Chương 5: Khí thơ trùng thiên
- Đề thi thứ nhất, viết ra một hàng thơ trên màn sáng, thời hạn thi là một nén nhang.
Liễu Công mở miệng nói, ở trên người hắn hiện ra hạo nhiên chi khí, che đậy bốn phía, hình thành một không gian riêng biệt, không có tiếng nói ồn ào, chỉ có hai người tham dự đề thi.
Trong lòng Phương Hiếu Lễ minh bạch, đây chính là thủ đoạn của Liễu Công.
Giờ phút này, phía trên màn sáng hiện ra một câu thơ --
Bích ngọc trang thành nhất thụ cao
Vạn điều thùy há lục ti thao
Bất tri tế diệp thùy tài xuất?
Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao.
Dịch:
Vịnh Cây Liễu
Ngọc biếc trang điềm thành một cây cao,
Vạn nhành rủ xuống những sợi tơ biếc.
Chẳng biết những lá nhỏ đã bị ai cắt mất,
Gió xuân tháng hai như kéo dao.
Phương Hiếu Lễ còn chưa viết, Liễu Tông Khanh đã bắt đầu mài mực, hắn hạ bút thành văn, nhẹ nhàng mài mực, mực đều mà lại không nồng, rồi mới lấy ra bút lông, bắt đầu viết chữ.
Hơi hơi cúi đầu, tay phải duỗi ra, bắt đầu viết xuống chữ thứ nhất ở trên tờ giấy trắng.
Bích.
Vẻn vẹn chỉ viết ra một chữ thứ nhất, Phương Hiếu Lễ liền cảm nhận được kiểu chữ này không hề tầm thường, nhìn như lỏng lẻo, nhưng lại ngưng hợp một chỗ, nhất bút nhất hoạ, hoàn toàn hợp thành với nhau, như dòng nước chảy, sinh ra một chút linh tính...
Đây là "Kiểu chữ" riêng của bản thân, có được nét độc đáo bất phàm, chỉ cần Liễu Tông Khanh vẫn nghiên cứu kiểu chữ này, sớm muộn cũng có một ngày, sẽ đăng nhập cảnh giới Đại Thừa, đến thời điểm đó, mỗi một chữ hắn viết, sẽ có ánh sáng trắng phun trào, tràn ngập hơi thở thần thánh.
Nhưng cho dù như thế, vào ở độ tuổi này mà Liễu Tông Khanh đã có được tạo nghệ như vậy, đúng là bất phàm, Phương Hiếu Lễ vẫn chưa động bút, việc này để cho một số người ủng hộ hắn nhất thời đứng không vững.
- Phương Hiếu Lễ, đang làm gì thế? sao không viết đê? Thời gian một nén nhang, tuyệt đối đừng phí phạm, chúng ta tin tưởng ngươi...
- Tiên sinh... ngài nhanh viết a, bằng không, chúng ta thất bại, Danh Uyển phải bị hủy đi...
- Xong đời, xong đời rồi, không phải tiên sinh bị sợ choáng váng rồi chứ...
-...
Thanh âm chung quanh Phương Hiếu Lễ cũng không nghe được, Liễu Công đã hoàn toàn ngăn cách tiếng động xung quanh, như thế mới có thể để cho hai người tranh tài công chính công bằng, bằng không tâm tính chịu ảnh hưởng, thì nói tới công bằng như thế nào?
Thẳng đến Liễu Tông Khanh viết xong cả bài thơ, Phương Hiếu Lễ vẫn chưa viết chữ nào.
Lúc này Liễu Tông Khanh mới ngẩng đầu, bên trong ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu.
Phương Hiếu Lễ nhàn nhạt nói.
- Ván đầu tiên, ta nhận thua.
Lần này, chung quanh hoàn toàn vang lên tiếng ồ, chưa chiến đã bại, vậy còn muốn so thế nào nữa? Phương Hiếu Lễ đã mất đi ý chí chiến đấu, tất cả mọi người cũng mất lòng tin vào hắn.
Một số người lại càng kêu khổ thấu trời.
- Tên Phương Hiếu Lễ này, quả thực bất phàm, biết rõ "Viết chữ" không cách nào đối kháng cùng Liễu Tông Khanh, dứt khoát trực tiếp từ bỏ, nhắm mắt dưỡng thần, ngược lại Liễu Tông Khanh vì thắng lợi mà viết ra chữ đẹp kia, hao phí tâm lực, điểm này có thể nhìn ra từ mồ hôi rậm rạp toát ra trên trán hắn, mà Phương Hiếu Lễ vẫn còn bình tĩnh ung dung như cũ, lần tỷ thí này, ai thắng ai thua, còn khó có thể nói rõ...
