Quyển 1 - Chương 22
Editor: Kaori0kawa
Beta: Mai_kari
Hừng đông, Ninh Giác Phi cuối cùng cũng ngủ được một lúc.
Đến khi bên ngoài có người hát thì hắn tỉnh lại. Hán tử hào phóng nhẹ nhàng mà ngâm một bài giống bài mục ca trên thảo nguyên, hắn nghe không nhiểu nhưng giai điệu lạ lùng này vang lên khiến không khí có chút nhộn nhạo tạo nên mang một loại mỹ cảm kỳ lạ.
Ninh Giác Phi mở mắt, nhìn sắc trời sáng sủa ngoài cửa sổ chiếu vào, sau đó xoay người ngồi dậy.
Tối hôm qua trường sam mặc làm áo ngủ còn đỡ, hôm nay từ bên giường cầm lấy y phục Vân Thâm, hắn suy suy nghĩ nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới miễn cưỡng tạm xem như biết cách mặc vào. Trung y, lý y đều bằng tơ, mặc trên người rất thoải mái, áo khoác là áo da tay áo hẹp, quần dài cũng là bằng da dê, vừa nhẹ vừa ấm.
Đây là trang phục cưỡi ngựa điển hình của dân tộc sống trên lưng ngựa, hắn cười cười mặc vào, đeo đai lưng rồi mở cửa.
Trong viện, ngoài viện có không ít người, bọn họ vừa ca hát vừa chăm sóc ngựa, hiển nhiên đang chuẩn bị xuất phát.
Thấy hắn, bọn họ đều cười cười chào hỏi.
Rất nhanh, Vân Thâm liền đi ra từ phòng sát vách. Y cũng đã thay trường sam bằng gấm bằng một bộ trang phục cưỡi ngựa gần giống Ninh Giác Phi, chân mang giày da, anh phong hiên ngang. Trên tay hắn y còn cầm một đôi giày, mang lại cho Giác Phi: “Ngày hôm qua ta quên mang cái này cho ngươi, mau thay đi, càng về phương bắc trời càng lạnh.”
Thái độ y tự nhiên vô cùng tựa như đã quên sự đường đột đêm qua của Ninh Giác Phi, Giác Phi cũng cười nhận lấy: “Cảm tạ.”
Rất nhanh, bọn họ ăn xong bữa sáng liền đi.
Khí hậu cao nguyên hay thay đổi, một hồi dương quang xán lạn, một hồi mưa to không ngớt. Vân Thâm hình như thân thể không được tốt, qua hai ngày là ngã bệnh. Nhưng y không ra lệnh dừng lại, chỉ để thân binh tìm một chiếc xe ngựa, rồi tiếp tục cùng Ninh Giác Phi đi về Kế đô.
Ninh Giác Phi nhìn y sắc mặt tái nhợt nên có chút lo lắng, khuyên y nghỉ ngơi một chút rồi vài ngày lại đi. Vân Thâm trái lại đi an ủi hắn, nói chính y là đại phu, chỉ là phong hàn một chút, không cần lo.
Bọn họ không hề đi ngắm phong cảnh xunh quanh nữa, xe ngựa đi cũng nhanh hơn, qua hai ngày, liền đến Kế đô.
Đây là một thành quách khá lớn, tất cả đều quy hoạch một cách phóng khoáng, không như Lâm Truy thủy quang sơn sắc, hoa hồng liễu lục, dưới bầu trời mênh mông, bên ngoài tất cả đều là màu đỏ diễm lệ, từ xa nhìn lại, đồ sộ nguy nga, làm cho người ta cảm thán không ngớt.
Ngay khi Kế đô xuất hiện trước mắt họ, một ngàn kỵ binh hộ vệ đều cất tiếng hoan hô, có vẻ rất hưng phấn.
Một hồi sau, người trong thành hình như đã thấy bọn họ. Tuy rằng còn cách rất xa chưa nhìn rõ, nhưng trực giác Ninh Giác Phi có thể nhận thấy trong thành đang có xao động. Không lâu sau, một đội ngũ cưỡi ngựa liền chạy ra khỏi thành, hướng về phía bọn họ.
Ninh Giác Phi cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa của Vân Thâm cười kêu: “Vân Thâm, họ tới đón ngươi à?”
Vân Thâm xốc màn xe nhìn ra đội nhân mã xa xa, cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, là tới nghênh tiếp chúng ta.”
Đoàn người càng chạy càng gần, đi đầu là một thiếu nữ tuổi còn trẻ, cô mặc áo da điêu, có đồ đằng kim sắc, mang trên người trang sức bằng bạc và vàng ròng, ngay cả yên ngựa cũng có ngân tuyến, trên da có đồ án tinh mỹ.
Trước đây, Ninh Giác Phi từng thấy loại yên ngựa này ở Nội Mông, có chuyên gia nói đây là đồ chuyên dụng của cách cách dùng. Xem người và ngựa phía sau cô ta, Ninh Giác Phi phỏng chừng cô cũng là một vị cách cách.
Nữ hài tử ấy phi như bay tới đây, đến khi chạy đến trước xe, liền tiêu sái vòng một vòng rồi đứng trước mặt Vân Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn tràn đầy hưng phấn. “Vân Thâm, Vân Thâm.” Cô kêu lên. “Ngươi đã về rồi.”
Vân Thâm mỉm cười gật đầu với cô: “Phải, ta đã trở về.”
Thiếu nữ nhãn châu xoay động liền nhìn thấy Ninh Giác Phi. Cô giục ngựa lại gần hắn, tỉ mỉ đánh giá rồi cười nói: “Ngươi chính là anh hùng hoàng huynh ta đã nói sao?”
Ninh Giác Phi khách khí cười nói: “Ta không tính là anh hùng.”
Vân Thâm ở một bên sang sảng cười: “Giác Phi, cô ấy là ngũ muội của bệ hạ, Chiêu Vân công chúa. Chiêu Vân, hắn là Ninh Giác Phi.”
Đạm Thai Chiêu Vân vừa nghe thiếu chút nữa hét rầm lên, có vẻ hưng phấn đến cực điểm: “Thực sao? Ngươi chính là người Nam Sở đã truy đuổi Độc Cô Cập đến quăng mũ cởi giáp sao?”
Ninh Giác Phi cười lắc đầu: “Đều là nói quá cả, một mình ta sao làm được thế? Thực sự càng nói càng quá, nếu cứ nói nữa, chắc ta sẽ thành người thân cao hai trượng, đầu đồng tay thiết mất thôi.”
Đạm Thai Chiêu Vân cười to, tiếng cười vang xa như chuông bạc. “Vân Thâm, Vân Thâm, hắn không giống người Nam Sở đâu, ta thích hắn.” Cô kêu lên như một đứa trẻ.
Ninh Giác Phi nghe được trong ngôn ngữ của cô có một sự thân thiết vô cùng với Vân Thâm, không khỏi ý vị thâm trường nhìn y một cái.
Vân Thâm cũng hiểu ý của hắn, chỉ hơi lắc đầu, khẽ cười: “Được rồi, Chiêu Vân, có chuyện gì trở lại thành rồi nói, Giác Phi chắc cũng mệt rồi.”
“Được thôi:” Đạm Thai Chiêu Vân cũng không dài dòng, xoay tay vung roi, chạy về thành.
Bọn họ theo sau, cùng nhau về thành. Không có lễ nghi phiền phức gì, bọn họ trực tiếp về Quốc sư phủ.
Phủ đệ rất lớn, Vân Thâm nói cho hắn, đây là Tướng quân phủ của phụ thân y. Sau khi phụ thân qua đời, tỷ tỷ xuất giá, ở đây liền chỉ còn lại một mình y.
Ninh Giác Phi nhìn y mỉm cười nói những lời này, trong lòng không khỏi nghĩ, một đứa trẻ ở lại một nơi lớn như vậy, cho dù người hầu thành đàn, trong lòng chỉ sợ cũng rất tịch mịch nhỉ?
Chờ tất cả dàn xếp xong xuôi, trời đã hoàng hôn rồi. Mấy ngày nay Vân Thâm sinh bệnh, thân thể mệt mỏi rã rời, giờ nói với hắn: “Giác Phi, ngươi cứ tự nhiên, ta đi nghỉ một chút.”
“Được.” Ninh Giác Phi cười gật đầu. “Ngươi nhớ uống thuốc.”
