Quyển 3 - Chương 91: Thiên Đăng quán, Trường Minh soi sáng đêm dài
Làm thế nào Tạ Liên cũng không ngờ rằng, thế mà lại có người truyền chén rượu cho mình thật.
Chỉ trách y phản ứng quá nhanh, không nghĩ ngợi gì nhận lấy ngay, nhận xong lập tức ngẩn ra. Thế nhưng nhìn sang người đưa rượu, đối phương cũng đang ngơ ngẩn, chẳng ngờ lại là Minh Nghi.
Hóa ra ban nãy rượu truyền đến tay Sư Thanh Huyền, Sư Thanh Huyền vì muốn chọc ghẹo nên cố ý truyền cho Minh Nghi. Mà Minh Nghi đang cắm đầu ăn cơm uống rượu, chẳng buồn nhìn mà tiện tay truyền bừa, truyền xong mới kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, thế là câm nín luôn. Đúng lúc đó, tiếng sấm cũng thình lình im bặt, chỉ để lại hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Tuy người nhận chén rượu là Tạ Liên, song ánh mắt của mọi người lại đồng loạt hướng về phía Phong Tín và Mộ Tình. Không khó để lý giải nguồn cơn, Tạ Liên đã chìm nghỉm hơn tám trăm năm, tám trăm năm trước dĩ nhiên có không ít vở giai thoại ca tụng y, nhưng đến nay đã thất truyền từ lâu, chưa kể vào dịp như hôm nay, căn bản sẽ chẳng có ai đặc biệt dựng đài biểu diễn cho y. Vì vậy nếu muốn tìm xem một vở kịch có nhân vật "Thái tử Tiên Lạc", thì chỉ có vở mà Phong Tín hoặc Mộ Tình đóng vai chính thôi.
Bởi lẽ khi kịch thoại nhân gian biên soạn cốt truyện về hai vị thần quan này, thỉnh thoảng sẽ lôi Tạ Liên ra dùng, thường thì lấy y làm nền, đóng vai tép riu, thậm chí để khiến vở kịch thêm đặc sắc, bọn họ còn dứt khoát cải biên Tạ Liên thành vai phản diện, sắp đặt một số phân đoạn như ức hϊế͙p͙ Mộ Tình bơ vơ không nơi nương tựa, hoặc không từ thủ đoạn cướp đoạt những thứ mà Phong Tín yêu thích. Nếu thật sự diễn loại kịch này trong tiệc Trung thu, bất luận các nhân vật chính của câu chuyện có vui lòng hay không, dù gì những kẻ làm khán giả còn lại thích thú là cái chắc.
Tạ Liên nâng chén ngọc nhỏ, có thần quan đã bắt đầu thúc giục: "Thái tử điện hạ, nào nào nào, uống cạn đi!"
Lại thêm vài người thúc giục nữa, Phong Tín ở đằng xa lên tiếng: "Thái tử điện hạ không uống rượu được."
Mọi người nhao nhao đáp: "Một chén thôi mà! Không có gì đâu."
Quân Ngô vẫn im lặng dùng một tay chống trán, bấy giờ khẽ nhổm người, có vẻ muốn lên tiếng. Sư Thanh Huyền ngồi bên cạnh cũng hỏi: "Huynh được không đó? Không được thì bỏ đi, ta chi mười vạn công đức kéo màn giúp huynh."
"..."
Tạ Liên sợ Phong Sư lại kích động rải tiếp mười vạn công đức, dẫu cho có hào phóng cũng không thể hào phóng thế được, hơn nữa vở diễn nào y cũng xem hết rồi, chẳng có gì đáng chú ý, vội nói: "Không cần không cần, một chén chắc không đáng ngại đâu." Dứt lời, y uống cạn chén rượu đó.
Rượu quý trôi xuống cổ họng, lướt đến đâu nơi đó trước lạnh sau nóng, Tạ Liên hơi chếnh choáng, nhưng chỉ ngấm giây lát rồi dằn cơn chếnh choáng này xuống. Tấm màn che bốn phía lầu gác chậm rãi kéo lên, mọi người dời ánh mắt, chuẩn bị tập trung xem kịch.
