Chương 5
Mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong chỉ còn lại bia, Kiều Mịch quay về phòng thay quần áo, nói với một đám không phải người trong viện:
“Tôi đi mua đồ ăn, mọi người trông nhà cẩn thận nhé.”
Hắc Khuyển lười biếng vẫy nhẹ lỗ tai, đứng lên đi sát theo bên chân Kiều Mịch ra ngoài, Kiều Mịch cũng không cản lại, bởi vì đây là sắp xếp của Mạnh Tĩnh Nguyên. Theo cách nói của Mạnh Tĩnh Nguyên là muốn Hắc Khuyển ngăn cản đồ ăn chạy trốn, nhưng Hắc Khuyển luôn thích đâm sau lưng chủ nhân lại lén nói sự thật cho Kiều Mịch, thực ra Mạnh Tĩnh Nguyên là sợ sau khi thiên nhãn của anh mở ra rồi thì sẽ ngốc nghếch bị quỷ quái lừa gạt đi mất.
Nói thật ra, Kiều Mịch cũng không quá hiểu rõ cái gì gọi là mở thiên nhãn, dù sao cũng không có người cố gắng vì thiên nhãn đã mở ra của anh, nhưng là sau khi anh bị Mạnh Tĩnh Nguyên ‘ăn’ rồi liền có được năng lực nhìn thấy quỷ, đây không phải là chuyện tốt với Kiều Mịch… Ít nhất Mạnh Tĩnh Nguyên cho rằng có thể nhìn thấy quỷ là trí mạng với đồ ngốc ngàn năm, cho nên mới kêu Hắc Khuyển đi làm bảo vệ, thuận tiện tiến hành giáo dục vỡ lòng.
Trên đường đi nghe Hắc Khuyển lải nhải thế nào là người, thế nào là quỷ, ánh mắt Kiều Mịch chuyển từ một ông già cao to giống như ET đến trên người một nữ quỷ có gương mặt xinh đẹp mặc quần đỏ, đúng vậy, Kiều Mịch thừa nhận anh khó có thể nhận ra người quỷ, đành phải nghe theo lời dặn dò của Hắc Khuyển, ít tiếp xúc thì tốt hơn.
Nữ quỷ quần đỏ đầy hứng thú nhìn mãi theo Kiều Mịch, nhưng dường như e ngại sự tồn tại của Hắc Khuyển, vẫn cẩn thận mà bay ở xa xa.
[Tên ngốc, đừng nhìn lại vào mắt quỷ, loại người có linh lực giống như mi lại không có sức mạnh ở trong mắt bọn chúng chính là một miếng thịt béo.]
Hắc Khuyển cắn ống quần Kiều Mịch kéo đi, kêu tên ngốc này an phận một chút.
Kiều Mịch ngược lại là học sinh rất ngoan, Hắc Khuyển nói không thể, vậy anh sẽ không nhìn nữa.
“Vì sao ban ngày mà cũng có quỷ chứ? Chúng nó không sợ ánh mặt trời à?”
Hắc Khuyển ngẩng đầu chó lên, thổn thức:
[Chấp niệm càng sâu, năng lực càng mạnh, cho nên quỷ hồn có thể dạo chơi dưới ánh mặt trời, trong đêm thì càng nhiều hơn, cũng chỉ có chấp niệm mới khiến cho quỷ quanh quẩn ở nhân gian, hơn nữa phần lớn sẽ hại người.]
“Nhưng Tiểu Mai, A Hoa, còn có quỷ trong giếng cũng không giống như sẽ hại người.”
Hắc Khuyển nhướng mắt chó liếc xéo Kiều Mịch, rất không đồng ý với sự không hiểu biết của anh:
[Bọn chúng đều là quỷ ác, nhưng không bao giờ ra khỏi viện, hơn nữa có nhóc Mạnh ở đó, chúng cũng không dám có động tác gì lớn.]
“Ồ.”
Tuy rằng Hắc Khuyển nói quỷ hồn mang theo chấp niệm khủng bố như thế, Kiều Mịch vẫn là cảm thấy quỷ trong sân và chó đều rất đáng yêu, liền lơ đễnh không hề để tâm, lại sinh ra nghi vấn khác:
“Vì sao Mạnh Tĩnh Nguyên phải ở trong cái việc đó? Người nhà của cậu ấy đâu?”
[Ngao, việc này mi hỏi đúng yêu rồi đó.]
Hắc Khuyển dương dương đắc ý hếch mũi lên trời:
[Ta là kẻ hiểu rõ chuyện trong nhà họ Mạnh nhất, nhóc con kia phải ăn linh thể để duy trì sự sống, cha mẹ của nó đã sớm ch.ết, ta hoài nghi là bị chính tên nhóc con đó ăn hết.]