Vân Thâm vừa trở về phòng, Ninh Giác Phi lại thấy ngay vị công chúa hăng hái dạt dào nhìn mình, hắn cảm thấy đầu đau quá sức, nhanh chóng nói trước: “Công chúa, ta mệt mỏi, muốn đi nghỉ một hồi, xin ngài dừng bước.”
Đạm Thai Chiêu Vân có hứng thú nhìn hắn: “Sao Nam Sở lại có người như ngươi? Bọn họ mỗi ngày ngay cả bước đi đều lung lay lúc lắc, ngựa cũng rất ít. Ưm, ngựa của ngươi là tuấn mã Tây Vũ nhỉ, thật sự là tuấn mã khó gặp.”
Ninh Giác Phi nghe cô miêu tả người Nam Sở như vậy không khỏi bật cười, vừa đi vừa lắc đầu: “Công chúa, Nam Sở cũng có anh hùng hảo hán, chỉ là phần lớn bách tính không giỏi cưỡi ngựa mà thôi. Bọn họ khác các ngươi, họ làm ruộng, không cần cưỡi ngựa.”
Đạm Thai Chiêu Vân một bước bước ba mà theo sau hắn, hỏi không buông: “Vậy ngươi thấy cưỡi ngựa tốt hay làm ruộng tốt?”
“Đó là hai cách sống khác nhau, không thể nói cái nào tốt hơn được.” Ninh Giác Phi nhàn nhạt trả lời. “Chỉ cần hợp với bản thân là được rồi.”
Đạm Thai Chiêu Vân dường như chưa nghe qua cách nói thế bao giờ, cảm thấy rất mới mẻ, nửa ngày không biết nói thêm gì.
Ninh Giác Phi một cước bước vào phòng mình, sau đó khách khí nói: “Công chúa mời trở về.”
Đạm Thai Chiêu Vân cũng không cố ý vào, cười gật đầu: “Được, vậy ta ngày mai thăm ngươi.” rồi xoay người rời đi.
Lúc này Ninh Giác Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở tại Quốc sư phủ, hắn cảm thấy rất thư thái. Trong phủ có rất một phần cảnh trí giống phía nam, hồ nước, tiểu kiều, hoa viên, rừng cây, là những thứ năm xưa phụ thân y xây nên vì mẫu thân y. Phần lớn thói quen sinh sống của Vân Thâm đều giống Nam Sở.Tuy rằng Ninh Giác Phi không xoi mói gì đến ăn mặc nhưng thức ăn tinh tế xác thực so với những tảng thịt dê, thịt bò to lớn vẫn ngon hơn nhiều.
Mấy ngày Vân Thâm dưỡng bệnh, y thường cùng Ninh Giác Phi nói chuyện, rất hợp nhau, vui vẻ. Đạm Thai Chiêu Vân hầu như mỗi ngày đều tới, thường thường còn có vài cách cách, vương tử cùng đi. Những người này tuy là hoàng thân quốc thích nhưng đại thể tính tình rộng rãi hào sảng, cũng không nặng quan niệm giai cấp, đối với Ninh Giác Phi rất ngưỡng mộ. Mọi người cùng cười nói vui vẻ, qua một ngày tốt lành.
Bệnh của Vân Thâm đã đỡ thì y mỗi ngày liền vào cung lúc sáng sớm. Lúc Đạm Thai Mục không ở kinh đô, y giám quốc, dạy thái tử, xử lý chính vụ, rất bận rộn. Từ khi y tiến cung, Đạm Thai Chiêu Vân luôn quấn quít lấy Ninh Giác Phi hỏi đông hỏi tây cũng ít khi đến phủ.
Ninh Giác Phi liền một người đi dạo trong thành, thỉnh thoảng học tập thị tòng trong phủ các phương ngôn Bắc Kế, thậm chí chạy đến trù phòng học nấu ăn, rất nhanh đã hòa mình với người trong phủ, hắn cảm thấy sống rất vui vẻ.
Sáng sớm, hắn luôn cưỡi ngựa ra khỏi thành, phi ngựa trên thảo nguyên một đoạn rồi xuống ngựa, chạy bộ năm mươi dặm, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Dưới ánh mặt trời, một người một ngựa chạy trên thảo nguyên dần trở thành một phong cảnh ở Kế đô.
