Chương 9
Nàng đeo một cái mặt nạ màu vàng, nhưng nó không thể giấu hoàn toàn khuôn mặt của nàng. Chiếc mặt nạ của nàng không có tác dụng nào khác ngoài việc chỉ là một hình thức để tham dự Vũ Hội Hóa Trang. Nàng cải trang thành Nữ Hoàng Elizabeth I với trang phục toàn bộ đều có màu vàng và màu trắng. Chiếc áo dài của nàng trông thật lộng lẫy với màu vàng đậm và được thêu kim tuyến màu trắng. Cổ áo của nàng được dựng lên sau đầu đem lại cho nàng dáng vẻ của một nữ hoàng. Mái tóc đỏ của nàng được búi đơn giản và những lọn tóc xoăn ôm lấy khuôn mặt nàng.
Nàng sẽ thu hút mọi sự chú ý nếu nàng thậm chí chỉ đứng một mình. Nhưng nàng lại đứng cạnh một vị cận thần của Elizabeth, một người tương xứng với sự lộng lẫy và trang phục của nàng. Mái tóc vàng nổi bật trên chiếc mặt nạ màu vàng của anh.
Họ là đôi cuốn hút nhất của Vũ Hội Hóa Trang.
Bá tước Thornhill nhìn họ sau khi vị cận thần, nữ hoàng, cùng với cô em họ và người dì đến Vũ Hội Hóa Trang của quý bà Velgard, tỏ ra bối rối vì trang phục của họ nổi bật, đặc sắc và cuốn hút hơn tất cả những người khách khác. Và bản thân anh ta tỏ ra rất tiếc là họ đã dễ dàng nhận ra điều này.
- Bertie không tham dự vũ hội tối nay ! – Huân tước Francis Kneller nói và hích nhẹ Bá Tước – Cậu có biết tại sao không Gabe ? – giọng nói của anh có vẻ như anh cũng không ngạc nhiên lắm nếu bạn anh thậm chí không biết.
Bá tước nghĩ nàng thật là rực rỡ và nhìn chằm chằm ngang qua căn phòng giống như nhiều người khác. Miệng chàng cong lên với một nụ cười. Một điều gì đó từ cái đầu và dáng người của nàng cho thấy là nàng rất hạnh phúc và sung sướng. Hạnh phúc với người bạn đồng hành, yêu anh ta ư ? ch.ết tiệt !
- Tại sao ? – Chàng hỏi.
- Bởi vì mẹ của Rosalie Ogden nghĩ là vũ hội hóa trang thì không đứng đắn lắm nên không cho con gái mình tham dự ! – Huân tước Francis trả lời và nhấn mạnh tên cô gái – Rosalie Ogden đấy Gabe ! Bertie không tham dự vũ hội này vì cô gái đó không có ở đây.
- Tớ tin là cậu ta đã dẫn cô ấy đi ngắm cảnh tại Tower trưa nay ! – Bá tước nói.
- Trời đất ! – Huân tước Francis thốt lên – Trời ơi, Gabe, tớ nghĩ là cậu ấy điên mới lên đấy !
- Tớ tin vậy ! – Bá tước trả lời, cuối cùng cũng nhìn bạn mình và nhăn nhở cười – Đó gọi là tình yêu đấy Frank !
- Tốt thôi ! – Huân tước dường như không nói được gì hơn nữa.
- Tớ cho là – Bá tước nói tiếp – rất tự nhiên là chúng ta cảm thấy sự cảnh báo khó chịu khi một người trong chúng ta thay đổi quan điểm về hôn nhân, Frank. Nó nhắc nhở chúng ta là chúng ta đã quá già nên có trách nhiệm và cần có những đứa trẻ. Đã đến lúc cần phải mở to mắt ra tìm kiếm rồi !
- Cái quái quỷ gì vậy ? – Huân tước Francis thốt lên – Chúng ta chưa tới ba mươi tuổi mà, Gabe, hoặc chỉ là gần tới thôi. Nhưng đấy là Rosalie Ogden, cậu ấy có điên mới nghĩ đến chuyện lấy cô ta !
- Tớ nghĩ cậu ấy đã lựa chọn thật tuyệt đấy chứ ! – Bá tước trả lời – Đó là một cô gái ngọt ngào ẩn dấu dưới vẻ ngoài giản dị và trầm lặng.