Vừa nhìn tức thì kinh ngạc, chỉ thấy trên đài thế mà lại có hai người đang đứng. Một người áo trắng, mặt như thoa phấn, đầy vẻ phong trần, lưng đeo chiếc nón, đích thị là Tạ Liên. Người còn lại áo đỏ, tóc đen như mực, khôi ngô tuấn tú, mặt mũi sáng sủa. Một con rắn dài quấn quanh cánh tay bị "Tạ Liên" giật lấy, người mặc áo đỏ tức thì chộp con rắn vứt đi, nắm chặt tay "Tạ Liên" không buông. Thái độ đó, quả thật hệt như lòng hắn bị đâm mạnh một nhát vậy.
Màn này vừa xuất hiện, chúng thần quan đang chờ xem kịch hay đều ngơ ngác, dĩ nhiên chính Tạ Liên cũng sững sờ. Bấy giờ, Quân Ngô ngồi ở vị trí cao nhất trên bàn tiệc bật cười: "Đây là vở nào thế? Hình như chưa từng xem bao giờ?"
Linh Văn lập tức sai người đi điều tra, đáp: "Hình như vở này tên là "Bán Nguyệt quốc kỳ du ký" (Ghi chép về chuyến du hành kỳ lạ ở nước Bán Nguyệt), mới được biên soạn, cho nên trước đây chưa từng xem bao giờ, đêm nay là lần đầu biểu diễn ở nhân gian."
Sư Thanh Huyền nói với Tạ Liên: "Chắc là người trong đám thương nhân lần trước ở nước Bán Nguyệt sau khi trở về tìm người viết đó. Tiết kiệm được công đức rồi, không cần kéo màn nữa."
Tạ Liên không tỏ ý gì. Người ở nhân gian biết được chuyện nước Bán Nguyệt chỉ có thể là nhóm thương nhân kia thôi. Tạ Liên nhớ trong đội buôn có một thiếu niên tên Thiên Sinh đích thực đã từng nói mấy câu như muốn tạ ơn mình hay muốn thờ cúng mình, chẳng lẽ vở kịch này là do Thiên Sinh bỏ tiền mời người viết sao? Nhưng y chưa hề nói cho Thiên Sinh biết tên của mình, một thiếu niên nhỏ bé như cậu ta chưa chắc đủ khả năng làm đến mức này.
Ở một bên khác dưới đài, tuy các thần quan không được xem màn kịch như trong tưởng tượng, nhưng dĩ nhiên vở trước mắt đặc sắc hơn nhiều. Suy cho cùng nếu lời đồn là thật, vậy vai diễn người áo đỏ kia là Hoa Thành chứ ai!
Kịch về Huyết Vũ Thám Hoa ở nhân gian không hề ít, chẳng qua thông thường toàn là loại tiết mục khiến các đồng chí Thiên giới xem mà khóc trong âm thầm như "Quỷ áo đỏ đốt ba mươi ba miếu thần, đốt xong Thiên giới chẳng dám hó hé gì", "Huyết Vũ Thám Hoa tay thuận tay trái chỉ dùng một tay treo văn võ thần lên mà đánh", chẳng biết vở kịch này sáng tác thành gì nữa? Dù sao nhân vật chính cũng là Tạ Liên, đối với vị này, mọi người cứ thấy không hợp kiểu gì, hoàn toàn không xếp y vào phạm vi "người Thiên giới mình", thế nên có xem cũng chẳng sao. Chưa kể sân khấu kịch tinh xảo, chế tác hoàn hảo, người đóng kịch hóa trang cực tốt, quả là một danh tác có tâm. Vì vậy không khỏi có người nhủ thầm sướng quá, vừa xem vừa bắt bẻ:
"Là thật hả? Chắc biên soạn thôi, Hoa Thành đời nào lại nói chuyện với người khác như thế!"
"Nói xằng nói bậy, đúng là nói xằng nói bậy!"
"Vở kịch này bịa Hoa Thành thành cái kiểu gì thế này? Tỉnh lại đi! Có phải là kịch tình yêu đâu, vậy mà cũng có gan bịa được!"
