Quyển 3 - Chương 108: Trò chuyện đêm khuya phân biệt thật giả tại miếu Phong Thuỷ (1)

Nghe vậy, Hoa Thành ngoái đầu, dừng mắt trên người Sư Thanh Huyền và Minh Nghi còn đang cãi nhau chí chóe ở đằng sau, ra hiệu ám chỉ một người trong số đó, hỏi: "Hắn?"
Tạ Liên gật đầu.
Hoa Thành hỏi: "Huynh muốn thăm dò thế nào?"


Tạ Liên nói: "Nhiều năm về trước, ta từng đối phó với hai con Bạch Thoại Tiên Nhân, còn bị một con bám riết hơn nửa năm. Vào thời điểm đó, ta từng gạ lời chúng nó, hơn nữa còn thăm dò được một đặc tính của chúng nó. Đặc tính này, bản thân một số con cũng chẳng hề phát hiện, nhưng chỉ cần tốn chút tâm sức là phân biệt được ngay." Dứt lời, y bí mật truyền đạt bí quyết đó. Nghe xong, Hoa Thành nói: "Dễ thôi. Cứ làm thế này."


Hai người bàn bạc xong xuôi, đúng lúc về đến gian miếu Phong Thủy tồi tàn kia. Thời tiết vào thu se lạnh, sắc trời nhập nhoạng tối. Sư Thanh Huyền đi khắp nơi tìm đầu tượng thần Thủy Sư của ca ca mình, dán nó lại, sau đó dựng hai pho tượng thần dậy, đặt chúng trở lên bàn thờ. Tạ Liên nhóm một đống lửa giữa miếu điện xập xệ, nhặt chút gỗ vụn để đốt, bốn người ngồi vây quanh ngọn lửa.


Sư Thanh Huyền bịt tai, rầu rĩ uống vài bình, cuối cùng kìm lòng không đặng hỏi: "Chúng ta đâu thể nào ngồi chờ vật kia như thế này mãi được? Có tiết mục nào góp vui không?"


Sư Thanh Huyền chủ động đề xuất, vừa khéo hợp ý Tạ Liên. Minh Nghi lại cời đống lửa, nói: "Đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn tiết mục góp vui gì."


Sư Thanh Huyền hầm hừ: "Muốn chứ. Chẳng phải vật kia muốn làm ta sợ sao? Ông đây cứ không sợ đấy, bản Phong Sư vui chừng nào chơi chừng nấy, vui hơn cả ngày thường nữa, ta mừng như tết cho nó tức ch.ết luôn."
Tạ Liên nói vào Thông Linh trận: "Chi bằng chơi xí ngầu đi."


available on google playdownload on app store


Sư Thanh Huyền mặt ủ mày ê: "Lại là xí ngầu? Lại là so lớn nhỏ? Thái tử điện hạ, không phải huynh nghiện rồi đấy chứ."
Tạ Liên nói: "Làm gì có..."
Sư Thanh Huyền nói: "Thôi bỏ đi, dù sao trong tay cũng chẳng còn gì khác, chơi thì chơi vậy. Nhưng chúng ta có bốn người, chơi thế hơi bị loạn."


Tạ Liên đáp: "Không loạn đâu, như vầy nè."


Y mở lòng bàn tay ra, hai viên xí ngầu nho nhỏ tinh xảo bỗng nhiên xuất hiện. Tạ Liên nói: "Bốn người chúng ta chia làm hai nhóm. Ta với Tam Lang một nhóm, hai vị đại nhân một nhóm, so xem vận may của bên nào tốt hơn. Hai viên xí ngầu, mỗi nhóm ném một lần, mỗi người ném một viên, ném xong ghi lại số điểm. Điểm của nhóm nào lớn hơn thì nhóm đó thắng, ngoài ra có thể yêu cầu nhóm ít điểm hơn phải trả lời câu hỏi mà mình đặt ra, hoặc làm một chuyện nào đó."