“Không thể nào?”
Lông mày Kiều Mịch nhíu chặt, anh cho rằng tuy vẻ ngoài của Mạnh Tĩnh Nguyên rất hung ác, nhưng lại giúp đỡ anh, tâm địa rất tốt, không giống loại súc sinh giết cha giết mẹ.
[Mi thì biết cái gì? Lúc nó còn là một đứa trẻ thì sao biết cách khống chế bản thân mình, đói thì ăn, rất bình thường.]
“Chuyện này…”
Kiều Mịch không phải là không hiểu, nhưng nếu như đây là sự thật, anh ngược lại còn đồng tình với Mạnh Tĩnh Nguyên, có đứa trẻ con nào lại muốn mạng của cha mẹ mình chứ?
Hắc Khuyển không có nghĩ sâu giống như Kiều Mịch, có lẽ là đường sá vắng vẻ, nó không giữ nổi miệng:
[Cha mẹ nhà họ Mạnh còn một số di sản, chú của thằng nhóc kia liền không yên lòng, cả nhà chuyển vào trong nhà tiểu sát tinh ‘chăm sóc’ nó, cũng là bọn họ xui xẻo, từ đó về sau cũng không được sống yên ổn.]
“Chú cậu ấy cũng đã ch.ết?”
[Không có.]
Hắc Khuyển lấy làm lạ gương mặt cười tươi như hoa của Kiều Mịch, nói tiếp:
[Từ khi đó nhóc Mạnh hẳn là hiểu được cách khống chế chính mình, nó có một người cha nuôi là thuật sự rất lợi hại, cho nên lúc nó mới bảy, tám tuổi thì đã chiếu theo ma pháp trận cha nuôi nó dạy thu ta về.]
Nói đến đây, Hắc Khuyển dường như rất để ý đến vết nhơ trong cuộc đời yêu quái này của mình, căm giận hừ một tiếng:
[Liền bắt ta đi lấy quỷ về cho nó ăn, nếu không có ta, nhóc quỷ kia đã sớm ch.ết. Về sau khi nhóc quỷ ấy được mười mấy tuổi rồi, đột nhiên nói muốn chuyển đi, vào ở trong viện nhỏ hiện tại.]
“Còn người cha nuôi kia nữa, người đó cũng không tệ.”
[Nghĩa phụ nó không phải người.]
Hắc Khuyển liếc nhìn Kiều Mịch:
[Là một thứ gì đó rất tà môn, bị phong ấn trong một cái đỉnh đồng của triều Thương, ta thấy cái chú thuật kia rất tà mà, người phong ấn gã ở bên trong khẳng định là cực kỳ hận gã, bằng không sẽ không làm chuyện thất đức như thế này.]
“Thất đức?”
“Bản thân cái đỉnh kia cũng rất ma quái, không biết phải ch.ết bao nhiêu người mới làm ra được loại đồ vật đó.]
Hắc Khuyển ngậm miệng đẩy đẩy gót chân Kiều Mịch, trong ngữ điệu mang theo cảnh cáo:
[Loại thể chất giống như mi ấy, nếu có thể thì ngàn vạn lần đừng đến gần vật đó, bằng không ch.ết như thế nào cũng không biết đâu.]
“Tao thì có thể chất gì?”
[Mạnh thiếu gia chưa nói cho mi?]
“Không có…”
[Mi rất kỳ lạ, mi biết không?]
Hắc Khuyển say mê dụi dụi cái mũi lên ống quần Kiều Mịch, ngửi ngửi:
[Mi dù thế nào cũng phải là một tên nhóc được sao phúc phần chiếu vào, vô duyên với sinh vật hắc ám mới đúng, nhưng hết lần này đến lần khác uế khí yêu khí đều dính vào mi, quỷ quái cũng dễ dàng bị mi hấp dẫn, nếu không phải mi làm đồ ăn ngon, ta cũng muốn ăn hết mi.]
“A?”
Tỏ ra kinh ngạc, Kiều Mịch đẩy kính mắt, tò mò:
“Ngửi tao một chút, giống cái gì?”
[Thịt.]
“Ồ, thì ra tao chính là loại thịt.”
Mắt chó hung hăng trừng to, mấy lời mắng mỏ lên đến họng đều bị chẹn trở về, hai mắt Hắc Khuyển lóe lên ánh sáng xanh, vung chân chạy đến ngoài cửa siêu thị đi vòng quanh, mắt chó biến thành hình hai quả tim màu hồng nhạt:
[Pudding, muốn mua pudding, sau khi ăn xong có món tráng miệng ngọt.]
