Chương 66: Đấu văn - Đế sư Vương Bác

Kinh ngạc, hâm mộ, kích động…Thậm chí rất nhiều lão nhân và trung niên đều đứng bật dậy từ chỗ ngồi, kích động nhìn vào Kiếm Thần chỉ hoàn trên tay Diệp Vô Thần với vẻ mặt tôn trọng và cuồng nhiệt. Đối với đại bộ phận người trẻ tuổi mà nói, Kiếm Thần chỉ là như thần thoại, nghe qua rất hư vô mờ ảo, với họ mà nói, trọng lượng của hai chữ "Kiếm Thần" thật sự quá lớn. Nó trước kia từng là cột trụ, là tín ngưỡng của họ, thậm chí là cột trụ, tín ngưỡng của toàn bộ Thiên Long Quốc.


Mà lúc này, Long Dận đứng trên vạn người cũng bật dậy, vẻ mặt mừng rỡ cùng kính ý. Sau đó lớn tiếng nói:


- Trẫm thật không nghĩ tới, Vô Thần hóa ra là đệ tử của Kiếm Thần tiền bối, mà người có thể có được Kiếm Thần chỉ hoàn sẽ là truyền nhân duy nhất của Kiếm Thần tiền bối. Kiếm Thần truyền nhân rốt cục xuất hiện, hơn nữa là con trai của Diệp gia Thiên Long Thành, chứng tỏ Kiếm Thần tiền bối chưa từng quên chúng ta, thật là đáng mừng, đáng mừng! Ha ha ha!


Long Dận cất tiếng cười lớn, cũng lây sang những người khác. Đúng vậy, Kiếm Thần chưa từng quên bọn họ, hơn nữa còn chọn người của Diệp Gia làm đệ tử, điều này có ý nghĩa giống Phong Triêu Dương của Đại Phong Quốc, hắn sẽ là vị Kiếm Thần tiếp theo cả đời cống hiến cho Thiên Long Quốc, trở thành vị thần thủ hộ của Thiên Long Quốc. Lúc này, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Diệp Vô Thần đã nảy sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Bời bị hắn là truyền nhân của Kiếm Thần, là vị Kiếm Thần tiếp theo.


- Vô Thần, trẫm cho rằng, thành tựu của ngươi sau này sẽ còn vượt qua tôn sư! -Long Dận nhấn mạnh nói.


Vượt qua Kiếm Thần, còn có đánh giá nào cao hơn việc này sao!? Nhưng căn cứ vào biểu hiện lúc trước của Diệp Vô Thần, không ai cảm thấy đánh giá này là quá đáng, ngay cả người trong Lâm gia đang càng lúc càng xanh mặt lại trong tiềm thức cũng hoàn toàn đồng ý.


available on google playdownload on app store


- Hoàng thượng quá khen rồi. -Diệp Vô Thần mỉm cười nói.


- Ha ha, thì ra là thế. Tôn sư đã sớm đi vào con đường của thần, xem ra, không chỉ là kiếm của người, ngay cả cầm kì thư họa của người đều đã tiến nhập con đường của thần mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, khó trách, khó trách. -Lão nhân vuốt vuốt bộ râu đã bạc của mình, lại nói tiếp:


- Chàng trai trẻ, lão nhân ta mặt dày đưa ra thỉnh cầu, có thể đem bức "Tịnh đế liên hoa" này tặng cho lão già ta được chăng, khi đó lão già này sẽ gỡ xuống tất cả tác phẩm trần tục ở trên tường, chỉ để lại bức này, mỗi ngày chiêm ngưỡng ba canh, để ngộ ra họa đạo thật sự.


Diệp Vô Thần thầm chán nản. Bức họa này căn bản chẳng có gì đáng gọi là "Thần đạo", chẳng qua là lợi dụng một cách cực kỳ xảo diệu một chút nguyên lí vật lí mà thôi. Hơn nữa, nay vết nước đã khô hết, bức tranh cũng thành hình, chỉ có thể nói là một bức tranh đẹp mà thôi, không thể lặp lại khoảng thời gian ngắn ngủi kinh diễm trước kia. Hơn nữa hắn vẽ bức tranh này đều có mục đích của hắn.


Hắn cung kính nói:
- Lão tiền bối, bức tranh này đã có chủ, kỳ thật cũng không hợp với tiền bối. Không bằng nếu tiền bối không chê, ngày khác vãn bối sẽ tự mình đến nhà vẽ ba bức cho tiền bối, còn mong tiền bối không lấy làm phiền lòng.
- Lời này thật sao? Tốt, tốt!


Lão nhân vui vẻ gật đầu, sau đó nghĩ lại, cười ha hả:
- Ha ha, thì ra là thế. Là ta ngắm thần tác này nhất thời kích động trở thành lão hồ đồ, quên mất ý nghĩa vốn có của "Tịnh đế liên hoa", bỗng chốc làm trò cười cho người trong nghề rồi.


Câu nhắc nhở này của hắn khiến cho mọi người đều nghĩ ra, tịnh đế liên hoa, ẩn ý chính là hai người yêu nhau gắn bó, mà hắn nói bức tranh này đã có chủ… Chẳng lẽ hắn đã có người trong lòng sao? Nghĩ đến đây, không ít nữ tử chưa chồng không khỏi buồn bã. Tướng mạo, khí chất, gia thế, võ nghệ, tài hoa, sư thừa, không chỗ nào không phải là người khác mong mỏi mà không bằng, hoàn mỹ không tỳ vết. Nam tử thần kì như thế, cả đời cũng không thể tìm được người thứ hai, là cô gái ra sao mới có may mắn xứng với hắn!?


- Thần nhi, không phải gọi là lão tiền bối, người là ông ngoại của con.


Người vừa nói là Vương Văn Thù. Lúc này nàng đã cười đến toét miệng. Trong mắt người mẹ, đứa con của mình vĩnh viễn là giỏi nhất. Nhưng bởi vì con trai nàng trước đó quá mức kém cỏi, nên khi nhắc tới con mình với người ngoài, nàng cảm thấy không đẹp mặt, có cảm giác thất bại nặng nề. Mà biểu hiện kinh người của Diệp Vô Thần ngày hôm nay, làm cho nỗi vui mừng cùng kiêu ngạo trong lòng nàng không lời nào có thể diễn tả được. Lúc này nàng mới chính thức cảm nhận được một thứ gọi là kiêu ngạo của người mẹ, bởi vì con trai của nàng ưu tú như vậy, như một viên minh châu rực rỡ, trở thành tiêu điểm lóa mắt, áp chế tất cả quang mang của các bạn cùng lứa.


Lão nhân đó chính là cha của nàng – Đế sư Vương Bác. Nhìn hai người già trẻ bọn họ, một người thì gọi "Chàng trai trẻ", một người thì gọi "Lão tiền bối", nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, cuối cùng không nhịn được phải nói ra.
- Hả? -Diệp Vô Thần đơ ra, vẻ mặt kinh ngạc.


- Ha ha ha! -Vương Bác cười lớn rất thư thái, vuốt bộ râu dài nói:


- Thần nhi, ngoại công nghe nói sau khi con được Kiếm Thấn cứu đã bị mất hết trí nhớ, nay vẫn không nguyện thật tâm thừa nhận người thân của con. Chuyện này cũng là chuyện thường tình, ta sẽ không ép ngươi gọi ta ngoạicoong, nhưng con đã đáp ứng vẽ cho ta ba bức tranh, chuyện này nhất không được đổi ý.


- Được, quyết không nuốt lời!
Diệp Vô Thần mỉm cười đáp lại.


Vương Bác mấy năm nay rất ít khi gặp Diệp Vô Thần, thỉnh thoảng đi tới Diệp gia, cũng chỉ sẽ tỏ chút tâm ý hỏi thăm vài lần, khi rời đi đều âm thầm lắc đầu, thất vọng đến cực điểm. Mà nay, ông lại nhìn thấy một con Giao long sắp bay lên tận trời. Thế sự vô thường, như hắn thấy những lời này đặt trên người đứa ngoại tôn của ông là hoàn toàn chính xác.


Một vài người vẫn đang mơ hồ, lúc này cũng đột nhiên nghĩ ra. Chẳng trách hai người này vừa nãy xưng hô quái dị như vậy, hóa ra là thế.


- Được! Việc này ông ngoại đã yên tâm rồi. Thần nhi, không biết bức tranh Tịnh đế liên hoa này người sẽ tặng cho tiểu thư nhà ai? -Vương Bác cười nói, trước mặt mọi người hắn hỏi chuyện này tự nhiên không phải là mạo muội, mà là ông biết nếu Diệp Vô Thần đã vẽ tranh trước mặt mọi người, lại không úp mở nói ra bức tranh này đã có chủ, tất nhiên là hắn muốn tặng bức hóa này cho người ấy tại chỗ, ông nói những lời này, vừa vặn là thuận nước đẩy thuyền.


Một câu nói, làm cho không ít công chúa tiểu thư nhất thời đứng ngồi không yên, khẩn trương cầm lấy góc áo, đôi mắt đẹp tựa như có lưu quang chớp động, ánh mắt trông mong, hi vọng thấy một điều kinh hỉ thật lớn từ trên trời giáng xuống.


Diệp Vô Thần không trả lời, mà đi đến trước bàn vẽ, đem bức Tịnh đế liên hoa cẩn thận cuốn lại, cuộn thành một vòng nhỏ, che đậy vẻ phong hoa từng dẫn tới sự thán phục khoa trương của nó. Sau đó lại cầm lấy bầu rượu mà Hoa Chấn Thiên đưa cho hắn, cất cao giọng nói:


- Hôm nay nếu không có rượu của Hoa tiền bối, bức họa này cũng không thể hoàn thành. Cho nên bức họa này có thể nói là ta và Hoa tiền bối cùng sáng tác chung, cho nên bức họa này tặng cho Hoa tiền bối vốn hẳn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.


Cả đoàn người ngẩn ra, mồm há hốc, suýt nữa hộc máu đương trường… Vẽ bức Tịnh đế liên hoa, kết quả hóa ra lại tặng cho một vị đại lão gia quê mùa cục mịch, việc này… việc này….






Truyện liên quan