Chương 3: Trùng phùng…

Cho dù đứng giữa ngàn vạn con người, ta vẫn nhận ra ngươi.
Bạch Ngọc Đường.


Cuộc sống lớp 11 của Triển Chiêu cứ u buồn mà mơ hồ trôi qua lạnh lẽo như vậy, dần dần kết thúc. Một năm này trong nhà trải qua bình an, sự kiện trong đại duy nhất chính là việc Triển Hân nhảy lớp, bỏ qua lớp sáu trực tiếp lên thẳng năm nhất cấp II. Triển Hân trong nhà suốt hai tháng trước kỳ thi lên lớp cuối năm lớp năm mà mời hẳn hai vị giáo viên chuyên môn tiến hành phụ đạo, chính là vì giúp em có thể thuận lợi thông qua kỳ thi tuyển vượt cấp từ tiểu học lên trung học. Hai vị giáo viên này thật ra là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, người chồng họ Lô, người vợ họ Mẫn, dạy học đều có danh tiếng lớn. Mà Triển Hân có thể tham gia cuộc thi tuyển lầm này tất cả đều nhờ ba ba Triển Giang nhờ cậy một biểu thúc là hiệu trưởng của một trường cấp II nọ, mà thành tích học tập bình thường của Triển Hân cũng cực kỳ xuất sắc.


Triển Chiêu nguyên bản không quá tán thành cách làm đó của cha, sợ sẽ khiến việc học tập sẽ trở thành gánh nặng cho em gái về sau. Nhưng phụ huynh Triển gia cho rằng, trước đây là do Triển Hân đau ốm thường xuyên, việc học tập cũng chậm một năm so với những đứa trẻ khác, hiện tại nếu vẫn để em tiếp tục học chung với những đứa bé nhỏ hơn em, sợ rằng về sau sẽ càng chậm hơn. Dù sao thành tích học tập của em cũng tốt, không bằng trực tiếp nhảy lên cấp II, vừa lúc cũng là từ năm trước mới bắt đầu phân ra lớp 6, hiện tại xét tuyển cũng chưa quá khó khăn. Chuyện lần này kỳ thật là ý kiến của ba ba Triển gia, bởi vì Triển mẹ ở vấn đề giáo dục con cái trong nhà, cho tới nay đều nghe theo sự sắp đặt của chồng mình.


Cứ như vậy, Triển Hân thuận thuận lợi lợi tiến lên sơ trung.


Những ngày tháng lớp 11 khép lại, kỳ nghỉ hè ngắn ngủi, chương trình học chạy năm 3 nhanh chóng bắt đầu. Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa ở nhà nghỉ ngơi thoải mái vài ngày, trở về trường bắt đầu học hè. Trong thời gian học, chủ nhiệm lớp quả nhiên tuyên bố, học kỳ sau sẽ có một học sinh mới chính thức chuyển đến đây, hi vọng mọi người sẽ vui vẻ với nhau.


Giờ học vừa tan, Đinh Nguyệt Hoa quay đầu xuống nhìn Triển Chiêu, đường chân mày thanh tú hơi hơi nhướn cao, lộ ra một nụ cười tươi ôn đạm tản mạn, như thể đang nói, “Nhìn xem, mình có gạt cậu đâu mà!”.


available on google playdownload on app store


Triển Chiêu cũng mệt mỏi nở nụ cười, cúi đầu không yên lòng nhìn chằm chằm xuống quyển sách lịch sử trước mắt.


Cậu nghĩ, chắc rằng chẳng có một ai có thể hiểu được nỗi lòng trống rỗng mênh mông của cậu, cùng với nỗi buồn rầu sợ hãi nghi hoặc thời thời khắc khắc quẩn quanh trong tim. Ngoại trừ người kia, hiện tại ai cũng không thể khiến cậu một lần nữa thể hiện được cảm xúc thật lòng.
Thiên ý khó dò.