Ánh mắt Liễu Công rơi vào trên thân Phương Hiếu Lễ, khẽ gật đầu, lúc này mới nói tiếp.
- Kế tiếp là đề thi thứ hai, lấy cảnh làm thơ, hai vị thân ở Nguyệt lâu đài, vậy lấy phong cảnh "Nguyệt lâu đài" làm thơ, thời gian là ba nén hương.
Liễu Tông Khanh ngồi xuống nghỉ ngơi, tạm không nghĩ điều khác, trước khi chưa khôi phục đủ "Tinh" "Thần", tùy tiện làm thơ, không cách nào phát huy được trình độ tốt nhất, thời gian một nén nhang là đủ.
- Hai người kia làm sao đều không động thủ? Chẳng lẽ không định làm thơ sao?
Một người nhìn thấy Phương Hiếu Lễ, Liễu Tông Khang không viết, lên tiếng nói.
- Ngươi biết cái gì? Làm thơ đâu có dễ, hai người đều đang tự hỏi, xem ai có thể viết thơ khá hơn, cái gọi là "Thư", thực lực chân chính là thuộc về "Câu thơ" "Câu đối", cái khác như là viết, Liễu Tông Khanh thắng ở việc không bao lâu đã viết ra chữ đẹp, cho nên ván đầu tiên thắng cũng là dễ hiểu thôi, nhưng đến ván thứ hai, không chỉ muốn xem thiên phú, còn cần tổng hợp những nhân tố khác, làm thơ, cũng không có dễ dàng đâu...
- Không sai, một bài thơ, bao hàm quá nhiều, chung quy chia thành ba loại, phân biệt là thơ cổ, luật thơ, tuyệt cú, mà ba loại này, nếu cẩn thận phân chia, lại có luật thơ ngũ ngôn, thất ngôn, tuyệt cú ngũ ngôn, thất ngôn...
- Mặt khác, nghiên cứu một bài thơ có thành công hay không, còn phải xem lời văn, tài hoa... Mặt khác, tâm tính của chính tác giả cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng thơ từ.
- Cái gì? Còn phải thế sao?
Có người sợ hãi thán phục.
- Bằng không thì sao? Nếu không phải thế, Thái học cung, Đông thư phủ như thế nào lại trở thành hai thế lực lớn của Khai Nguyên hoàng triều, mà Võ vương phủ và một số Võ từ, ngược lại cũng không phải xuất sắc đến thế.
- Hình như ta có chút minh bạch...
- Các người nhìn kìa... Có người động... Là Liễu Tông Khanh...
Rốt cục có người phát hiện hai người bên trong trận đấu, có một người bắt đầu cử động, ánh mắt mọi người đều di chuyển theo cử động của hắn.
Thời gian một nén nhang đã qua --
Liễu Tông Khanh mở đôi mắt ra, trong thời gian một nén nhang, tâm của hắn không còn thứ khác, hoàn toàn quên sạch chuyện tranh tài, hoàn toàn khôi phục tinh thần.
Giờ phút này, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, khí lực tiêu hao khi viết chữ lúc trước đã hoàn toàn khôi phục.
Thời gian còn lại hai nén hương, đủ để hắn viết ra một bài thơ hay.
Nghiêng mắt liếc nhìn Phương Hiếu Lễ, thấy đối phương dường như đang thất thần vậy, Liễu Tông Khanh không khỏi có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ đối phương quả thật không có tài hoa sao? Nhưng đứng đầu tam học không phải chỉ là là hư danh, quả thật là kỳ quái...
Liễu Tông Khanh thu hồi ánh mắt, bắt đầu chuyên chú vào việc bản thân cần làm, hắn nhúng bút lên mực nước, trong đầu bắt đầu phác hoạ ra cảnh sắc "Nguyệt lâu đài", lấy cảnh chiếu tình...
Hắn không nghĩ thứ khác, mặc kệ Phương Hiếu Lễ có tính toán gì, chỉ cần mình xong một bài thơ, vậy thì đối phương triệt để thất bại!
Rốt cục, ngay vào thời điểm nén nhang thứ hai đốt cháy gần như không còn, Liễu Tông Khanh nâng bút, bắt đầu viết ra nhất bút nhất họa...
Minh nguyệt độc thượng tây lâu, bích hà nhật lạc tây sơn.
Lâu đài kỷ hứa nhân dã, đoạn tràng nhân tại thiên nhai.
