Chương 95: Kiêu căng, mới là ẩn nhẫn hoàn mỹ nhất
- Ngươi nói những điều này… có chứng cớ gì? –Hoa Chấn Thiên bình tĩnh nói, nhưng hai hàng lông mày lại luôn nhướng lên rất cao. Đối với người tùy tiện như y mà nói, kiểu tư thế này của y chính là lúc nội tâm y kích động và phức tạp nhất.
- Không có chứng cứ, nhưng ta chưa từng hoài nghi suy đoán của mình. Hơn nữa cho dù không có chứng cứ, ta tin Hoa tiền bối cũng đã tin quá nửa. –Diệp Vô Thần nói:
- Bởi vì còn phải dựa vào Diệp gia để uy hϊế͙p͙ Đại Phong Quốc, nên càng không thể bộc lộ ý đồ thực sự của chúng, cho nên chúng muốn làm chính là lén lút, hợp lẽ khống chế Diệp gia ở trong tay mình. Nếu không phải ta trở về, Diệp gia đến ch.ết đều không thể biết, cái người họ luôn trung thành kia chính là người đã chặt đứng dòng tộc họ Diệp, đồng thời chiếm đoạt Diệp gia.
Hoa Chấn Thiên không ngừng vò da đầu, nội tâm sốt ruột rất muốn hét to vài tiếng. Lời của Diệp Vô Thần có thế nói là đại nghịch bất đạo đến cực điểm, nhưng nếu hắn dám nói thẳng như vậy ngay trước mặt y, chứng tỏ điều này chẳng phải là hắn đơn giản suy đoán ra. Y không muốn tin, nhưng tiềm thức đã tin đến chín phần.
Y bỗng ngẩng đầu, nói:
- Tiểu tử, ngươi tiếp cận con gái ta, có phải gây chủ ý với Hoa gia ta hay không?
- Phải… Nhưng chỉ là một phần, nếu không phải ta thích Thủy Nhu, dẫu Hoa gia cường đại hơn hiện tại gấp mười lần, ta cũng sẽ không dùng phương thức này để tiếp cận.
Hoa Chấn Thiên không tức giận, ngược lại trầm mặt gật đầu:
- Xem như tiểu tử ngươi thành thật, nếu lúc nãy ngươi nói không có ý với Hoa gia ta, cho dù là con rể ta cũng bạt tai ngươi mấy cái.
Diệp Vô Thần bật cười, giọng than thở nói:
- Hoa tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, lúc trước sở dĩ ngài gả Thủy Nhu cho Lâm Khiếu Lâm gia, sự xuất sắc của Lâm Khiếu là một nguyên nhân trong đó, mà nguyên nhân chủ yếu nhất còn là hoàng đế ra sức tác hợp phải không? Nếu không với độ yêu thương của ngài với Thủy Nhu, hẳn sẽ không quyết định quá sớm tương lai của nàng. Hơn nữa trước khi ngài đáp ứng hôn ước này, nhát định đã uống không ít rượu.
Hoa Chấn Thiên nhướng mày, trầm mặc một lát rồi nói:
- Ngươi nói không sai chút nào.
Hoa Chấn Thiên bỗng phát hiện, mỗi một câu Diệp Vô Thần nói đều là kinh người như thế.
- Ngươi lúc nãy dám nói ra những điều suy đoán trước mặt ta, cũng xem như là tín nhiệm Hoa Chấn Thiên ta. Ta sẽ không nói cho bất cứ ai biết, nhưng cũng không đại biểu rằng ta tin ngươi. Nhưng bất kể những gì ngươi nói là đúng hay sai, người đều mắc phải một sai lầm trí mạng… Nếu thật sự có người muốn đánh chủ ý với Diệp gia ngươi, bất kể đối phương là ai, ngươi đều không nên bộc lộ mình tùy tiện như vậy! Ngày đó ngươi bộc lộ thực lực và trí tuệ của mình trước mặt tất cả mọi người, và Kiếm Thần đằng sau ngươi, điều này thoạt nhìn sẽ khiến người ta không dám đánh chủ ý với ngươi nữa, nhưng thực ra lại là ngươi tự đào hố chôn mình. –Hoa Chấn Thiên vẻ mặt cáu tiết nói. Hiện tại y có thể nói là cực kỳ quan tâm tới sự an nguy của Diệp Vô Thần, bởi vì điều này quan hệ tới hạnh phúc cả đồi của con gái y.