Nửa tháng sau là ngày khai giảng chính thức, ngày đầu tiên trong kiếp sống lớp 12, thật quá xui xẻo, mưa một trận như trút nước, cư nhiên trời có phần hơi lạnh. Giờ học đầu tiên, theo thường lệ là buổi họp giáo viên chủ nhiệm. Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói chuyện về một vài vấn đề quan tâm trong kỳ nghỉ hè cùng với những mong đợi trong học kỳ sắp tới, sau đó hắng giọng, mới nói tiếp: “Các em học sinh, học kỳ trước thầy có nói qua học kỳ này sẽ có một học sinh mới chuyển đến. Cậu ấy đang làm thủ tục, sau đó sẽ đến ngay. Vẫn là câu châm ngôn cũ, trống tốt không cần búa tạ, thầy hy vọng các em có thể hòa thuận vui vẻ với học sinh mới, mọi người cùng nhau cạnh tranh cùng tiến bộ. Tiếp theo, thầy sẽ sơ lược nói qua về những sắp xếp giảng dạy của học kỳ này.”


Thầy giáo đứng trên bục giảng bắt đầu giới thiệu ngắn gọn rõ ràng vài câu, Đinh Nguyệt Hoa bên dưới nhỏ giọng nói với Triển Chiêu: “Còn phải đặc biệt cường điệu một chút, đủ thấy người này thực sự rất giỏi a. Theo thông tin nội bộ, người này là thiên tài toán học.”


Triển Chiêu khẽ cười thành tiếng: “Thông tin nội bộ?”
Đinh Nguyệt Hoa ngây thơ vô tội chớp chớp mắt, vẻ mặt ôn tồn điềm đạm: “Thầy chủ nhiệm của tụi mình ấy, tuyệt đối nội bộ.”


Triển Chiêu đang muốn đùa đáp lại một câu, bỗng nhiên cửa phòng học được mở ra, không khí có chút ẩm thấp lạnh lẽo của ngày mùa hè đột ngột được thổi tan, lãnh liệt mà tươi mát. Cảm giác này quen thuộc như thế, khiến cho Triển Chiêu trong phút chốc tình sinh ý động, cực kỳ giống cảm thụ khi lần đầu tiên gặp người kia. Toàn bộ bạn học trong lớp theo bản năng nhìn về phía cửa, Triển Chiêu nhìn thấy ánh sáng mặt trời đạm mạc mà nhu hòa tràn ngập, ánh sáng màu vàng phủ khắp trên thân thể người kia.


Tùy tay đẩy cửa vào, thiếu niên như thể được sinh ra từ ánh nắng mang theo một loại cảm giác lười biếng mà lơ đãng, bước đi đến bên cạnh bục giảng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua khắp lớp một lần, vẻ mặt thờ ơ, nhưng gương mặt cực kỳ anh tuấn, có một loại kinh diễm khiến người khác đã gặp qua là không quên được.


Chủ nhiệm lớp ôn hòa mà thân thiết cười cười nói: “Cậu ấy chính là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta, mọi người cho một tràng vỗ tay hoan nghênh nào.”


Các học sinh lớp 12-  vô cùng đáng yêu phối hợp theo lời thầy, vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt, thầy giáo tương đối hài lòng với các biểu hiện thân hữu của học sinh lớp mình, vì thế ông ngược lại hướng về phía cậu học sinh đang đứng bên cạnh mình, vô cùng thân thiết bảo: “Em hãy giới thiệu bản thân một chút đi, về sau mọi người đều là bạn học cả.”


Thiếu niên như ánh mặt trời nhìn về phía ba mươi lăm người bạn cùng lớp mới này, vẻ mặt không có gì biến hóa. Hắn không nói gì, mà chỉ cầm một viên phấn xoay người đối diện với mặt bản đen, viết xuống ba chữ “Bạch Ngọc Đường”, rồi đem viên phấn cất trở về trong hộp. Thiếu niên đối mặt với ba mươi lăm gương mặt xa lạ hiện rõ vẻ tò mò, hơi hơi nhíu mi, thản nhiên nói: “Tên của tôi, mọi người đều đã biết rồi đấy, về phần tính cách, sau này thường xuyên gặp mặt sẽ tự nhiên biết rõ thôi, tôi nói trước cũng không có ý nghĩa gì, vậy đi.”


Cho dù trong giọng nói lộ ra chút ý cười, cũng khó dấu tia sáng lạnh lùng trong đôi mắt của người này. Ba mươi lăm thiếu niên, cộng thêm một ông chú trung niên ôn hòa tất thảy đều ngạc nhiên, vì một màn giới thiệu độc nhất vô nhị này mà kinh ngạc không thôi, hôm nay xem như đã kiến thức được cái gì gọi là cá tính, ngay cả Đinh Nguyệt Hoa từ trước đến nay tự nhận lười nhác lạnh nhạt cũng có một chút cảm giác dở khóc dở cười. Cô theo bản năng nhìn qua Triển Chiêu, muốn xem thử biểu tình lúc này của cậu, không biết có phải giống như mình đã đoán, nhàn nhã mà vô tâm, ánh mắt cũng bình thản lười nhác, thoang thoảng xa cách như mọi khi hay không.


Đinh Nguyệt Hoa nghiêng đầu nhìn chăm chú thiếu niên bên cạnh, rốt cuộc lại giật mình.


Triển Chiêu nhìn không rời mắt khỏi Bạch Ngọc Đường đứng trên bục giảng, thần sắc ngẩn ngơ, ánh mắt ưu thương. Quần jeans màu lam sậm, áo sơ mi trắng, trang phục cực kỳ đơn giản, thoạt nhìn thật mộc mạc, nhưng mặc ở trên người hắn lại toát ra vẻ tuấn tú bức người không nói thành lời. Cho dù cẩm y lang bạch y thắng tuyết, trường kiếm như sương kia không bao giờ tái xuất hiện nữa, thì Triển Chiêu vẫn như xưa có thể liếc mắt một cái liền nhận ra khí tức hồn phách thuộc về Bạch Ngọc Đường. Huống chi, ngũ quan tinh xảo tuấn tú, đôi mắt hoa đào hơi nhọn như đuôi phượng, khuôn mặt luôn lộ ra lãnh ý nhàn nhạt của người này, đối với cậu mà nói, vẫn là tướng mạo quen thuộc như ngày xưa đó.


Cho dù đứng giữa ngàn vạn con người, ta vẫn nhận ra ngươi.
Bạch Ngọc Đường.


Thiếu niên trên bục giảng tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm đến từ người xa lạ kia, hắn theo bản năng tìm kiếm, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên đôi mắt thâm sâu tĩnh mịch như một ngôi giếng cổ. Có lẽ hảo cảm trời sinh, Bạch Ngọc Đường đối với một Triển Chiêu xa lạ, chầm chậm nở ra một nụ cười vô cùng dịu dàng lại quen thuộc, mà người nhìn thấy, không hiểu sao trong lòng lại cảm giác xót xa không ngừng.


Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy một thứ gì đó đang từ từ lắng đọng lại trong lòng cô, muốn bắt lấy cũng không tìm được. Cô không biết được phần đau thương bất an này đến từ tình tự trằn trọc êm ái của hồn phách trẻ tuổi xa xưa kia, bắt nguồn từ hang động đó, từ nơi gọi là Mạt Hoa Thôn. Nhưng cô biết một điều, ánh mắt Triển Chiêu vì Bạch Ngọc Đường mà thay đổi, nhưng trong đó chẳng hề có cô.


Đinh Nguyệt Hoa bất động thanh sắc nhìn về phía Bạch Ngọc Đường đứng trên bục giảng, hơi hơi nhíu mi. Cô xem xét thiếu niên tuấn tú lạnh nhạt này, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi phiền muộn bức bối nhàn nhạt nhưng lại không thể ức chế được.


Thời điểm công bố điểm phân loại của lớp 12, rốt cuộc đã dùng một loại tốc độ miệt thị mà ngạo mạn thoăn thoắt áp sát.


Cuộc sống bắt đầu trở nên khẩn trương mà vô cùng có quy luật, ngày qua ngày tập trung rèn luyện và kiểm tra, tràn ngập lực lượng khiến mọi người đều chán ghét, rồi lại khiến cho mỗi người kiên trì tiếp tục, mặc kệ phía trước rốt cuộc là ảm đạm hay tinh quang. Từ bỏ đã trở thành sự yếu đuối của những kẻ không có khả năng, vì thế, nhẫn nại chính là tín ngưỡng duy nhất.


Nhưng trong cuộc sống nhàm chán đến bất lực này lại có một sự ủi an cùng khao khát đến vô tận. Đối với Đinh Nguyệt Hoa là thế, đối với Triển Chiêu cũng là thế, mà có lẽ, đối với Bạch Ngọc Đường, cũng giống như vậy. Đinh Nguyệt Hoa có hình bóng của Triển Chiêu, Triển Chiêu có hơi ấm của Bạch Ngọc Đường, mà Bạch Ngọc Đường lại có được năng lực vô tận đến từ khát vọng.


Bởi vì nhịp sống của năm cuối phổ thông, dưới đề nghị của thầy giáo, cùng với nhịp độ làm việc và học tập tiến tới không ngừng của trường học, Triển Chiêu rốt cuộc cũng không ngoại trú nữa, cho dù nhà cậu cách trường học rất gần. Học sinh trong lớp toàn bộ chọn nội trú ở trường, nam sinh nữ sinh phân thành 2 ký túc xá, mà điều trùng hợp nhất là, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường được phân vào cùng một ký túc xá, trở thành huynh đệ cùng giường.


Hai tuần sau ngày khai giảng, trường học bắt đầu vòng thi đầu tiên dành cho khối lớp 12, vì đây là kỳ kiểm tr.a chính thức đánh giá thực lực của học sinh để tùy thời điều chỉnh tiến độ dạy học, nên kết quả rất quan trọng. Đinh Nguyệt Hoa cũng như Triển Chiêu, chưa từng ở lại trong trường, hơn nữa cô từ nhỏ đã là một đứa con gái được cha mẹ và hai anh trai chăm sóc cẩn thận, nên kết quả là trong vòng một tuần lễ ở lại trường đã sụt hết bốn ký, thậm chí còn phát sốt, bất đắc dĩ xin phép về nhà tĩnh dưỡng 2 ngày. Triển Chiêu vốn dĩ có chút lo lắng Đinh Nguyệt Hoa không thể tham dự kỳ thi, nào biết vào buổi sáng ngày thi, Nguyệt Hoa bệnh còn chưa khỏi đã được mẹ đưa về trường học. Đinh mẹ vẫn luôn miệng lo lắng: “Nếu không khỏe cũng không cần phải thi đâu con, lần sau thi lại cũng giống vậy mà.” các kiểu, nhưng chỉ nhận lại được vẻ quật cường của con gái, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mạnh mẽ nhíu mày mím môi.


Thi tuần mất hai ngày, môn thi cuối cùng là tự luận địa lý, mọi người đều làm bài rất nhanh, tất cả đều nộp bài trước khi hết giờ. Kỳ thi thực ra cũng mang đến rất nhiều lợi ích, ngoại trừ 2 giờ giải bài thi kia, thời gian thực nhàn rỗi thong thả. Cho đến khi hết giờ tự học vẫn còn một khoảng thời gian nữa, giờ đọc sách bình thường cũng tự động bị mọi người xem nhẹ. Nữ sinh đều đi tắm rửa giặt quần áo, mà các nam sinh bị áp lực đè nén đã lâu cơ hồ đều nhân cơ hội này chạy ra sân thể dục chơi bóng, chỉ ngoại trừ một mình Triển Chiêu.


Ánh hoàng hôn ngày hè luôn luôn khiến mọi người say mê, những lọn mây tía phía chân trời dầy xốp xinh đẹp như có những đầu dây mang độ ấm, đẹp như vậy, rồi lại đem đến vài phần thương cảm không đẩy đi được, bởi vì vẻ đẹp này không biết còn có thể dừng lại đó bao lâu. Triển Chiêu cầm sách lịch sử đứng trên hành lang ngay trước cửa phòng học, cậu nhìn lên bầu thinh không đang tối dần, nét mặt thốt nhiên ngơ ngẩn.


Lớp học của bọn họ nằm trong một tòa nhà ba tầng mới xây của trường, rất tinh xảo, lại cố tình dành riêng cho lớp 12 chuyên bọn họ, văn phòng giáo viên ngay bên cạnh phòng học, những lúc cần hỏi bài thực sự rất tiện lợi. Tòa nhà màu trắng này có tầm nhìn rất tốt để ngắm cảnh hoàng hôn, Triển Chiêu rất thích lúc trời chiều chạng vạng, đứng ở hành lang từ tốn ngâm nga cổ văn, an bình lại u tĩnh.


Nhiều năm như vậy, tình cảm tha thiết mà Triển Chiêu dành cho mùa hè vẫn không hề thay đổi, cậu từ nhỏ đã như thế, tùy tiện chẳng muốn câu nệ, nhưng một khi đã yêu thì rất khó lòng buông tay. Triển Chiêu bỗng nhiên nhớ tới một cô bạn từng quen biết khá thân trước đây có nói với cậu rằng: “Triển Chiêu, con người cậu, thoạt nhìn những tưởng thành khẩn ôn hòa, nhưng bên trong thật sự vô cùng lãnh đạm. Mình cảm thấy tất cả mọi người đều không nhận ra được nội tâm tính cách thực sự của cậu.”


Triển Chiêu lúc ấy không chút để ý, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu cảm thấy tính cách của mình như thế nào?”


Cô bạn gái gương mặt điềm đạm đẹp đẽ ấy dùng một loại ánh mắt vô cùng tỉ mỉ vô cùng dịu dàng nhìn cậu, thanh âm nhởn nhơ, cứ như tiếng than thở cô quạnh trong đêm thâu: “Triển Chiêu, cậu nói xem tính cách của cậu như thế nào? Nhìn cậu như vậy, nhưng kỳ thực vô cùng lười nhác…… Cậu nhất định luôn luôn không tự nguyện thành tâm thực lòng một cách tùy tiện, chính là,” nét mặt của cô gái từng chút từng chút lộ ra một nụ cười nhàn nhạt mà ngẩn ngơ, “Nếu sau này có người thật sự khiến cậu đem lòng yêu, hẳn người đó thật vô cùng, vô cùng hạnh phúc. Nhưng mà, nếu người cậu yêu lại không yêu cậu, cô ta chắc vẫn tiếp tục hạnh phúc, còn cậu sẽ vô cùng vô cùng đau khổ, bởi vì cậu là người thành thật, đối với tình cảm của bản thân mình không thể tàn phai. Cho nên, yêu phải thận trọng, Triển Chiêu.”


Ngữ khí chắc chắn như vậy, chân thành vô hạn.
Lúc Triển Chiêu ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn cô ấy, có một sự rung động không thể hiểu được.


Triển Chiêu nhìn lướt qua Đinh Nguyệt Hoa còn sót lại trong phòng học, cô gái trẻ mặc áo sơ mi đỏ thẫm hoa văn ca rô đen cúi đầu tựa hồ đang xem sách, trong lỗ tai còn đang đeo tai nghe màu trắng, chỉ nhìn được đến nửa sườn mặt, ôn nhã tú lệ, phi thường trầm tĩnh, cũng phi thường động lòng người. Triển Chiêu bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thực Đinh Nguyệt Hoa và cô bạn năm xưa nói những lời đó với cậu vô cùng giống nhau.


“Triển Chiêu.”
Thiếu niên theo tiếng gọi nhìn lại, Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên khỏi sách, thản nhiên cười: “Cậu cứ đứng ngoài đó cũng không đọc sách để làm gì chứ? Lại đây tâm sự đi.”


Triển Chiêu nghĩ nghĩ, dù sao chính cậu lúc này cũng không có tâm tư ôn tập, đơn giản cứ nói chuyện vậy, vì thế đi đến đối diện Đinh Nguyệt Hoa ngồi xuống. Thoáng nhìn qua sách địa lý trong tay cô, gương mặt Triển Chiêu hiện lên một nụ cười ôn hòa: “Nguyệt Hoa, cậu đâu phải dạng người hiếu thắng đâu a……” “Thiệt không?” Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nở nụ cười, “Mình thật cảm thấy đây là một tập quán rất tốt nha, cậu không nghĩ vậy sao?”


Triển Chiêu hơi chút bất đắc dĩ thở dài, không đáp lời cô. Đinh Nguyệt Hoa về phương diện học tập cái gì cũng rất tốt, chỉ có cảm giác không gian cùng định hướng của cô thật sự quá kém, cho nên mới tới nông nỗi thành tích môn địa lý của cô luôn kém người khác đến mức khó có thể tưởng tượng nổi. Mà Nguyệt Hoa này lại quá quật cường, cũng cực hiếu thắng, càng là vấn đề không hiểu rõ, lại càng nỗ lực gấp nhiều lần người khác để cố gắng lấy cung bù lại, kỳ thực khiến cho người ta phải khâm phục.


Đinh Nguyệt Hoa tắt máy mp của cô, tháo tai nghe xuống cất vào ngăn kéo, tùy ý gạt ngang mớ tóc dài nửa rũ xuống phủ lên mấy trang sách trong tay,  cũng không ngẩng đầu nhìn đến Triển Chiêu: “Triển Chiêu, mình hỏi cậu vấn đề này đi.”


“Cậu nói đi,” Triển Chiêu có chút tản mạn nhìn về phía không trung sáng rực rỡ đến tận cùng bên ngoài cửa sổ, đẹp lộng lẫy đến mức thê lương, tựa như huyền cầm đến quãng ngân cao vút thì đứt đoạn.
Đinh Nguyệt Hoa từ tốn nói: “Trong lòng cậu, cậu xem Bạch Ngọc Đường là thế nào?”


Triển Chiêu hơi hơi chấn động, theo bản năng đưa mắt khẽ nhìn Đinh Nguyệt Hoa, “Sao đột nhiên lại muốn hỏi về chuyện này?”


“Cũng không có gì,” Đinh Nguyệt Hoa nâng đầu một chút, tầm mắt ngang với Triển Chiêu, “Chỉ là tùy tiện tâm sự mà thôi. Bạn học mới tới lúc nào cũng tương đối khiến người ta tò mò, mình thấy cậu ở chung với cậu ấy thật sự không tệ, quan hệ đến rất tốt, cảm thấy có điểm ngoài ý muốn. Từ nhỏ đến lớn, hiếm thấy cậu trở nên thân cận nhanh như vậy với một người nào đó.”


Triển Chiêu im lặng khẽ hạ tầm mắt, trong lòng là một trận tư vị khó tả, cậu cùng với Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh nhau làm sao có thể không tốt đây? Triển Chiêu nếu đã muốn thành tâm thật ý đối đãi tốt với một người, muốn đạt được thiện cảm và sự coi trọng của đối phương vốn không phải là một chuyệt khó khăn. Hơn nữa người này vẫn là Bạch Ngọc Đường, tuy rằng Triển Chiêu đã biết được Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không nhớ được chút nào, nhưng cậu lại có thể cảm thấy được một niềm an ủi có phần cay đắng, những chuyện cũ không mấy vui vẻ đó, hắn không nhớ rõ cũng tốt.


Dù sao, cả một đời kia, cậu chưa bao giờ thật sự hồi đáp tình ý thâm trầm của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu có chút hoảng hốt nghĩ tới, thời điểm một khắc kia khi cậu ở bên trong Trùng Tiêu Lâu, một lần lại một lần cúi đầu gọi tên hắn, trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu khổ đau……


Có lẽ, chỉ có từ bỏ, mới có thể bắt đầu lại một lần nữa.


Nếu không nghĩ như vậy, Triển Chiêu  không biết nên làm như thế nào mới có thể áp chế phần xót xa trong lòng. Nhớ rõ kiếp trước của bản thân không hẳn là một việc hạnh phúc, tình ý này, tâm tư này, ấm áp này, cậu muốn đem toàn bộ trả lại cho hắn. Tuy vậy hắn đã không còn hoàn toàn là Ngọc Đường của cậu nữa, cho dù cậu muốn cho đi, Bạch Ngọc Đường có cần bấy nhiêu đâu? Tương lai sẽ ra sao, trong lòng Triển Chiêu hoàn toàn không nắm chắc, nhưng luôn luôn phải tiếp tục tiến bước, bởi vì cậu có lý do để kiên trì.


Triển Chiêu đột nhiên cười buồn: “Tính cách kiểu như Bạch Ngọc Đường mình rất rất thích. Có thể  do trời sinh hợp ý đi, bỗng nhiên trở nên ngày càng thân cận như vậy, giống như đã quen biết từ lâu.”
“Thật ư.”


Nghe được đáp án của Triển Chiêu cho mình, Đinh Nguyệt Hoa cười ảm đạm, nhưng cũng không hỏi han thêm điều gì. Cô gái trẻ nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm đầu dây phone bên phải nhét vào trong tai, mái tóc dài mượt mà đen nhánh che khuất vành tai mang theo headphone, tiếp tục nghe nhạc, áo sơ mi màu đỏ sọc ca rô trong ánh tà dương đem đến một cảm giác hết sức mềm mại, rất đẹp, ngay cả nét mặt thản nhiên nhìn từ một bên gò má của cô, cũng có một loại phong nhã khiến người ta phải động tâm.


Triển Chiêu bất giác nhớ lại, từ nhỏ đến lớn Nguyệt Hoa đều là như vậy, luôn lịch sự tao nhã tựa như một tiểu thư quý tộc, giống hệt như thiếu nữ tiền kiếp, mãi mãi trầm tĩnh ung dung.


Trong một lúc, hai người cũng không có gì để nói, đều một mình im lặng, nhưng bầu không khí có phần trầm mặc này cũng không quạnh quẽ, càng không áp lực, ngược lại có phần ấm áp.
“Triển Chiêu, Nguyệt Hoa, sao chỉ có hai em ở trong phòng học thế này? Mấy trò khác đâu cả rồi?”


Giọng nói ôn hòa của giáo viên chủ nhiệm Hoàng Vân bỗng nhiên đánh vỡ không gian trầm mặc này, Triển Chiêu và Đinh Nguyệt Hòa cùng lúc quay đầu nhìn về phía thầy giáo của bọn họ đang đi tới. Thầy Hoàng ngồi xuống ghế đối diện Đinh Nguyệt Hoa, khẽ nhíu mày nhìn sang Triển Chiêu: “Triển Chiêu, các bạn khác đâu em? Tại sao giờ tự học hôm nay chỉ có hai người các em ở đây vậy?”


Triển Chiêu có chút khó xử, nhìn được biểu tình hơi nghiêm khắc của thầy, liền châm chước trả lời: “Thưa thầy, là thế này, không phải hôm nay là ngày thi đó sao. Bình thường mọi người đều học hành rất căng thẳng, khó có được một ngày kết thúc kỳ kiểm tra, cho nên mới muốn thả lỏng một chút, coi như là cân bằng học tập vui chơi a.”


“Mấy cái đứa nhỏ này, vừa mới để xổng ra là chạy đi chơi liền, còn mấy đứa con trai đâu hết rồi? Đều đi đá banh đúng không?” Nét mặt hiểu rõ cùng ngữ khí khẳng định của thầy Hoàng khiến Triển Chiêu giật mình.


Bật cười hai tiếng, vội vã nói vài câu phỉnh phờ để tránh cho hỏa khí của thầy lại thành lửa lan đồng cỏ: “Chú Vân thật anh minh. Mọi người ở đây không phải là chỉ muốn nâng cao hiệu suât học tập thôi sao ạ, không ham chơi đâu, chỉ đi nghỉ một chút thôi mà. Đợi lát nữa hết giờ tự học bọn họ sẽ trở về cả thôi.”


Hoàng Vân có chút bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Triển Chiêu một cái, thở dài nói: “Chút nữa em chạy ra gọi bọn chúng trở về đây đi, đã cấp ba rồi mà cứ mải lo đá banh đá bóng, thật là.”


Triển Chiêu biết thầy chủ nhiệm từ trước đến nay đều là khẩu xà tâm phật, đã nói như vậy tức là không truy cứu nữa, lập tức gật đầu cười rộ lên: “Dạ được, em sẽ gọi mấy bạn ấy về ngay.”


Hoàng Vân cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại quay về phía Đinh Nguyệt Hoa, thân thiết nhìn nhìn đệ tử đắc ý của ông, có chút lo lắng hỏi: “Con bé này, đã hết bệnh rồi chưa a? Sao thầy thấy sắc mặt của em không tốt lắm a.”


“Đã ổn rồi ạ, chỉ có hơi mệt mệt chút mà thôi.” Đinh Nguyệt Hoa ở trước mặt Hoàng Vân luôn luôn cực kỳ nhu thuận, ngoan ngoãn như học sinh tiểu học thành thật trả lời ông: “Đêm nay ngủ một giấc thật ngon là ngày mai sẽ không sao nữa ạ.”


Ánh mắt Hoàng Vân pha lẫn vài tia vui mừng nhìn cô: “Vậy là tốt rồi. Thấy không, vẫn là trọ ở trường so ra vẫn tốt hơn, bằng không sau này vào tới đại học, em có thể sẽ thích ứng không được a.” Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, cũng thể hiện một dáng vẻ vui vẻ nghe lời: “Vâng, em biết rồi, cám ơn thầy quan tâm.” Hoàng Vân thấy Đinh Nguyệt Hoa hiểu chuyện như vậy, cười đến híp mắt, thoạt nhìn qua thật rất đáng yêu, cuối cùng ra vẻ bình thản nói một câu: “Kiểm tr.a tuần lần này, bài kiểm tr.a ngữ văn của em làm cũng không tệ lắm, 134 điểm.”


