Quyển 2 - Chương 15
Trong phòng khách, trên chiếc bàn dài là một đống các mũi tên. Mũi tên màu đen, thân to, nặng, vừa nhìn liền biết không phải loại tên bình thường.
Ninh Giác Phi cầm lấy một mũi tên, tỉ mỉ đánh giá.
Độc Cô Yển cũng cầm lấy một mũi, nhìn ngắm cẩn thận.
Đan Cổ ở bên cạnh: “Ta đã phái người tr.a tiền viện, tổng cộng tìm được sáu mươi mũi tên, đều ở đây cả.”
Ninh Giác Phi khẽ nhíu mày. Đêm qua hắn chỉ cảm thấy những mũi tên này cứ từng tên từng tên được bắn tới, dường như vô cùng vô tận, cảm thấy như có đến trăm mũi, thì ra chỉ có sáu mươi mũi. Hắn suy nghĩ rồi nói: “Tên này uy lực vô cùng lớn, nguyên liệu chế tạo cũng không dễ tìm, xạ thủ bình thường rất khó làm được.”
“Đúng vậy, có thể xưng thành thần binh lợi khí. Trên những mũi tên như thế này thường sẽ không bôi thêm độc dược, đó là niềm kiêu hãnh của xạ thủ.” Độc Cô Yển ước lượng trọng lượng mũi tên, rồi lại ra sức bẻ gãy nó, có chút suy tư. “Muốn bắn được tên như thế này, cung cũng phải nặng ít nhất trăm thạch, bắn ra vừa ổn lại vừa chuẩn, khó càng thêm khó, có thể nói là kinh thế hãi tục. Nếu người này là người trong Tây Vũ, bằng vào tài xạ thủ này đã sớm danh dương thiên hạ, nhưng ta chưa từng nghe nói đến người như thế xuất hiện. Bắc Kế cũng chưa từng nghe nói. Nam Sở thì ngoại trừ Xuyên Vân Tiễn, Triệu Luân năm đó ra, tài bắn cung của những người khác cũng không được nhắc đến. Nếu muốn bắn được như ngày hôm qua, nhất định phải khổ luyện không ngừng, phải luyện liên tục trong mười năm thì mới có khả năng như vậy. Lẽ nào có người ẩn tích mười năm, khổ luyện bắn cung? Nếu thế, lần này hắn xuất hiện, là vì cái gì?
Đối với phán đoán của y, Ninh Giác Phi hoàn toàn đồng ý. Hắn suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Đan Cổ: “Từ trên người những hắc y nhân đã ch.ết có phát hiện ra được điều gì không?”
“Hiện tại chưa có đầu mối nào.” Đan Cổ thở dài. “Mặt mũi của những người này đều rất bình thường, là gương mặt của người phương bắc, Tây Vũ, Bắc Kế thậm chí Tây Cực, khắp nơi đều có người giống thế này. Trên người bọn chúng cũng không mang theo thứ gì, vải vóc y phục là hàng từ Nam Sở, đao cầm trong tay là kỹ thuật rèn của Bắc Kế, túi tên và giày da cũng là kiểu dáng bình thường nhất của Tây Vũ ta. Bởi vậy có thể, đám người này chắc chắc không phải một thời kích động mà tập kích, tất cả đều có chuẩn bị chu đáo cả. Nhưng bọn hắn mục tiêu của chúng là ai, có mưu đồ gì, hiện nay vẫn chưa thể xác định.”
Ninh Giác Phi xuyên không cũng đã vài năm nhưng vẫn phiền chán đối với chính trị thời này, hôm nay hắn chỉ biết đại thể trong thiên hạ, nhưng với những việc nhỏ nhặt ở đây lại không biết nhiều, tự nhiên cũng không thể từ ân oán giang hồ hay quan hệ hoàng thất mà suy nghĩ ra nguyên do. Hắn suy tư một hồi: “Ta đi xem những kẻ tập kích trước đã.”
“Được, mời sang bên này.” Đan Cổ ngoắc tay gọi hạ nhân dẫn đường rồi cùng đi theo Ninh Giác Phi và Độc Cô Yển.
Thi thể hắc y nhân có tất cả mười người, không nhiều. Ninh Giác Phi lần lượt đi qua xem từng người một, tình huống giống như những gì Đan Cổ đã nói. Cách làm của chúng rất sạch sẽ, trong thời gian ngắn khó mà từ những thi thể này tr.a ra điều gì.
Hắn ngửa đầu nhìn trời cao trong suốt, suy nghĩ một hồi: “Những người bỏ chạy thì sao? Có bắt được không?”
