoàng cung, thái độ dành cho quốc vương cũng ôn tồn hơn nhiều. Vì vậy, sắc mặt mà quốc vương dành cho y cũng hòa hoãn không ít, hai cha con mỗi người lùi một bước, xem như tạm thời đạt được hòa bình, mà quốc sư có vẻ đã sớm lường được Tạ Liên sẽ hạ phàm nên chẳng nói tiếng nào.
Trước đây Tạ Liên cho rằng, cả nước một lòng, chuyện lớn trước mắt, tất cả mọi người đều nghe lời quốc vương là chuyện đương nhiên. Nhưng khi thật sự ngồi xuống tham dự, bản thân y mới lĩnh hội được quốc vương là cương vị phiền não biết nhường nào. Quan lại trong một triều, hóa ra còn chia thành rất nhiều phe phái nhỏ, mỗi phe phái đều có tính toán của riêng mình, về việc rốt cuộc nên định đoạt một chuyện lớn ra sao, bọn họ có thể tranh luận không ngừng nghỉ suốt bảy ngày. Người nào phái nào cũng nói mình vì nước vì dân, nhưng thật ra chưa chắc trong lòng họ nghĩ như thế.
Đối với người Vĩnh An đóng quân ngoài thành và chính thức suy xét việc phân đình kháng lễ*, ý kiến của bọn họ rề rà mãi không thống nhất. Có người chủ trương phái quân tiêu diệt thẳng tay, không đủ cớ thì thêu dệt thêm mấy cái, chụp mũ thêm nhiều tội danh, có người lại không đồng ý.
*Phân đình kháng lễ: là lễ tiết tiếp đãi đời xưa, chủ nhân đứng ở mé đông đình viện, khách nhân đứng ở mé tây, cùng nhau hành lễ. Ý bảo quan hệ ngang vai ngang vế, hai bên ngang hàng.
Loạn lạc Vĩnh An, khởi đầu bởi thiên tai, bùng lên do nhân họa (họa do con người gây nên), một nhà ba người ngã ch.ết ở cổng hoàng thành quả là ngòi nổ không thể nào tệ hơn, nếu không phải gã tướng quân chém đứt dây thừng đã bị Lang Anh tay không bóp gãy cổ, gã trở về cũng sẽ bị phạt nặng. Nói khó nghe một chút, cho dù nội bộ phức tạp thế nào hay có nhiều nguyên nhân ra sao, nhìn từ mặt ngoài, chuyện này rõ là quan ép dân phản. Việc đã đến nước này, náo động ầm ĩ, cố gán tội danh, chỉ càng khơi dậy ác cảm, dẫu thêu dệt cớ gì cũng không giấu được người khác. Nếu phái quân đi diệt sẽ tỏ rõ quốc vương vô đạo, khó xưng đội quân nhân nghĩa. Bịt miệng dân khó hơn ngăn nước dòng sông, một khi để lại tiếng bạo ngược, chẳng những không thể phục dân mà sợ rằng những quốc gia lận cận sẽ thừa dịp giương cờ thay trời hành đạo mà gây sự. Nghĩ theo góc độ khác, đám dân Vĩnh An đó có gì đáng sợ chứ? Bọn chúng núp trong núi rừng hoang dã, không lương thực không binh khí, có thể náo loạn được bao lâu?
Thế nên, cuối cùng chủ trương sau đã giành được thế thượng phong: Nếu người Vĩnh An dám cả gan xâm phạm, tới lần nào giết lần đó; không xâm phạm thì để bọn chúng tự sinh tự diệt, Tiên Lạc chẳng cần tốn một binh một tốt nào, đánh tới đánh lui sẽ tự hao tốn gần hết mà thôi.
Với tư cách là Võ Thần, Tạ Liên hạ phàm, tất nhiên phải phát huy tác dụng trên chiến trường. Vì vậy trong quân không thiếu những người ra sức cổ xuý: Phe nào có Thái tử điện hạ chính là phe chính nghĩa, đội quân nào có Thái tử điện hạ chính là quân đoàn của thần!
Nhất thời, hàng loạt trai tráng khắp toàn quốc hăng hái tòng quân, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, quân số nước Tiên Lạc đã tăng gấp bội. Động tĩnh lớn như thế, hình như bên Vĩnh An cũng nhận được tin tức. Vốn dĩ bọn họ hành động cũng xem như dồn dập, hết nhóm nhỏ này đến nhóm nhỏ khác, nhưng rồi bất chợt im lìm, như thể có điều kiêng dè, đang ngấm ngầm tích sức, khiến cho tướng sĩ bên Tiên Lạc cũng căng thẳng không thôi, cố hết sức miêu tả cho Tạ Liên biết "cái tên Lang Anh lần nào cũng xông lên trước nhất" đáng sợ nhường nào. Nghe cái tên này, nhớ lại thi thể đứa bé hôm ấy mình nhìn thấy, tâm trạng của Tạ Liên không khỏi có hơi phức tạp.