Triển Chiêu ở một bên nhìn đến vẻ hài lòng cùng tiếu ý không dấu được trong mắt thầy giáo, nhưng lại phải giả vờ bình tĩnh như vậy, nhịn không được muốn cười. Ngữ văn của Nguyệt Hoa xuất chúng, trong lòng mọi người đều hiểu được, mỗi lần làm bài kiểm tr.a xong, sau khi có được kết quả, thầy Hoàng Vân luôn là dáng vẻ này, thật sự là khiến cho mọi người buồn cười. Này phần tình cảm trong vắt như trẻ thơ này, thực sự rất khó tìm được.


Đinh Nguyệt Hoa trực tiếp nở một nụ cười tươi có phần hơi bướng bỉnh, cùng thầy giáo nói chuyện phiếm vài câu. Qua vài phút, thầy Hoàng có việc phải đi, trước khi đi còn không quên dặn dò Triển Chiêu gọi mọi người trở về đọc sách. Chờ sau khi thầy giáo đi rồi, Triển Chiêu mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, chuẩn bị đi qua sân thể dục của ký túc xá tìm người. Mới vừa đứng lên định đi, Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên nói: “Đừng chạy qua đó, dùng di động của mình đi, trong lớp hẳn là nhiều người có đem theo di động.”


Triển Chiêu cầm lấy điện thoại di động màu hồng phấn Đinh Nguyệt Hoa đưa cho, vừa thành thạo nhập một dãy số, vừa nói với cô: “Cậu còn đem theo cả di động đến trường, không sợ ảnh hưởng đến học tập sao?”


Đinh Nguyệt Hoa hơi hơi nhíu mày, có chút biếng nhác trả lời: “Trong lòng mình đều có chừng mực, di động tính là gì chứ.”


Triển Chiêu chỉ là ôn hòa cười cười. Không nói chuyện với cô, chờ điện thoại kết nối được liền xoay người sang chỗ khác nói chuyện: “Này, Ngọc Đường sao? Là mình Triển Chiêu đây, cậu nói với mọi người một tiếng, lập tức trở về phòng tự học đi, vừa nãy thầy chủ nhiệm mới tới đây tuần tra…… Ừa, đúng vậy…… Chạy về đây nhanh đi, để mất công lão sư lại nổi giận thật…… Ừ, được, hẹn gặp lại.”


Triển Chiêu cúp điện thoại, cầm máy trả lại cho chủ nhân của nó. Đinh Nguyệt Hoa theo bản năng dùng sức nắm chặt lấy chiếc điện thoại di động có vương lại hơi ấm của Triển Chiêu, trong lòng mơ hồ cảm thấy được đôi chút bất an, vì thế hơi hơi nhíu mày, giống như tùy tiện hỏi han: “Triển Chiêu, cậu vừa gọi cho Bạch Ngọc Đường à?”


“Đúng vậy, mình nhớ cậu ấy có cầm theo di động.” Triển Chiêu vẫn chưa chú ý tới biến hóa vi diệu trong tình tự của cô gái trẻ, thuậ miệng đáp, “Mình nhớ rõ số điện thoại của cậu ấy.”
“À, là vậy a.”


Đinh Nguyệt Hoa chầm chậm cúi đầu, tóc dài cứ thế mà thả trôi từng sợi như suối. Tiếng hát trong máy MP vẫn cứ du dương trầm bỗng như vậy, sắc trời bên ngoài cửa sổ lại tiếp tục ảm đạm dần, ánh sáng dưới đáy mắt Đinh Nguyệt Hoa trầm lắng, có một tia nguội lạnh thăm thẳm không tên. Một hồi lâu, người tán đi lục tục kéo trở về phòng học, không gian vốn dĩ im lặng như tờ đột nhiên trở nên ồn ào náo động. Đinh Nguyệt Hoa trong lúc vô tình ngẩng đầu, vừa mới nhìn đến Bạch Ngọc Đường trong chiếc áo sơ mi trắng thuần cùng gương mặt thanh khiết của hắn, chân mày khẽ nhíu. Bạch Ngọc Đường đứng trước cạnh bàn Triển Chiêu, hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt bình yên, môi mỏng hơi động, nét mặt như thể mang theo nụ cười, một bộ dáng cực kỳ anh tuấn.


Không biết vì sao, Đinh Nguyệt Hoa đối với sự thân mật của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, có một loại cảm giác không vui đến từ bản năng.






Truyện liên quan