Một tháng sau đó, lúc hắn dừng chân, Đạm Thai Mục xuất hiện trước mặt hắn.
“Bệ hạ?” Hắn có chút giật mình.
Đạm Thai Mục mỉm cười xuống ngựa, đi tới trước mặt hắn. “Ta nghe mọi người nói sáng nào ngươi cũng đi chạy bộ nên đến xem.”
Ninh Giác Phi lập tức lấy khăn lau mồ hôi: “Đúng vậy, là thói quen của ta, không chạy khó chịu.” Hắn cười nói.
“Thói quen tốt.” Đạm Thai Mục thuận tay lấy áo khoác đưa cho hắn. “Nếu như người người ở Nam Sở đều có thói quen tốt như ngươi, chỉ sợ Bắc Kế ta cũng không dám đơn giản khai chiến.”
Ninh Giác Phi không thích nói chuyện của mình với người khác, chỉ cười cười, nhận áo khoác.
Đạm Thai Mục cùng hắn sóng vai đi trên thảo nguyên, hờ hững nói: “Chúng ta đã rút quân khỏi Yến Bắc thất quận rồi?”
“Thế à?” Ninh Giác Phi cho rằng đây là hành động quân sự của Bắc Kế, nên cũng không hỏi nhiều.
Đạm Thai Mục lại nói tiếp: “Võ vương Thuần Vu Càn của Nam Sở rất có đầu óc. Y đưa cho Độc Cô Cập mười vạn lượng bạc, hai mươi vạn thạch lương thực, đổi lấy hắn xuất binh đông xâm, chiếm biên cảnh tây bộ nước ta. Ta nhất thời trở tay không kịp chỉ đành rút quân khỏi Yến Bắc thất quận, để tám vạn nhân mã trợ giúp tây cương.”
Ninh Giác Phi nghe thế cười: “Quả nhiên hảo mưu kế. Chẳng qua, Độc Cô Cập có lực lượng đấu cùng bệ hạ à?”
“Quân Tây Vũ dũng mãnh không kém quân đội Bắc Kế ta. Hơn nữa, ngọn lửa ở Kiếm môn quan thiêu hủy một phần thảo nguyên của họ, họ cũng muốn chiếm đồng cỏ màu mỡ tây cương ta. Huống hồ, bọn họ đối với Nam Sở cũng có ý đồ, tự nhiên không để Bắc Kế ta chiếm lợi. Thế nên lần tiến công này, Độc Cô Cập khuynh hết toàn lực, không thể coi thường.”
Ninh Giác Phi vừa nghe vừa gật đầu.
“Ta quay về thăm ngươi.” Đạm Thai Mục mỉm cười nói với hắn: “Thế nào? Ở Kế đô quen rồi chứ?”
“Quen rồi.” Ninh Giác Phi cảm kích cười. “Tạ bệ hạ.”
“Tạ Vân Thâm là được rồi, là y chiếu cố ngươi, cũng không phải ta.” Đạm Thai Mục mỉm cười nói.
“Đúng vậy, Vân Thâm bận rộn như vậy còn không quên chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của ta, làm ta cảm thấy mình đang quấy rầy y.”
“Cần gì khách khí như vậy? Hiếu khách là truyền thống của người Bắc Kế chúng ta. Quý khách như ngươi đến Kế đô chúng ta thì người người đều hoan nghênh cả.”
Hai người chậm rãi bước trên cỏ, bình thản nhàn nhã. Đạm Thai Mục hôm nay không mặc áo giáp mà chỉ mặc y phục bình thường, trên mặt không có chút nào lo nghĩ suy tư, một điểm cũng không nhìn ra vết tích của chiến sự tây cương.
Đi tới gần thành, Vân Thâm đã đến đón.
Y tao nhã cười, kêu một tiếng: “Giác Phi”.
Ninh Giác Phi cũng gật đầu cười: “Vân Thâm, ngươi cũng ra ngoài à, không xử lý công vụ sao?”
“Một hồi về làm cũng không sao.” Vân Thâm cười nói. “Bệ hạ, mới vừa nhận được hai cấp báo. Một là đại vương Độc Cô Cập của Tây Vũ đăng cơ xưng đế. Hai là thái tử Nam Sở và Tĩnh vương mưu phản đã bị Võ vương bắt.”