Edit:
Tây lầu trăng sáng treo cao
Mặt trời hạ xuống trốn vào núi Tây
Trên lầu người hứa cùng ai
Để rồi thắt ruột kẻ nơi phương trời.
...
- Thơ hay!
Đã có người nhìn thấy Liễu Tông Khanh viết thơ, trong lúc nhất thời, cảm khái liên tục, khen ngợi không ngừng.
- Liễu Tông Khanh bất luận là "Viết chữ" hay là "Câu thơ", đều dồn ép Phương Hiếu Lễ, lúc này, sau khi Liễu Tông Khanh viết xong câu thơ, dù cho trong lòng Phương Hiếu Lễ có hình thơ ban đầu, nhưng ở thời khắc đối phương xong thơ, tự tin trong lòng sẽ bị dao động, khó mà viết ra một bài thơ hay, dù sao không phải nhất phương đại nho, cộng thêm tuổi vẫn còn trẻ, không thể tránh khỏi chịu ảnh hưởng, huống chi đối phương còn là một trong Hàn Sơn tam tử.
Có người làm ra đánh giá đối với Phương Hiếu Lễ và Liễu Tông Khanh, nhận định trình độ Liễu Tông Khanh ở xa phía trên Phương Hiếu Lễ.
- Rốt cục tiên sinh bị sao vậy?
- Đây không giống như tác phong của tiên sinh...
Mấy học sinh của "Tư thục Danh Uyển" trông thấy Phương Hiếu Lễ không nhúc nhích, cảm thấy nôn nóng, nhưng giọng nói các nàng không cách nào xuyên vào được, chỉ có thể đứng đấy lo lắng suông.
Giờ phút này, Phương Hiếu Lễ ngồi trên ghế, tâm cảnh của hắn không bị ngoại giới ảnh hưởng.
Trong lòng của hắn suy nghĩ những từ ngữ "Nguyệt lâu đài" và "Cảnh" "Tình", đơn thuần tỷ thí làm thơ, nếu không thể đột nhiên làm người ta kinh ngạc, ba cục hai bại đã là kết cục đã định.
Nhưng theo suy nghĩ thấu đáo, Phương Hiếu Lễ phảng phất đặt mình ra ngoài vòng tranh tài.
Hắn nghĩ tới tuổi thọ của mình không quá năm năm, không biết thân thế cha mẹ, nhưng vì sao lại để cho mình tiếp xúc tam học? Trong lòng của hắn khó mà hiểu được, không biết bọn họ hành động như vậy, là muốn giúp mình, hay là đang hại mình...
Mười năm Xuân Thu, cơ hồ là trải qua trên con đường học vấn...
Hắn nghĩ tới khát vọng bản thân... Là phấn đấu vì nam nữ bình đẳng, hay là vì tiếp tục sinh tồn... Hay là không ngừng cố gắng tìm kiếm cha mẹ...
Nội tâm của hắn đột nhiên ầm ầm dậy sóng, khó mà bình tĩnh, cảm xúc bành trướng, lập tức nâng bút.
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,
Bất tư lường,
Tự nan vương.
Thiên lý cô phần,
Vô xứ thoại thê lương.
Túng sử tương phùng ưng bất thức,
Trần mãn diện,
Mấn như sương.
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương.
Dịch:
Chục năm sống tháng thảy mơ màng,
Chẳng tư lường,
Tự tơ vương.
Ngàn dặm mồ trơ,
Khôn xiết nỗi thê lương.
Có gặp nhau chăng chưa dễ nhận,
Mặt đầy bụi,
Tóc pha sương.
Đêm qua hồn mộng chợt hồi hương.
Viết đến đây, cái bàn trước người Phương Hiếu Lễ bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.
- Cái gì?
Nguyên bản hai mắt hơi khép của Liễu Công bỗng nhiên mở ra, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, văn động, chữ động? Đây là --
Trong lòng lão khó mà bình tĩnh, từ xưa đến nay, có thể dẫn tới văn động chỉ có hai loại khả năng, một là thơ văn rất vô lễ dùng để phê phán triều đình, nhân văn, cho nên văn tự rung động, không cho người tiếp tục đặt bút nữa.
Nhưng ánh mắt của lão rơi vào trên tờ giấy trắng trước bàn Phương Hiếu Lễ, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm.
- Chục năm sống tháng thảy mơ màng, chẳng tư lường, tự tơ vương.... Đây là.. Văn phong dị động, thương cảm trong lòng được dẫn ra, một câu nói đơn giản nhưng lại giống như tinh lực ly biệt sống ch.ết, không có kinh nghiệm chân chính, khó mà viết ra được...