Dù sao cũng là vở kịch viết riêng cho mình, vì vậy Tạ Liên cũng nghiêm túc ngồi xem. Thành thật mà nói, vở kịch này không tệ. Hóa trang tốt, kịch cũng hay, có điều thân là một người bị đóng vai, y có một ý kiến nho nhỏ: Hình như hai nhân vật chính hơi quá thân mật rồi.
Tài nghệ của người diễn vai y rất khá, chỉ là mỗi lần hắn mở miệng gọi "Tam Lang", tuy giọng điệu không hề du dương trầm bổng uyển chuyển luyến lưu, song Tạ Liên cảm thấy nó còn khiến người ta đứng ngồi không yên hơn khi nãy "Phong Sư nương nương" gọi "Thủy Sư đại nhân" là "phu quân" với "lang quân". Hơn nữa mấy động tác mờ ám có vẻ hơi bị nhiều, nào ngoắc tay nào khoác vai nào bồng bế, cứ cảm thấy không thỏa đáng chỗ nào.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng là y đã gọi Hoa Thành kiểu đó, hình như mấy động tác đó cũng từng làm thật rồi, lúc ấy cảm thấy không có vấn đề gì, bây giờ xem lại, lẽ ra cũng nên cảm thấy không có vấn đề gì mới đúng. Nhìn sang các thần quan khác, tuy ngoài miệng mắng là nói xằng nói bậy, nhưng vẫn xem đến say sưa, mắt chẳng buồn chớp, khí thế ngất trời, Tạ Liên chỉ đành im miệng. Xem một hồi, Sư Vô Độ chợt lên tiếng: "Hai thằng đầy tớ phía sau làm cái gì thế?"
Nghe hai chữ "đầy tớ", Phong Tín và Mộ Tình bỗng đơ người một cách khó phát hiện.
Linh Văn đáp: "Đó không phải là hai đầy tớ. Chắc là hai vị tiểu võ quan ở Trung thiên đình, hồi đó từng từ điện Nam Dương và điện Huyền Chân nhận lời đi cứu nguy cho Thái tử điện hạ."
Không ngờ điện Nam Dương và điện Huyền Chân lại có người cứu nguy cho Tạ Liên, đây quả là chuyện hay việc lạ, nghe khó tin không kém việc Bùi Minh nghiêm trang chính trực từ chối khéo những mỹ nữ tuyệt sắc sà vào lòng mình. Chúng thần quan đồng loạt nhìn sang. Linh Văn bổ sung thêm một câu: "Bọn họ tự nguyện đi đấy."
Tạ Liên cười cười, hỏi: "Quên hỏi nữa, Nam Phong và Phù Dao vẫn khỏe chứ? Sao hôm nay không thấy hai người đó tới chơi?"
Phong Tín lắp bắp: "Nam Phong... ở..."
Mộ Tình lạnh nhạt đáp: "Phù Dao đang bị cấm túc."
Phong Tín lập tức nói theo: "Nam Phong cũng đang bị cấm túc."
Tạ Liên ồ một tiếng, cảm thán: "Hai đứa đều đang bị cấm túc? Tiếc thật."
Trong lúc trò chuyện, vở kịch đặc sắc đã hạ màn. Tuy bị mọi người nhất trí cho rằng là tín đồ vô tri chế bậy, nhưng do chế bậy về Hoa Thành sướng quá, cuối cùng còn nhận được tiếng reo hò khắp sảnh. Tuy nhiên, Bùi Túc bị lưu đày vì chuyện cửa ải Bán Nguyệt, sướng xong rồi mọi người cũng không quên dành chút quan tâm cho Bùi Minh. Sư Vô Độ hỏi: "Bùi tướng quân, bây giờ Tiểu Bùi nhà huynh sao rồi?"
Bùi Minh tự rót tự uống, lắc đầu đáp: "Còn sao được nữa? Không để tâm chuyện cần để tâm, ta hết quản được nó rồi."
Bên này, Sư Thanh Huyền nghe không nổi, cười ha ha: "Thế thì trong mắt Bùi tướng quân, chuyện cần để tâm là cái gì? Tiền đồ của Tiểu Bùi nhà ngươi là tiền đồ, còn con gái nhà người ta không phải sao?"
Giọng điệu của Sư Thanh Huyền không được tốt, Sư Vô Độ lia mắt qua, nói: "Thanh Huyền không được vô lễ!"
Sư Vô Độ vừa khiển trách, Sư Thanh Huyền lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Thấy vậy, Bùi Minh cười hà hà: "Thủy Sư huynh, đệ đệ của huynh lợi hại lắm, chỉ có huynh quản được thôi. Bây giờ Thanh Huyền chọc ta cũng chẳng sao, ngộ nhỡ sau này chọc phải người không nên chọc, dễ gì chịu nể mặt huynh như ta đây."
Sư Vô Độ mở quạt, tiếp tục dạy dỗ em trai: "Đệ nghe Bùi tướng quân nói chưa? Còn nữa, đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, đừng có suốt ngày biến thành hình dạng này ra ngoài đi lung tung, còn ra thể thống gì nữa. Ta không cần biết đệ thích hình dạng gì, ra khỏi cửa nhất định phải dùng nguyên hình!"
Tuy Sư Thanh Huyền rất mê hình dạng nữ, không phục tí nào, nhưng vẫn không dám chống đối anh mình. Tạ Liên nhủ thầm: "Phong Sư nói mình không sợ ca ca, chưa chắc đúng hoàn toàn."
Nào ngờ, cuối cùng Sư Vô Độ lại nói: "Ngộ nhỡ gặp phải người pháp lực cao cường nhưng mưu đồ xấu xa như Bùi tướng quân thì tính sao!"
Linh Văn phá lên cười nhạo báng, Bùi Minh suýt nữa phun thêm một ngụm rượu: "Thủy Sư huynh! Huynh còn như thế, chúng ta không nói chuyện được nữa đâu."
Ăn xong một lượt, rốt cuộc yến tiệc linh đình cũng chào đón tiết mục đấu đèn cuối cùng.
Tất cả ánh nến và nguồn sáng trong Tiên kinh đều bị dập tắt, ngoại trừ ánh trăng thì chỉ còn một vùng u tối. Tiệc rượu bên hồ, mây khói sương mù trên mặt hồ tản ra, xuyên qua nước hồ dập dờn trong veo, có thể thấy được nhân gian tối đen như vực thẳm.
Đấu đèn, thứ thi đấu chính là số ngọn đèn Trường Minh cầu phúc được cúng trong đạo quán lớn nhất và nổi tiếng nhất của một vị thần quan vào hôm Trung thu. Một ngọn đèn Trường Minh cầu phúc, ngàn vàng khó cầu, cháy mãi không tắt. Thứ tự đấu đèn xếp lần lượt từ ít đến nhiều, đến lượt vị thần quan nào đó, ngọn đèn mà tín đồ của người đó dâng cúng sẽ từ phía dưới bay lên thiên đình, rọi sáng cả trời đêm mênh mông, đẹp đẽ vô ngần.
Năm nay điện Thần Võ nhận chín trăm sáu mươi mốt ngọn đèn Trường Minh, số lượng gần ngàn, trước nay chưa từng có, các thần quan đều cho rằng năm sau chắc chắn sẽ vượt qua một ngàn, tuy nhiên đây không phải trọng điểm. Nếu hạng nhất vĩnh viễn là hạng nhất, vậy hạng nhất sẽ mất hết ý nghĩa, thế nên mọi người đã tự động loại trừ điện Thần Võ khỏi tiết mục đấu đèn.
Điều khiến người ta dở khóc dở cười là, đấu đèn vừa mở màn, không ngờ người đầu tiên là Vũ Sư. Khi Tạ Liên nhìn thấy một ngọn đèn nho nhỏ chậm rì rì, nghiêng nghiêng vẹo vẹo bay lên trời, lại nghe nói "Điện Vũ Sư, một ngọn!", y tưởng chừng hoài nghi mình uống say chưa tỉnh rượu, dù thế nào đi nữa cũng không thể tệ đến mức chỉ có mỗi một ngọn. Để xác nhận mình chưa say, y hỏi Sư Thanh Huyền: "Không báo sai đó chứ?"
Sư Thanh Huyền đáp: "Không. Thật sự chỉ có một ngọn, còn là ngọn mà con trâu trong nhà Vũ Sư đại nhân tự cúng để cân tất."
Tự mình cúng mình, hành động này quả thật rất thân quen. Tạ Liên ngẫm nghĩ, Vũ Sư phụ trách việc đổ mưa, cho nên cũng là thần nông, bèn suy đoán: "Chẳng lẽ vì đa số tín đồ của Vũ Sư đại nhân là nông dân nên mới không dư giả để cúng bái?"
Sư Thanh Huyền lại nói: "Điện hạ, huynh hiểu sai gì về nông dân rồi, nhiều nông dân có tiền lắm biết không? Thật ra vì Vũ Sư từng nói, có tiền cúng đèn, chẳng thà làm ruộng, bởi thế xưa giờ tín đồ toàn cúng trái cây rau củ tươi."
Nghe vậy, Tạ Liên hâm mộ không thôi, nghĩ thầm: "Lại còn chuyện tốt vậy sao."
Nhưng rồi, Sư Thanh Huyền nói tiếp: "Sau này Vũ Sư đại nhân còn nói đừng lãng phí, vậy nên thông thường đồ cúng chỉ đặt vài hôm, tín đồ lại tự đem về ăn."
"..."
Phía trước lưa thưa lác đác, đều là các thần quan nhỏ, đèn Trường Minh từ mấy ngọn tới mấy chục ngọn, mọi người chẳng hứng thú gì. Nhưng càng về sau, mỗi lần đèn bay lên, ánh sáng càng rực rỡ, mọi người cũng càng chăm chú hơn. Nếu không có thần quan phụ trách báo cáo, liếc một cái là nhìn ra số lượng, chỉ e không đếm xuể có bao nhiêu ngọn trong dải đèn dày đặc chi chít cùng bay lên. Tạ Liên không rõ lắm nên chẳng phát biểu bình luận gì. Y tập trung thưởng thức cảnh đẹp ánh đèn rọi sáng đêm dài u tối, tiện thể nghe những người khác phân tích về tình hình đấu đèn trước mắt, dù rằng y cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng phân tích. Sau chừng hai nén nhang, rốt cuộc tiết mục chính cũng lục tục kéo tới. Đấu đèn tiệc Trung thu, bắt đầu đợt cạnh tranh mười hạng cuối cùng.
Đứng cuối trong mười hạng, Tạ Liên nghe thần quan báo cáo cất cao giọng: "Điện Kỳ Anh, bốn trăm hai mươi mốt ngọn!"
Quyền Nhất Chân đã rời khỏi đây từ sớm, các thần quan khác nghe được con số này cũng không hề che giấu tiếng tặc lưỡi. Tuy tuổi đời còn trẻ, song thế lực của vị Võ Thần phía Tây này đã cực kỳ hung mãnh, những thần quan có lai lịch tương tự cậu ta, hai trăm ngọn đèn Trường Minh đã là nhiều lắm rồi, mà cậu ta còn nhiều hơn gấp bội, số đèn Trường Minh của Lang Thiên Thu phi thăng lâu hơn cậu ta còn ít hơn cậu ta một chút, phải nói là rất đột phá. Nhưng Tạ Liên phát hiện, quả nhiên nhân duyên trên Thượng thiên đình của thiếu niên này không tốt lắm, bởi vì ngoại trừ y và Sư Thanh Huyền, dường như chẳng mấy ai thật lòng thán phục sự đột phá này.
Vị tiếp theo, điện Địa Sư, bốn trăm bốn mươi bốn ngọn. Ngoài việc húp thêm vài ngụm canh, Minh Nghi không hề có phản ứng gì, Sư Thanh Huyền còn kích động hơn Minh Nghi, luôn miệng hô "giảm rồi giảm rồi". Do không mấy thân quen với Địa Sư đại nhân, mọi người bèn vỗ tay theo lệ, xem như chúc mừng. Kế đó đến bản thân Sư Thanh Huyền, điện Phong Sư, năm trăm hai mươi ba ngọn.
Thật ra một người có được yêu thích hay không là chuyện rất dễ nhận thấy. Sau khi thông báo số đèn Trường Minh của điện Phong Sư, Sư Thanh Huyền còn chưa lên tiếng, tiếng vỗ tay trên bàn tiệc đột nhiên vang ầm ầm, đâu đâu cũng là "chúc mừng chúc mừng", "thực chí danh quy". Sư Thanh Huyền vô cùng đắc ý, đứng dậy chắp tay khắp phía, rồi lại hô lớn với Sư Vô Độ: "Ca, năm nay ta hạng tám!"
*Thực chí danh quy: Có bản lĩnh thật sự nên tất nhiên danh tiếng cũng đến theo.
Sư Thanh Huyền như được thầy giáo khen nên tìm cha mẹ đòi phần thưởng, Tạ Liên nhìn mà phì cười. Sư Vô Độ lại quở trách: "Chỉ là hạng tám thôi, có gì đáng mừng chứ!"
Câu này của Sư Vô Độ thật sự quá ngông cuồng. Cả Thượng thiên đình, có vị nào là hạng tầm thường chứ? Năm trăm ngọn đèn Trường Minh, xếp cao thứ tám, qua miệng hắn lại bị nói thành "chỉ là", vậy chẳng lẽ các thần quan xếp dưới hạng tám còn chẳng bằng "mà thôi"? Không phải Sư Vô Độ không biết lời này không thỏa đáng, nhưng hắn cứ nói vậy là vì hắn chẳng sợ. Sư Thanh Huyền xụ mặt, Sư Vô Độ phe phẩy quạt, ra chiều miễn cưỡng nói: "Có điều số đèn nhiều hơn năm ngoái, năm sau nhất định phải nhiều hơn."
Nghe vậy, Sư Thanh Huyền lại vẫy tay cười hớn hở. Cả bàn tiệc chỉ có mỗi Minh Nghi dửng dưng cắm đầu ăn cơm, không reo hò ủng hộ Sư Thanh Huyền, thế là Sư Thanh Huyền đánh Minh Nghi mấy cái, đòi Minh Nghi chúc mừng. Minh Nghi hoàn toàn không để ý đến Sư Thanh Huyền, tiếp tục chú tâm ăn uống, Sư Thanh Huyền nổi giận bắt Minh Nghi nhất định phải vỗ tay cho mình, Tạ Liên ngồi bên cạnh nghe mà cười sặc sụa, không nhắc nữa.
Vị tiếp theo, điện Linh Văn, năm trăm ba mươi sáu ngọn.
Trong số Văn Thần, Linh Văn xem như là quán quân, có điều chẳng mấy Văn Thần cổ vũ, ngược lại chủ yếu là các Võ Thần nể mặt.
Tạ Liên ngồi đằng xa nói chúc mừng "hắn", bên này nghe Sư Vô Độ và Bùi Minh bảo "hắn" mở tiệc đãi khách, bên kia lại nghe có thần quan đang xì xào, Linh Văn nhiều tín đồ chỉ vì hóa thành dạng nam thôi, Linh Văn nhắm thấy thế lực của Võ Thần lớn mạnh nên mới dốc sức nịnh bợ Võ Thần, không thèm ngó đến Văn Thần, Linh Văn là thần quan thích mời khách nhất ở Thượng thiên đình, nghe đâu lúc mời khách Linh Văn còn mời cả kỹ nữ này nọ kia. Tạ Liên lắc đầu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Nữ thần quan chẳng dễ làm.
Tiếp theo là điện Nam Dương và điện Huyền Chân, lần lượt là năm trăm bảy mươi hai ngọn và năm trăm bảy mươi ba ngọn. Mặt mày Mộ Tình giãn ra, Phong Tín không vui không giận, dường như chẳng mấy để tâm. Tạ Liên không khỏi buồn bực, sao số lượng liền kề khéo thế? Vậy cũng quá trùng hợp thì phải? Y nhỏ giọng hỏi Sư Thanh Huyền mới biết, hóa ra vì hai người này xuất thân tương tự, lãnh địa gần nhau, thực lực tương đương, lại thêm quan hệ giữa cả hai không tốt, tín đồ đôi bên đều nén giận quyết giành chiến thắng, thề rằng đạo quán của đối phương cúng bao nhiêu đèn, bọn họ nhất định phải cúng nhiều hơn một ngọn. Không cầu hạng nhất, chỉ cầu cao hơn đối phương. Thế là dốc hết toàn bộ sức lực, mỗi năm đều có thắng có thua. Năm nay vào phút chót, rốt cuộc điện Huyền Chân cũng nặn ra thêm một ngọn, đánh bại điện Nam Dương, lúc này cứ như đánh thắng một trận, đang ăn mừng chẳng nể nang ai. Nghe xong, Tạ Liên nhịn không được nhủ thầm: "Ở ngoài tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ vì nhiều hơn đối phương một ngọn đèn, đám người này không về nhà đón lễ sao? Hôm nay là Trung thu mà."
Vị tiếp theo, điện Minh Quang, năm trăm tám mươi ngọn.
Con số này đã tương đối khả quan rồi, nhưng Bùi Minh chẳng hề tỏ ra vui mừng, bởi vì so với năm ngoái, năm nay đèn Trường Minh của điện Minh Quang thật ra đã giảm bớt. Phó thần Bùi Túc xảy ra chuyện, xem như là một sự đả kích, năm nay giảm gần một trăm ngọn, nếu không nhờ Bùi Minh căn cơ thâm hậu chống vững, e rằng còn giảm nhiều hơn. Sư Vô Độ và Linh Văn cũng không nói chúc mừng, chỉ vỗ vai Bùi Minh.
Đến giờ Tạ Liên mới phát hiện, số đèn Trường Minh của mấy vị thần quan này sát rạt nhau, mấy chục mười mấy, có vẻ không chênh lệch nhiều lắm. Nói cách khác, thật ra mọi người đều là bên tám lạng đàng nửa cân, không có vị nào vượt trội tuyệt đối. Tạ Liên vừa nghĩ vậy xong, chợt nghe thần quan báo cáo nói: "Điện Thủy Sư, bảy trăm mười tám ngọn!"
Trên bàn tiệc xôn xao rối loạn, tiếng thán phục nổi lên bốn phía.
Sau khi kịp phản ứng, chúng thần quan bắt đầu tranh nhau chúc mừng. Sư Vô Độ chỉ ngồi yên tại chỗ, chẳng buồn đứng dậy, sắc mặt cũng không ngạo mạn, chỉ ra chiều lẽ đương nhiên thôi mà. Có lẽ suốt mấy trăm năm qua, đây là lần mà số lượng đèn Trường Minh của thần quan hạng nhì tiến gần điện Thần Võ nhất.
Lần đầu Tạ Liên phi thăng cách nay quá xa, một ngọn đèn cầu phúc thời đó còn khó cầu hơn bây giờ, dĩ nhiên không thể xếp chung đánh giá. Có điều, đây gọi là "người ch.ết vì tiền, chim ch.ết vì mồi", tình yêu dành cho tiền tài của con người vĩnh viễn sẽ không giảm bớt, quả không hổ danh thần tài!
Sư Thanh Huyền còn hưng phấn hơn mình được bảy trăm ngọn đèn, vỗ tay nhiệt liệt, luôn miệng nói với Tạ Liên: "Ca ca ta đó! Là ca ca của ta!"
Tạ Liên cười: "Biết rồi, là ca ngươi!"