Kiều Mịch thật sự không hiểu:
“Vì sao chó lại thích ăn pudding?”
[Ta là yêu!]
Lại xù lông, Kiều Mịch không nói tiếp, chỉ vào hình vẽ cấm chó:
“Được rồi, mày chờ ở bên ngoài này, tao vào mua.”
Vì pudding, Hắc Khuyển rất nghiêm chỉnh ngoan ngoãn ngồi xuống:
[Phải là pudding trứng gà nha.]
“Biết rồi.”
Kiều Mịch vỗ vỗ đầu chó rồi đi vào trong siêu thị, một cặp mẹ con đi theo phía sau anh muốn đi vào siêu thụ, mắt bé con phát sáng lấp lánh, cũng muốn tiến lên vuốt ve chó, bị mẹ nó cười khổ kéo đi.
Hắc Khuyển nâng vuốt chó che trán:
“Uông ô…”
Uy nghiêm của ta…
Kiều Mịch nhanh chóng chọn lấy vài vị pudding, trong lòng nhớ đến đêm qua Mạnh Tĩnh Nguyên nói muốn ăn cà ri nước dừa, lại đến khu đồ hộp chọn một hộp nước dừa.
Hôm nay không phải là cuối tuần, người đi dạo siêu thị vốn cũng ít hơn, điều hòa lại mở mạnh, có chút lạnh lẽo trống trải, Kiều Mịch không bận tâm gãi gãi lông tơ dựng đứng trên cánh tay, thì thầm:
“Thật là lạnh.”
Ánh đèn trên đầu lúc sáng lúc tối, Kiều Mịch chỉ cho rằng là điện áp không ổn định, lấy hai hộp đồ ăn nhãn hiệu khác nhau lên so sánh đối chiếu, cuối cũng cũng lấy bên tốt hơn cho vào trong giỏ mua sắm, rồi mới xoay người lại giật mình nhìn một người đàn ông đứng bên cạnh… Có lẽ là một con nam quỷ đi? Trên gương mặt tái nhợt xanh xao u ám kia là một đôi con ngươi đen thẫm không chút ánh sáng, cho dù là Kiều Mịch cũng không thể xem nhẹ oán hận âm trầm ở bên trong.
Lời dạy dỗ của Hắc Khuyển vẫn còn ở bên tai, Kiều Mịch nhanh chóng đi sang chỗ rẽ bên cạnh, nhưng cơn ớn lạnh lại như hình với bóng, Kiều Mịch cảm nhận được khí lạnh ập đến, giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo đang nổ tung trong đầu.
[Bớt lo chuyện người khác.]
Ngọn đèn chợt tối sầm, theo tiếng vang khi đồ vật đổ ụp xuống, Kiều Mịch cảm thấy giống như bị cùng lúc mấy trăm nắm đấm đập vào người, giọng nữ cách đó không xa âm cao có thể so sánh với đẳng cấp quốc tế thét lên, trước khi mất đi tri giác, màng tai Kiều Mịch đã phải nhận tr.a tấn trước nay chưa từng có.
Kiều Mịch nghĩ thầm: Bữa tối phải làm sao bây giờ?
Hắc Khuyển phát hiện ra có chút không bình thường, cũng chẳng quan tâm đến ký hiệu cấm chó, theo cánh cửa tự động mở rộng lao vào như bão tố, liền nhìn thấy Kiều Mịch bị chôn dưới đống đồ hộp chỉ lộ ra một cánh tay. Nhân viên siêu thị cuống quít đào đồ hộp lên cứu người, Hắc Khuyển cảm giác được, nhìn sang một bên, nhìn thấy nam quỷ sắc mặt âm trầm, Hắc Khuyển lập tức nhe răng xông lên, nhưng nam quỷ rất giảo hoạt, lập tức chuồn mất.
Hắc Khuyển cũng không quan tâm đến quỷ, vội vàng chạy đến giúp đào đồ hộp, người chó hợp lực kéo người ta, thấy người trẻ tuổi vốn yếu đuối lại trải qua một hồi suýt ch.ết, nhân viên có tri thức cấp cứu liền lập tức đến cứu giúp, cuối cùng đưa được người sống lên xe cứu thương, Hắc Khuyển nhanh chân đuổi theo kêu y ô không ngừng chạy theo sau xe cấp cứu.
Nhân viên cuối cùng cũng được rảnh rỗi liền tám chuyện.
“Là chó nhà người kia à?”
“Đúng là có linh tính.”
“Đúng vậy, vừa rồi nó cũng giúp đỡ cứu chủ nhân.”
Một nhân viên nữa lau lau khóe mắt ửng đỏ:
“Hy vọng người kia không làm sao.”
