Chương 48
Trong phòng có hai người không thể nhìn thấy quỷ, Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên thấy được lập tức sững người nhìn thẳng ra chỗ cánh cửa, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Hai người còn lại cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ đến căn nhà quỷ này, lại nghĩ đến năng lực thuộc lĩnh vực có chút đặc biệt của hai người kia liền đoán được rốt cuộc là có chuyện gì.
“Hai người thấy quỷ?”
Khương Cố Bình hỏi.
Đám thịt dưới bậc cửa kia vẫn lặp lại liên tục cùng một câu ‘Cứu em với… Kiều Trạch Dân… Cứu em… Cứu em với…’, cũng không biết nó là không có ý thức tự chủ hay chỉ có đủ khả năng hô lên mấy lời này nữa.
Hắc Khuyển chạy đến vòng quanh đống thịt một vòng, hạ mũi xuống đánh hơi rồi hô:
[Hồn phách người này không được đầy đủ, có thể tìm đến đây được như vậy là rất không dễ dàng, Kiều Trạch Dân… Tiểu Kiều, người quen cũ của cha mi đấy.]
Kiều Mịch nhẹ vuốt cằm rồi cũng đi qua ngồi xổm xuống, nhìn cái miệng đang mở ra khép lại kia, một tia sáng chợt lóe qua kính mắt:
“Nó đang cầu cứu, nhưng nó như thế này thì tao giúp kiểu gì?”
“Anh muốn giúp nó?”
Kiều Mịch quay đầu lại đã thấy Mạnh Tĩnh Nguyên đang nhíu mày nhìn thẳng vào đống thịt, theo động tác của bàn chân kia thì có vẻ như đang chuẩn bị đạp ch.ết thứ này, anh không khỏi vươn tay đặt lên đầu gối của cái chân đó, ngửa mặt lên nói:
“Trước cứ dừng đã, tôi muốn biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì, Tĩnh, tôi cảm thấy mọi chuyện có vẻ hơi trùng hợp quá mức.”
Đầu tiên là vì chuyện của thím ba mà liên lụy đến thôn Khương Hoa, sau đó phát hiện di vật của Bạch Vu trong thôn rồi lật ra được quan hệ huyết thống với Khương Cố Bình, lại dẫn đến quan hệ của Chân Như Vân với Tạ Duệ Đường, sau rồi lại đến đống thịt không đủ hồn phách gọi tên cha của Kiều Mịch này xuất hiện. Nếu như tất cả không phải là trùng hợp mà do kẻ nào đó tỉ mỉ bày ra, như vậy dụng tâm của người này cũng rất đáng để tìm hiểu. Còn nữa, kẻ biết làm chuyện này lại có năng lực làm được, bọn họ chỉ biết một kẻ – Là Hạ Tân.
“Là gã?”
Mạnh Tĩnh Nguyên cau mày, nghĩ đến tên quái vật khó đối phó kia, lần đầu tiên cậu cảm thấy bất lực trong suốt quãng đời hơn hai mươi năm của mình.
Kiều Mịch cũng rất hoang mang. Dù sao nếu Hạ Tân muốn giết anh thì chỉ cần động khẽ một ngón tay, nhưng người đó lại không làm mà tận hết sức lực kéo anh vào trong ‘trò chơi’ được thiết kế tỉ mỉ này, cũng không biết chỉ đơn thuần là giải trí hay là có mưu đồ khác. Dù sao Kiều Mịch cũng không nghĩ ra, mà Hạ Tân hiểu rõ mọi chuyện kia còn không cho anh cơ hội để trốn tránh.
“Tĩnh, tôi nghĩ dù cậu giẫm bẹp cục thịt này thì Hạ Tân cũng sẽ không bỏ qua, mưu ma chước quỷ của gã quá nhiều lại rất đáng ghét.”
“Ai, quá khen, cậu đời này rất xứng với cái linh hồn ngốc đó, nhưng lại thông minh hơn những kẻ khác.”
Giọng nói lạ lẫm mang theo chút trách móc giống như một viên sỏi phá tan mặt nước hồ khiến thần kinh mọi người căng thẳng trong nháy mắt, Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức chắn ngang mặt bảo vệ Kiều Mịch, Hắc Khuyển bày ra tư thế chiến đấu đứng đằng trước, Tạ Duệ Đường rút súng lục, mà Khương Cố Bình cũng cầm cái ghế lên để ngay trước ngực, Tiểu Mai, Thẩm Phong và A Hoa lập tức triển khai toàn bộ khí thế, trong viện lập tức cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.
Nhưng trên gương mặt tuấn tú của Hạ Tân vẫn mang theo nụ cười nhạt thanh thản như cũ, giống như đang nhìn một lũ khỉ diễn trò làm xiếc, ý cười lại càng sâu sắc hơn:
“Đừng như vậy, thật khiến người ta đau lòng.”
Kiều Mịch được Mạnh Tĩnh Nguyên đẩy ra phía sau bảo vệ, tầm mắt lướt qua đường cong thẳng thắn của bờ vai kia mà dò xét Hạ Tân, hình tượng gã rất khác lần trước: Hạ Tân đứng dưới ánh mặt trời toát lên vẻ tài trí bất phàm, trang phục trang nhã hợp mốt khiến gã trông càng khí thế hiên ngang hơn, chỉ có tà khí trong mắt là đậm đặc đến mức không thể che giấu được. Trong lòng Kiều Mịch thầm biết Hạ Tân không phải người tốt nhưng có vẻ hiện tại không mang theo ác ý, anh lặng lẽ cầm chủy thủ trong túi rồi rút ra.
Mạnh Tĩnh Nguyên, Hắc Khuyên, đám quỷ quái trong viện, ngay cả khối máu thịt lặp đi lặp lại cùng một câu nói như học thuộc lòng kia đều cứng ngắc lại trong nháy mắt, mà bên cạnh Kiều Mịch lại xuất hiện kiếm linh toàn thân trắng như tuyết kia. Tạ Duệ Đường cùng Khương Cố Bình không nhận thấy sự khác lạ này mà chỉ chăm chăm nhìn Hạ Tân như thể gặp phải kẻ thù lớn, không dám lơi lỏng chút nào, mà Hạ Tân chỉ gập ngón tay lại đặt dưới môi rồi cười khanh khách.
“Vô dụng thôi, cậu vốn không hiểu cách sử dụng nó nên không thể đối phó được với ta.”
Kiều Mịch cầm chủy thủ chỉ vào Hạ Tân, hỏi bóng kiếm linh trắng toát bên cạnh:
“Sao lại vô dụng với gã, chẳng lẽ gã không phải là người sao?”
Hạ Ngọc đã sớm nhìn thấy Hạ Tân, vẻ mặt vốn đang kinh ngạc, sau khi nghe được câu hỏi của Kiều Mịch thì càng tỏ ra ngạc nhiên hơn:
[Đương nhiên là vô dụng, Bạch Vu, cậu và gã cùng là bán thần thể, cho dù là trước đây thì cũng chỉ có thực lực tương đương thôi, huống chi hiện giờ cậu đã luân hồi mấy lần, nay chưa thức tỉnh nên đương nhiên không phải là đối thủ của gã.]
“Bán thần thể?”
[Ừm, Bạch Vu, Hắc Vu và gã chính là bán thần thể, con cháu của Thần tộc thượng cổ đã biến mất khỏi nhân gian, chỉ còn lại hậu duệ của thần. Hậu duệ của thần vốn cực hiếm, từ sau thời Phong Thần Bảng thì càng ít hơn, không ngờ hiện giờ còn có thể gặp được hậu duệ khác.]
“Đó là bởi vì nhân gian rất thú vị, ta không nỡ bỏ đi.”
Hạ Tân dứt lời liền cười rạng rỡ:
“Không có món đồ chơi nào tốt hơn con người, nhỏ yếu lại tham lam, độc ác, giảo hoạt, vậy mà còn khăng khăng rằng hiểu rõ tình yêu, càng nhiều mâu thuẫn chơi càng vui, chỉ cần hơi châm ngòi đã có thể đạo diễn ra một tiết mục đặc sắc, xem trăm lần cũng không chán.”
