Chương 63
Hăn mở mắt ra, cơ thể hắn đau nhức, nhìn xung quanh toàn một màu đen, trông nơi này giống như một căn hộ nhỏ bị bỏ hoang, ánh sáng duy nhất là chiếc bóng điện loại cũ, xung quanh đầy bụi bặm và mạng nhên. Hắn cố cựa quậy nhưng không thế, hắn đang bị trói chặt vào cột bằng sợi dây xích, hắn tức giận, cố nhớ lại chuyện gì xảy ra “Chuyện gì thế này?”. Cánh cửa mở ra, một người con trai bước vào, theo sau là một lũ cầm gậy sắt kéo xuống đất tạo nên tia lửa và âm thanh rất khó nghe. Người con trai lại gần nói:
-Tỉnh rồi à, thiếu chủ
-Thiên Nam, sao mày lại…. –Hắn tức giận.
-HA.. HA… HA….Ngạc nhiên lắm hả, tao cũng ngạc nhiên nữa, không ngờ có ngày ngài thiếu chủ được mọi người kính nể của B&W lại rơi vào tình thế này. –Thiên Nam cười
-Những người này là ai –Hắn
-Ủa, mày không nhận ra à Thiếu chủ của chúng ta thiển cận quá, bọn mày nhỉ –Thiên Nam tỏ vẻ ngạc nhiên
-HA…HA…HA…. –Lũ đằng sau cười
Hắn cau mày khó chịu, Thiên Nam nói:
-Thiếu chủ, đây toàn bộ đều là người của B&W ở Austraylia, ngài không thấy lạ khi tôi lại chịu đến nơi đó trong vòng 1 năm à Mày không thấy lạ khi tao lại đồng ý rời xa Angel để đến đó à Chỉ vì tao nghe nói, nội bộ ở đó không tốt, chính LEADER đã cử tao đến đó. Nhưng thật không may, tao đến đó không phải để chỉ huy, dẹp yên mà lý do chính là chia cắt bọn họ, những người này là những người không chịu phục tùng mày, một tên ngông cuồng coi thường người khác lên làm LEADER của bọn họ. Thế nên, bọn họ đi theo tao, để thực hiện ngày hôm nay.
-SAO MÀY LẠI LÀM VẬY –Hắn tức giận quát lên.
“BỐP”
“Hự”
Thiên Nam đấm mạnh vào bụng hắn, khiến hắn đau đớn, Thiên Nam tức giận quát:
-MÀY CÒN HỎI ĐƯỢC NỮA À CHÍNH MÀY ĐÃ CƯỚP ĐI ANGEL CỦA TAO, MÀY PHẢI TRÁ GIÁ!!!
-Hóa ra mày làm tất cả những điều này vì Sarah. –Hắn
-Đúng vậy, mày có biết là trước khi mày xuất hiện, tao và Angel yêu thương nhau biết nhường nào. Chính mày đã cướp đi Angel, khiến cô ấy đối xử với tao như vậy. Tao chỉ còn cách giết ch.ết mày thì Angel mới mãi mãi thuộc về Phillip này. –Thiên Nam
-Dù mày có làm gì đi nữa, Sarah cũng không yêu mày đâu, hơn nữa mày lại là anh của Sarah.
“Hự”
Hắn nói vừa dứt lời thì Thiên Nam đã đấm vào bụng hắn, hắn gục xuống “Tên này thực sự rất mạnh, hắn ta có sức mạnh còn lớn hơn cả Thiên Băng”. Thiên Nam tức giận nói:
-Đây là hậu quả của việc mày vừa nói.
Hắn tức giận, định nói lại nhưng hắn biết, nói chỉ làm cho Thiên Nam tức hơn thôi, với tình thế hiện giờ chỉ có cách im lặng và đợi thời cơ thôi.