Hai tháng sau, cuối cùng người Vĩnh An im hơi lặng tiếng một thời gian cũng phát động tấn công lần nữa.
Trận chiến này, Tạ Liên chỉ mang một thanh kiếm nhẹ tênh ra trận, ngay cả mũ giáp cũng không mặc. Chưa đầy nửa canh giờ, chiến đấu đã kết thúc.
Giữa mùi máu tanh che trời rợp đất, các chiến sĩ Vĩnh An còn sót lại vứt hết mũ giáp, vắt giò chạy trốn. Binh sĩ nước Tiên Lạc còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bốn phía toàn là bóng người nằm la liệt, không một kẻ địch nào còn đứng thẳng nổi, mà Thái tử điện hạ của bọn họ đang từ từ đút kiếm vào vỏ, ngay cả góc áo cũng không bẩn một chút nào.
Hồi lâu sau, bọn họ mới xác nhận được chiến thắng áp đảo của phe mình, thế là đua nhau nhảy cẫng lên, giơ kiếm chỉ trời, mặc sức hú hét.
Đêm hôm đó, các tướng sĩ Tiên Lạc tổ chức một buổi tiệc mừng công trên lầu cổng thành.
Lâu rồi chưa được nở mày nở mặt như thế, đám binh sĩ reo hò nhảy nhót, nâng chén ca ngợi Thái tử điện hạ. Tạ Liên lại từ chối tất cả rượu mời, một mình đến bên góc lầu cổng thành hóng gió đêm cho tỉnh táo.
Rõ ràng y không uống một chén rượu nào, nhưng vẫn có cảm giác ruột thiêu mặt đốt, hai má ửng đỏ, đầu ngón tay còn khẽ khàng run rẩy.
Đây là lần đầu tiên trong đời y giết người. Mới lần đầu tiên, y đã giết hơn một ngàn người.
Dế kiến.
Trong đầu Tạ Liên, hai chữ đó xuất hiện hết lần này đến lần khác. Trước sức mạnh của y, người phàm không chịu nổi một kích, thậm chí chẳng ai đỡ nổi một cái nắm tay nhẹ bẫng của y. Tước đoạt sinh mạng của người khác là chuyện dễ dàng biết mấy, tựa như cung nhân giẫm ch.ết bầy kiến kia, khiến y đánh mất lòng kính nể mỗi khi vung kiếm.
Tạ Liên tựa bên tường chắn mái, hít sâu vài hơi, lắc lắc đầu, vứt đi mớ tạp âm đó, thất thần nhìn chằm chằm từng điểm ánh lửa trong khe núi đằng xa. Không lâu sau, hai tiếng bước chân tới gần.
Chẳng cần ngoái đầu, Tạ Liên cũng biết người đến là ai. Y nói: "Các ngươi không đi uống chút rượu ăn mừng à?"
Mộ Tình hầm hừ: "Có gì ngon mà uống, tình thế có lạc quan đâu."
Nghe vậy, Tạ Liên xoay người hỏi: "Các ngươi cũng nhìn ra rồi sao?"
Quả thật không lạc quan cho lắm. Mặc dù trận này đánh thắng, nhưng trên thực tế, lần tấn công hôm nay mạnh hơn tất cả những lần tấn công trước đây của người Vĩnh An.
Chẳng những nhân số tăng nhiều, mô hình trận địa, binh khí và cách điều động của bọn họ, tất cả đều vượt bậc về chất lượng, thậm chí không ít người còn trang bị mũ giáp. Tuy thô sơ xấu xí, nhưng đã ra dáng quy mô của quân đội chính quy. Khó mà tưởng tượng được rằng, đây thật ra chỉ là một đám dân quê chân đất.
Mộ Tình khoanh tay, cau mày nói: "Hoàn cảnh cực đoan gian khổ đích thực sẽ khiến người ta trưởng thành thần tốc, nhưng dẫu khó khăn gian khổ thế nào cũng sẽ không dưng sản sinh vật tư. Chuyện này không hợp lý."
Phong Tín thì thẳng thắn hơn, nói ngắn gọn: "Chắc chắn bọn họ có viện trợ từ bên ngoài."
Tạ Liên gật đầu. Mộ Tình nói: "Ta không tin những tướng sĩ đó chẳng ai nhìn ra, thế nhưng bọn họ vẫn ăn mừng như thường, đơn giản là vì bên này có huynh, bọn họ cho rằng thắng là cái chắc."
Thật ra Tạ Liên cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, nói: "Trận đầu ta đến đã đánh thắng, bọn họ vui vẻ một chút cũng tốt thôi, coi như khích lệ sĩ khí."
Ngần ngừ một lát, Phong Tín vẫn nói: "Điện hạ, sắc mặt của huynh không được tốt lắm. Huynh, có phải vẫn còn tạo mưa cho bên Vĩnh An không?"
Tạ Liên nói: "Phải."
Không có gì bất ngờ, Mộ Tình tỏ vẻ không tán thành, nói: "Thứ lỗi cho ta nói thẳng, bây giờ tạo mưa cũng vô dụng, đó mới là cái động không đáy thật sự. Điện hạ, cho dù tình hình hạn hán của Vĩnh An thật sự có thể giảm triệt để, chỉ e đám người ngoài thành cũng sẽ không rút lui."
Tạ Liên nói: "Ta biết. Nhưng ta đi tạo mưa không phải vì để đám người đó rút lui, chỉ vì không muốn những người còn ở lại Vĩnh An ch.ết khát thôi. Đây chính là mục đích ban đầu của ta, sẽ không thay đổi vì bất cứ chuyện gì."
Phong Tín vẫn không yên tâm lắm, hỏi: "Huynh chống nổi sao?"
Tạ Liên vỗ vai Phong Tín, nói: "Yên tâm, ta có tám ngàn đạo quán cơ mà, hơn nữa tín đồ cũng đủ nhiều, dĩ nhiên không thành vấn đề. Có điều..."
Y dùng tay còn lại khoác vai Mộ Tình, thở dài: "Hôm nay cũng may có hai ngươi giúp đỡ, cảm ơn các ngươi theo cùng ta."
Hôm nay trên chiến trường, hai người hầu của y còn khổ hơn y nhiều, giết đến nỗi toàn thân vấy máu. Phong Tín nói: "Không cần nói vậy đâu." Mộ Tình thì ậm ờ "ồ" một tiếng.
Tay khẽ dùng sức, Tạ Liên kéo ba người lại gần nhau hơn, thành khẩn nói: "Không chỉ hôm nay mà từ trước tới nay đều phải cảm ơn hai ngươi nhiều. Ta hy vọng rằng, hình ảnh ba người chúng ta người kề vai chiến đấu có thể lưu danh muôn đời."
"......"
"......"
Qua giây lát, Phong Tín cười ha ha. Mộ Tình nói bằng giọng không thể tin nổi: "Ta phát hiện huynh luôn có thể hùng hồn thốt ra những lời rất là... Rõ thật là..." Hắn lắc đầu, nói: "Thôi bỏ đi."
Khó khăn lắm khóe miệng của Tạ Liên mới nhếch lên một chút, nhưng cười chưa được bao lâu, sắc mặt đột nhiên chuyển lạnh, quát: "Ai?!"
"Keng" một tiếng, trường kiếm của Tạ Liên ra khỏi vỏ. Y khều nhẹ một cái, lôi một bóng đen ra khỏi góc tường chắn mái.
Người nọ trốn trong góc đã lâu, nín thở tập trung tinh thần, nãy giờ vẫn chưa bị phát hiện. Lẽ ra Tạ Liên chỉ định dùng mũi kiếm treo đối phương lên hù dọa một phen, ngờ đâu hôm nay trên chiến trường y giết người quá bạo, cánh tay vẫn còn run bần bật, ra tay có phần mất chừng mực, cú lôi này dùng quá nhiều sức nên hất phăng người nọ khỏi tường.
Dưới ánh trăng, giữa không trung, ba người đều thấy rõ đối phương mặc trang phục của binh sĩ phe mình, thân hình trông như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Ngay giây tiếp theo, người nọ rơi xuống, biến mất không còn bóng dáng. Thấy có người sắp ngã xuống dưới lầu cổng thành, Tạ Liên nghĩ thầm tiêu rồi, đoạn tung người nhảy ra.
Mũi chân y bám vào rìa tường chắn mái, thân thể treo ngược, nhanh như chớp chìa tay kéo một cái, đúng lúc túm được một cánh tay của đối phương. Cả người binh sĩ thiếu niên nọ lơ lửng giữa không trung, lắc qua lắc lại mấy cái, đoạn ngẩng đầu nhìn lên. Cái nhìn này, nương theo ánh trăng mờ ảo, Tạ Liên thấy được gương mặt của đối phương, không khỏi mở to hai mắt.