Cảm tình Diệp Vô Thần dành cho Hoa Thủy Nhu đương nhiên không thể trong thời gian ngắn như vậy đạt tới mức "Si mê", vẻn vẹn chỉ là thích mà thôi. Mà trong tiềm thức, điều mình thích tuyệt không thể để người khác tranh giành, tuyệt không lưu lại bất kỳ khả năng gây tiếc nuối nào cho mình. Mà đồng thời, lại một nguyên nhân trọng yếu là Hoa Thủy Nhu dắt theo Hoa Chấn Thiên thậm chí cả Hoa gia. Cho nên hắn buộc phải đi tranh thủ, hơn nữa phải tranh thủ trong thời gian ngắn nhất. Tốt xấu cũng không thể để nàng gả vào Lâm gia.
Hoa Chấn Thiên lúc này quở trách đã chứng minh lựa chọn này chính xác đến cỡ nào.
Diệp Vô Thần cười nhạt, không nhanh không chậm nói:
- Ngay cả người khôn khéo cỡ Hoa tiền bối đều nghĩ như vậy, xem ra người khác hẳn đều có ý nghĩa này đi.
Hoa Chấn Thiên ngẩn ngơ, đánh giá kỹ càng câu nói này một hồi, có chút tỉnh ngộ nói:
- Tiểu tử ngươi thông minh thì không nói, theo lý mà nói hẳn không phạm phải sai lầm cấp thấp thế này, chẳng nhẽ…
- Ta không làm được cái gọi là cố ra vẻ khiêm tốn, bởi vì ta trời sinh là một người không muốn cho người khác xem nhẹ. Mà với tình cảnh vi diệu hiện nay của Diệp gia, nếu ta vẫn là Diệp Vô Thần của một năm trước, thì chiếc độc thủ kia sẽ rất nhanh tiến tới. Theo ta thấy, hống hách, mới là ẩn nhẫn hoàn mỹ nhất. Dùng tư thế cực cao đột ngột vang danh, thậm chí cuồng ngạo giẫm lên đệ nhất tuấn kiệt đương thời. Đằng sau, thậm chí còn có một Kiếm Thần không ai chọc nổi. Vì thế, mọi người đều cho rằng hết thảy những điều kinh người đó đã là toàn bộ, nhưng nào ngờ…
Diệp Vô Thần nhếch mép, không nói tiếp nữa. Bộ mặt giả này hắn chế tạo ra một cách hoàn mỹ không chút tỳ vết. Ai có thể nghĩ đến thiếu niên cuồng ngạo tột đỉnh kia thực ra chưa từng lật con át chủ bài của hắn. Bộ mặt giả hắn chế tạo ra, nhưng lại bức bách một vài người từng bước từng bước lật ra át chủ bài của họ, lộ ra sơ hở của mình.
Át chủ bài hắn có rất nhiều... Chẳng hạn như, một đống thuốc nổ không ai biết được, nhưng đủ để làm nổ vang trời cả Lâm gia. Chẳng hạn như, một thanh Nam Hoàng Kiếm có thể hiệu lệnh cả Nam Hoàng tông. Chẳng hạn như…
Những con bài chưa lật khổng lồ này không ai có thể biết ngoại trừ hắn ra.
Hoa Chấn Thiên sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời hắn, giọng kinh hoảng nói:
- Chẳng nhẽ tiểu tử ngươi còn che giấu điều gì?
Thấy vẻ do dự trên mặt Diệp Vô Thần, Hoa Chấn Thiên vội xua tay:
- Bỏ đi, đây là chuyện của bản thân ngươi, tốt hơn hết đừng nói với ta, miễn cho ta bị cuốn vào. Hoa Chấn Thiên ta là một kẻ thô lỗ, nhưng cũng có nguyên tắc của mình. Hoa gia ta là vì Thiên Long Quốc mà tồn tại, nếu không có Thiên Long hoàng thất, cũng không có Hoa gia ta như bây giờ. Mà tiểu tử ngươi, đã được định trước là một kẻ không an phận. Nếu một ngày nào đó sự việc thật sự tới trạng thái khó thể hòa giải mà bùng nổ… Cho dù ngươi là con rể ta, ta cũng sẽ không giúp ngươi. –Y hơi dừng lại, hạ thấp thanh âm nói:
- Nếu một ngày nào đó Diệp gia ngươi tới thời khắc nguy nan, hãy tìm một người ngấm ngầm nói cho ta biết một tiếng…Dù sao thì con gái ta cũng ở chỗ các ngươi.
Giọng nói vốn như sét đánh của Hoa Chấn Thiên bị đè xuống cực thấp, cuối cùng thanh âm nhỏ gần như khó có thể nghe rõ. Lấy sự trung thành của y đối với Thiên Long Quốc, nói ra lời như vậy không biết phải hạ quyết tâm lớn cỡ nào, còn phải nhẫn nhịn sự khiển trách từ nội tâm đối với mình. Diệp Vô Thần đứng dậy, nửa cúi đầu nói:
- Cám ơn ngài… Nhạc phụ đại nhân.
Hoa Chấn Thiên ngớ ra, cười sằng sặc:
- Ha ha ha ha, đều gọi ta là nhạc phụ đại nhân rồi còn khách khí gì nữa. Những lời lúc nãy đều là thuận miệng nói, ngươi cũng đừng coi là thật… Nếu ngươi thật sự coi là thật, thì hãy đáp ứng ta một yêu cầu được không?
Diệp Vô Thần vội nói:
- Nhạc phụ đại nhân xin cứ nói, Vô Thần nhất định tuân theo.
- Thỉnh cầu này nói ra cũng không phải chuyện khó gì cả…
Hoa Chấn Thiên bỗng hơi ngượng ngịu, nói chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng:
- Chính là… bên cạnh ta chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu bị ngươi mang đi thì cái gì đều không còn nữa rồi. Ngươi xem các ngươi có thể… khục khục, có thể thành thân sớm chút được không, sau đó sớm sinh cho ta một đứa cháu ngoại, nếu có một đứa cháu ngoại để ôm thì cuộc sống có thể thoải mái hơn nhiều rồi.
Diệp Vô Thần:
- ……….
…………………………………………� � �…
Lén lén lút lút tiến vào Hoa gia, lúc ra ngoài lại quang minh chính đại từ cổng đi ra. Hai thủ vệ trông cửa muốn nói lại thôi, vô số lần muốn lên tiếng dò hỏi hắn làm thế nào tiến vào.
Vừa sắp bước ra khỏi thềm cửa, đi tới nghênh đón là một nam tử mặt đẹp như ngọc, khí vũ hiên ngang. Chính là con trưởng Lâm gia Lâm Khiếu, đằng sau không dẫn theo một tùy tùng nào. Nhìn thấy Diệp Vô Thần mặt mày hớn hở đi ra, Lâm Khiếu nhíu mày, rất thân sĩ tránh người, đồng thời chào hỏi qua loa:
- Thì ra là Diệp công tử.
- Ồ? Diệp Vô Thần nghiêng mắt quan sát hắn vài cái, nghi hoặc nói:
- Vị công tử này nhìn ra có chút quen mặt, không biết xưng hô thế nào?
Hai thủ vệ nghe vào trong tai suýt nữa hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Mấy ngày trước vị Diệp công tử này từng đánh thắng Lâm công tử đến thương tích đầy mình, hôm nay đã không nhận ra rồi? Hay là… đơn giản không để hắn vào trong mắt?