Cùng lúc đó, tại nhà nó ở Liechtenstein, mọi người đang lo lắng tìm hắn thì nó về, nó ngạc nhiên hỏi:
-Có chuyện gì à
-Tiểu Băng, không thấy King đâu, anh đã gọi điện thoại nhiều lần rồi nhưng hắn ta không nghe. –Kin
-Chắc anh ấy đi đâu thôi. –Nó
-Tôi lo có chuyện gì xảy ra với thiểu chủ, tôi vừa nhận được tin là đại ca dẫn theo những người mới rời khỏi tổ chức đến đây, những tên đó đều phản đối thiếu chủ làm NEW LEADER. –Thiên Bảo
-Không lẽ….
Nó sợ hãi, mọi người gật đầu, mặt nó biến sắc, vội lấy điện thoại ra gọi điện cho Thiên Nam nhưng không được, nó tức giận ném điện thoại xuống đất:
-Đại ca. Rốt cuộc anh định làm gì vậy
-Em không định vị được King à –Kelvin
Nó lắc đầu:
-Không có mày phát tìn hiệu, điện thoại hay bất cứ thứ gì phát ra sóng thì không thế
Mọi người lo lắng, đột nhiên nó đứng dậy, nói:
-Ken, mang cho em laptop của em.
Ken vội mang laptop cho nó, nó vội cầm lấy, ấn liên tục vào đó, toàn dòng chữ lệnh khó hiểu, Thiên Bảo lại gần, nhìn một hồi, mặt biến sắc, anh vội cầm lấy tay nó và nói:
-Đừng làm vậy, nó sẽ ảnh hưởng tới sóng não của em đó, em sẽ mất mạng đó.
Mọi người ngạc nhiên, nó kéo tay mình ra và tiếp tục ấn, mắt không dời màn hình. Kin lo lắng:
-Có chuyện gì vậy Con bé định làm gì
Thiên Bảo định trả lời thì nó nói:
-Dùng AND để tìm King.
-Có thể sao –Anna ngạc nhiên
-Không, đó là điều chưa ai làm được. –Thiên Bảo.
-Sao anh biết –Mary
-Tôi là một hacker. Điều Thiên Băng đang làm thật sự rất nguy hiểm, tôi đã không ít lần kiểm tr.a con chip ở gáy cho Thiên Băng, nó có thể thực hiện rất nhiều chứa năng nhưng cơ thể sẽ gặp nguy hiểm. Não con người không thể chịu đựng nổi việc đó đâu. THIÊN BĂNG, DỪNG LẠI ĐI
Thiên Bảo nói vội rồi quay sang ngăn cản nó, nhưng nó đã dừng lại, môi nở nụ cười mãn nguyễn. Mọi người ngạc nhiên, riêng mặt Thiên Bảo biến sắc, đột nhiên nó ôm đầu đau đớn, mọi người xô tới, Kin ôm lấy nó, lo lắng hỏi:
-Em có sao không
-Dừng lại đi, Thiên Băng. –Ken
Một lúc sau, con đau dừng lại, nó lắc đầu cho tỉnh táo, nó nói:
-King đang ở gần bến tàu.
Nó cướp lấy điện thoại của Thiên Bảo đang cầm trên tay, mở bản đồ ra và chỉ cho mọi người biết, Kelvin nói:
-Hãy mau đi tới đó.
Mọi người vội chạy đi, Ken cản nó lại:
-Em nghỉ ngơi đi, việc vừa rồi làm quá nhiều tế bào não bị tê liệt, nó cần thời gian để phục hồi.
-Không, em phải đi cứu King.
Ken cũng không cản nó nữa, vì anh biết, có cản cũng không được, nó là người đã quyết định làm thì phải làm cho bằng được.