Nhưng Phương Hiếu Lễ còn chưa dừng bút, giờ phút này hắn đắm chìm ở trong thế giới của mình, ánh mắt hắn đỏ bừng, nước mắt dâng tràn mi.
Chữ của hắn âm vang hùng hồn, dùng lực lượng trấn áp xuống chữ viết.
Tiểu hiên song,
Chính sơ trang.
Tương cố vô ngôn,
Duy hữu lệ thiên hàng.
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ,
Minh nguyệt dạ,
Đoản tùng cương.
Dịch:
Trước song hiên,
Tựa đài trang.
Im lặng nhìn nhau,
Chan chứa lệ hai hàng.
Chừng hẳn năm năm nơi đứt ruột,
Đồi thông quạnh,
Dưới đêm trăng.
Bút rơi.
Giờ khắc này, trong thân thể Phương Hiếu Lễ phảng phất khôi phục lực lượng, hạo nhiên chính khí mênh mông tràn vào thân thể của hắn.
Cũng vào thời khắc đó, trang giấy trước mặt Phương Hiếu Lễ bay lên, tỏa ra ánh sáng màu trắng chói lọi, như vũ trụ ngân hà, lan tràn vài dặm vùng trời mảnh đất này.
Dồn dập trấn áp yêu khí, lệ khí, ma khí, một luồng khí trong lưu động trên không trung.
- Không có lửa thì sao có khói, đây là đại thành, khí thơ trùng thiên, dẫn tới Hạo Nhiên, câu thơ ngay cả văn thánh cũng phải công nhận... Phương Hiếu Lễ này, không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, quả thực quá mức đáng sợ...
- Chục năm sống tháng thảy mơ màng, chẳng tư lường, tự tơ vương, câu thơ vừa ra, liền có tác dụng như vẽ rồng chấm mắt, khiến nỗi lòng bành trướng, nội tâm khuấy động, nhưng không biết hắn đang nghĩ đến ai? Cùng ai sinh ly tử biệt... Hay là bởi vì nguyên nhân khác...
- Ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương.... Hình đơn ảnh cách, ngay cả người nói chuyện cũng không có, Phương Hiếu Lễ này, không nghĩ tới vận mệnh lại long đong như vậy...
- Còn có câu kia, đêm qua hồn mộng chợt hồi hương, đây là ngày có suy nghĩ, đêm có chỗ mộng, vẻn vẹn bằng vào một bài thơ, ván này, Phương Hiếu Lễ cơ hồ nắm chắc thắng lợi rồi.
- Ha ha... Ngươi nghĩ đơn giản rồi, bài thơ này vừa ra, chỉ sợ rất nhiều thế lực đều sẽ để mắt tới Phương Hiếu Lễ, tương lai của hắn, không biết là con đường rực sáng, hay là bụi gai trải rộng đây.
...
- Thơ phong, văn động...
Liễu Tông Khanh tự lẩm bẩm, chẳng biết lúc nào cây bút trong tay hắn đã rơi trên mặt đất, nhưng lại quên cả nhặt, trong miệng chỉ không ngừng lẩm bẩm mấy câu thơ của Phương Hiếu Lễ.
Phốc ~
Bất thình lình, Liễu Tông Khanh phun ra một ngụm máu tươi, hắn toan tính tìm ra chỗ thiếu sót của bài thơ Phương Hiếu Lễ viết, nhưng càng là chăm chú, một khi câu thơ không có chỗ sơ suất, như vậy cắn trả phải chịu càng thêm nghiêm trọng.
- Thơ đại thành, không sai lầm, Hạo Nhiên tuôn... Phương Hiếu Lễ, không cần tranh tài tiếp nữa, ta... Nhận thua.
Thân thể trọng thương, tâm thần chịu trùng kích, dù so ván thứ ba, Liễu Tông Khanh cũng có lòng mà không đủ lực. Huống chi, một bài thơ này viết ra, đã hoàn toàn đánh bại hắn, chỉ sợ là hàn Lâm đại học sĩ cũng không cách nào viết ra câu thơ làm kinh động quốc gia như vậy.
Hắn nhìn xem Phương Hiếu Lễ, chậm rãi nói.
- Phương huynh, không biết bài thơ này tên gì?
Trong đầu Phương Hiếu Lễ không ngừng vang vọng ba chữ, mở miệng nói.
- « Giang Thành tử ». (*)
Lời nói vừa dứt, dị biến lại lần nữa phát sinh!
(*) Giang thành tử - Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng