Quyển 2 - Chương 27

Vào đến biên giới, Ninh Giác Phi lại chẳng có cảm nhận gì đặc biệt.


Sơn hà như cũ, chỉ là cờ xí ở tường thành đã đổi, quan binh thủ thành mặc quân phục Bắc Kế, nhưng vẫn nói tiếng Nam Sở, cửa thành ngày trước vốn thường đóng chặt nay đã mở ra, cho dù là ai, chỉ cần mang công văn quan hành của Tây Vũ hay Bắc Kế thì cứ y luật giao nộp thuế quan, tướng mạo không phải tội phạm phát lệnh truy nã thì sẽ được tự do ra vào.


Trong thành cảnh tượng vui sướng hạnh phúc, toàn bộ cửa hàng đều mở rộng cửa kinh doanh, nhà cửa từng bị chiến hỏa tiêu hủy cũng được trùng kiến, phố xá rộn ràng, người người thoải mái, không còn thất kinh, bất an lo nghĩ như thời chiến loạn.
Ninh Giác Phi nhìn tất cả, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.


Vết thương của Vân Thâm đã đỡ nhiều, bỏ xe cưỡi ngựa, cùng hắn sóng vai, chỉ là tay trái vẫn bị cột dây đeo trên cổ, tránh hoạt động ảnh hưởng đến vết thương.
Hai người đi giữa sứ đoàn, không nói tiếng nào.


Quân đội Tây Vũ hộ tống bọn họ đã quay đầu về nước, nhân số của sứ đoàn giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn khiến người khác chú ý như cũ.


Lúc đầu, Ninh Giác Phi đơn thân độc mã cưỡi ngựa vào Kiếm môn quan, bắt Du Hổ, bức đầu hàng, rất nhiều người vẫn còn nhớ rõ, lúc này nhiều người không khỏi dừng chân, nhìn hắn không chuyển mắt, mỗi người ai cũng có nét mặt rất khác nhau, từ tôn kính, ngưỡng mộ đến xem thường, thống hận, cũng không có gì lạ.


available on google playdownload on app store


Ninh Giác Phi tựa như không biết gì cả, chỉ giục ngựa đi về phía trước.
Bọn họ ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày thứ hai đã xuất phát, cứ ngày đi đêm nghỉ như vậy, một đường thấy đủ khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của quan viên địa phương, rất nhanh liền đến Lâm Truy.


Đạm Thai Kinh Vĩ đã mặc lại phục sức thái tử, còn Đạm Thai Mục đã phát thánh chỉ, để thái tử thân nghênh thiên hạ binh mã đại nguyên soái Ninh Giác Phi quay về triều.


Ngoài thành Lâm Truy, nghi thức nghênh đón long trọng vô cùng, khiến Ninh Giác Phi nhíu mày, hắn vốn quen ẩn mình làm việc, nên ghét nhất bị người khác chú ý.


Vân Thâm cúi đầu khuyên bảo, “Nhẫn nại chút nhé? Nhất định phải làm cách này để chiêu cáo thiên hạ, để những lời đồn thất thiệt kia phải tự sụp đổ.”
Ninh Giác Phi cũng hiểu chuyện này, tất cả vì đại cục nên cũng đành miễn cưỡng nhịn xuống sự sốt ruột trong lòng.


Vẻ mặt Đạm Thai Kinh Vĩ nghiêm nghị, dưới sự nghênh tiếp của văn võ quan viên cùng Ninh Giác Phi đi vào trong thành.
Trong thành muôn người đều đổ xô ra đường, muốn xem vị tướng quân nhân nghĩa dẫn đại quân vây lấy Lâm Truy nhưng không hề thương tổn một cành cây ngọn cỏ nào.


Ninh Giác Phi không mặc sắc phục nguyên soái, mà mặc thường phục thêu hoa văn chim ưng Vân Thâm chuẩn bị cho hắn, nhìn qua oai hùng bừng bừng, tuấn mỹ tuyệt luân, hắn ưỡn ngực thẳng lưng, cưỡi trên Liệt Hỏa, vững vàng qua quan, đi vào hoàng thành.


Hắn được khâm điểm cưỡi ngựa vào cung, đeo đao trước điện, thế nhưng hắn không làm thế, đi tới cửa cung đã xoay người xuống ngựa, cởi Ưng đao, rồi mới cùng Vân Thâm đi sau lưng Đạm Thai Kinh Vĩ vào.