Sư Thanh Huyền lên tiếng: "Ta có một câu hỏi."
Tạ Liên đáp: "Mời hỏi."
Sư Thanh Huyền rung đùi nói: "Tại sao cứ là hai người Thái tử điện hạ các ngươi chung một nhóm như đúng rồi thế? Trước khi chia nhóm các ngươi có từng xét đến cảm nhận của bọn ta chưa?"


Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, đáp: "Vụ này hả, nếu các ngươi muốn đổi cách chia nhóm cũng được thôi. Không khác gì."


Sư Thanh Huyền cắm phất trần vào sau cổ, nói: "Thôi khỏi. Thật ra ta cũng không có ý kiến gì với việc chia nhóm này. Có điều vận may của Huyết Vũ Thám Hoa tốt như thế, chẳng phải nhóm bọn ta rất thiệt thòi sao?"


Tạ Liên cười tủm tỉm: "Không thể nói vậy được. Tuy vận may của Tam Lang bên nhóm bọn ta cực tốt, nhưng vận may của ta cực kém mà. Hai bên hợp lại, một trên một dưới, chẳng phải huề nhau sao?"


Sư Thanh Huyền nghĩ vậy thấy cũng chí lý, bèn vỗ đùi nói: "Được! Quyết định vậy đi." Đoạn quay đầu dùng cùi chỏ huých Minh Nghi, nói: "Nghe rõ quy tắc chưa Minh huynh, đừng kéo chân sau của ta đó." (kéo chân sau = cản trở)


Minh Nghi đưa mắt nhìn Sư Thanh Huyền, trong Thông Linh trận vang lên giọng nói lạnh lùng của hắn: "Thứ lỗi ta không phụng bồi."
Sư Thanh Huyền vội vàng túm hắn trở lại, nói: "Kéo kéo kéo kéo chân sau cũng được! Bỏ đi bỏ đi, dô dô dô! Huynh cứ phụng bồi nha, không thì một mình ta một nhóm thảm lắm đó!"


Thế là bốn người lập lời thề qua loa, hứa tuân thủ quy tắc trò chơi, bấy giờ mới bắt đầu chơi. Lượt thứ nhất, Sư Thanh Huyền ném một viên "năm", Minh Nghi ném một viên "bốn"; Hoa Thành ném một viên "sáu", Tạ Liên ném một viên "một".


Sư Thanh Huyền mừng rỡ: "Ha ha ha ha ha ha! Thái tử điện hạ vận may của huynh đúng là quá tệ, quá tệ! Ha ha ha ha ha ha ha..."
Tạ Liên day ấn đường, ôn tồn nói: "Tuy những gì Phong Sư đại nhân ngươi tường thuật là sự thật, nhưng cũng đừng nói bằng giọng điệu hí hửng như thế chứ."


Sư Thanh Huyền đáp: "Khụ! Được rồi, e hèm, nhóm bọn ta thắng ha, bản Phong Sư yêu cầu hai người các ngươi làm một chuyện. Ờ thì, Thái tử điện hạ, Huyết Vũ Thám Hoa! Ta, lệnh cho các ngươi —— Lập tức cởi đồ giùm đối phương!"
Tạ Liên: "?"
Tạ Liên sửng sốt: "Phong Sư đại nhân?"


Minh Nghi đỡ trán, ra chiều ghét bỏ xoay người đi, có vẻ không muốn chứng kiến cảnh tượng khó đỡ này. Sư Thanh Huyền hét to: "Nào nào nào, có chơi có chịu, đường đường thần quan và đường đường Quỷ vương chắc không ăn vạ đâu nhỉ. Ta ngồi xong rồi nè, mời bắt đầu màn biểu hiện của các ngươi!"


"..."
Tạ Liên nhìn về phía Hoa Thành, Hoa Thành nhún vai, dùng khẩu hình nói thầm "Ca ca, không phải lỗi của ta".
Tạ Liên không còn cách nào, đành hỏi: "Cởi bao nhiêu?"


Sư Thanh Huyền chỉ giỡn chơi thôi, dĩ nhiên không thật sự muốn làm khó bọn họ, bèn rung đùi cười nói: "Cởi một món là đủ rồi, giữ lại vài món lát sau mới chơi tiếp được, hị hị hị hị."
Hắn lại còn muốn tiếp tục nữa cơ... Tạ Liên ngần ngừ, lén truyền âm nói: "Tam Lang à..."


Sắc mặt Hoa Thành bình tĩnh như thường, giọng lại trịnh trọng an ủi bên tai Tạ Liên: "Không có gì đâu. Chẳng phải đã thỏa thuận có thể sẽ nhường bọn họ thắng vài lần sao, lát nữa sẽ đến lượt bọn họ thua."


Đúng là trước đó bọn họ đã thỏa thuận như thế, chẳng qua Tạ Liên không ngờ Sư Thanh Huyền lại chơi kiểu này, khiến y rất có cảm giác cầm đá đập chân mình. Tạ Liên ì ạch tháo đai áo của Hoa Thành, mất cả buổi mới giúp Hoa Thành cởi xong chiếc áo đen, để lộ áo trong trắng muốt. Hoa Thành cũng điềm nhiên giúp Tạ Liên cởi áo ngoài, động tác nhẹ nhàng thong thả, hơn nữa không đụng đến tứ chi của Tạ Liên. Thật ra hai người chỉ cởi mỗi áo ngoài, chẳng đau cũng chẳng ngứa, hoàn toàn không xi nhê gì, song Tạ Liên vẫn cảm thấy chuyện này quái dị quá đỗi. Y ngồi thẳng người nói: "Lại... lại đi."


Lượt thứ hai, Sư Thanh Huyền một viên "ba", Minh Nghi một viên "sáu"; Hoa Thành vẫn ném ra một viên "sáu", Tạ Liên vẫn ném ra một viên "một".
Sư Thanh Huyền đấm đất cười sặc sụa, Tạ Liên nhìn về phía Hoa Thành. Hai người vẫn chưa ngắt thông linh, y truyền âm nói: "...Tam Lang!"
Cái này có giống thỏa thuận đâu!


Hoa Thành áy náy đáp: "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi quên mất. Ca ca đừng giận, lần này là lỗi của ta."
Sư Thanh Huyền lại bắt đầu uống rượu, đoạn xắn tay áo nói: "Tốt lắm, lượt này ta lệnh cho các ngươi..."


Tạ Liên vội kêu lên: "Khoan đã! Lượt trước bọn ta làm rồi cũng cởi rồi. Lượt này nên đổi sang hỏi câu hỏi."
Sư Thanh Huyền cười ha ha: "Hỏi câu hỏi? Cũng được. Vậy câu hỏi thứ nhất của ta, Huyết Vũ Thám Hoa, trong lòng ngươi, chuyện đau đớn nhất trên đời này là gì?"


Ý cười của Hoa Thành bỗng nhạt đi, cùng lúc đó, miếu Phong Thuỷ khẽ chìm vào yên lặng.


Sư Thanh Huyền nói: "Đừng hiểu lầm nha, ta không có ý gì đặc biệt hết. Ta chỉ thật sự tò mò rằng, người lên được vị trí Quỷ vương Huyết Vũ Thám Hoa như ngươi đây, rốt cuộc trên đời này còn chuyện gì có thể khiến ngươi cảm thấy đau đớn không. Hay là, nó không hề tồn tại?"


Hoa Thành hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"
Trầm tư một lát, Sư Thanh Huyền đoán mò: "Cổ thành núi Đồng Lô?"
Đây đúng là đáp án đầu tiên nhảy ra trong đầu nhiều người khi suy xét câu hỏi này. Hoa Thành lại mỉm cười đáp: "Chưa đủ gây sợ."


Sư Thanh Huyền ngạc nhiên hỏi: "Không phải ư? Vậy là gì mới được?"
Hoa Thành nhếch khóe miệng, độ cung đó biến mất thật nhanh: "Để ta cho ngươi biết là cái gì."


Hắn khẽ cất giọng: "Tận mắt nhìn thấy người mình yêu bị chà đạp lăng nhục, còn mình lại hoàn toàn bất lực. Ngươi hiểu rằng mình chẳng là cái gì, cũng như chẳng làm được gì, đây mới là chuyện đau đớn nhất trên đời này."


Nghe vậy, Tạ Liên bồi hồi nín lặng. Trong gian miếu Phong Thuỷ đổ nát, không ai đáp tiếng nào, Sư Thanh Huyền lặng thinh cả buổi, hồi lâu sau mới mở miệng: "...Ồ."
Sắc mặt Minh Nghi vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị như trước, hắn cời cời lửa, nói: "Tiếp đi."
Sư Thanh Huyền gãi tóc, xua tay: "Ta hỏi xong rồi. Minh huynh hỏi đi."


Minh Nghi bèn ngước đầu lên, nhìn chằm chằm Tạ Liên, nói: "Thái tử điện hạ."
Bấy giờ Tạ Liên mới phục hồi tinh thần lại: "Hả?"
Minh Nghi hỏi: "Chuyện mà đời này ngươi hối hận nhất là gì?"


Không ngờ Minh Nghi thường ngày chẳng nói chẳng rằng, vừa mở miệng lại hỏi vấn đề nặng ký như thế, Tạ Liên nhất thời sửng sốt.


Là không nên bỏ ngoài tai lời khuyên bảo, khăng khăng tự mình hạ phàm? Không nên chẳng biết tự lượng sức, tạo mưa cho Vĩnh An? Không nên mơ mộng hão huyền, đòi bảo vệ Tiên Lạc? Hoặc không nên giữ lại tính mạng của những người nào đó?
Y biết, toàn bộ đều không phải.


Một lúc lâu sau, Tạ Liên mới đáp: "Lần hai phi thăng."
Ba người còn lại trong miếu im lặng nhìn y. Tạ Liên thất thần giây lát, qua thật lâu mới đột nhiên choàng tỉnh, hỏi: "Sao vậy? Chư vị, ta trả lời xong rồi."
Hoa Thành nhàn nhạt đáp: "Không có gì. Tiếp tục đi."


Lượt thứ ba, Sư Thanh Huyền "hai", Minh Nghi "hai"; Hoa Thành "sáu", Tạ Liên "một".
Thấy vậy, Tạ Liên thở phào một hơi.
Quan trời ban phúc, cuối cùng cũng thắng rồi!
Đến lượt nhóm mình chịu phạt mà Sư Thanh Huyền còn nóng lòng muốn thử, như thể chẳng sợ gì sất: "Tới đi tới đi. Tùy ý tùy ý!"


Tạ Liên cười nói: "Vậy ta tùy ý nhé. Địa Sư đại nhân, mời ngài trước."
Y quay sang Minh Nghi, nói: "Đại nhân, vấn đề mà ta sắp hỏi, ngài phải trả lời thành thật, không được nói dối."
Minh Nghi không đáp, Sư Thanh Huyền xua tay nói: "Yên tâm đi, người như Minh huynh tuyệt đối không nói dối đâu."


Tạ Liên mỉm cười, hỏi: "Được. Câu hỏi thứ nhất: Ta là ai?"
Sư Thanh Huyền ngớ ra: "Thái tử điện hạ, câu hỏi gì ngộ vậy, huynh là huynh chứ ai, huynh không là huynh thì huynh còn là ai"
Nghe vậy, Minh Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tạ Liên, lát sau đáp: "Thái tử nước Tiên Lạc, Tạ Liên."


Tạ Liên gật đầu, hỏi tiếp: "Câu hỏi thứ hai, vị ngồi bên cạnh ta là ai?"
Khựng lại giây lát, Minh Nghi trả lời tiếp: "Đứng đầu chợ Quỷ, Huyết Vũ Thám Hoa."
Tạ Liên nói: "Vậy thì, câu hỏi cuối cùng —— Vị ngồi bên cạnh ngươi là ai?"


Sư Thanh Huyền càng ù cạc hơn: "Điện hạ, các ngươi chơi trò gì thế? Ta là ai? Ta là Phong Sư mà?"
Tạ Liên nói: "Địa Sư đại nhân, mời trả lời."
Lần này, Minh Nghi lại không nhanh trả lời như thế.


Sau nhiều lần tiếp xúc với Bạch Thoại Tiên Nhân, quy luật lạ lùng mà Tạ Liên phát hiện trên người chúng nó chính là: Một khi Bạch Thoại Tiên Nhân mở miệng, trong ba câu nhất định sẽ có ít nhất một câu là nói dối.


Đặc tính này tương tự như một người bình thường, dẫu cho thân thể khỏe mạnh cỡ nào, trong vòng ba ngày cũng nhất định phải uống nước, nếu không thông thường sẽ mất nước mà ch.ết, điều này không thay đổi theo mức độ cao thấp của năng lực, trừ khi phi thăng không còn là người nữa.


Trận pháp Rút ngàn dặm đất là do Minh Nghi vẽ, cửa cũng là do Minh Nghi đi sau cùng đóng, nếu muốn giở trò thì hắn có nhiều cơ hội nhất, người đầu tiên Tạ Liên nghi ngờ tất nhiên là Minh Nghi. Nhưng lúc đó rõ ràng tâm trạng của Sư Thanh Huyền không ổn định, nếu lập tức tỏ thái độ hoài nghi, chắc chắn sẽ khiến tinh thần của Sư Thanh Huyền lung lay, tạo cơ hội cho Bạch Thoại Chân Tiên hút càng nhiều cảm xúc tiêu cực từ người hắn, biến thành cội nguồn pháp lực. Vì vậy lúc đó Tạ Liên mau chóng tìm ra một khả năng khác, nhưng thực tế y chưa từng bỏ qua khả năng trực tiếp nhất.


Tuy quan hệ giữa Phong Sư và Địa Sư rất thân thiết, nếu Địa Sư là Bạch Thoại Chân Tiên giả trang, Phong Sư tuyệt đối không thể nào không nhận ra. Nhưng nếu Bạch Thoại Chân Tiên đã im hơi lặng tiếng nhập vào người Minh Nghi thì sao?


Thế cho nên, ban đầu y mới muốn Hoa Thành hợp tác với mình, nói bóng nói gió gạ lời Minh Nghi. Hoa Thành lại đề xuất rằng, hai người họ và Minh Nghi vốn không tiếp xúc gì nhiều, nếu bọn họ gạ lời khó tránh có phần mất tự nhiên. Chi bằng trước tiên mượn danh nghĩa trò chơi, cố gắng tạo cơ hội cho Minh Nghi nói thêm vài lời, xem thử có thể dò la thực hư dưới tình huống không bị Phong Sư và Địa Sư phát hiện hay không.


Tuy nhiên, Minh Nghi vẫn kiệm lời như trước, bầu không khí có sôi nổi cách mấy vẫn tích chữ như vàng. Vừa rồi trong quá trình chơi, Tạ Liên vẫn chú tâm nghe từng câu một, hễ Minh Nghi mở miệng, đa số toàn lập lờ nước đôi, căn bản không tài nào phán định được hắn có đang nói dối không. Cuối cùng buộc lòng phải dùng tuyệt chiêu, mượn bản lĩnh của Hoa Thành, âm thầm điều khiển số điểm của xí ngầu, khiến cho Minh Nghi thua cuộc, sau đó thình lình tung ba câu hỏi, bắt hắn đâm lao phải theo lao, không thể không trả lời ngay tại chỗ.


Vì còn đang trong trò chơi, Sư Thanh Huyền nhất thời chưa phản ứng kịp, vẫn cho rằng bọn họ đang nói đùa, thế nên sẽ không bị vậy Bạch Thoại Chân Tiên thừa cơ hút pháp lực. Mà chỉ cần Minh Nghi trả lời sai, để lòi đuôi cáo, Tạ Liên sẽ lập tức tóm cổ hắn.


Như đã biết, loại vật như Bạch Thoại Tiên Nhân, trong ba câu nhất định có ít nhất một câu là nói dối. Hiện tại Tạ Liên đã hỏi hai câu, hai câu trả lời của Minh Nghi đều là nói thật.
Do đó nếu Minh Nghi là Bạch Thoại Chân Tiên, câu hỏi cuối cùng này, chắc chắn hắn sẽ trả lời gian dối.
_________________


Tác giả: Má lệnh cho hai đứa hôn môi ngay lập tức!!!






Truyện liên quan