“Nói bậy, nếu thật sự xảy ra chuyện, siêu thị của chúng ta không thoát khỏi liên quan, cầu thần bái Phật đừng để anh ta gặp chuyện gì không mau, tôi không muốn lại phải đi tìm việc khác.”
“Ai, nhưng mà con chó kia thật sự rất tuyệt, không biết là giống gì.”
“Tôi thấy giống loại Black Back.”
“Giống à? Tôi cảm thấy càng giống loại Husky hơn.”
“Có Husky đen như vậy sao? Là giống Dobermann đi?!”
“Nói không chừng là giống lai.”
“Mặc kệ nó là thuần chủng hay giống lai, có linh tính chính là chó tốt.”
Khi Hắc Khuyển điên cuồng chạy theo xe cấp cứu, nó cũng không biết sự tích chú chó anh hùng của mình đã trở thành chủ đề tán chuyện.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi Kiều Mình mở to mắt ra lần nữa, trước mặt là một gương mặt vui không kiềm chế nổi đang ghé sát lại cực gần:
“Kiều Mịch, cậu tỉnh rồi?!”
Mặc dù không đeo kính mắt, nhưng Kiều Mịch vẫn có thể nhìn thấy bên giường có ba tầng trong ba tầng ngoài quỷ hồn đang vây quanh, anh không tự giác kéo cao chăn lên tận hàm dưới, cố gắng đặt toàn bộ lực chú ý lên người người sống duy nhất, nhàn nhạt mở miệng:
“Bác sĩ Khương.”
Vẻ mặt Khương Cố Bình tràn đầy tươi cười, thân mật sờ trán Kiều Mịch, cười nhẹ:
“Não cậu có chút chấn động, có phải là có cảm giác buồn nôn không?”
“Có chút.”
Kiều Mịch than nhẹ, tình hình còn bết bát hơn trong tưởng tượng của Khương Cố Bình nhiều, bị một đám quỷ lớn nhỏ vây quanh, anh cảm thấy thân thể càng lúc càng khó chịu, loại đau đớn giống như phát ra từ sâu trong linh hồn này giống như đang có thứ gì ẩn bên trong muốn sống lại, anh liếc nhìn vị bác sĩ vẫn chăm sóc mình từ trước này, cảm thấy thật sự may mắn có thể gặp được người quen:
“Có thể liên lạc một người giúp tôi hay không?”
“Ai?”
Khương Cố Bình ôn hòa hỏi.
“Mạnh Tĩnh Nguyên, số di động của cậu ấy là…”
“Cậu ta là người thân của cậu?”
“Không, cậu ấy là một người bạn, cũng có thể nói là chủ cho thuê nhà.”
Lông mày Khương Cố Bình nhíu chặt lại, anh tìm Kiều Mịch hơn nửa tháng, thật vất vả mới gặp lại được, nhưng người này giờ lại tình nguyện tìm chủ cho thuê nhà giúp đỡ cũng không nhờ vả anh, Khương Cố Bình cảm thấy rất không vui:
“Còn tưởng rằng là người thân chứ, không cần phải làm phiền đến chủ cho thuê nhà, đây là bệnh viện nhà tôi, chuyện của cậu để tôi xử lý là tốt rồi.”
Kiều Mạnh nghẹn họng, anh không nhớ rõ là mình có giao tình sâu như vậy với bác sĩ Khương, so với làm phiền bác sĩ, anh cho rằng làm phiền Mạnh Tĩnh Nguyên thì thích hợp hơn, dù sao anh cũng là đồ ăn của Mạnh Tĩnh Nguyên nha.
“Tôi muốn liên lạc với Mạnh…”
Gương mặt Khương Cố Bình mang theo nụ cười ấm áp chặn lời Kiều Mịch, quan tâm hỏi thăm:
“Đúng rồi, nửa tháng này thân thể có khỏe hơn không? Chờ sau khi tình huống của cậu ổn định, tôi lại sắp xếp cho cậu kiểm tr.a toàn thân.”
“A? Không cần, tôi không có bệnh.”
Kiều Mịch đã biết ‘bệnh’ của mình bác sĩ không thể giải quyết được, không muốn lãng phí tài nguyên, huống chi anh không có tiền có thể trả được chi phí kiểm tr.a sang quý như thế này. Nhưng Khương Cố Bình ngoảnh mặt làm ngơ với lời từ chối của anh, chỉ ân cần giải thích về kiểm tr.a và chữa trị sắp tiến hành, Kiều Mịch không nói lại được, đành phải âm thầm bối rối tìm một cơ hội lén liên lạc với Mạnh Tĩnh Nguyên