Vân Thâm vẫn mặc thường phục, nhưng tay trái không còn treo trên cổ nữa, nhìn bề ngoài hoàn toàn không thấy gì khác bình thường, y không muốn người khác biết mình bị thương, miễn cho bọn phản loạn được cổ vũ mà sinh sự nữa.


Đạm Thai Mục ngồi ở long ỷ chính điện, nhận vái chào của quần thần, sau đó ‘miễn lễ’ cho họ, cười khen ngợi và khuyến khích khi sứ đoàn hoàn thành nhiệm vụ, rồi truyền ban thưởng yến.


Hắn ngồi ngay ngắn trên long ỷ, cao cao tại thượng, thấy không rõ sắc mặt, thế nhưng Vân Thâm có thể nghe ra chút suy yếu trong trong giọng nói vang dội của hắn, dễ dàng nhận thấy trung khí bất túc, không khỏi có chút lo lắng. Chẳng qua, bọn họ đều đã trở về, khúc mắc của Đạm Thai Mục cũng đã cởi, chỉ cần danh y ra đơn thuốc, tĩnh dưỡng vài ngày, là có thể khỏi hẳn.


Cả đêm ca múa mừng cảnh thái bình, náo nhiệt phi phàm, Ninh Giác Phi thực sự không thích cái cảnh này, nhưng nhớ đến bệnh tình của Đạm Thai Mục nên liếc mắt ra hiệu cho Đạm Thai Kinh Vĩ một cái.


Đạm Thai Kinh Vĩ ngầm hiểu, với lại cậu cũng còn lo lắng cho bệnh phụ hoàng mình, nên lặng lẽ tìm tổng quản thái giám, dặn dò vài câu.
Vũ khúc vừa dừng, tổng quản thái giám lớn tiếng tuyên: “Tiệc tàn, cung tống hoàng thượng.”


Đạm Thai Mục cố chống, cười nhìn Ninh Giác Phi và Vân Thâm, nghe thái giám tuyên như vậy, có phần giật mình.
Tất cả mọi người đứng dậy hành lễ: “Cung tống hoàng thượng.”
Đạm Thai Mục liền thuận thế đứng lên, xoay người rời khỏi.


Nhưng không được tuyên triệu, Vân Thâm và Ninh Giác Phi không thể đến hậu cung thăm hắn, đành phải theo đại thần nối đuôi ra về.
Ở Lâm Truy, Ninh Giác Phi không có phủ đệ của mình, Vân Thâm tự nhiên mà đem hắn về phủ quốc sư.


Đây vốn là phủ đệ của Thuần Vu Triều, Ninh Giác Phi chưa từng tới đây bao giờ, tự nhiên không biết, Thuần Vu Triều vốn là nhi tử của chính cung hoàng hậu Nam Sở nên phủ đệ rất rộng quy cách tu kiến cũng rất hoa mỹ, tuy rằng bóng đêm đã phủ xuống từ lâu nhưng trong vườn đèn đuốc vẫn sáng trưng, phần lớn cảnh vật vườn tược vẫn thấy rất rõ ràng. Một đường đi, Ninh Giác Phi cảm thấy cảnh sắc và kiến trúc nơi này rất giống Di Hoà Viên ở Bắc Kinh, có vẻ rất thân thiết.


Vân Thâm từng nhiều lần hỏi thăm Đại Đàn Sâm những chuyện của Giác Phi rồi mới chọn nơi này làm phủ đệ của mình. Đạm Thai Mục tự nhiên hiểu ý của y, nên liền mời Thuần vương, Thuần Vu Triều tới, dùng lễ mà đãi, muốn mời hắn chuyển đến Từ Ân cung vốn xây dựng để hoàng thái hậu bảo dưỡng tuổi thọ. Lúc này Thuần Vu Triều biểu thị không muốn để tân triều phiền phức, xin được chuyển đến quý phủ của đại ca Thuần Vu Càn. Đạm Thai Mục thấy để huynh đệ họ ở cùng một chỗ thì sẽ dễ dàng giám sát hơn, cũng không sợ họ giở trò, vì thế liền đồng ý. Đợi Thuần Vu Triều mang theo gia nhân chuyển ra, Vân Thâm liền tu sửa ở đây rồi vào ở.


Lúc này, y âm thầm chú ý nét mặt của Ninh Giác Phi, thấy hắn không toát ra vẻ chán ghét hay lạnh nhạt, trái lại có phần vui vẻ, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, y biết mình đã làm đúng rồi.
*Hết chương 27*






Truyện liên quan