- Tốt nhất là như lời cậu nói ! Cô ấy thậm chí không có của hồi môn. À, một điều valse đây rồi ! Không nên lãng phí cơ hội được ôm trong vòng tay của mình một vòng eo thon thả. Gabe, tớ hy vọng là cậu chú ý, một nữ hoàng của các tiên nữ, đúng không ? Không nàng đã bị che khuất bởi những người tán tỉnh như thường lệ. Cleopatr.a phải không ? Tớ đã được giới thiệu với nàng tại Almack tối qua. vì vậy tớ cứ việc tiến lên và hỏi thôi ! – Anh bước đi với không một chút khó khăn nào với cái áo choàng thời La Mã để thỉnh cầu một điệu vũ với cô gái mà anh đã chọn.
Bá tước Thornhill vẫn đứng chỗ cũ, quan sát và chắc chắn là có một vài vị khách gần đó nhìn chàng với vẻ chế giễu, khiếp sợ và dò đoán xem chàng có mang bên dưới bộ trang phục của mình một khẩu súng hay không. Chàng hóa trang thành một kẻ cướp đường với trang phục toàn màu đen, kể cả mặt nạ của chàng. Chàng đội một bộ tóc giả được tết thành bím, buộc một cái khăn quanh cổ và một cái mũ ba sừng trên đầu.
À, Chàng nghĩ, cứ cho là nàng được phép nhảy điệu valse. Nàng đang nhảy điệu valse với Kersey và mỉm cười với hắn, tất cả mọi sự chú ý của nàng chỉ dành cho hắn. Và trời ơi, nàng thật đẹp. Mỗi khi nhìn nàng, chàng lại thấy nàng có một vẻ đẹp mới, giống như là chàng đã quên mất nó kể từ lần cuối cùng gặp nàng vậy. Chàng rất vui vẻ vì nàng đã nhảy điệu valse với Kersey trước. Vì nếu một người đã nhảy ngay từ đầu vũ hội, thì sẽ phải có nhiều dự định khác cho phần còn lại của buổi tối.
Chàng dự định nhảy một điệu valse với quý cô Jennifer Winwood. Nhưng không dễ dàng thực hiện điều này với sự phòng thủ của quý bà Brill và Kersey. Còn có cả sự có mặt của Nữ Bá tước Rushford để giám sát con trai và con dâu tương lai của bà. Nhưng bằng cách nào đó chàng sẽ làm được điều đó. Chàng không hề lo sợ là chàng không làm được.
****************************************
Jennifer nghĩ, nếu hiện tại Lionel đã là một quí ông đẹp trai, thì khi hóa trang thành một quý ông thời Elizabeth anh còn đẹp hơn, không có lời nào có thể diễn tả được vẻ đẹp trai của anh. Anh thật là đẹp. Nàng khiêu vũ với anh và cảm thấy dường như chân nàng chỉ chạm sàn nhà. Nàng dám chắc đó là điệu valse tuyệt vời nhất và thân mật nhất mà nàng từng nhảy. Đôi mắt của anh giống như nam châm hút lấy nàng. Nàng nhận thức dường như anh muốn nhắc cho nàng nhớ anh là chồng chưa cưới của nàng bằng ánh mắt anh nhìn nàng khi anh nhảy cùng nàng.
Chàng có ở đây. Bá tước Thornhill. Lúc đầu nàng đã nghĩ là chàng không tham dự Vũ Hội Hóa Trang này. Hầu hết những vị khách khác đều dễ nhận ra mặc dù đã hóa trang rất tài tình và đeo mặt nạ. Nhưng không dễ dàng nhận ra chàng mặc dù là với chiều cao đáng chú ý của chàng. Mái tóc của chàng dài, trắng và được tết lại bên dưới cái mũ. Nàng nghĩ chàng là một tên cướp đường quyến rũ đáng ngại. Nàng chắc chắn đó là chàng khi thấy dáng đứng trễ nải của chàng thay vì nhảy điệu vũ đầu tiên và khi nàng nhận ra chàng quan sát nàng trong suốt thời gian đó. Nàng nhận thấy chàng đội một bộ tóc giả và mặc trang phục cổ xưa với chiếc mũ ba sừng, chiếc áo choàng và đôi giày ống.
Nàng ước gì chàng đừng tham dự vũ hội này. Mặc dù là nàng không nhìn thẳng chàng, tuy vậy nàng vẫn liên tục liếc nhìn chàng và mỗi phút giây nàng đều nhận thức được sự có mặt của chàng như trước đây. Và cho đến tận bân giờ nàng vẫn cảm nhận được vẻ bề ngoài của chàng có nét gì đó ma mãnh, và nàng nghĩ là bây giờ nàng đã biết sự thật về chàng. Mẹ kế của chàng ! Chàng là một người cha. Chàng có một đứa trẻ bị bỏ rơi đâu đó ở Continent với mẹ của nó. Nàng tự hỏi làm sao mà chàng có thể bỏ rơi họ hoàn toàn trong sự túng quẫn hoặc ít nhất chàng cũng phải chu cấp cho họ chứ.
Và nàng cố gắng không nghĩ về chàng nữa.
Tránh xa chàng thật dễ dàng. Lionel mặc dù đã nhảy cùng nàng một lần vẫn lởn vởn bên cạnh nàng giữa những điệu vũ, và dì Agatha thì giám sát cẩn thận sự lựa chọn bạn nhảy của nàng và Samantha. Bà không giống như những phụ nữ đi kèm khác là đi tìm một chỗ ngồi thoải mái tại một góc và ngồi lê đôi mách trong suốt thời gian đó với những quý bà khác. Và mẹ của Lionel thì dàn xếp những cuộc chuyện trò với nàng giữa những điệu vũ. Jennifer nghĩ trong sự khuây khỏa là nàng đang có một đội hộ vệ bên cạnh và nàng sẽ không gặp phải với tình trạng lúng túng khi từ chối nhảy với chàng.
Nhưng cho đến bây giờ chàng vẫn không hề di chuyển về phía nàng.
Nàng tự nhủ với bản thân mình là nàng thực sự cảm thấy thoải mái, cố tình không thừa nhận một cảm giác chán nản đang len lỏi.
Và rồi, vào cuối buổi vũ hội, mọi thứ dường như trở nên thật xa lạ và Jennifer đã không còn cảm giác lo sợ, trơ trọi và nàng không hề hoảng sợ chút nào. Bá tước Thornhill đang tiến về phía nàng. Nàng cảm nhận được điều đó mà không cần nhìn về phía chàng. Nhưng Lionel đã nhìn ra hướng mà nàng biết là Bá tước đang đứng ở đó dù cho anh không nói điều gì. Nàng nghĩ với sự hài lòng là anh sẽ canh chừng nàng cẩn thận hơn. Nhưng thay vì vậy, anh xoay qua mỉm cười với dì Agatha và mẹ anh, bình luận về sự nóng nực của phòng khiêu vũ và đề nghị họ nên đến phòng ăn để uống gì đó. Và anh rất là vinh dự đảm nhận trách nhiệm của họ trong khi họ đi sang phòng ăn.
Và rồi dì Agatha và mẹ anh đi sang phòng ăn.
Samantha đang ở gần đó, như thường lệ bị bao quanh bởi những người hâm mộ. Jennifer đang trò chuyện với một vài người trong số họ khi Tử tước Kersey tiếp tục đi lại gần Samantha hơn. Nhưng đột ngột anh rời đi mà không hề có một lời hay có một cái nhìn nào ra hiệu với nàng, mỉm cười ấm áp với Samantha và dẫn cô ấy ra sàn khiêu vũ để bắt đầu nhảy điệu valse.
Không có quý ông nào mời Jennifer khiêu vũ, và dường như đều tỏ ra thất vọng khi Samantha bị người khác cướp đi ngay trước mũi họ. Trong một khoảnh khắc, Jennifer nghĩ là một người trong số họ sẽ quay lại và khẩn khoản mời nàng. Lionel chắc là đã nghĩ rằng một người trong số họ chắc chắn sẽ làm điều đó. Chắc anh nghĩ là an toàn khi để nàng lại đây, mặc dù mẹ anh và dì Agatha đã rời phòng khiêu vũ.
Nhưng giây phút này, nàng chỉ có một mình, bối rối, trơ trọi và hoảng sợ.
Và giây phút ấy, thật sự có một quý ông bước đến, cúi người và đưa tay ra mời nàng. Một tên cướp đường cao, đeo mặt nạ màu đen trong trang phục của những thế kỷ trước với mái tóc dài, khô, và cái mũ ba sừng làm cho chàng thật cuốn hút với vẻ ngang tàng.
- Thưa Hoàng Hậu ! – Bá tước Thornhill hỏi – Có thể ban cho hạ thần vinh dự này không ?
Jennifer nghĩ là thật dễ dàng khi nói với một người nào đó là nàng sẽ hếch cằm lên thật lạnh lùng hơn là thật sự làm như vậy. Và như vậy, đó chính là lý do mà nàng được bảo vệ kỹ càng suốt cả buổi tối. Nàng nhận ra nàng không thể nhìn vào mắt chàng và nói lời từ chối.
- Tôi … tôi ….. ! nàng ngập ngừng.
Chàng mỉm cười với nàng. Bàn tay chàng vẫn rộng mở, chờ đợi. Nàng cảm thấy giống như đôi mắt chàng đang nhìn nàng chăm chú nhưng không hề hy vọng được nàng nhìn lại. Nàng cảm thấy trơ trọi và bối rối gấp đôi. Nàng đã hứa với Lionel rồi. Nhưng nó chỉ là một điệu nhảy thôi mà. Một điệu valse. Nếu nàng từ chối Bá tước Thornhill, nàng sẽ không thể được nhảy điệu valse với bất kì quý ông nào khác nữa.
- Cảm ơn Ngài ! – Nàng đặt bàn tay nàng lên bàn tay chàng, đồng ý nhảy cùng chàng.
Nhưng nàng sẽ không rời khỏi phòng khiêu vũ với chàng. Những cánh cửa sổ kiểu Pháp đang mở như buổi vũ hội nhà Chisley. Và phòng khiêu vũ cũng rất nóng nực. Nhưng nàng sẽ không đặt dù chỉ một ngón chân ra ngoài ban công.
Nàng nghĩ đến sự thân mật của điệu valse khi nàng nhảy cùng Lionel. Và dường như còn thân mật hơn khi nàng nhảy với Bá tước. Nàng nghĩ có thể là do chiều cao của chàng. Và bàn tay chàng ấm áp, mạnh mẽ đặt ngay eo lưng nàng giữ nàng gần hơn cả Lionel từng làm, gần hơn cả những bạn nhảy khác của nàng. Chàng giữ nàng quá gần chàng. Chỉ cần nàng dịch nhẹ người về phía chàng một chút trong quá trình nhảy, ngực nàng sẽ chạm vào người chàng mất.
Nàng nghĩ là nàng không nên nói gì cả, bây giờ thì đã quá muộn. Một sự chắc chắn và lạnh lùng là sẽ không nói gì cả. Nàng ngước lên nhìn vào mắt chàng. Chúng thật là đen giống như nàng đã nghĩ. Chúng nhìn còn đen hơn và hấp dẫn hơn bên dưới chiếc mặt nạ của chàng. Nàng đột ngột nhìn xuống.
- Anh nghĩ chúng ta hầu như đã là những người bạn ! – chàng nói với vẻ bình thản.
- Không ! – nàng cố gắng thở để nói thêm điều gì nữa, nhưng chỉ nói được một từ đó.
- Bọn họ lại cảnh báo em phải tránh xa anh lần nữa – chàng nói – và anh không nên đưa em ra vườn cây mát mẻ hẻo lánh nữa, phải không ? Anh ta có giận dữ với em lắm không ? Nó có ích gì không nếu anh giải thích cho anh ta hiểu là chẳng có gì không phải phép đã xảy ra cả ?
- Điều đó có đúng không ? – nàng hỏi, đỏ mặt và muốn biết những câu trả lời – Anh có bỏ trốn đến Continent với mẹ kế của anh không ?
- À ! – chàng trả lời – Họ thật sự rất bận rộn! Anh sẽ không dùng từ bỏ trốn đâu! Nó đem lại ấn tượng vội vã và tội lỗi. Nhưng đúng là anh đi cùng với Nữ Bá tước Thornhill, người vợ thứ hai của cha anh đến Continent ! – Chàng thích thú ngắm nhìn nàng khi nàng liếc nhìn lên chàng lần nữa. Đầu của chàng hạ xuống gần nàng hơn.
Mọi người đang nhìn họ. Nàng có thể cảm thấy mọi người đang nhìn họ.
- Cô ấy có con với anh ? – Nàng hỏi. Nàng không hiểu làm cách nào mà miệng nàng có thể nói những lời đó. Nàng thậm chí còn không biết vì sao nàng muốn nói chúng nữa.
- Cô ấy sinh một bé gái ở Thụy Sĩ !
- Và anh bỏ rơi họ ở đó ? – nàng hổn hển, giọng nói của nàng có vẻ buộc tội. Ôi, nàng ước gì nàng không nói như vậy. Tại sao Lionel lại sơ suất sau khi đã bảo vệ nàng cả buổi tối và sau khi đã nói với mẹ anh và dì nàng là anh sẽ trông nom nàng ?
- Anh để họ lại với ngôi nhà mới của họ ! – chàng trả lời – Và anh trở về nhà của anh.
Một vài cặp nhảy gần họ và cánh tay chàng siết nàng chặt hơn, kéo nàng gần chàng hơn. Chàng thậm chí không thả lỏng ra sau khi những cặp này đã nhảy xa chỗ họ.
- Em còn câu hỏi nào khác không ? – Chàng hỏi.
- Không ! – Nàng dường như bị mê mẩn giống như cảm giác của nàng khi mà anh hôn nàng tại khu vườn nhà Chilsey. Một thời điểm hoàn toàn không thích hợp, khi chàng tự nhận … - Làm ơn đừng giữ em chặt như vậy ! Không đứng đắn chút nào !
Nàng miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn chàng khi chàng nới lỏng vòng tay một ít. Và nhận ra rằng nàng không thể rời khỏi đôi mắt chàng được nữa.
- Anh không nên mời em nhảy ! – nàng nói – không phải là lần đầu tiên và kể cả sau này cũng vậy. Điều đó không đúng đắn. Anh nên tránh xa em !
- Tại sao ? – giọng nói của chàng thật dịu dàng, giống như một bàn tay chàng đang vuốt ve lưng nàng – Bởi vì anh không đứng đắn ? Hay là vì em không thể từ chối anh ?
- Anh tự nhận ………….. – nàng mím môi
- Không ! – chàng nói – Đó là một sự lựa chọn từ ngữ nghèo nàn. Anh chỉ đem đến cho em một vài sự thật. Những kẻ ngồi lê đôi mách thích bóp méo sự thật, thêm bớt những yếu tố giật gân cho đến khi gần như không còn nhận ra sự thật nữa !
- Nhưng anh không thể phủ nhận sự thật ! – nàng nói
- Không ! – chàng mỉm cười.
- Anh đã nói như vậy ! Rằng sự thật không giống như những gì xảy ra ư ?
- Anh không nói như vậy ! – chàng trả lời – Anh sẽ nói cho em sự thật và giải thích những sự thật rằng Kersey và những người khác trong gia đình em hoặc là sự hiểu biết sơ sài của họ đã làm cho họ không phân biệt được những điều mà họ nghe được. Nhưng em đã mến anh đúng không ? Chúng ta gần như là những người bạn tại bữa tiệc ngoài vườn phải không ?
Mắt chàng giữ chặt lấy nàng và giọng nói của chàng trấn an nàng. Nàng muốn tin là chàng vô tội. Khi nàng ở cùng chàng, nàng không tin chàng là một kẻ đồi bại như mọi người nghĩ và thậm chí nàng còn đồng tình với chàng. Khi nàng ở cùng chàng, chàng là …… bạn nàng. Và một cái gì khác nữa, hơn thế. Nhưng nàng lo ngại những gì nàng nghe được sẽ làm tiêu tan tình bạn của họ.
- Hãy nói với em – nàng tha thiết nhìn chàng – rằng anh vô tội với tất cả những gì mà mọi người nói về anh !
- Vợ của cha anh chưa bao giờ là nhân tình của anh ! Đứa trẻ không phải là con anh. Anh để dì ấy ở lại Thụy Sĩ thoải mái và an toàn vì anh không cần thiết phải ở lại đó hơn nữa với dì ấy ! Em có tin anh không, Jennifer ?
Nàng lại nhận ra một tiếng thì thào đau khổ trong âm điệu trên môi anh khi anh gọi tên nàng. Và nàng xoay người lại gần anh cho đến khi nụ hoa nàng chạm vào chiếc áo choàng của anh làm cho nàng choáng váng nhận ra nàng nàng đang ở đâu. Nhưng họ đang ở gần một cánh cửa kiểu Pháp và anh đưa nàng nhảy valse qua khỏi cánh cửa trước khi nàng nàng có thể trông thấy nó. Nàng cảm thấy choáng váng, giống như bị thôi miên hơn. Nàng đã quên mất khái niệm thời gian, rằng nàng đang nhảy với anh trong một phòng khiêu vũ đầy người và ở đó mọi điều họ nói, điệu bộ, cử chỉ của họ đều bị quan sát.
Nàng cảm thấy thật dễ chịu vì sau tất cả những điều đó là sự yên tĩnh, riêng tư và mát mẻ của ban công.
- Vâng em tin ! Em tin anh !
- Gabriel ! chàng thì thầm, đầu chàng cúi xuống gần nàng hơn – đó là tên anh.
- Gabriel ! – nàng nhìn chàng và giật mình. Gabriel ư ? Nàng điên khờ nghĩ anh là thiên thần Gabriel. Không phải là Lionel, mà là người đàn ông mà nàng và Samantha đã gọi là ác quỷ Lucifer.