Ở chỗ hắn
Thiên Nam cầm lấy cây gậy sắt, chĩa về phía hắn nói:
-Mày có biết tại sao tao lại được đặt biệt danh là Ghost không
Hắn lắc đầu, Thiên Nam nói:
-Đơn giản thôi, giống như mọi sát thủ, tên đều liên quan đến bản thân sát thủ, Angel quá lạnh lùng và tàn nhẫn, mãy thì luôn ra tay giống như một vị vua thời xưa, Dracula thì luôn hút máu kẻ thù đúng như cái tên. Còn Ghost thì sẽ luôn hành động giống như ác quỷ, không nương tay với bất kì ai, kẻ thù của tao chỉ còn con đường biến mất hoàn toàn.
-Mày định làm gì
Hắn nói, trước kia hắn gặp phải cảnh này sẽ không sợ gì, liều mạng chống trả, nhưng bây giờ, hăn đã có người phải bảo về, không thể như trước kia được. Thiên Nam cười xảo quyệt, lúc này anh giống như một con quỷ lkhats máu, dùng chiếc gậy sắt đánh liên tiếp vào người hắn. Hắn đau đớn, nói:
-Dừng lại đi, dù mày có làm gì đi nữa, Thiên Băng cũng không bao giờ thuộc về mày đâu.
Thiên Nam tức giận, mặt đỏ lên, anh vứt gậy ra, xông tới đấm liên tiêp vào mặt hắn, anh nói:
-Vậy tao sẽ phá hỏng khuôn mặt của mày, xem mày Sarah có yêu mày nữa không
-Mày là đồ hèn. –Hắn quát lên, đây là lúc tốt nhât khiến Thiên Nam kích động và tạo cơ hội cho hắn
-Được rồi, tao sẽ thả mày ra, tao và mày sẽ đánh tay đôi, người nào thua sẽ phải từ bỏ Angel.
Thiên Nam nói rồi ra lệnh cho người thả hắn ra, hắn được thả ra, cơ thể hắn đau nhức, hắn gồng mình lấy lại sức rồi đi đến chỗ Thiên Nam. Hai người đối mặt nhau, mặt hết sức nghiêm trọng, Thiên Nam nói:
-TAO SẼ CHO MÀY THUA TÂM PHỤC KHẨU PHỤC.
Anh nói rồi xông vào đánh hắn, anh dùng những chiêu thức kì là, hắn chưa nhìn thấy bao giờ, đây cũng không phải võ công của tổ chức, có loại võ công nào mà hắn chưa được học chứ Những chiếc Thiến Nam tung ra toàn đánh vào chỗ hiểm và như muốn lấy mạng hắn, lúc này lòng căm thù của anh đã lên cào đến cực điểm. Hắn cũng đỡ lại, dùng võ công của dòng tộc William, loại võ này của hắn còn cao siêu hơn của Thiên Nam gấp nhiều lần, linh hoạt hơn, nhanh nhẹn hơn, không mất quá nhiều sức lực
Sau một hồi đánh, hắn đã bị thương không nhẹ nên có vẻ như lợi thế đang nghiêng về phía Thiên Nam. Anh đá xoáy khiến hắn ngã gục xuống đất, lúc này đây, hắn gần như không còn chút sức lực nào nữa. Thiên Nam đi tới, tay cầm theo chiếc gậy sắt, nói:
-Từ trước đến giờ, ngôi vị số một luôn thuộc về mày, chỉ vì một lí do rất đơn giản vì loại võ công chỉ truyền cho người kế nhiệm của tổ chức. Nhưng tao không phục, tao rất mạnh, chỉ vì không học được loại võ đó mà tao phải đứng vị trí số 3, chính vì thế mà thời gian đi Austraylia, tao đã phải đi học thêm nhiều loại võ công nữa, chỉ vì một lí do thôi, để đánh bại King-sát thủ số 1 nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, coi như là một công đôi việc.
Hắn căm hận nhìn Thiên Nam, tham vọng của tên này thật là lớn, hóa ra Thiên Nam luôn nhắm tới ngôi vị của hắn. Thiên Nam giơ gậy lên cười:
-Kết thúc rồi, thiếu chủ
Hắn nhắm mặt nhận lấy “Anh xin lỗi, Thiên Băng”.