- Tại hạ Lâm Khiếu. –Lâm Khiếu cũng không tức giận, hòa nhã nói.
- À… Thì ra là Lâm công tử, xem trí nhớ của ta kìa, thứ tội thứ tội. Không biết Lâm công tử tới đây có việc gì? –Diệp Vô Thần lơ là hỏi.
- Lâm Khiếu lần này tới bái phỏng nhạc phụ đại nhân, không biết Diệp công tử…
- Ồ. Đáng tiếc là hôm nay Lâm công tử có khả năng không thể như ý nguyện rồi. Diệp Vô Thần nhún vai, tiêu sái đi qua trước người hắn, không thèm liếc hắn một cái.
Đúng lúc này, trong viện truyền tới một thanh âm như tiếng sấm, hai thủ vệ cách đó xa xa liền giật nảy cả mình:
- Lão tử chiều nay có việc cần thương lượng với con gái, mặc kệ ai tới đều không cho phép đưa vào.
Hai thủ vệ đối đối mặt nhìn nhau, một người trong đó cố lấy dũng khí hô về phía y:
- Nhưng thưa lão gia, Lâm Khiếu công tử tới.
- Lâm to Lâm nhỏ cái gì, tai các ngươi điếc hết rồi sao! Lão tử đã nói ai cũng không cho phép vào, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng đánh ra ngoài cho ta!!
Lâm Khiếu vội xua tay nói:
- Hai vị tiểu ca, nếu lão gia nhà các ngươi đã có việc, ta cũng không quấy rầy nữa, cáo từ ở đây.
Tuy sớm đã quen thuộc với Lâm đại công tử này, hai người vẫn vừa mừng vừa lo, vội hành lễ nói:
- Lâm công tử đi mạnh khỏe.
Nhìn theo Diệp Vô Thần lẳng lặng rời đi, ngay cả đầu đều không thèm quay lại một lần, Lâm Khiếu thầm cắn răng, bước vội tới, đi đến bên người hắn nói:
- Diệp công tử xin dừng bước, ta có lời muốn nói.
- Hả? Có lời gì cứ nói thẳng là được. –Diệp Vô Thần đáp. Nhưng bước chân không hề dừng lại, lúc nói chuyện đầu cũng chả thèm nghiêng một cái.
Lâm Khiếu chỉ đành dằn lòng nói:
- Diệp công tử, rốt cuộc làm thế nào ngươi mới có thể tha cho Thủy Nhu tiểu thư, ngươi xuất chúng phi phàm, người ái mộ đếm không xuể, ngay cả đám nữ tử của Gia Cát gia, Thượng Quan gia từng bất chấp hết thảy đối với ta đều xem trọng ngươi có thừa, thậm chí chủ động tới cửa cầu thân, ngươi tội gì phải nắm lấy Hoa Thủy Nhu không tha. Ngươi chẳng nhẽ không biết làm như vậy sẽ khiến hai nhà chúng ta đều khó xử ư?
- Diệp gia ta và Lâm gia ngươi vốn đã bất hòa, nên bất hòa thêm chút nữa cũng không sao. –Diệp Vô Thần chẳng hề gì nói.
- Hôn ước giữa ta và Hoa Thủy Nhu được hoàng đế tự mình làm chứng…
- Vậy người đi tìm hoàng đế, không cần thiết phải tìm ta.
Lâm Khiếu thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:
- Chỉ cần ngươi đồng ý buông tha Hoa Thủy Nhu, yêu cầu gì ta đều sẵn lòng đáp ứng. Coi như Lâm Khiếu ta… cầu ngươi.
Diệp Vô Thần hơi nhíu mày, nói:
- Ngươi trước kia đã từng cúi đầu cầu người chưa?
- Chưa từng.
- Hiện giờ lại cúi đầu cầu ta, ngươi cam tâm?