Cả bàn tiệc vẫn chỉ có mỗi Minh Nghi ra sức ngốn cơm một cách chẳng giống ai. Trên thực tế, Tạ Liên cảm thấy trong số những người ở đây, chỉ có Minh Nghi nghiêm túc xem "tiệc" là "tiệc", vì ăn mà tới, dường như nhiều năm nằm vùng ở chợ Quỷ ăn không no bụng nên tối nay phải ăn một lần huề đủ vốn. Nhớ đến mấy món ăn vặt trong sạp hàng ven đường ở chợ Quỷ, Tạ Liên cũng phần nào thấu hiểu, thế rồi không kiềm được mà nghĩ, liệu thường ngày Hoa Thành có thong thả tản bộ trên con đường ở chợ Quỷ không?
Đáp án chấn động lòng người nhất đã được công bố, đêm nay các thần quan đã xem no kịch, nói đủ lời, vừa lòng thỏa dạ, cuối cùng lục tục chuẩn bị đứng dậy rời tiệc. Nào ngờ Sư Vô Độ đột nhiên nhướn mày thu quạt, nói: "Chờ đã."
Người khác nói "chờ đã", ắt hẳn không có uy lực mạnh mẽ đến thế. Nhưng người như Sư Vô Độ, đúng y như biệt hiệu "Thủy Hoành Thiên" của hắn, dường như trời sinh đã quen ra lệnh, vừa mở miệng đã khiến người ta vô thức nghe theo, mọi người cũng ngồi trở lại, hỏi: "Ra hết mười hạng rồi, Thủy Sư đại nhân còn vấn đề gì nữa?"
Tạ Liên nghĩ bụng: "Lẽ nào cũng muốn rải công đức?"
Sư Vô Độ phẩy quạt: "Ra hết mười hạng rồi sao?"
Mọi người không biết câu hỏi ngược của Sư Vô Độ có ý gì, Sư Thanh Huyền kinh ngạc nói: "...Không đúng. Không đúng không đúng không đúng. Chưa ra hết mười hạng! Tính cả điện Thần Võ, vừa rồi chỉ báo có chín hạng thôi!"
Các thần quan bỗng chốc sửng sốt, nhao nhao hỏi: "Chỉ báo chín hạng?"
"Thật đó, ta đếm rồi, đích thực chỉ có chín!"
"Phía trước Thủy Sư đại nhân vẫn còn một người nữa?"
"Cái gì? Còn là ai được nữa? Ta không có ấn tượng gì hết?"
Đúng lúc này, trong màn đêm u tối, một dải hào quang rực rỡ như ban ngày chợt bùng lên.
Ánh sáng đó chính là đèn.
Hệt như hàng ngàn hàng vạn con cá bơi qua sông biển, vô số ngọn đèn từ từ bay lên.
Chúng tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, rạng rỡ chói lọi, tựa như những linh hồn trôi nổi hay giấc mộng mỹ miều, lộng lẫy tột độ, rọi sáng cả nhân gian tăm tối. Cảnh tượng kì vĩ như thế, không lời nào tả xiết được, chỉ có tiếng hô hấp ngưng đọng và những từ ngữ đứt đoạn.
Tạ Liên ngẩn người nhìn đèn sáng đầy trời, như thể bị nghẹt thở, không nghe được gì nữa, thất thần hồi lâu. Qua lúc đó, y mới nhận ra có chỗ nào không đúng.
Ánh mắt của tất cả thần quan trong buổi tiệc đều dồn sang đây. Hóa ra, vị thần quan báo cáo đang run rẩy chỉ tay vào y.
Tạ Liên ngơ ngác hỏi: "...Sao thế?"
Không ai trả lời, Tạ Liên lại chỉ vào mình, hỏi: "...Ta?"
Sư Thanh Huyền ở bên cạnh vỗ vai y, đáp: "...Đúng. Huynh."
"..."
Tạ Liên vẫn còn ngơ ngác: "Ta thế nào? Rốt cuộc ta làm sao?"
Vị thần quan báo cáo nuốt ực một hơi đầy vất vả, cuối cùng mới mở miệng lần nữa.
Ngay sau đó, cả trăm thần quan ở đây đều nghe thấy một giọng nói run rẩy không thể nào tin nổi.
"Thiên Đăng quán, điện Thái Tử, ba... ba..."
"Ba ngàn ngọn!"
___________________
Thiên Đăng quán, điện Thái Tử,..ba..ba ngàn ngọn!