“RẦM”
Cánh cửa mở ra 8 người bước vào, 4 nam 4 nữ, người vừa đạp cửa chính là Thiên Bảo, Thiên Bảo cười:
-Giờ thì tôi biết lí do đại tỷ kêu tôi ở lại và đi theo rồi. Đúng là việc này quan trọng hơn việc ở California nhiều.
Nó không nói gì, hiện giờ nó đã trở lại khuôn mặt lạnh lùng như trước kia, xung quanh nó tỏa ra một luồng không khí lạnh đến thấu xương, tưởng chừng như đứng cạnh sẽ bị đóng băng tại chỗ. Thiên Nam vẫn đang trong đà dùng gậy đánh hắn, nó lao tới, dùng tay mình đỡ gậy cho hắn, Thiên Nam ngạc nhiên, cây gậy rơi ra, anh nói:
-Angel, sao em lại….?
-Anh làm cái trò gì vậy
Hắn thấy lạ, liền mở mắt ra, tay nó đã tím lên, hắn lo lắng vội cầm lấy tay nó:
-Em có sao không Sao em lại làm vậy chứ
-Để cứu mạng anh đó. –Nó nói mà không thèm nhìn hắn mật lần.
Mấy người còn lại vội chạy tới, Ken lo lắng:
-Mày không sao chứ Chưa ch.ết à
-Vậy mà làm Thiên Băng lo mãi. –Kelvin
-Thiếu chủ, cậu không sao chứ –Thiên Bảo
Hắn gật đấu rồi nhìn nó, mắt nó đang chuyển sang màu đỏ, trông rất đang sợ, Thiên Nam ngạc nhiên, anh chưa từng trông thấy mắt nó chuyển sang màu đỏ bao giờ. Nó lặp lại câu hỏi một lần nữa:
-Sao anh lại làm vậy
-Vì….-Thiên Nam
-Vì sao –Nó quát lên
-Vì anh yêu em, vì hắn ta dám cướp em khỏi tay anh.
Thiên Nam hét to, nó ngạc nhiên, nó chưa bao giờ nghĩ đến truyện này, Thiên Nam nói tiếp:
-Anh đã yêu em từ khi anh mới nhìn thấy em lần đầu tiên, chính em đã khiến anh ở lại cái tổ chức đó. Thật ra từ anh ra nhập tổ chức từ 11 năm trước, lúc đó anh đã muốn chạy chốn khỏi thế giới kinh khủng đó, suốt ngày chỉ dạy người ta võ thuật, ám sát và giết người, một thế giới đầy ch.ết tróc. Cái ngày anh định xin leader rời khỏi tổ chức cũng chính là ngày anh gặp được em, em đã chạy đến ôm lấy anh, dẫn anh đi khắp nơi. Chính em là người khiến anh muốn ở lại nơi đó, muốn tiếp tục để được bên cạnh em, chính em đã tạo ra Phillip ngày hôm này. Vậy mà, hắn ta đã cướp em khỏi tay anh, chính là hắn ta.
-Anh nói gì kì vậy Gặp anh lần đầu tiền khi anh muốn dời bỏ tổ chức là sao –Nó
-Anh đã gặp em trước hắn, mà hắn chỉ gặp em có mấy tháng gần đây, vậy mà hắn dám cướp em khỏi tay anh. Thiên Nam tức giận quát lên, hắn ngồi dậy, nói:
-Anh sai rồi, tôi mới là người gặp Sarah trước, ở hồ nước gần nhà chính, tôi đã gặp khi em ấy mới rời xa Kin và ông James, tôi và cô ấy đã đã rất thân thiết, cùng nhau học võ. Sarah đối xử với anh như vậy chỉ vì cô ấy đã hiểu nhầm, người con trai cô ấy gặp ở hồ là anh chứ không phải tôi, cô ấy nghĩ anh là người đã an ủi cô ấy lúc cô ấy mới xa gia đình và đến với tổ chức là anh chứ không phải tôi. TÔI MỚI LÀ NGƯỜI PHẢI TRÁCH ANH.
Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn, nó lắp bắp:
-Không lẽ, anh là cậu bé đó.
-Đúng vậy. là anh. –Nó gật đầu.
-Vậy vết sẹo trên trán anh là… -Nó
-Là do em tập kiếm mà cứa vào chứ không phải do anh không cẩn thận nên bị ngã.
Hắn nói, nó ôm trầm lấy hắn, nói:
-Em xin lỗi đã không nhận ra anh, đại ca, em xin lỗi anh.
Nó khóc, lần đầu tiên mọi người thấy nó ôm lấy người khác mà khóc, ngoại trừ Kin ra. Nó đã tìm ra lí do rồi, tại sao lần đầu gặp Thiên Nam, nó lại không có cảm giác thân thuộc như trước kia, không phải cảm giác giống nhưu khi ở bên cạnh người đại ca mà nó hằng thương nhớ. Hắn xoa xoa lưng nó, nói:
-Không sao đâu mà.
Nó ngẩng dậy, quay ra phía Thiên Nam, nhìn anh bằng đôi mắt căm hận. Thiên Nam lắc đầu như không thể tin, anh tức giận cầm gậy sắt và tấn công hắn, nó vội đỡ lấy, nói:
-Tôi sẽ là đối thủ của anh, Ghost.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nó, cũng lúc đó bọn người phản bội kia xông vào tấn công tụi nó, Kin nói:
-Xem ra chúng ta không được nhàn dỗi rồi.
Hai bên xông vào đánh nhau, nó đánh với Thiên Nam, hắn lo lắng nhìn theo, theo hắn nghĩ nó không phải đối thủ của Thiên Nam, tên này thực sự rất mạnh, hắn ta còn mạnh hơn hắn, đúng như lời Thiên Nam đã từng nói, cũng nhờ võ công gia truyền của dòng họ mà hắn mới đứng được ở vị trí số 1. Nhưng Thiên Nam đâu thể ra tay được với nó, nó là người duy nhất trên thế giới mà anh không bao giờ muốn làm bị thương.
Một hồi sau, lũ phản bội đã bị hạ gục, ở bên nó và Thiên Nam, anh chỉ tránh né mà không hề tấn công, kết quả là anh bị hạ gục dưới tay nó, chiếc gậy trên tay Thiên Nam bị bay xuống đất, nó chĩa dậy vào phía Thiên Nam, anh nhìn nó, không ngờ lại có ngày này, không ngờ lại có ngày nó muốn giết ch.ết anh, đột nhiên nó bỏ gậy xuống, nói:
-Anh đi đi, hãy rời xa khỏi tầm mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
-Từ trước đến giờ, em luôn thân thiết với anh cũng chỉ nghĩ anh là hắn ta sao –Thiên Nam
-Đúng vậy. –Nó
-Em chưa hề có tình cảm với anh
Thiên Nam hỏi, nó im lặng một hòi lâu rồi ngập ngừng nói:
-Tôi chưa hề yêu anh, người tôi luôn yêu là King.
Lời nó nói nhớ ngàn mũi dao đâm vào tim Thiên Nam, anh quỳ gục xuống, những giọt nước mắt trào ra, mọi người ngạc nhiên “Không ngờ tên này cũng biết khóc, có lẽ đã quá yêu nó”. Thiên Nam nói, giọng nghẹn ngào:
-King William, tôi xin lỗi cậu, hãy chăm sóc Angel thật tốt, thay phần của tôi nữa..
Anh nói rồi rút từ trong người ra một khẩu súng, chĩa súng vào đầu mình, nói tiếp:
-Anh xin lỗi, Angel
“PẰNG”
-KHÔNG!!!................