- Trên môi em – anh dịu dàng – âm điệu của tên anh giống như là sự âu yếm ! Anh xóa bỏ khoảng cách giữa miệng họ và chạm vào môi nàng bằng môi chàng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đó không phải là một nụ hôn. Thậm chí còn nhanh hơn cả nụ hôn trước đây. Chàng vẫn tiếp tục khiêu vũ ngoài ban công và bây giờ họ đã lại gần một cánh cửa khác và chàng dìu nàng nhảy lại vào phòng khiêu vũ. Nhưng trong khi chàng hầu như dự định là nụ hôn của họ sẽ chỉ ở ngoài ban công thì nó thực tế diễn ra quá chậm và xảy ra ngay cửa ra vào, dưới con mắt của hàng trăm người.
Jennifer cứng người, sợ hãi quay đầu nàng sang phải hoặc sang trái, hoảng sợ tránh không nhìn vào mắt chàng.
Mắt chàng vẫn không rời khỏi nàng.
- Nếu như em đủ can đảm nhìn thẳng vào trái tim em, và nhận ra là nó đã thay đổi kể từ lần cuối cùng em đối diện với nó. Bây giờ vẫn chưa quá muộn đâu. Nhưng không còn nhiều thời gian nữa đâu ! – chàng nói.
Mắt nàng mở to với những lời chàng vừa nói với nàng.
- Không có gì thay đổi cả ! – nàng nói – Chẳng có gì cả. Em sẽ kết hôn vào giờ này tháng sau. Mọi thứ đã được sắp xếp. Em yêu anh ấy !
Chàng mỉm cười với một chút luyến tiếc.
- Em không thừa nhận điều đó vào lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau ! – chàng nói – Đến giờ, điều này còn đúng nữa không ? Tất cả những gì anh cảm nhận kể từ lần cuối gặp em, những gì anh đang cảm thấy, chẳng lẽ chỉ có mỗi mình anh cảm thấy điều đó thôi sao ?
Nàng lại mím môi.
- Anh không nên nói như vậy ! – nàng khẩn khoản – Làm ơn. Anh nói là chúng ta chỉ là bạn và bây giờ anh đang làm cho em bối rối. Anh đang cố gắng làm cho em nghi ngờ trong khi em không có chút nghi ngờ nào. Anh đang cố gắng làm cho em thú nhận là em ……. !
- Không ! – anh nói dịu dàng – Không nếu nó làm em bối rối, Jennifer ! Không nếu nó làm cho em bị tổn thương, tình yêu của anh !
Tựa như sâu thẳm trong người nàng cảm thấy thật sự đau đớn trong giây phút nàng nhắm mắt. Nhưng âm nhạc đã gần hết. Điệu nhảy tuyệt vời với chàng sắp chấm dứt.
Ôi, thật tuyệt vời.
“Tình yêu của anh. Tình yêu của anh.”
Chàng nâng tay nàng lên môi hôn khi chàng đưa nàng trở lại chỗ của nàng với dì Agatha một bên và Nữ Bá Tước Rushford một bên.
Dì Agatha mỉm cười với tất cả và nữ Bá tước cũng mỉm cười khoác tay nàng. Lionel vẫn chưa quay lại cùng với Samantha.
- Ở trong này nóng quá, con yêu ! – Nữ bá tước nói - Đến đây, đi dạo với ta ngoài ban công. Chúng ta sẽ trò chuyện cùng nhau. Đôi lúc, ta biết là những chuyện này xảy ra, và nó luôn luôn không phải là lỗi của những cô gái trẻ tuổi. Hãy cười lên nào ! Chúng ta sẽ quên những chuyện không vui này !
Jennifer nhận thấy cánh tay bà không thoải mái như lời nói của bà. Nàng cũng nhận ra nụ cười giận dữ của người mẹ chồng tương lai.
Jennifer mỉm cười. Và nhìn quanh và thấy mọi người trong phòng đang nhìn vào nàng khi nàng và bà Bá tước đi về hướng những cánh cửa kiểu Pháp. Mọi người nhìn nàng. Thật là một sự cứng nhắc quá mức.
- Một ít không khí trong lành thật là tốt ! – nàng nói và mỉm cười .
“Tình yêu của anh. Tình yêu của anh”. Âm vang những lời nói của Bá tước Thornhill vang vọng mãi trong đầu nàng.
**************************************
- Thế nào, nữ hoàng tiên nữ của anh ! – đôi mắt màu xanh của chàng mỉm cười với nàng qua chiếc mặt nạ màu vàng – Em chấp nhận lời khen của anh chứ ?