“Không.” Đan Cổ nhíu chặt hai hàng lông mày. “Có thể khẳng định, chúng chưa ra khỏi thành, tất cả đều ẩn nấp trong thành. Ta đã hạ lệnh lục soát, thế nhưng nhân khẩu trong thành đông đúc, không có khả năng soát từng nhà.”
“Phải, tốt nhất đừng nhiễu dân.” Ninh Giác Phi không cần nhìn cũng biết cảnh tượng lục soát toàn thành như thế nào, khẳng định gà bay chó sủa, xui xẻo chỉ có người nghèo mà thôi. Những nhà đại phú đại quý thì binh lính không dám xông vào, chỉ có thể ở trước mặt dân đen mà tác oai tác phúc. Loại lục soát toàn thành này, thật ra cũng chẳng thể tr.a ra điều gì. Những tên trộm gà bắt chó bình thường thì dễ bắt được, nhưng những loại có tổ chức, có kế hoạch như thế này, làm sao mà dễ dàng sa lưới.
Xem xong hiện trường, Độc Cô Yển thực sự đã đói rã ruột, liền bắt Ninh Giác Phi quay về thiên sảnh mà ăn.
Thời gian đã không còn sớm, bữa này không biết nên gọi là ăn sáng hay ăn trưa, món ăn được mang lên rất đầy đủ, xếp đầy cả bàn, có những món dân dã cũng có những món tinh tế, nam bắc đều có, cân nhắc chu đáo.
Độc Cô Yển đổ một chén trà sữa lớn, ừng ực mà uống hết cả ly, sau đó, tay trái cầm bánh, tay phải cầm thịt bò, cắn bên này một miếng bên kia một miếng.
Ninh Giác Phi không kén ăn, nhưng dáng ăn so với y thì nhã nhặn hơn.
Độc Cô Yển hưởng thụ nheo nheo mắt, đánh giá tướng quân thiếu niên đối diện, trong lòng suy tính, người phương nam lớn lên quả thật xinh đẹp tuyệt trần, lần trước ở chỗ hoàng đệ thấy mỹ nhân Giang Tòng Loan kia, lòng có chút ngứa ngáy, nhưng ngại đó là người của hoàng đệ, không tiện động thủ. Còn người trước mặt này là người tự do, hơn nữa nói về thân phận, công danh, tướng mạo, còn tuyệt đẳng hơn cả Giang mỹ nhân, không khỏi làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng. Chẳng qua, y cũng hiểu, vị Liệt Hỏa tướng quân này cũng không ngây thơ như vẻ bề ngoài, bằng không, Nam Sở đã không vong trên tay hắn.
Trong khi y ở trong lòng suy qua tính lại, thì Ninh Giác Phi đã ăn xong. Bởi vì trong lòng còn lo cho Vân Thâm nên hắn liền buông đũa, đứng dậy, khách sáo chào: “Vương gia, ta về trước, ngươi từ từ ăn.”
“Hả? Nhanh vậy? No rồi sao?” Độc Cô Yển có chút kinh ngạc. “Ngươi ăn ít vậy?”
“Không ít đâu.” Ninh Giác Phi có chút buồn cười.” Vương gia đang suy nghĩ nên không chú ý, ta đã ăn rất nhiều rồi.”
“À à, vậy thì tốt.” Thần sắc Độc Cô Yển như thường, thân thiện dặn dò. “Vậy ngươi cứ đi nghỉ đi. Ngày hôm nay quả thật giày vò người ta, ngươi cũng mệt rồi phải không?”
“Một chút.” Ninh Giác Phi ôn hòa cười nói: “Vương gia cũng vậy mà, cũng nên nghỉ ngơi thôi, đừng quá sức.”
“Được rồi.” Độc Cô Yển cảm thấy thoải mái, gật đầu.
Ninh Giác Phi đi ra cửa phòng, đi qua đình viện đang mở rộng, dọc theo mép nước, trở về sân của Vân Thâm và Đạm Du Nhiên.
Đến tận lúc này, hắn mới phát hiện, sân này và sân lúc trước hắn ở cách nhau không xa, ở giữa trồng hoa cỏ trang trí, có đá màu xây thành một lối mòn nhỏ, phong cảnh cũng yên tĩnh mát mẻ. Nếu thế thì hắn muốn chăm sóc Vân Thâm cũng tiện hơn nhiều, không cần chạy đi đâu xa, xem ra, trong tình hình hỗn loạn như thế mà Đan Cổ cũng suy nghĩ thật chu đáo, thực sự khiến người ta bội phục.