Trong đầu Kiều Mịch: Cái nên hậu duệ của thần này sao lại biến thái thế?
Giống như cảm nhận được sự nghi hoặc của chủ nhân, Hạ Ngọc chủ động giải thích:
[Bán thần thể có thể tà cũng có thể chính, ví như Bạch Vu là chính, Hắc Vu là tà, người này chắc chắn là nửa chính nửa tà.]
“Kiều Mịch, cậu sao thế?”
Khương Cố Bình cuối cùng cũng nhận ra bất ổn, lại thấy Kiều Mịch khi thì nói chuyện với không khí, khi lại nói chuyện với tên quái thai kia thì không khỏi kinh hãi:
“Bên cạnh cậu lại có thứ gì quỷ quái à? Tên kia là thứ quái gì đó?”
Họng súng của Tạ Duệ Đường vẫn nhắm vào Hạ Tân như cũ, lúc này cũng nhíu mày nhìn sang Kiều Mịch cùng Mạnh Tĩnh Nguyên dường như không thể nhúc nhích kia.
Kiều Mịch buồn rầu, không biết giải thích thế nào nên đành hỏi Hạ Ngọc:
“Bọn họ không nhìn thấy được quỷ quái, có cách nào có thể khiến họ trông thấy không?”
Không chờ Hạ Ngọc kịp lên tiếng, Hạ Tân thuận tay búng ngón tay một cái, ngay sau đó Khương Cố Bình cùng Tạ Duệ Đường cảm thấy như bị quất mạnh một roi, sau đó trố mắt nhìn chằm chằm ba con quỷ cùng một kiếm linh trong viện.
“Chậc, tôi nghĩ bọn họ đã thấy rồi.”
Kiều Mịch gật đầu với Hạ Tân:
“Cảm ơn.”
“Ai, đừng khách khí.”
Hạ Tân nhẹ hất cằm ra hiệu cho Mạnh Tĩnh Nguyên:
“Ai nha, tình nhân bé nhỏ của cậu hình như lo lắng đó, cậu còn không nhanh cất thanh chủy thủ kia đi?”
Kiều Mịch liếc nhìn Hạ Ngọc một cái, cảm giác để thanh chủy thủ ở đây cũng không có bao nhiêu tác dụng nên cất nó vào trong vỏ, sau này sẽ tiến hành công việc trấn an tình nhân bé nhỏ sau, cảnh vật trước mắt chợt nhoáng lên một cái, một giây sau môi đã bị phủ kín không còn một kẽ hở. Mạnh Tĩnh Nguyên hung hăng hôn Kiều Mịch, hận không thể hôn người này ch.ết luôn đi, cho đến khi cảm thấy người trong lòng sắp không hít thở nổi nữa mới buông ra, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho người đang tựa vào lòng mình thở gấp:
“Không cho phép rút con dao ch.ết tiệt đó ra nữa! Bằng không tôi sẽ đem nó đi nấu chảy.”
“…”
Kiều Mịch cố gắng hít thở, nói không nên lời nên chỉ có thể gật đầu liên tục.
Tạm thời chấp nhận câu trả lời này, Mạnh Tĩnh Nguyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt tràn đầy hứng thú của Hạ Tân, lạnh giọng hỏi:
“Ông có mục đích gì?”
Hạ Tân nhướn mày nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên, cười ha ha không ngừng:
“Mặc dù không phải thứ gì quá thuận chiều, nhưng tạo thành được như vậy cũng rất không dễ dàng.”
Lời này nói ra không ai hiểu, nhưng chẳng hiểu sao Mạnh Tĩnh Nguyên trước giờ luôn độc mồm độc miệng lại không phản bác lại, chỉ mím môi không nói gì.
Kiều Mịch nhíu mày, bước lên chắn trước người Mạnh Tĩnh Nguyên ra chiều bảo vệ, mặc kệ người đứng phía sau còn cao lớn hơn, mạnh mẽ hơn cả anh, anh cũng không định lùi bước:
“Tĩnh rất tốt, ông đừng bắt nạt cậu ấy.”