Samamtha thận trọng nhìn chàng. Mặc dù nàng tán gẫu với một vài quý ông khi điệu vũ kết thúc, thế nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Lionel khi họ ở trong cùng một căn phòng vì nàng yêu anh. Nàng đã nhìn thấy anh đuổi dì Agatha và mẹ chàng đi sang phòng bên cạnh và nghe được những gì anh nói với họ. Nàng ngẫm nghĩ sau vài phút và nhận ra chàng đã đuổi họ đi sang phòng bên cạnh để chàng có thể mời nàng khiêu vũ. Nhưng thật ra chàng không cần thiết phải làm như vậy chỉ để có thể khiêu vũ với nàng. Chàng hoàn toàn toàn có thể mời nàng nhảy ngay trước mặt dì nàng và mẹ chàng, chẳng có gì là không phải phép ở đây cả. Và bây giờ, khi nhảy với nàng, anh đã để Jennifer đứng một mình. Nhưng chỉ trong chốc lát. Chị ấy đang khiêu vũ với Bá tước Thornhill.
Hay là Lionel không nhìn thấy sự nguy hiểm này ? Chẳng phải bổn phận của chàng là bảo vệ Jennifer khỏi sự quyến rũ của anh ta sao ?
- Jenny đang khiêu vũ với Thornhill ! – nàng nói với chàng – Chị ấy không thể làm khác được . Thật khó khi phải từ chối mà không tỏ ra khiếm nhã !
- Đúng vậy ! – chàng liếc nhanh qua vai chàng – cô ấy khó mà từ chối !
Chàng không hề tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu, Samamtha nghĩ giống như là chàng đã sắp xếp việc đó. Nhưng không thể có chuyện đó. Chàng đã cảnh báo Jenny phải tránh xa Bá tước cơ mà. Chàng đã bắt chị ấy phải hứa là sẽ không bao giờ nói chuyện với anh ta nữa.
- Chắc là anh đang mong đợi đến tối ngày kia ?
- Vậy sao ? – đôi mắt chàng nhìn nàng và mỉm cười với vẻ cực kỳ thân mật. Chàng đang khiêu vũ cùng nàng với một khoảng cách đúng mực. Không một ai có thể nhìn chàng mà nhận ra ánh mắt đặc biệt chàng dành cho nàng, ánh mắt đã theo đuổi nàng trong suốt chuyến đi dạo bằng thuyền của họ.
- Đừng ! – Samamtha khẩn khoản – Đừng nhìn em như thế !
- Anh có thể làm được gì ? – chàng nói – Nhưng anh xin lỗi !
Samamtha cảm thấy không thoải mái. Nàng thật sự chưa sẵn sàng để tỏ ra yêu chàng. Và chàng dường như cũng như vậy. Nhưng thật không đúng. Chàng đã cầu hôn Jenny và đã được chấp thuận. Có lẽ là chàng ít hay nhiều bị bắt buộc, nhưng chàng đã làm điều đó. Và bây giờ chàng phải chấp nhận sống với nó thôi. Cái cách mà chàng nhìn nàng hay nói với nàng thật không thích hợp tí nào. Nó không đúng đắn với cả nàng và Jenny.
Hai ngày vừa qua, nàng nhận ra Lionel là một người thiếu nghị lực, thậm chí có lẽ là một người đàn ông không đáng kính trọng. Điều này làm cho nàng bị tổn thương và bối rối vì nàng yêu chàng. Nhưng nàng quyết định là sẽ giữ kín tình yêu này trong trái tim nàng suốt cuộc đời. Nàng không thể chia xẻ tình yêu với chàng ngay sau lưng Jenny.
Nàng không thể làm như vậy.
- Anh làm cho em cảm thấy không hạnh phúc ư ? – chàng hỏi.
- Đúng vậy ! – nàng nhìn thẳng vào mắt chàng – Jenny là chị họ và là người bạn thân thiết nhất của em. Chị ấy như chị ruột của em, và em muốn chị ấy được hạnh phúc.
- Anh cũng vậy ! – chàng trả lời – Anh sẽ chăm sóc cho cô ấy, nhưng đôi lúc ……. ! Chàng lảng tránh đôi mắt nàng và trong một lúc họ khiêu vũ trong im lặng, sau đó chàng nói tiếp – Đôi lúc chúng ta trở nên tàn nhẫn thay vì là tử tế. Đôi khi việc cố gắng bảo vệ một ai đó không bị tổn thương lại chính là đang làm cho nó sâu sắc và đau đớn hơn nhiều !