Ninh Giác Phi đi vào phòng, thuộc hạ của hắn vẫn còn canh giữ ở nơi này, nhìn thấy hắn tiến đến, tất cả khom lưng hành lễ. Hắn lên tiếng: “Các ngươi khổ cực rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở đây.”
“Không cần, tướng quân.” Trong đó một người đứng ra nói. “Ngài cũng đã thức trắng đêm chưa ngủ rồi, ngài nên nghỉ ngơi một chút thôi. Bọn ta có thể thay phiên nhau, có người đang nghỉ ngơi, lát nữa sẽ đến lượt bọn ta.”
Ninh Giác Phi cảm thấy vậy là ổn thỏa nên gật đầu, đi vào buồng trong.
Vân Thâm và Đạm Du Nhiên còn đang mê man, Cận đại phu ngồi ở bên cạnh bàn, tay chống trán, hiển nhiên ông đang ngủ gật, hai đồ đệ của ông đều ở dưới mái hiên, một người giã thuốc, một người nấu thuốc, vừa làm vừa nói chuyện với nhau.
Người của Du Nhiên Các đã đi phân nửa, chỉ còn lại Nghiêm Ký và Tằng Thuấn ở chỗ này. Thuộc hạ Ninh Giác Phi còn có hai người bên trong, hai người bên ngoài xem tình hình, hai bên ngay cả một câu tán ngẫu cũng chẳng thèm nói với nhau.
Ninh Giác Phi thật sự là mệt mỏi nên liền đối với thuộc hạ vội chào đón, nói: “Đi khiêng một cái ghế lại đây, ta ở chỗ này nghỉ một chút.”
Một người thuộc hạ cúi đầu nói: “Tuân lệnh.” rồi đi ra ngoài.
Ninh Giác Phi tới bên sạp của Đạm Du Nhiên, đưa mu bàn tay thử nhiệt độ của hắn, rồi lại quan sát sắc mặt hắn, thân thiết hỏi Nghiêm Ký: “Đạm lão bản đã tỉnh lần nào chưa?”
“Còn chưa tỉnh.” Nghiêm Ký với hắn đè giọng thì thầm. “Đã đút một lần thuốc rồi, là chúng ta đút.” Nói đến đây, ông nghẹn ngào phải ngừng lại một hồi mới nói tiếp. “Thiếu gia chúng ta lớn như vậy, chưa từng chịu qua cảnh này.”
“Rất xin lỗi.” Ninh Giác Phi thành khẩn. “Ta không hy vọng xảy ra chuyện như thế này, nhưng, trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có lúc phúc lúc họa, con người không thể chống lại được. Đêm qua sự tình quá gấp, chúng ta không thể bố trí vạn vô nhất thất, quả thực rất xin lỗi.”
“Ninh tướng quân xin đừng nói vậy.” Nghiêm Ký nghiêm mặt nói. “Vừa rồi, quản gia Đan phủ có nói cho chúng ta biết, đêm qua thích khách phóng hỏa thiêu chính sảnh, là do Ninh tướng quân bảo vệ thiếu gia nhà ta, sau đó còn tự mình cõng thiếu gia nhà ta lao ra khỏi biển lửa. Nếu như không là như thế, thiếu gia nhà ta chỉ sợ đã… Nói chung, là tướng quân đã cứu thiếu gia ta, là đại ân nhân của Đạm phủ chúng ta. Tiểu nhân đa tạ đại ân của tướng quân.” Nói xong, ông quỳ xuống.
Tằng Thuấn cũng quỳ xuống, trịnh trọng nói: “Dập đầu tạ ơn tướng quân.”
Hai người cùng nhau dập dầu, lạy tạ.
Ninh Giác Phi không nghĩ tới bọn họ sẽ làm như vậy, lập tức cúi người đỡ lấy bọn họ, vội vã nói: “Xin hai vị đừng làm như vậy, mau đứng lên.”
Hai người còn muốn dập đầu thế nhưng tay Ninh Giác Phi vững vàng ghìm lấy họ, nâng lên, không để cho cả hai tiếp tục dập đầu, cả hai đành thuận theo tay hắn mà đứng dậy.
Tằng Thuấn cúi đầu, nhún nhường xin lỗi: “Lúc trước tiểu nhân nói năng lỗ mãng, còn phải xin tướng quân thứ lỗi.”
“Đó là tình cảm con người, ta hiểu.” Ninh Giác Phi cười nói. “Tằng gia xin đừng để ở trong lòng.”
Tằng Thuấn nhanh chóng xua tay: “Không không, tại hạ không dám nhận chữ ‘gia” này, thiếu gia gọi tiểu nhân lão Tằng, tướng quân nếu không chê, xin kêu một tiếng lão Tằng là được rồi.”
Lúc này, thuộc hạ của Ninh Giác Phi đã mang ra một cái sạp trải thảm da trâu. Trời đầu hạ, khí hậu phương bắc khô nóng, nằm trên thảm da trâu thì sẽ mát mẻ hơn. Người nọ kéo sạp đặt gần giường Vân Thâm, nói với Ninh Giác Phi: “Tướng quân, ngài mệt mỏi cả hai ngày nay rồi, xin hãy mau chóng nghỉ ngơi.”
“Đúng đúng.” Nghiêm Ký và Tằng Thuấn thân thiết nhắc nhở: “Tướng quân xin hãy nghỉ ngơi một chút.”
Ninh Giác Phi cũng không khách sáo thêm, cười cười gật đầu, rồi ngồi lên cạnh giường Vân Thâm, nhẹ nhàng sờ trán y, cẩn thận vén góc chăn, thay y kiểm tr.a băng vải bên tay trái. Thấy không có gì lạ, hắn liền thay Vân Thâm ém chăn, sau đó nhìn gương mặt tuấn tú mà tái nhợt của y, trầm mặc một hồi lâu, rồi mới nằm lên sạp bên cạnh, mệt mỏi nhắm hai mắt.
Vừa nằm lên sạp, hai mắt đã sụp xuống, đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lặn.
Hắn còn chưa mở mắt liền nghe được tiếng người nói khe khẽ trong phòng.
“Vân đại nhân, ngài uống chút canh này.” Đó là âm thanh của Nghiêm Ký. “Du Nhiên Các chúng ta có đầu bếp nổi tiếng mời từ Giang Nam đến, nấu món canh lộc nhung này là số một, không hề mỡ màng, rất dễ tiêu, bổ huyết dưỡng khí, vô cùng tốt cho thân thể.”
“Được rồi, cảm ơn. Ta còn chưa đói bụng, ông cứ để đó đã.” Âm thanh Vân Thâm rất nhẹ, ẩn ẩn chút lạnh nhạt. Người ngoài nghe không hiểu nhưng Ninh Giác Phi vừa nghe liền hiểu.
Hắn mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Vân Thâm quả nhiên đã tỉnh, đang nằm trên giường, vùng xung quanh lông mày nhíu sát lại với nhau, hiển nhiên đang chịu đau.
Y bị bắn trúng hõm vai, bị thương chỗ ấy tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng là nơi tập trung nhiều dây thần kinh, sau khi bị thương sẽ rất đau. Trong kiếp trước của hắn, khi họ bắt được tù binh, cần thẩm vấn mau, bức cung nhanh thì thường dùng những vật sắt nhọn đâm vào chỗ đó. Cái loại đau đớn này, ngay cả những người binh sĩ bằng sắt cũng không chịu nổi chứ đừng nói đến thư sinh chưa bao giờ được huấn luyện như Vân Thâm.
Ninh Giác Phi ngồi bên cạnh y, dịu dàng hỏi: “Đau lắm à?”
“Ừ, có chút.” Vân Thâm nhìn hắn, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, muốn cười một cái nhưng cuối cùng lại cười không nổi, đau đến nhíu mày.
Nghiêm Ký đứng bên cạnh, trên tay bưng bát ngọc màu xanh nhạt có chứa một chiếc muỗng bạc, vừa tinh xảo, lại có thể thử độc.
Ninh Giác Phi gật đầu chào rồi đưa tay nhận chén: “Cảm ơn ông, cứ để ta làm.”
“Được.” Nghiêm Ký cung kính cười đáp, đi qua chăm sóc Đạm Du Nhiên.
Ninh Giác Phi khuấy nhẹ canh, tự mình nếm một ngụm, quả đúng canh rất ngon, dịu dàng dỗ dành Vân Thâm: “Canh này rất ngon, cũng tốt cho thân thể ngươi, nào, uống một chút thôi, nhé?”
Vân Thâm nhìn hắn một lát, rốt cục cũng nhẹ nhàng đồng ý: “Được.”
Ninh Giác Phi liền cẩn thận múc một muỗng, từng chút từng chút đút cho y.
*Hết chương 15*
*Mai_kari*: Với sự xinh đẹp của bạn Phi thì Độc Cô Yển có thể tự mình YY, nhưng khuyến nghị đừng nên thử chạm vào. Đã có một đống người thử, và tiếp theo là mất cả nước đấy. Có cái câu, vật càng đẹp thì càng độc đấy. Với lại, thấy cảnh Giác Phi cưng chiều chăm sóc Vân Thâm mà cưng quá đi hà ^_^ Ôn nhu công ~~~