Hạ Tân mỉm cười:
“Cho dù cậu có giữ gìn nó thì cũng không thể thay đổi sự thật, việc gì phải vậy?”
Vẻ kinh ngạc chợt lướt qua gương mặt Mạnh Tĩnh Nguyên, ý cười lặng lẽ xuất hiện, ánh mắt dịu dàng rơi xuống bóng lưng gầy gò đằng trước, cậu lại kéo người về bên cạnh một lần nữa, vẻ mặt không xao động cũng không sợ hãi, kĩ năng độc miệng cũng khôi phục tiêu chuẩn:
“Có lẽ ông đúng là rảnh rỗi đến mức đau trứng rồi, đừng có đến đây chỉ vì muốn ba hoa như thế, ông có mục đích gì?”
“Thú vị, đây là năng lực của Bạch Vu à? Khiến vật như ngươi cũng có sức sống như thế. Kiều Mịch, có lẽ ta nên đưa cậu theo bên cạnh, nói không chừng sáng mai ta cũng có thể biến thành một thanh niên cực tốt lại lạc quan đấy, ha ha.”
Hạ Tân đùa giỡn, sau đó lại giơ tay đầu hàng ngay trước khi hai người kia tỏ ra mất kiên nhẫn:
“Được rồi, không đùa hai người nữa, ta đến chỉ vì muốn nói cho các người biết, nếu qua cửa được trò chơi này sẽ có thưởng nhé.”
“Thưởng?”
Kiều Mịch tò mò, Mạnh Tĩnh Nguyên dù chưa mở miệng nhưng cũng rất thắc mắc.
Ngón trỏ thon dài đặt trước môi, Hạ Tân cười giảo hoạt thì thầm:
“Suỵt, phải giữ cảm giác thần bí thì chơi mới vui, đến đây nào các thiếu niên, cố gắng vượt cửa đi, các người sẽ không hối hận đâu. Vậy nhé, bye bye.”
Mắt thấy Hạ Tân sắp rời đi, Kiều Mịch gọi gã lại:
“Lần trước ông nhắc đến việc muốn biết được ‘Sự thật’ thông qua tôi, đã biết được rồi à?”
Anh không thể quên được ba cảnh mơ kia.
“À.”
Bước chân dừng lại, Hạ Tân quay đầu lại mỉm cười với Kiều Mịch:
“Vẫn chưa, nhưng ta đã góp nhặt được kha khá rồi, hiện giờ… Các cậu vui vẻ chơi trò chơi đi, ta có thể không có ác ý nhưng tin rằng phần thưởng sẽ làm các cậu thỏa mãn.”
“… Ông có thỏa mãn không?”
Kiều Mịch hỏi lại.
Hạ Tân giật mình, vẻ mặt không lộ sự thoải mái nữa mà tràn đầy thâm ý:
“Cậu đúng là thú vị, đúng vậy… Nếu các người qua cửa, ta cũng sẽ rất thỏa mãn. Cho cậu một lời nhắc nhở quan trọng, phần thưởng quan trọng này có ý nghĩa lớn lao với tình nhân bé nhỏ của cậu đấy.”
“Nếu bọn này không chơi.”
Mạnh Tĩnh Nguyên nheo mắt:
“Vậy ông sẽ gặp phiền phức to.”
Hạ Tân nhướn mày, cười to:
“Ha ha, sao có thể, nếu như vậy thì để các người chơi lại là được rồi, ta có vô hạn thời gian để phung phí với các người, không cần phải lo lắng cho ta, bye nhé ~”
Âm cuối biến mất dần theo bóng người biến mất trong không khí, Tạ Duệ Đường và Khương Cố Bình vẫn ngây ra như cũ, Kiều Mịch cũng Mạnh Tĩnh Nguyên cùng im lặng không nói gì.
[Mạnh thiếu gia, trên thân thể gã đó có mùi của Thần Ma cao cấp, biến thái độc ác cũng không kém gì đám thần thánh phương Tây liều mạng đâu, đám người kia luôn tự cho là đúng, ngang ngược vô lí đến cùng cực, chơi bời gì chứ, giờ mà là lúc chơi đùa chắc.]
Hắc Khuyển chạy vòng quanh Kiều Mịch một vòng, nói tiếp:
[Này, Kiều ngốc sao lại không giống tên đó chứ? Ngửi thấy rất ngon lành nhé.]
“A, tao với pudding bên nào thơm hơn?”
Kiều Mịch cười nhạt hỏi.
[Không khác nhau lắm, vậy cả thôi.]
Hắc Khuyển chúi mũi vào ống quần Kiều Mịch ngửi ngửi, vẻ mặt cực kì hưởng thụ.
Mạnh Tĩnh Nguyên đạp một cái lên đùi chó, kéo Kiều Mịch đi vào trong phòng, còn thuận miệng ra lệnh cho chó bự đáng thương đang ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ phần lông trên đùi:
“Ngậm cục thịt kia vào đây.”
Hắc Khuyển quay đầu lại.
Cục thịt:
“Cứu em với… Kiều Trạch Dân… Cứu em… Cứu em với…”
Hắc Khuyển sầm mặt:
[Mẹ, đây là ngược đãi súc vật nhé.]
Khương Cố Bình sắp hôn mê:
“Chó biết nói?! Tôi đang mơ à?”
Hắc Khuyển nhe răng:
[Chó đầu mi!]
Tạ Duệ Đường từng bị Hắc Khuyển cắn, nhìn dáng vẻ hung hãn của nó thì không khỏi co rúm người lại lùi về phía sau mấy bước
“Tôi đã biết là đây không phải chó bình thường mà.”
Hắc Khuyển nhếch miệng:
[Chó cha nhà mi!]
Đợi Tạ Duệ Đường và Khương Cố Bình đần mặt ra đi vào trong phòng, Hắc Khuyển cũng dùng túi nhựa đựng cục thịt kia vào trong nhà, cục thịt dính máu đó vẫn ngọ nguậy như cũ.
Mạnh Tĩnh Nguyên ngồi trong phòng, sắc mặt nghiêm trọng, Kiều Mịch bưng trà nóng ra mời hai người vừa vào uống.
“Ặc… Hai người có dự định gì không?”
Khương Cố Bình nhẹ giọng hỏi, chuyện vừa rồi anh ta không hiểu lắm, chỉ biết đại khái cái tên quái nhân kia ép buộc Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên phải cùng nhau điều tr.a chuyện này.
“Tĩnh?”
Kiều Mịch quyết định dùng cách gọi mà tình nhân nhỏ tuổi thích nhất.
Mạnh Tĩnh Nguyên gạt lọn tóc rơi xuống trước trán ra, màu đỏ trong mắt đã đậm như sắp nhỏ ra máu, cậu chợt cảm thấy mua bàn tay mình nóng lên, cúi đầu nhìn liền thấy một bàn tay gầy guộc toàn xương đang đặt trên đó, tầm mắt từ đây ngước lên nhìn thẳng vào một ánh mắt ân cần, sắc đỏ sậm mới từ từ nhạt đi, khôi phục thần thái như trước.
Đây chính là Mạnh thiếu gia trước kia, cương quyết và đường hoàng vô cùng.
“Tiểu Mai, lấy cái hộp gỗ trên bàn làm việc ra đây.”
Nữ quỷ nhẹ gật đầu, xuyên tường đi mất, không bao lâu sau đã cầm một chiếc hộp gỗ quay lại, bóng dáng lả lướt nhẹ nhàng kia khiến Tạ Duệ Đường và Khương Cố Bình cùng rùng mình một cái.
Kiều Mịch nhìn chiếc hộp gỗ chằm chằm, Mạnh Tĩnh Nguyên cầm nó lên đẩy ra giữa bàn:
“Đây là tư liệu lấy được từ nhà họ Kiều, chúng ta cùng chơi trò chơi này thôi, xem xem có đúng là phần thưởng có thể khiến chúng ta mừng rỡ phát điên hay không.”
Bốn người nhìn nhau, đều tự thấy được sự khẳng định trong mắt đối phương.