Nàng không biết chàng đang nói về điều gì. Mặc dù là bản thân nàng cảm thấy một tia hy vọng và sự khởi đầu của sự đáp lại của chàng, nhưng nàng vẫn hoàn toàn kiên quyết tránh xa nó kể cả tối nay và mãi mãi.
Chàng nhìn thẳng vào mặt nàng, vẫn mỉm cười và khiêu vũ, và nói :
- Nếu anh và em bảo vệ cô ấy cho cô ấy khỏi sự đau khổ bây giờ, em có tin là chúng ta có thể che dấu cô ấy sự thật suốt cuộc đời còn lại ? Em có tin là cô ấy sẽ không đau khổ hơn trong tương lai, khi mà đã quá trễ để có thể làm bất cứ điều gì ?
Samamtha có cảm giác sắp ngất.
- Sự thật ư ? – nàng hỏi – sự thật gì cơ chứ ?
Chàng nhìn nàng và xoay nàng quanh sàn khiêu vũ, không nói gì, nhưng ánh mắt chàng đã nói lên tất cả.
- Nhưng chúng ta không thể nói với chị ấy ! – nàng nói.
- Anh không thể ! – nụ cười của chàng nhạt dần trong khoảnh khắc chàng nhìn chăm chú và mắt nàng – Anh là một quý ông, Samamtha. Một quý ông thì không thể làm được gì thậm chí là để ngăn cản sự bất hạnh cho cả ba người !
- Anh muốn em ……! – Chàng muốn nàng nói với Jenny là nàng yêu Lionel và chàng yêu nàng. Chỉ có Jenny và sự hứa hôn chưa được loan báo của họ sẽ chấm dứt và hạnh phúc. Ồ, không, không. – Không ! – nàng nói – Không, em không thể. Điều này không đúng, hoàn toàn không đúng chút nào !
Một phần trong nàng cảm thấy vừa khiếp sợ vừa kích động. Một phần cảm thấy khó chịu. Khó chịu với chàng, với phản ứng đáp lại của nàng. Chắc chắn là nàng không thể yêu chàng. Chàng không phải là một quý ông. Thật ra không phải là một quý ông. Một quý ông sẽ không bao giờ trông đợi một việc như vậy, thậm chí là không được ngay cả khi phải lấy một người phụ nữ họ không yêu.
Jenny. Ôi, Jenny đáng thương. Chị ấy đã mất trí mới yêu Lionel. Chị ấy xứng đáng được hạnh phúc. Loại người giả dối và xảo trá này không xứng đáng với chị ấy.
- Tôi sẽ không làm điều đó ! – nàng nói một cách kiên quyết – Tôi không thể. Nhưng vì lợi ích của Jenny, nếu anh cảm thấy không thể hoàn toàn trung thành với chị ấy, thậm chí điều này còn không có trong tim anh, thì anh phải tự mình nói với chị ấy. Một quý ông đúng nghĩa sẽ làm như vậy. Một quý ông đúng nghĩa sẽ không trông chờ tôi làm điều đó thay cho anh ta !
- Cho chúng ta chứ ! – chàng nói – Nhưng không quan trọng. Anh nghĩ là anh đã yêu cầu em quá nhiều, và em đã đúng. Đó là một đề nghị không lịch sự và không danh giá chút nào. Anh rất xấu hổ vì trái tim anh đã xúi giục anh làm những điều không phải.
Samamtha đột nhiên nhận thức được sự non dại của mình. Nàng chỉ mới mười tám tuổi. Nàng bực bội vì mọi người gọi nàng non nớt, ngây thơ và ngờ ngệch. Và nàng cảm thấy điều đó ngay lúc này. Nàng đã nghỉ là nàng đã trưởng thành dựa trên kinh nghiệm và sự thông minh của nàng. Nàng đã phải lòng Lionel vì anh đẹp trai, và vì anh đã hôn nàng. Đó có phải là tất cả những gì mà nàng nhận thấy nếu nàng thật lòng thừa nhận với bản thân nàng ? Và anh phải lòng nàng vì ……… ? Anh có yêu nàng thật không ? Tại sao ? Tại sao quá đột ngột ? Liệu tình cảm của anh có đủ sâu sắc đến nỗi anh sẵn lòng đánh đổi dự định của năm năm đối diện với một vụ bê bối như vậy ?
Nàng cảm thấy bối rối và hoảng sợ.
- Em sẽ vui lòng nếu chúng ta thay đổi chủ đề, thưa Ngài ! – nàng nói với vẻ bình thản và buồn rầu.
- À ! Vâng ! Dĩ nhiên ! – chàng nói.
Và họ bắt đầu trao đổi nhận xét về những vị khách khác xung quanh họ.